Mười hai giờ đêm, toàn bộ cục cảnh sát tràn ngập trong không khí mùi cà phê nồng nặc với từng ánh mắt mệt mỏi thức trắng đêm.
Downer cầm một hộp bánh ngọt hình vòng tròn đi tới trước mặt Jeffery hỏi y có ăn không, Jeffery bảo ăn rồi cầm lấy một chiếc.
Nhìn bộ dạng của Downer xem ra đã chuẩn bị con đường dài thức đêm__ hắn đi trên con đường làm một nhân viên văn phòng, mặc dù có súng nhưng không thể cầm lấy nó đi ra đường bắt đuổi phạm nhân, tuy rằng những tội phạm hắn bắt được cũng đồng dạng không ít.
“có chuyện,” Downer nói, “tôi thấy cậu bây giờ cũng không có cách nào ra khỏi cửa, nên muốn hỏi ý kiến cậu một chút. Cậu vẫn nhớ chúng ta trước đây có điều tra một hung án giết người trong phòng, vì thế mà bị yêu cầu tạm dừng các vụ án điều tra khác để toàn lực làm cái này hay không. Lúc ấy trong tay tôi còn cầm một vụ án, sự việc phát sinh ở phụ cận nên nhóm cảnh sát mới giao tới, muốn nghe ý kiến của chúng ta, tôi có nhìn một chút liền cảm thấy thực sự có chỗ không đúng.”
“vụ án nào?”
“một vụ án đội trưởng cổ động viên trung học bị giết bên trong sân vận động.” Downer nói, “phần lớn mọi ý kiến đều nghiêng về chuyện bị giết vì tình, bọn họ đều cảm thấy được cô ta có cuộc sống riêng không quá đứng đắn, bị một cô gái vì hận thù mà giết chết, còn dùng dao gash rạch mặt cô ta.”
“tất nhiên tôi biết cậu có xem qua, cũng đồng thời có nêu ra ý kiến nên mới tìm cậu.”Downer nói, “ vụ án đó tôi đến giờ vẫn không bỏ xuống được, dù sao hiện tại cũng không có việc gì nên muốn nói với cậu. tôi còn nhớ cậu có ý kiến rằng chiếc dao đem mặt cô ta xé rách mới là trọng điểm mà vết rạch trên đấy cũng chỉ là phương thức hung thủ giả tạo hiện trường mà thôi?”
Tôi chẳng qua cảm thấy cô ấy sẽ không có một cô gái vì hận mình mà nửa đêm canh ba chạy đến sân vận động, hơn nữa nhìn trong hình xem, cô ấy ăn mặc.. Ách..”
“căn bản cái gì cũng không mặc, cậu không cần nói bóng gió ấp úng như vậy, tôi rõ ràng ý của cậu, cô ấy đi ra ngoài hẹn hò.”
“đúng, tôi cảm thấy trong vụ án này chắc chắn phải có một người đàn ông, nhưng người này từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.” Jeffery nói, “ đưng nhiên, đây chỉ là một ít ý kiến của tôi mà thôi.”
“có lẽ có một cô gái mượn danh bạn trai cô ta để hẹn cô tới?” Downer nói.
“áo yếm của cô được cởi ra nhưng lại không hoàn toàn được gỡ xuống, cho nên không giống bị làm nhục, nói chung, tôi thấy không có khả năng tình địch của cô ta sẽ làm loại chuyện này. Nói một người đàn ông hẹn cô, sau đó trong thời điểm hẹn hò ra tay giết người còn ăn khớp hơn một chút.” Jeffery nói.
“có thể tìm được người đồng quan điểm với mình thật tốt,” Downer nói, “trên thực tế, tôi cảm thấy những vụ án giết người vẫn đồng thời liên tục xảy ra, chỉ có điều nó được giấu đi rất sâu nên không ai phát hiện.”
“có người bị hại nào khác không.” Jeffery hỏi.
“để tôi tìm đống hồ sơ trước kia, cậu chờ chút.” Downer nói, cả người sức sống mười phần chạy đến phòng làm việc của mình rồi ôm một tập hồ sơ đến, “tôi vẫn luôn mang theo bên người, mặc dù nói hiện tại cần toàn lực phá án vụ án giết người kia, nhưng tôi vẫn không muốn quên đi cô gái đáng thương này.”
Hắn đem tập hồ sơ đặt trên bàn của Jeff, “tôi tìm được một ít vụ án tương tự, vụ án gần đây nhất là ở khoảng tám chín năm trước, kẻ giết người liên hoàn của chúng ta càng ngày càng thuần thục, hắn đã thuần thục việc bố trí hiện trường, đem hướng điều tra của chúng ta chệch quỹ đạo.”
Hai người nhìn nhau một lúc, Downer nhún vai: “đương nhiên đây là suy đoán, nếu như không phải cậu cũng có ý kiến tương tự tôi thì đại khái tôi liền từ bỏ. Nhưng bây giờ tôi nghĩ nên từ hướng này điều tra một chút xem.”
“cậu muốn tôi điều tra vụ án này sao?” Jeffery nói.
“cậu giờ làm vụ án này sẽ thuận tiện hơn nhiều, chỉ cần yêu cầu cấp trên nơi cậu muốn đến là được. kẻ tình nghi đó đang học ở trường trung học lân cận, thuộc sự quản lý của liên bang.” Hắn gõ gõ hồ sơ, “chúng tôi sẽ điều tra tóm gọn được kẻ giết người của vụ án giết cả gia đình kia, nhưng cậu phải điều tra vụ án này giúp tôi, nếu không tôi ngủ đêm cũng sẽ không ngon giấc chút nào.”
“vô cùng tình nguyện.” Jeffery nói.
Downer nở nụ cười, thủ trưởng đứng phía sau yêu cầu hắn đi làm việc, hắn liền hướng Jeffery phất tay một cái rồi chạy đi.
Jeffery nhìn bóng lưng của hắn lại nhìn lại tập hồ sơ, có thể y thực sự nên xem xét gia nhập vào khoa phân tích hành vi, nhìn vào bảng biểu thời gian thì cũng phải thận trọng xem xét.
Y không biết đến khi nào thì y sẽ làm như vậy, nhưng nghe vào cũng không phải là một tương lai quá tệ, phải không.
Jeffery mở tập hồ sơ, đem từng bức ảnh bày ra trên bàn.
Downer cung cấp cho y rất nhiều tài liệu, xem ra hắn thực sự rất coi trọng vụ án này, có thể tìm được một đống hồ sơ như vậy khẳng định đã phải điều tra đến mấy ngày, huống hồ hắn lại là người vốn nằm trong bộ phận đặc biệt bận rộn.
Những người bị hại này đều tương đối trẻ tuổi, hoạt bát rộng rãi, ở trong lứa bạn cùng tuổi cực kỳ được hoan nghênh. Jeffery tìm tới nạn nhân bị giết đầu tiên, lúc cô ta bị giết mới có mười sáu tuổi, vụ án nhìn qua tựa như vội vàng sơ ý, giữa ban ngày ban mặt ở trong một đường mòn của công viên.
Hết thảy những sát thủ liên hoàn kiểu này, mỗi khi giết người đều có quá trình tiến hóa, càng về sau thủ pháp càng thuần thục, cho nên nếu như tìm được án mạng đầu tiên của kẻ kia, nói không chừng sẽ lưu lại manh mối gì đó.
Y cau mày lật xem hồ sơ, không, không phải cái này, hành vi lần này của hắn đã tương đối thuần thục, mặc dù nơi xảy ra vụ án chưa toàn vẹn, nhưng chuyện này đã cách nhiều năm, hoàn toàn không đủ để khiến lực lượng cảnh sát tìm tới đầy đủ manh mối xác thực.
Jeffery mở máy tính, nỗ lực mở rộng địa điểm xảy ra vụ án, lúc trước có phát sinh vụ án nào cố ý gây thương tích hay không. Một kẻ sát nhân liên hoàn không thể vừa mới bắt đầu đã giết người, nhất định phải có một quá trình diễn biến.
Việc tìm kiếm được kết quả thực sự khiến người ta giật mình.
“thế nào rồi?” Downer nhô đầu ra hỏi.
“tôi nghĩ nên điều tra những ghi chép phạm tội của vị chưa thành niên ở khu vực này tầm ba mươi năm trước.” Jeffery nói.
“đều đã được lưu trữ, cậu không biết bọn họ là người chưa thành niên sao.” Downer nói. Jeffery ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau một lúc, nhân viên điều tra cúi đầu, “được rồi, điều tra vụ án đến cùng cũng nên học được cách xâm nhập phi pháp.”
“không bị phát hiện thì không phải là xâm nhập phi pháp.” Downer nói. Một người khác bắt đầu thuần thục khôi phục những ghi chép bị xóa bỏ, trong số liệu này có mấy người trẻ tuổi non dạ có vi phạm sai lầm, có một ít người sẽ có thói quen cả đời khó sửa những hành động từ thời niên thiếu như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Có những lúc phá án càng giống như những trực giác tuần hoàn, đó là khi bạn chờ đợi quá lâu trong sinh hoạt kiểu này sẽ tôi luyện được bản năng vượt qua những câu chuyện phức tạp suy lý.
Jeffery đã tìm ra được hơn một trăm vụ án đặc thù có tính phù hợp, nhưng y chỉ chú ý tới một cái trong đó__ đó là một thiếu niên mười bảy tuổi đâm ba nhát đao trên bụng củ một du học sinh nữ, cô gái đó là một học sinh đến từ Anh quốc, trong tài liệu có mô tả hình dáng [cao mét rưỡi, tóc xoăn màu vàng kim] các loại.
Vết đao không quá sâu, nó hơi nghiêng nên bị xé ra, người bị hại không có nguy hiểm về tính mạng. Thiếu niên một bộ dạng thật lòng nhận sai, nói hắn cùng cô có quan hệ yêu đương, sau khi cãi vã vì quá mức kích động nên mới phạm vào tội lỗi như vậy. Nhưng Jeffery nghĩ, nếu như chỉ quá mức kích động vậy ba vết đao kia cũng quá nhiều, và vết đao cũng quá dài.
Y tiếp tục nhìn xuống, đứa bé kia hình như không bị xử hình phạt nào quá nặng, Jeffery thấy trong hình là một thiếu niên tóc đen rất tự tin, cảm giác như mình đã tìm được một kẻ tình nghi.
Y bắt đầu dành thời gian điều tra tình huống hiện giờ của người kia, phát hiện hắn cùng với những kết quả suy nghĩ của họ cờ hồ giống nhau như đúc.
Nếu để cho những hàng xóm xung quanh hắn nói. Aitken? khẳng định là một kẻ mê người, là người có thái độ hiền hòa, hắn mở một công ty sửa chữa xe, có vợ và đã ly hôn, không ai hiểu rõ hắn có suy nghĩ thâm sâu thế nào, cũng không biết dục vọng hắn ra sao. không ai có thể tiến vào phòng của hắn, sau đó từ trong góc âm u có thể lật ra đươc những thứ liên quan đến ngược đãi, giải phẫu cùng với sách báo khống chế tình dục.
Lúc Jeffery tìm đến người kia là vào một buổi chiều dương quang rực rỡ, dưới những tia sáng màu đỏ vàng chiếu xuống tàn cây cối bên đường, đối phương đứng dưới ánh nắng rửa xe, thủy châu tung tóe, dưới ánh mặt trời lại càng thêm muôn màu muôn vẻ, khó mà tin nỗi nó đẹp đẽ đến mức nào.
Hắn nhìn qua rất anh tuấn, ống tay áo được xắn lên trên khuỷu tay, lộ ra những bắp thịt cường tráng, Jeffery nhịn không được suy nghĩ bộ dáng người kia dùng đôi tay này cầm lấy con dao đâm đâm vào trong thân thể những người phụ nữ kia.
Nhìn thấy Jeffery, người kia quay đầu lại, lộ ra một nụ cười mù mịt, lại tựa như ánh mặt trời rực rỡ bên cạnh: “có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?” hắn hỏi.
Jeffery theo bản năng lấy ra huy hiệu cảnh sát, sau đó y cảm thấy một trận ớn lạnh tế nhị liền dừng ngay động tác lại.
Xung quanh không có người, khả năng bởi vì bây giờ đang là giờ làm việc, mặc dù ban ngày những bên trong khu đất hoàn toàn trống rỗng, những vết thương xương cốt của y vẫn chưa lành lặn hẳn, chỉ cần đi quá xa sẽ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mà hiện tại bản thân đang đối mặt với một kẻ tình nghi giết người liên hoàn với thân thể cực kỳ cường tráng.
Jeffery cũng không phải là một cảnh sát đặc biệt đem an toàn của bản thân lên đầu, làm việc đều không theo quy củ. Thế nhưng thời khắc này y có chút hối hận, y không nên một mình một người đi tới nơi này. Y biết, hết thảy những kẻ đã giết chết nhiều người như vậy đã không còn tính người, bọn họ lãnh khốc tàn nhẫn, thực sự không thể cảm nhận được sự thống khổ tuyệt vọng của người bị hại dù chỉ là một chút, bọn họ lại càng giống như quái vật không cách nào câu thông.
Mà bên cạnh Jeffery đã không còn bóng người, Rick đã chết, ánh mặt trời chiếu vào nơi đó, tất cả đã không phải là thứ khó có thể chịu đựng được. Jeffery đột nhiên cảm thấy một trận mê muội mãnh liệt, bác sĩ đã nhắc nhở qua y sẽ có những di chứng như vậy, nhưng bản thân lại là kẻ rất ít nghe lời thầy thuốc.
Khi Jeffery phản ứng lại, người đàn ông đang rửa xe đối diện đang đỡ cánh tay y, vừa nói: “anh không có việc gì chứ?”
“không có chuyện gì, chỉ là hơi.. choáng váng đầu.” Jeffery nói, nỗ lực cho mình đứng thẳng.
“anh đang run rẩy, có cần gọi bác sĩ không?” một người khác nói.
Jeffery lắc đầu một cái, ngay lúc này người bên cạnh đột nhiên căng cứng một chút, sau đó hỏi: “anh là cảnh sát?”
Jeffery sợ hết hồn, y quay đầu, vừa vặn ngược với ánh chiều tà nên khuôn mặt người kia có vẻ rất đáng sợ. Y có thể cảm giác được sức mạnh chống đỡ trên cánh tay của mình, phía trước là gara đen ngòm, người này chỉ cần mười giây là có thể đem y kéo vào trong đó.
“anh mang theo súng.” Aitken nói, hắn vừa nãy dìu Jeffery có thể cảm nhận được sự tồn tại của vật đó.
Jeffery hít sâu một hơi, “đúng vậy, đồng nghiệp của tôi đi mua cà phê, cho nên tôi muốn đi xem tình hình một chút. Cậu có biết vụ án giết người toàn gia gần đây không?” y nói.
Jeffery cảm thấy đối phương đã thả lỏng một ít, trả lời: “đúng, giới truyền thông gần đây đưa tin về vụ án này rất nhiều, thật quá bất hạnh.”
Y làm bộ cực kỳ tùy ý, thật giống như đến đây là việc không quá quan trọng, theo lệ hỏi dò: “thực sự như vậy, chúng tôi có nghe người làm chứng phản ánh lại, hung thủ lái chiếc xe Ford màu đen, vừa vặn thấy cậu mở xưởng sửa xe nên tôi nghĩ đến hỏi xem.”
“gần đây không thấy chiếc xe nào như vậy đến tu sửa, có điều tôi có thể giúp các anh tra hỏi một chút.” Đối phương nhiệt tình nói, hầu hết những kẻ mang tội danh giết người đều luôn đối xử với cảnh sát rất tốt, bởi vì bọn họ đại biểu cho quyền uy.
“quá tốt rồi.” Jeffery nói, chần chừ có nên đi theo hắn vào hay không, y sợ hãi nếu mình đi vào trong đó liền không ra được nữa.
Theo ý kiến của bác sĩ tâm lý, coi như thân thể y giờ không có vấn đề nhưng căn bản cũng không nên trở lại làm việc nhanh như vậy, Jeffery đối với lời này không thèm để ý tới, bây giờ nhìn lại mới thấy lời bác sĩ nói cực kỳ đúng đắn. y cảm thấy quanh thân phát lạnh, gara để xe chẳng khác gì quái thú đang nhếch to miệng chờ đợi con mồi, tựa như hắc ám đã nuốt chửng Rick, bây giờ đến phiên y.
“làm sao vậy?” đối phương quay đầu lại hỏi, dáng người Jeffery không phải lùn, nhưng người này lại cao hơn y nửa cái đầu, thân thể cũng lớn hơn một vòng.
“không có gì, chỉ là hơi choáng đầu mà thôi.” Jeffery nói, lấy điện thoại ra, “tôi phải gọi điện thoại cho đồng nghiệp một cái, miễn cho hắn trở về lại tìm không ra, trời mới biết hắn còn đang làm cái quái gì.”
Y bấm số điện thoại của Downer, nếu như chính mình xảy ra chuyện gì ở đây thì ít nhất cũng không nên không có chứng cớ nào để lại.
Một âm thanh du dương từ chiếc điện thoại truyền tới, Jeffery quay đầu, ở cuối con đường Downer đang xuống xe hướng bên này đi tới, nhìn qua tâm tình có vẻ không quá tốt.
Y thấy hắn hướng về phía tội phạm tình nghi mỉm cười một cái, sau đó mặt lạnh quay đầu đối diện với Jeffery: “tôi nói cậu chú ý vụ án một chút nhưng không nói cậu chạy tới đây, tôi nghĩ tự cậu tự biết sức khỏe của mình như thế nào!!” hắn nói xong liền liếc dãy số trên điện thoại di động, sau đó nhận ra là dãy số của Jeffery.
“nhìn qua cậu vẫn biết đấy chứ.” hắn nói, ngẩng đầu nhìn Aitken: “Aitken tiên sinh đúng không? Hi vọng cậu có thể theo chúng tôi về cục điều tra một chuyến, được không?”
Xem ra đi pha án phải trên hai người cũng có lý của nó, ít nhất lá gan lớn không ít.
Nghi phạm ngẩn ra, lộ ra một bộ biểu tình [các anh không phải nhầm lẫn rồi chứ], vô tội cực kỳ nói: “chờ một chút, các anh nói tôi bị tình nghi sao?”
“không, chỉ muốn nói chuyện riêng một lần thôi.” Jeffery nói.
“tôi đã nói tôi với tên thủ phạm chết tiệt giết cả nhà kia một chút quan hệ cũng không có!!” Aitken cất cao giọng, chuyện này hắn thực sự bị oan uổng.
“như vậy cậu khẳng định sẽ không ngại đi đến cảnh cục với chúng tôi một chuyến đúng không.” Downer nói, “nếu như cậu trong sạch, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu.”
Đối phương dùng bộ dáng không thể tin được sự ngu xuẩn của nhóm cảnh sát này, một mặt hoài nghi sự xác thực của sự ngu xuẩn này. Nhưng nếu bây giờ nói thẳng ra những hoài nghi của vụ án kia, vậy nguy hiểm của sự bắt quả tang quả thực quá lớn.
“chúng ta cùng nhau trở về thảo luận rõ ràng, được không? Cậu có thể gọi luật sư.” Jeffery tâm bình khí hòa nói, nhìn thấy hàng xóm bên cạnh đi ngang qua tò mò nhìn tình cảnh này, y nói rằng: “cậu cũng không hi vọng chúng tôi dùng bạo lực, đúng không?”
“tôi thật không thể tin được!!” Aitken kêu lên, nhưng vẫn cẩn thận liếc mắt nhìn hàng xóm, có lẽ hắn vẫn lưu ý danh tiếng của mình ở khu này. Đối phương hướng hắn mỉm cười, hắn cũng mỉm cười trở lại, đến lúc này cũng không nên làm khó cảnh sát.
Hắn cực kỳ không tình nguyện tìm một nhân viên đến trông cửa hàng sửa xe của mình, sau đó cùng bọn họ đi vào trong cục cảnh sát. Một đường hắn không ngừng oán giận hành vi của lực lượng cảnh sát có cỡ nào ngu xuẩn, những gia đình đó vẫn đang còn chờ họ giải oan, nhưng ngược lại thì sao, bọn họ lại dùng thời gian cùng với tiền thuế nhân dân bỏ ra đến quan tâm những sự tình buồn cười như vậy.
“tôi cảm thấy chuyện hợp tác của chúng ta không tồi chút nào.” Lúc ngồi trên xe Downer liền nghiêng người qua nói với Jeffery.
“mười phần sai rồi.” Aitken nói.
“Ồ, có thể, vậy chờ xem đi.” Downer nói, Jeffery cười rộ lên, hai người bọn họ lúc nói chuyện đều ăn ý mười phần, mặc dù làm cảnh sát rất nhiều năm cùng rất khó có thể chỉ trong thời gian ngắn đã đạt được sự ăn ý như vậy.
Thẩm lý và phán quyết là cánh cửa phức tạp của học vấn.
Tựa như lần hỏi han lúc nãy, những cảnh sát điều tra thâm niên đều có thể dễ dàng tìm tới những góc độ kẻ tình nghi thường buông lỏng, lại giống như hai người bọn họ vừa nãy chia nhau đóng vai kẻ mặt đen kẻ mặt trắng như vậy.
Phòng thẩm vấn trống không, tất cả mọi người đang bận bịu công tác, đây cũng là may mắn để cho bọn có thể đem kẻ tình nghi này thẩm tra bao lâu thì thẩm tra bấy lâu.
Jeffery từ nơi lưu trữ vật chứng lấy được một bộ áo quần nhiếm máu của người bị hại đặt trên cạnh bàn để bảo đảm Aitken có thể nhìn thấy nó, sau đó đem từng bức ảnh để ngay bên cạnh, đêm tầng hồ sơ chồng cao__ dùng chồng hồ sơ cao ngất để tăng cường áp lực trong lòng của kẻ tình nghi là một thủ đoạn trong thẩm lý và phán quyết, có điều vụ này hầu như không cần tìm một bộ hồ sơ trống giả, vốn dĩ án này cũng có quá nhiều tư liệu liên quan.
Làm những hành động này mặt y đều không hề có chút cảm xúc, giống như đã định liệu trước.
Aitken trừng mắt nhìn đống hồ sơ với vật chứng hoàn toàn không hề ăn khớp với vụ án giết người toàn gia mà cả người căng thẳng. Quan tâm đến vụ án này chỉ có hai cảnh sát liên bang, có điều Jeffery nỗ lực biểu hiện ra có rất nhiều người ở trong cục điều tra phá án này rất để ý__ bọn hộ cố ý lừa gạt hắn, sau đó có thể trắng trợn thẩm vấn.
“các anh dựa vào cái gì để nhốt tôi ở đây, muốn tôi nói chuyện với các người!!?” Aitken hướng y rống to, hắn đã bị ngồi trong này thẩm vấn mấy tiếng, hiện giờ đã là hừng đông.
Downer ngồi ở đối diện, mặc một bộ âu phục chính thức, biểu tình nghiêm túc. Hắn dùng một bộ băng lãnh giễu cợt người đối diện nói rằng: “tôi hi vọng cậu và người nhà của cậu có thể nói với nhau lời cuối cùng, Bill, bởi vì từ ngày hôm nay trở đi có thể là ngày cuối cùng cậu và người nhà có thể ở cùng nhau.”
Hai tay của đối phương siết chặt với nhau biểu thị hắn đang hồi hộp: “tôi không biết các anh đang nói cái gì, trước khi luật sư của tôi tới tôi sẽ không nói chuyện.” hắn nói.
“đừng làm bầu không khí ở đây càng thêm sốt sắng như vậy, Downer.” Jeffery nói, y dùng một bộ dạng thoải mái nhẹ nhàng nói, “không nghiêm trọng như vậy, không phải sao, cũng là chỉ từ trong nhà của hắn tìm ra được vài quyển tiểu thuyết đồi trụy, người đàn ông nào chẳng xem sách đồi trụy chứ.” __ kỳ thực bọn họ chẳng có điều tra hay khám xét gì cả, thực chất chưa có chứng cứ xác thực nào nên chưa thể nhận được lệnh điều tra khám xét.
“từ khoa phân tích hành vi đã nhiều chứng cứ chứng minh không ít,” Downer nói, biểu thị hắn và Jeffery là hai ngành khác nhau, đang cùng nhau hợp tác điều tra.
“một ít sách báo đồi trụy không thể chứng minh cho cái gì!!” Aitken cấp tốc nói, đồng ý với ý kiến của Jeffery, “đừng nói cho tôi các anh không có, tôi là người trưởng thành, có mua những thứ này thì cũng là tự do cá nhân.”
Downer liếc cái nhìn lắc lẻm theo dõi hắn, một bộ phát ngôn viên quốc gia không thể hiểu dục vọng cơ bản của nhân loại.
“chúng tôi đều biết mỗi người đều muốn làm một số việc, đều là việc thường tình.” Jeffery nói, “nếu như nói không nghĩ nữa thì đúng là nói bậy, nhưng nếu như muốn liền khó tránh khỏi đi làm. Càng cô ấy đều rất đẹp, cũng rất lẳng lơ, ai có thể không suy nghĩ tiếp đây.”
Y ngồi ghế bên cạnh nhìn ngang kẻ tình nghi bên cạnh, nhìn qua vô cùng thân mật.
“đúng, các cô ấy cực kỳ xinh đẹp, nhưng cùng tôi có quan hệ gì_” đối phương nói, nhìn chằm chằm vào những bức hình kia, nhìn qua cũng không đối với các cô áy náy điều gì. Còn có thể nhìn ra chút khoái cảm trong đó.
Những hành vi như vậy của tội phạm chính là thứ khiến người khác buồn nôn, mà Jeffery đã học được phải làm sao biểu hiện mình đồng tình với họ, sau đó dụ ra những điểm hữu dụng, như vậy y làm sao để đóng vai người bị hại, nhưng y cũng hiểu được phải làm sao để đóng vai một kẻ giết người.
“được rồi, Jeffery, cậu cứ nói như vậy thực sự tôi muốn đem cậu tống ra ngoài.” Downer làm ra một bộ cực kỳ không cao hứng.
“được rồi, tôi rất xin lỗi.” Jeffery dùng một bộ không chút thành ý nói, “tôi cũng đã điều tra rất nhiều vụ án như vậy, mỗi một kẻ phạm tội làm ra những chuyện như vậy đều có nguyên nhân của nó, một người sẽ không bỗng dưng đi giết người. mẹ của hắn quá mức ngang ngược, vợ của hắn ngoại tình, công việc của hắn không thuận lợi hoặc người thân của hắn đã chết…” y nhìn chằm chằm khuôn mặt của Aitken, nhìn thấy hắn từ từ buông lỏng.
“bọn họ có máu có thịt, Downer, cậu không cần làm một bộ cứng nhắc như vậy, tuy rằng bọn họ đã có chút xúc động quá mức, nhưng bọn họ đều là người sống.” Y nói.
Aitken nhún vai biểu thị tán thành, xem ra hắn thắng được người này một phần hảo cảm.
“lúc thực hiện những hành vi như vậy, cậu có cảm giác như thế nào, Aitken, cậu cảm thấy sợ không?” Jeffery tiến đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi.
“tôi không biết anh đang nói về chuyện gì?” Aitken nói.
“cậu không cảm thấy sợ hãi? Như vậy, cậu cảm thấy hưng phấn sao?” Jeffery nói.
Một người khác hít một hơi thật dài, Jeffery biết hắn đang cố gắng tìm về quyền khống chế của bản thân, y tiến gần thêm một chút, lấy tay mình đặt trên vai hắn__ xâm nhập vào không gian hành vi riêng tư đôi lúc sẽ thu được hiệu quả áp bức tốt: “chúng tôi tìm được chứng cứ, Aitken, chúng tôi tìm thấy thứ cậu đã giấu đi.”
Y nhìn thẳng vào ánh mắt của Aitken, thấy hắn dần tuyệt vọng, y không giống như vừa nãy một bộ tùy tiện, mà giờ đã trở nên băng lãnh không một tia buông lỏng.
“cậu làm những chuyện kia, Aitken.” y nói.
Người kia nhắm mắt lại, lại mở, dùng âm thanh rất nhỏ nói rằng: “các anh không thể…”
Jeffery cười rộ lên, thật giống như y thấy tất cả những chi tiết nhỏ, đồng thời có thể lý giải quan sát nó: “cậu làm, đúng không?”
“những cô gái đó chỉ là gái điếm.” Aitken nói.
Aitken nhận tội? tuy rằng bọn họ không đi tìm những thứ mà Aitken đã giấu đi hay gì đó, cũng không biết đó là những thứ gì, những người mang tội giết người liên hoàn đều sẽ lưu lại vài thứ làm kỷ niệm mới có thể đạt được sự thỏa mãn cùng với sự chiếm giữ.
Hiện tại bọn họ chỉ cần nhìn theo lời khai của hắn đi tìm những thứ đồ vốn không biết kia là tốt rồi.
Hai người đi tới cửa phòng thẩm vấn, Downer nói rằng: “chúng ta làm như vậy có được xem là kẻ xui khiến xưng tội hay không?”
“giao cho cán bộ kiểm soát được rồi, bọn họ được thành lập để làm cái này.” Jeffery nói, “ Edy là cán bộ kiểm soát tôi thấy tốt nhất, cô ấy có thể đóng đinh hắn.”
Downer hướng y vươn tay ra, nói rằng: “thời gian hợp tác với cậu rất vui vẻ, Jeffery.”
“hợp tác với cậu cũng rất vui vẻ.” Jeffery nói, cầm tay của hắn.
Tay của hắn thật ấm áp, Jeffery đã không hề cảm thấy sợ sệt, tuy rằng không bao lâu trước đây, Aitken còn là một người to con đáng sợ, nhưng y vẫn có thể đem tâm tình của hắn nắm trong lòng bàn tay, làm cho hắn thuận lợi đền tội. những thương tổn kia vẫn sẽ hại tới y, tuy rằng cần một thời gian, thế nhưng Jeffery đã có một đồng sự thật tốt bên cạnh.
“thật sự cậu không cân nhắc đến bên kia của chúng tôi sao?” Downer hỏi, “cậu có thiên phú như vậy, Jeffery, cậu có thể nhìn thấy hắc ám, lý giải phương thức sự tồn tại của nó.”