\*Keng\* Một cái móc khoá hình con heo rơi xuống đất. Hoàng Tuấn Khải sững sờ, rồi cậu cúi người cầm nó lên.
Đột nhiên, cậu chạy về phía trước, nơi xuất hiện một tia sáng nhỏ nhoi.
"Chiến đấu xong, em vẫn sẽ sống, anh vẫn sẽ sống. Chúng ta vẫn ở bên nhau thôi."
Hạo Thiên, em không thất hứa một lần nữa đâu!
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Lâm Gia.
Lâm Thiển ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà ấm, tao nhã uống vài ngụm, đôi mắt sau gọng kính hơi nhíu lại nhìn vào quyển sách đang cầm trên tay còn lại, bộ đồ vest trên người càng khiến hắn thêm già dặn.
Lưu Hàn nằm lên ghế sofa, chân vắt vẻo, khuôn mặt ngái ngủ. Dáng vẻ lười biếng hoàn toàn đối lập với vẻ quy củ của Lâm Thiển.
Lưu Hàn ngáp một tiếng, lười nhác nói, "Lâm Thiển, anh ta sao rồi?"
Lâm Thiển nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói, "Nửa tiếng nữa mới biết được."
Bọn họ có cài camera vào phòng thí nghiệm. Vì một số lí do nên nó chỉ hoạt động vào 5 giờ sáng, thời khắc bầu trời vẫn còn lạnh lẽo.
Lưu Hàn hỏi, "Anh ta vào đó khi nào nhỉ?"
Lâm Thiển đáp, "Bảy giờ tối."
Mười tiếng. Quá đủ để một sinh mạng chết đi.
Lưu Hàn cười khẩy, nói, "Anh ta sẽ tuyệt vọng đến chết mất. Lâm Thiển, anh nghĩ anh ta sẽ làm sao? Tự kết liễu bản thân hay đi tìm đường sống cho chính mình?"
Lâm Thiển bình tĩnh nói, "Cậu không bao giờ đoán được việc làm của cậu ấy." Kể cả việc cậu ấy cứu cậu, dù đã biết cậu có thể là người của gia tộc đó.
Lưu Hàn chán nản lấy điện thoại ra chơi, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, người hầu đi vào báo tin, "Thưa lão đại, là người của Trần Gia."
Lưu Hàn và Lâm Thiển nhìn nhau, Lâm Thiển gật đầu, nói, "Cho họ vào."
Hai phút sau, có năm người đi vào. Đứng đầu là Trần Ngũ Thành uy nghiêm mang theo một cây gậy, theo sau là hai cặp vợ chồng Nhã Hồng và Quốc Tử.
Năm người ngồi rải rác xuống ghế sofa, căn bản chẳng để Lâm Thiển và Lưu Hàn vào mắt.
Lưu Hàn tức quá hoá điên, cười mấy tiếng, chế giễu, "Không ngờ người Trần Gia mà lại bất lịch sự như vậy."
Trần Ngũ Thành hừ một tiếng, nói, "Lâm Gia đây chẳng để Trần Gia vào mắt. Trần Gia cần gì phải nhọc lòng lịch sự?"
Đây là tư thái đòi người sao? Lưu Hàn định nói thêm mấy câu lại bị Lâm Thiển ra hiệu cản lại. Lâm Thiển đặt sách xuống bàn, giọng đều đều, "Xin thứ lỗi, ý của Trần Lão là sao?"
Trần Ngũ Thành liếc Lâm Thiển, bình thản nói, "Con dâu của Trần Gia bị Lâm Gia bắt cóc. Tôi hi vọng, trước khi Trần Gia huy động toàn bộ lực lượng, Lâm Gia phải trả con dâu lại cho Trần Gia!"
Trong câu nói, Trần Ngũ Thành toàn xưng "Trần Gia", "Lâm Gia" và dùng từ "phải". Chính là chẳng hề che giấu uy hiếp cùng cảnh cáo.
Sắc mặt Lâm Thiển hơi tái nhợt, hắn vẫn cố giữ bình tĩnh nói, "Ý Trần Lão là Tuấn Khải ư? Vâng, đúng là cậu ấy đã đến chỗ tôi. Nhưng chúng tôi không bắt cóc cậu ấy."
Nhã Hồng cười khẩy, khinh thường nói, "Không phải bắt cóc? Mau trả Tuấn Khải cho tôi! Các người nên biết, Trần Gia chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn đâu."
Lưu Hàn ngồi thẳng dậy, tức giận nói, "Chúng tôi không bắt cóc anh ta! Anh ta chính là tự mình đi vào Lâm Gia!"
"Kẻ phản bội không có tư cách nói chuyện ở đây." Trần Mạnh Khánh lạnh lùng nói.
Lâm Thiển liếc Lưu Hàn, nói, "Nhị Bá, câm miệng!"
Lưu Hần ngậm miệng lại, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn năm người kia.
Quốc Tử cười mỉm, cao ngạo nói, "Chúng tôi đã đích thân đi tới đây, Lâm Gia các người còn giả ngu chối cãi ư?"
Dưới gầm bàn, hai tay Lâm Thiển siết lại thật chặt, thế mà biểu cảm trên gương mặt vẫn chuyên nghiệp không biến đổi, hắn thừa nhận, "Đúng vậy, bọn tôi đã bắt cóc cậu ấy."
Ngay khi vừa dứt lời, ánh mắt năm người liền trở nên sắc lạnh quan sát Lâm Thiển. Trần Hạo Thiên hỏi, "Ở đâu?"
Lâm Thiển không run rẩy, vẫn thản nhiên nói, "Dạ Lâm."
Nhã Hồng trừng mắt, hung hăng nói, "Khốn nạn! Đó chẳng phải là nơi giam giữ tang thi của mấy người sao?" Chuyện Lâm Gia dùng Dạ Lâm để giam giữ tang thi bọn họ chỉ mới biết cách đây nửa tiếng. Không ai ngờ được Lâm Thiển lại để Tuấn Khải ở nơi Tử Thần đó!
Trần Khánh xoa nhẹ lưng Nhã Hồng, "Bình tĩnh lại, vợ." Rồi quay sang Lâm Thiển, đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo vô cùng, "Tôi không biết các người dùng cách gì. Nếu nửa tiếng nữa không cứu được Tuấn Khải, Trần Gia sẽ phá huỷ Lâm Gia!"
"Ngay cả khi anh ta đã chết?" Lưu Hàn hỏi.
Trần Mạnh Khánh hơi híp mắt lại, nhàn nhạt nói, "Phải có xác."
Bọn Trần Hạo Thiên ầm ầm đi vào, khí thế hùng mạnh khiến cho người hầu sợ chết khiếp.
Trần Hạo Thiên dừng lại trước mặt Lâm Thiển, nói, "Cách vào Dạ Lâm."
Lâm Thiển nhìn Lưu Hàn, Lưu Hàn che mắt lại, không nhìn rõ biểu cảm của hắn như thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói hiếm khi không lên cao của hắn, "Đưa anh ta chìa khoá."
Lâm Thiển nhếch môi, lấy ra một cái chìa khoá, ánh mắt có chút phức tạp hơi nhìn sang Lưu Hàn.
Này, cậu cũng có lương tâm sao?
Mà, cái lương tâm rẻ rách đó bây giờ mới xuất hiện thì làm được gì chứ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_