Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 10: Quỷ tiết



"Dong dài, lần trước thất thủ, thật sự là hỏng tiếng tăm chúng ta." Một người trong đó không chờ được nữa, lập tức nhằm hướng trái tim Dạ Khê đâm tới.

Dạ Khê thoáng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng người trước mắt, thị huyết chứa trong mắt làm mọi người ngốc lăng, thân thể lạnh thấu xương, thậm chí có người quá sợ hãi ném chủy thủ trong tay xuống.

"Đúng là yêu nghiệt! Lo lắng cái gì, lần này quyết không thể nhẹ dạ." Đứa trẻ dẫn đầu lấy lại tinh thần, hung hãn nói, chủy thủ không chút do dự đâm qua.

Dạ Khê lắc đầu, ngay lúc chủy thủ vừa chạm ngực, thân thể bỗng hơi nghiêng, vừa vặn tránh khỏi công kích, "Quá chậm!" Dạ Khê giễu cợt nói, trong thời gian đối phương hoàn toàn chưa phản ứng được, thân thủ bắt được cổ tay người trước mắt, chỉ nghe âm thanh "răng rắc" vang lên, chủy thủ rơi xuống đất, tiếng kêu như giết lợn truyền ra.

Dạ Khê cau mày, đáy mắt không hờn giận, sức lực so với tưởng tượng của nàng còn yếu hơn, nàng vốn định bóp nát cổ tay đối phương! Vứt người nọ sang một bên, mắt lạnh nhìn những người khác, "Bổn tiểu thư đang lo không có cơ hội phát tiết, các ngươi cùng nhau lên đi!" Được sống lại quả thực rất tốt, chỉ là nghẹn tử a, tâm nàng ngứa ngáy khó chịu!

"Còn ngây ra đó, nhanh giết tiểu tiện nhân này đi!" Một gã hét như sói tru, cầm lấy bàn tay bị bẻ gãy, trừng lớn mắt, hạ lệnh.

Bốn người kia vừa phục hồi tinh thần, đè ép khiếp sợ nơi đáy mắt, ác độc nắm chặt chủy thủ, quát to một tiếng, cùng nhau công kích về phía Dạ Khê.

Dạ Khê xoay cổ, "Một đám ngu xuẩn!" Cười lạnh, một cước đạp bay người trước mặt, đồng thời mượn lực, một đấm vào mũi người khác, tay kia xoay nửa vòng, xách một người đang dính máu ném ra ngoài.

Trong nháy mắt, bốn đứa trẻ khí thế vừa rồi còn hung hăng hiện tại kêu khóc thảm thiết nằm trên mặt đất. Dạ khê đạm mạc nhìn lướt qua, lại nhìn vết rách trong lòng bàn tay phải, mũi chân vừa nhấc, chủy thủ quay một vòng giữa không trung, sợi tơ máu bắn tung tóe.

Chưa kịp cầu xin tha thứ, bốn người đều đã mất đi sinh mệnh, Dạ Khê quay đầu nhìn người sống còn lại, từng bước một đi về phía hắn. Nhìn thi thể trên mặt đất, tròng mắt hắn trừng lớn, cắn môi, lui ra sau, "Không phải ta, không phải ta, không phải..." hắn thoáng nhìn chủy thủ dưới chân, đột nhiên cố sức đá một cái, "Đi -"chết.

Chữ chết còn chưa kịp ra khỏi miệng, một cây chủy thủ khác đã đâm xuyên trái tim hắn, đứa trẻ không dám tin cuối đầu, nhìn lỗ thủng trước ngực, mặt tràn đầy không dám tin.

Dạ Khê vỗ vỗ tay, ra khỏi con hẻm, hòa nhập vào đoàn người.

Dạ Khê vừa biến mất, một hắc miêu từ trên cây nhảy xuống, nó nhìn nàng rời đi hồi lâu, rồi nhìn năm cỗ thi thể, tiểu hắc miêu liếm liếm móng vuốt, mắt mèo sáng loáng phát ra đạo hồng quang, bóng đen chợt lóe, hắc miêu tiêu thất.

Sáng sớm, xuân quang rực rỡ, Dạ Khê vừa đổi xong y phục len lén chạy ra ngoài. Hôm nay là Quỷ tiết(tương tự lễ hội Halloween), căn cứ theo tập tục, bất luận nam nữ già trẻ đều phải đến chùa trai giới, vì Dạ Khê là đặc thù, lão quản gia liền sai người chuẩn thức ăn một ngày cho nàng, sắp xếp Dạ Khê ở trong Bích Tạ các, có lẽ cho rằng Dạ Khê là đứa bé năm tuổi ngây ngốc ngơ ngác, nên không lưu lại người trông coi.

Đường phố người đi đường lui tới, từng người quần áo mộc mạc, dáng vẻ vội vã, Dạ Khê ngoảnh đầu nhìn hết bên trái lại bên phải, cảm giác không thú vị, xoay người ra ngoại thành.

Làn gió nhẹ đi qua, một dòng tươi mát, thoang thoảng, mùi bùn đất thanh nhã chạm vào gương mặt. Khắp chốn là ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, ngũ sắc huyền diệu chiếu rọi, tiếng chim hót, côn trùng kêu êm tai, nơi nơi phiêu đãng hương khí khiến con người say mê.

Dạ Khê dang rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở, cảm thụ được thiên nhiên kỳ diệu, nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng từ từ hòa tan, biến thành nụ cười thản nhiên. Trong nháy mắt, tiếng bước chân mất trật tự nhanh chóng phá hủy toàn bộ cảnh đẹp, nàng không vui mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn.

Phía trước xuất hiện một gã nam tử, mặc trường bào màu xám, bộ dáng ủ rủ, trên y phục còn dính ít bèo, hơi mất trật tự, tóc xõa tung, hai mắt nhìn chòng chọc Dạ Khê, dần đến gần.

Dạ Khê nhíu mày, nam nhân này có chút kì lạ, nàng lẳng lặng quan sát, đối phương càng ngày càng gần, thế nhưng nàng vẫn không có phản ứng, giương mắt nhìn chằm chằm, muốn từ ánh mắt hắn nhìn được cái gì.

Nam tử dừng lại, chậm rãi giơ lên cánh tay dính rất nhiều bèo, lòng bàn tay có vật gì đó đang ngọ nguậy.

Meo meo -

Bàn tay đối phương vừa hạ xuống, một hắc miêu đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra, đụng phải Dạ Khê khiến nàng ngã nhào xuống đất. Đồng thời, một chuỗi tiếng chuông vang lên từ cổ tay một người sau lưng nàng.

"Cuối cùng cũng bắt được ngươi!" Một nam tử nhếch nhác bước lên phía trước, trong lòng bàn tay là con sâu đang ngọ nguậy, hắn cẩn thận bỏ nó trong ống trúc, sau đó mới nhìn sang Dạ Khê, "Nha đầu, bị dọa cho choáng váng đúng không?"

Dạ Khê giật mình nửa ngày, mới phản ứng được trên người mình có một con hắc miêu nằm, nàng nhìn chằm chằm con vật nào đó đang liếm liếm móng vuốt, lạnh mặt, phất tay quăng đi.

Meo.. méo-

Hắc miêu tru lên, lộn nhào trong bụi cỏ mấy vòng, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Dạ Khê.

Dạ Khê đứng dậy, nhìn người nằm trên mặt đất, lúc này đã biến thành cổ thi thể thối rửa, xoay người - thật ghê tởm, bẩn mắt người nhìn!

"Nếu không có tiểu miêu của ngươi, ngươi đã sớm như hắn, nha đầu, ngươi là lấy oán trả ơn!"

"Ngươi là ai?" Dạ Khê nhíu mày hỏi hắn, lui ra sau kéo dài khoảng cách hai người, trên người nam nhân này có mùi rất hôi thối, tựa như mới chui ra từ hố phân vậy! "Đó là loại sâu gì?"

Hắn chăm chú nhìn Dạ Khê, "Quả nhiên chỉ là một đứa bé, vậy mà không sợ hãi!" Nhún vai, không chút kiêng kị, "Đây là cổ trùng, nói ngươi cũng không hiểu, chỉ là một sản phẩm thất bại." Hắn sờ sờ ống trúc bên hông, vẻ mặt thất vọng.

Cổ trùng? Dạ Khê nhăn mi, tỉ mỉ đánh giá nam nhân lôi thôi lếch thếch trước mặt, y phục cũ nát không còn hình dạng, vết bẩn che đi dung mạo vốn có, tóc buộc đơn giản sau ót, thế nhưng đôi mắt lại dị thường hữu thần.

"Nha đầu, ngày hôm nay là Quỷ tiết, một mình ngươi dám đi lại bên ngoài, lá gan không nhỏ, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng, mau về nhà đi!" Vừa nói vừa rắc một ít bột phấn lên thi thể, sau đó làn khói khói bốc lên, thi thể rất nhanh đã biến mất, hắn cũng cất bước rời đi.

Meo meo -

Dạ Khê đờ người ra, tiểu hắc miêu nhìn nàng kêu lên, liên tục cắn ống quần nàng. Dạ Khê cúi đầu xem, mà bây giờ, nó cũng đang nhìn nàng.

Meo meo -

Nó nũng nịu cọ cọ chân Dạ Khê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.