Hắc Ám Đại Nhân

Chương 42: mất kiểm soát





Mọi người chết lặng nhìn trung tâm. Dù cậu có đánh bại người mạnh hay yếu nhất, thì đó vẫn là người của Nhất Gia. Mà vốn là người của Nhất Gia, không ai là người tầm thường cả, năng lực đều thuộc tầm cao.

"Đấu với tôi một trận, được không?"

Một giọng nói trầm khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Mọi người nhìn sang người can đảm kia, hơi run lên. Trong đầu ai cũng hiện lên một suy nghĩ... Tiêu thật rồi!

Người nói là Trần Minh. Hôm nay y vẫn mặc đồ như bình thường. Cà vạt thắt lệch, bộ vest đen không đóng thùng, mái tóc màu xám tro vuốt ra sau, lộ ra vầng trán kiêu ngạo. Đôi mắt màu hổ phách toả sáng trước ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ. Trần Minh dựa vào tường, đứng cách xa nhất, đôi mắt híp lại, hút miếng thuốc. Dáng vẻ lười biếng sắc lạnh vẫn như vậy không thay đổi.

Dẫm điếu thuốc dưới chân, Trần Minh quăng điếu thuốc vào thùng rác, tay rút ra khỏi túi quần. Đứng thẳng người, đi đến chỗ Hoàng Tuấn Khải.


An Tử cau mày, khẽ nói, "Cậu ta bị sao thế?"

Nhị Bá im lặng, quan sát Trần Minh.

Đứng đối diện với cậu, Trần Minh rất kiên nhẫn lặp lại, "Đấu một ván."

Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, "Được."

Nhìn qua có vẻ Trần Minh không thay đổi, nhưng thật ra y lại thay đổi rất nhiều. Ánh mắt ấy lúc đầu tiên nhìn cậu mang theo sự khinh thường và chán ghét. Giờ đây, ánh mắt ấy không hề che giấu sự kính trọng và hiếu chiến.

Y muốn chiến đấu với cậu. 

Không phải với tư cách đàn em của lão đại, cũng không phải là người của Nhất Gia. Mà y muốn đấu với tư cách là đàn em của cậu! Người có thể khiến cậu tin tưởng nhất.

Cậu và Trần Hạo Thiên rất giống nhau về mặt tính cách. Nhất là sự quyết đoán và tàn bạo kia. Nhưng, cậu lại đứng ở một nơi nào đó cao hơn cả lão đại. 

Xung quanh cậu luôn toát ra hơi thở của một kẻ bước chân ra từ Địa Ngục. Mùi máu tanh, và cả sát khí khủng khiếp.

Không thể hiểu rõ, thực lực cậu cường đại đến mức nào. 

Nghe cậu và Trần Minh quyết đấu, mọi người tự động lui vài bước.

"Một... hai... ba... bắt đầu!"

Không hề yên bình như trận đấu mới nãy, ngay khi tiếng kêu dừng lại, Hoàng Tuấn Khải và Trần Minh đồng loạt xông vào nhau. 


Trong phút chốc, không khí gây cấn đến cực điểm. Trận đấu khiến ai nhìn vào cũng không nhịn được khó thở.

Quá tàn ác! Quá quyết liệt! Quá mạnh mẽ!

Ánh mắt của hai người từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng vào đối phương. Giống như một cuộc chiến đấu thật sự, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu. Như muốn giết chết đối phương.

Mọi người run lên, chết lặng nhìn sàn đấu.

Đây... đây mới là trận đấu đích thực! Một người toàn thân đầy mùi máu như một thợ săn, một người mang theo sự hùng hổ như một động vật hoang dã.

Một thợ săn và một con mồi. Cuối cùng... không ai dám chắc chắn người chiến thắng.

\*Rầm\* Cậu quật ngã Trần Minh xuống đất. Động tác mạnh mẽ khiến Trần Minh nhăn mặt, y hừ lạnh một tiếng, từ từ đứng dậy, lấy lại hơi thở, rồi một lần nữa tham gia vào trận đấu.

Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, trong lòng không nhịn được cảm thán. Trần Minh đã lợi hại hơn nhiều so với trận đấu lần trước. 

Vì đã biết thực lực của cậu không tầm thường, Trần Minh ra chiêu khá cẩn thận. Nhưng đến mười phút sau, y thả lỏng người ra, bình tĩnh chiến đấu. Các động tác ra đều không theo quy luật. Đôi mắt hổ phách nghiêm túc nhìn cậu.

Quanh người y toát ra hơi thở hoang dã. Thật giống...

Đột nhiên, sát khí hoàn toàn phóng ra, đôi mắt nâu trầm xuống, cậu dứt khoát đá Trần Minh ra xa, nằm đè lên người y, Trần Minh sợ hãi nhìn cậu, nói, "Này! Bình tĩnh lại!"

Hoàng Tuấn Khải lắc đầu, vội đứng dậy. Trần Minh mệt mỏi nằm thở gấp. 


Mọi người lúc này như muốn ngã khuỵ xuống.

Lại thắng! Cậu như thế mà lại thắng!

Họ vẫn không quên khoảnh khắc đáng sợ xảy ra vào phút cuối cùng kia. Cậu trở nên khủng khiếp hơn bao giờ hết. Chỉ với vài giây ngắn ngủi, họ như cảm thấy bản thân vừa gặp Sa Tăng. Cậu như một con quỷ, quá ác độc, quá tàn nhẫn. Nếu không nhờ một câu kia của Trần Minh, Trần Minh sẽ chết.

Nhị Bá nhàn nhạt hỏi, "Đại Nhân, cậu nhớ ra chuyện gì rồi?"

Hoàng Tuấn Khải bình tĩnh nhìn mọi người. Ai cũng dùng ánh mắt hoang mang nhìn cậu. Tuấn Chung Quốc thở hắt ra một hơi, nói, "Không gì hết. Tôi muốn về."

"Để tôi." Nhị Bá nói.

Vậy là, vẫn theo quy luật cũ, thợ săn thắng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.