Tối hôm đó, Hoàng Tuấn Khải chậm rãi ăn hết bát cháo.
Một lúc sau, Lạc Ưng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cậu, hơi híp mắt lại, khẽ hỏi, "Bây giờ, nhóc định làm gì?"
Hoàng Tuấn Khải dựa đầu vào giường, nhàn nhạt đáp, "Đợi vết thương lành."
Lạc Ưng không nói gì nữa, đứng lên chuẩn bị dọn bát cháo. Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, "Có chỗ nào tập luyện súng không?"
Lạc Ưng khựng lại, cau mày nhìn cậu, "Không tốt cho sức khoẻ của nhóc đâu."
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, nói, "Giết thời gian thôi."
Lạc Ưng nhìn cậu một lúc lâu, rồi nói, "Cũng được. Ngày mai tôi sẽ đưa nhóc đi."
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, "Cảm ơn."
"Mau ngủ đi." Lạc Ưng xoa đầu cậu rồi bưng bát cháo đi.
Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng lên trần nhà, mím chặt môi.
Cuối cùng mọi người đều là lợi dụng cậu.
\(⌣\_⌣”\)
Ngay cả Lạc Ưng cũng muốn lợi dụng cậu cho bang anh ta.
Nhưng, cậu cực kì ghét cái cảm giác bị lợi dụng đó. Vì thế cậu sẽ lợi dụng tất cả mọi người, để hoàn thành mong ước của mình.
Có lẽ, lần này cậu cũng phải chiến đấu một mình rồi.
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng, nói nhỏ, "Một mình ư? Thật đáng thương."
Người có tham vọng càng cao thì càng cô đơn. Bởi, con đường của họ thật sự quá gian khổ, có rất ít người có thể ở bên họ hết quãng đường đó. Vì thế, vào khoảnh khắc người đó đứng trên đỉnh cao, chỉ có một mình người đó đứng trên đó, cô độc hưởng thụ vinh quang.
Cậu không ngừng tự hoài nghi bản thân.
Không lẽ, đặt điểm kết thúc quá xa vời là một sai lầm ư?
~.~.~.~.~.~.~.~.~
Ngày hôm sau, Lạc Ưng đi vào, phát hiện Hoàng Tuấn Khải đã tỉnh dậy, cậu đang nằm ngẩn ngơ trên giường, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Nghe tiếng mở cửa, Hoàng Tuấn Khải nhìn sang, hỏi, "Khi nào đi?"
Lạc Ưng mang theo một cái xe lăn, nói, "Bây giờ. Để tôi đưa nhóc lên đây."
Hoàng Tuấn Khải không phản kháng, ngoan ngoãn để Lạc Ưng ôm cậu ngồi lên xe. Bây giờ cậu chẳng khác nào người què.
Lạc Ưng chậm rãi đưa cậu đi ra ngoài. Lý Duệ đang ngồi trên ghế sofa khẽ liếc sang, nhàn nhạt nói, "Chỉ có thể bắn trong nửa tiếng, bắt buộc phải về trong một giờ."
"Vâng vâng." Lạc Ưng trả lời qua loa rồi nhanh chóng đẩy xe lăn ra khỏi cửa.
Bên ngoài bầu trời rất trong xanh, bầu không khí mát mẻ thoáng mát làm ai cũng thoải mái vô cùng.
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, khẽ kêu, "Lạc Ưng."
"Tôi lớn tuổi hơn nhóc nhiều đấy, đừng gọi trống không như thế!" Lạc Ưng cằn nhằn.
Lạc Ưng thật ra còn nhỏ hơn cậu năm tuổi. Sao cậu phải nói kính ngữ với anh ta?
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, "Lạc Ưng."
Nghe giọng điệu dần mất kiên nhẫn của cậu, Lạc Ưng vội nói, "Rồi rồi, có chuyện gì?"
Mấy ngày nay thấy Hoàng Tuấn Khải quá mạnh mẽ cường hãn làm anh quên mất Hoàng Tuấn Khải cũng là một đứa trẻ mười tám tuổi.
Một đứa trẻ cứng đầu bướng bỉnh, cũng có tuổi nổi loạn, có những giây phút suy nghĩ băn khoăn.
Hoàng Tuấn Khải vẫn còn nhỏ. Nhưng anh không biết cậu đã sống như thế nào mà có thể chịu được những vết thương nặng như vậy?
"Anh đặt điểm kết thúc của mình ở đâu?" Hoàng Tuấn Khải bình tĩnh hỏi.
Lạc Ưng nheo mắt lại, khó hiểu hỏi, "Ý nhóc là sao?"
Anh chợt nhận ra, giọng nói cậu rất trong trẻo, rõ ràng sẽ là một giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai, thế mà mỗi khi cậu nói đều không thể che giấu được sự lạnh lùng trong giọng nói, khiến người ta không nhịn được sợ hãi.
Hoàng Tuấn Khải nói, "Ai cũng có một mục đích. Anh muốn đặt điểm kết thúc của mình ở đâu?"
Lạc Ưng thoải mái đáp, "Điểm kết thúc của tôi rất bình dị. Đó là có một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người tôi yêu thương nhất, người đó cũng yêu thương tôi. Và tôi sẽ sống như thế đến lúc chết."
Hoàng Tuấn Khải im lặng, vẻ mặt phức tạp. Lạc Ưng không nhìn thấy, vẫn hăng say nói tiếp, "Tôi và người đó sẽ đi cùng đường, ở cùng nhà, ngủ cùng giường, và chết cùng một nơi. Điều đó chẳng phải quá hạnh phúc sao?"
"Ừ, rất hạnh phúc." Cậu khẽ đáp.
Lạc Ưng phát hiện cậu có chút kì lạ, cau mày, hỏi, "Có chuyện gì à?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn ra phía trước, nơi những đồng cỏ màu xanh đẹp đẽ, không khí thật trong lành. Không biết sao, lòng cậu nhẹ nhõm hẳn đi.
"Tôi cũng mong cuộc sống như anh."
Cậu cũng muốn có một cuộc sống bình dị. Muốn có người yêu thương cậu nhất. Muốn đi cùng đường, ở cùng nhà, ngủ cùng giường, và chết cùng một nơi với người đó.
Một cuộc sống như vậy... có lẽ, rất hạnh phúc nhỉ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_