Hoàng Tuấn Khải nhếch môi. Thì ra con người không suy nghĩ phiến diện đến nỗi mất não. Ít ra vẫn có người còn não mà.
Nhưng Cái chết đẫm máu này có vẻ lạ, y chỉ mới đăng kí nick này hai tháng thôi, bài viết nào của y cũng nói về Hắc Ám Đại Nhân, phải nói là y vô cùng yêu quý và kính trọng Hắc Ám Đại Nhân, cũng chính là cậu.
Con người luôn yêu thích những lời khen ngợi, dù đó có phải thật lòng hay không.
Tâm trạng cậu trở nên tốt đẹp, nụ cười trên môi cũng không dập tắt. Trần Hạo Thiên nãy giờ vẫn luôn để ý đến cậu, thấy cậu cười suốt thì có chút khó hiểu, hỏi, "Em cười gì thế?"
Hoàng Tuấn Khải rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt mấy cái, hỏi, "Anh có điều tra được thân phận người khác không?"
Trần Hạo Thiên đứng dậy đi đến chỗ cậu, "Có thể."
Hoàng Tuấn Khải đưa cho anh điện thoại, nói, "Điều tra người này giúp em."
Trần Hạo Thiên ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra lệnh cho một người, "Điều tra ID Cái chết đẫm máu, trang báo số 4."
Hoàng Tuấn Khải hơi nhướn mày, "Không lấy thân phận Trần Thị?" Anh gọi điện ra lệnh bằng điện thoại riêng chứ không phải gọi bằng điện thoại trên bàn làm việc.
Trần Hạo Thiên gật đầu, nói, "Điều tra dưới quyền Black."
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, "Anh là người đứng đầu Black?"
Trần Hạo Thiên theo thói quen vươn tay nhéo má cậu, "Ừ. Black là của anh." Trần Thị là của Trần Gia, còn Black là của anh.
Hoàng Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, có chút không hiểu được, "Vậy Nhất Gia là của ai?"
Trần Hạo Thiên dựa người vào ghế, nói, "Natural của Trần Gia, Nhất Gia của anh."
Nhất Gia là do Trần Ngũ Thành và Trần Mạnh Khánh xây dựng nên để cho Trần Hạo Thiên đứng đầu. Họ muốn anh huấn luyện ra những con người có thể chiến đấu vì Trần Gia. Vì thế, hầu hết người trong Nhất Gia là thành viên của Black.
Hoàng Tuấn Khải cất điện thoại vào túi quần, ồ một tiếng. Trong mắt người ngoài, Trần Thị, Natural và Nhất Gia đều là của Trần Gia, còn Black thì vẫn là một ẩn số. Ấy vậy mà hai trong bốn thứ này là của lão heo nhà cậu.
Hoàng Tuấn Khải cười mỉm, giọng nói trở nên ngọt ngào vô cùng, "Anh là của em."
Trần Hạo Thiên cười rộ lên, cúi đầu hôn vào môi cậu, hai người hôn nhau hết 5 phút. Anh xoa đầu cậu, cưng chiều nói, "Anh là của em, Black là của em, Nhất Gia cũng là của em. Còn em là của anh."
Hoàng Tuấn Khải hôn thêm mấy cái lên mặt anh. Trần Hạo Thiên nhìn đồng hồ, nói, "Đói bụng không?"
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, "Đói." Bụng cậu kêu lên một tiếng hưởng ứng.
Ây chà, vậy là dưới sự nuông chiều của lão heo, bé heo con này càng ngày càng tham ăn, ngày nào đó chắc sẽ trở thành bé heo bự.
\(˵◕ ɛ ◕˵✿\)
Trần Hạo Thiên cười đến vui vẻ, nói, "Bé heo con."
Hoàng Tuấn Khải hơi bĩu môi, "Lão heo."
Trần Hạo Thiên cúi người mang giày cho cậu, hai người đứng dậy rời khỏi phòng, cùng nhau đi đến một nhà hàng năm sao gần đó. Một nhân viên mời họ đến phòng đã đặt trước.
Hoàng Tuấn Khải chẳng biết gọi món gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, ra hiệu để anh gọi đồ ăn. Trần Hạo Thiên không cần cậu nói gì đã tự mình gọi mấy món thịt cao cấp.
Hoàng Tuấn Khải liền hài lòng gật gật. Ở thế giới tương lai này, món thịt thật sự ngon hết xảy con bà bảy. Đây là lời nói cậu học được từ Quốc Tử.
Trần Hạo Thiên nướng thịt cho cậu, nhìn cậu chậm rãi ăn, khoé miệng anh khẽ nhếch lên, nở nụ cười ôn nhu khiến trái tim người nhìn tan chảy, "Ngon không?"
Hoàng Tuấn Khải gật đầu, nói, "Ngon hết xảy con bà bảy." Vẻ mặt không có chút biểu cảm, giọng nói càng không có cảm xúc.
Trần Hạo Thiên dở khóc dở cười, nói, "Em đừng học theo mấy lời của cô út nữa."
"Vâng." Phi thường ngoan ngoãn.
Một từ này của cậu làm trái tim Trần Hạo Thiên mềm nhũn, tay cầm đũa run lên, suýt nữa không nhịn được quăng hết đồ ăn ôm cậu lên phòng vận động mạnh.
Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên, "Trần Thiếu?"
Hoàng Tuấn Khải và Trần Hạo Thiên nhìn ra cửa phòng, phát hiện Hải Khiêm đang ép sát mặt vào lỗ trên cửa.
Hải Khiêm cười hì hì, tích cực vẫy tay, "Hé lô ~~ Bé Tuấn Khải ~~"
Xưng hô sến súa này làm Trần Hạo Thiên đen mặt, anh lạnh giọng nói, "Cút."
Hải Khiêm không biết sợ, vẫn cười thật tươi, nói, "Tụi tui cũng muốn ăn a. Cho vô ăn cùng vớiiii ~~"
Trần Hạo Thiên hừ một tiếng, "Cút."
Hoàng Tuấn Khải không có hứng nghe Hải Khiêm cầu xin, vẫn ăn thịt Trần Hạo Thiên cắt ra.
Ừa, thịt ngon ghê. Đúng là lão heo nhà cậu có năng khiếu nướng thịt mà.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngọt đến sâu răng