Hắc Ám Đại Nhân

Chương 46: lần đầu tiên





Trần Hạo Thiên chỉ ngủ bốn tiếng, so với hai đêm không ngủ, ba tiếng ít ỏi này thật sự không giúp anh tốt lên chút nào, nhưng vẫn đỡ đau đầu hơn.

Chẳng qua, khi nhìn sang bên cạnh mình còn một người khác. Mùi hương nhẹ nhàng từ cậu làm anh cảm thấy rất thoải mái.

Trần Hạo Thiên vô thức vùi đầu vào cổ cậu, tay đặt nhẹ lên hông cậu, tránh đụng tới vết thương. Cơn mệt mỏi hoàn toàn tan biến.

Có lẽ, có cậu ở bên anh mới có thể dễ chịu như vậy.

Sau khi đưa cậu đến trường, anh luôn lo lắng cho sự an toàn của cậu. Không phải anh lo cậu bị người ta bắt nạt. Mà là có quá nhiều người nhắm vào anh, anh lo những người đó sẽ loại bỏ cậu.


Cứ như thế, anh đi đến Trần Thị \- công ty của Trần Gia với tâm trạng bất an.

Đến bữa trưa khi gọi điện cho cậu, thấy cậu không thích ăn cơm ở trường thì anh càng thêm lo lắng, đành bất đắc dĩ kêu Nhị Bá ra đưa cậu tới Nhất Gia.

Khi thấy cậu có hứng thú với Nhất Gia, anh liền cao hứng, vui vẻ làm việc .

Nhưng rồi, khi nghe tin cậu ngất đi ngay trong phòng ngủ làm anh kinh ngạc. Lần đầu tiên trong đời, tim anh đập nhanh đến như vậy. Và lần đầu tiên trong đời, anh tức giận đến mất kiểm soát.

Anh lập tức quăng hết đống hồ sơ trên bàn, vừa chạy vừa kêu người đưa cậu tới bệnh viện trước. Anh không có đủ thời gian lo cho cậu.

Trong lúc lái xe, anh đã gọi điện nghe báo cáo về tình hình của cậu hơn 10 lần. Nhưng điều chết tiệt hơn cả là chẳng có cái nào tốt đẹp hết!

Cậu chảy quá nhiều máu, vết thương trên tay nguy kịch nhất vừa xuất hiện cách đây vài tiếng. Cậu thậm chí còn bình thản nằm trên giường ngủ mặc kệ vết thương. Tình trạng mất máu đã xảy ra khiến cậu nhanh chóng mất sức và ngất đi.

Cậu còn thêm hai vết thương khá nặng khác. Một là vết bầm tím khá lớn nghiêm trọng ở hai chân, nhưng bên chân phải là chân thuận thì bầm nhiều hơn. Phần bàn chân gần như bị trậc xương, chỉ cần cậu dùng thêm sức một chút, chắc chắn xương sẽ gãy.

Hai là vết thương trên hông và bụng, vết bầm lên máu rất nhiều. Phần hông bị tác động nhiều gần như bị gãy nát. Anh biết đó là thói quen chiến đấu của Trần Minh, luôn đánh vào phần hông.

Bởi vì Trần Minh rất thích đánh kiểu hoang dã. Nên y luôn lựa chọn đánh vào những khu vực tầm thấp. Nếu Trần Minh đánh thêm một cái vào hông hay chân cậu, cậu sẽ không còn phần thắng.

Đi tới bệnh viện, cậu vẫn còn đang phẫu thuật.


Anh khó chịu vô cùng, hung hăng quát từng người ở đây. An Tử, Nhị Bá và Trần Minh đều phải đối mặt với cơn tức giận tàn bạo của anh.

Anh không thể nào kìm nén được cảm xúc bùng nổ.

Một lúc sau, mọi người trong Trần Gia cũng tới. Nhã Hồng và Quốc Tử cứ lo lắng hỏi mãi làm anh càng khó chịu thêm. Nếu không nhờ Trần Mạnh Khánh kêu họ dừng lại thì có lẽ anh sẽ mất kiểm soát một lần nữa.

Ba tiếng phẫu thuật, đối với anh như ba năm. Một giây trôi qua cũng vô cùng chậm chạp, làm cho anh mất kiên nhẫn cực kì.

Thấy cậu nằm trên cáng, đôi mắt nhắm chặt lại, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt. Anh lập tức đi đến bên cậu, vừa đưa cậu đi vào phòng bệnh vừa nghe bác sĩ thông báo tình hình.

May mắn mọi vết thương đều được giải quyết gọn gàng. Nhờ những công cụ hiện đại, xương cậu đều lành lại, chỉ còn vết bầm bên ngoài đang dần mờ đi.

Sau đó, anh thức trắng hai đêm. Không chỉ là do công việc và bị mọi người mắng. Anh còn ngồi bên giường chăm sóc cậu xuyên đêm.

Biết cậu đã tỉnh, anh tức tốc chạy từ Trần Thị tới bệnh viện. Vết thương cậu bị chảy máu rất nhiều, một y tá đã chạy ra và nói cho anh.

Và, cơn tức giận của anh lại bùng nổ. Anh đi vào phòng và lập tức chất vấn cậu.

Nhưng khi thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu, anh lại mềm lòng, chỉ biết thở dài nói chuyện với cậu.

Khi anh bước lên nằm bên cạnh cậu, anh còn sợ cậu sẽ đẩy anh ra. Không ngờ, cậu lại bình tĩnh nằm đó, còn ngủ rất ngon. Anh liền không nhịn được nở nụ cười.


Lần đầu tiên sau hai ngày, cơn buồn ngủ kéo đến, khiến anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Nhờ có cậu, anh mới tức giận đến mất kiểm soát.

Nhờ có cậu, anh mới lo lắng như vậy.

Nhờ có cậu, anh mới cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn bao giờ hết.

Tất cả, đều là nhờ có cậu.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.