Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua màn cửa, chiếu lên phòng ngủ, ôn hòa phủ lên dung nhan say ngủ của Dạ Khê, da thịt trong suốt phơi bày trong không khí, một bên gối đầu, quả cầu đỏ đặt trên chóp mũi Dạ Khê, mềm nhẹ như không trọng lượng.
Bỗng một cơn gió mát thổi đến, tơ lụa trên người Dạ Khê bị vén lên, lộ ra vóc người xinh đẹp, trong giấc mộng, Dạ Khê trở mình, gương mặt tựa sát gối đầu, quả cầu đỏ hình như bị cái gì kích thích, lập tức trốn vào mái tóc nàng, hoàn toàn ẩn mình trong đó.
Mà lúc này, trước giường mạc danh kì diệu xuất hiện một nam tử ngồi xe lăn, ánh mắt lạnh như băng quét qua thân thể Dạ Khê, tại trước ngực nàng dừng lại chốc lát. Nam tử nhìn chằm chằm gò má Dạ Khê, song đồng mịt mờ không rõ xẹt qua chút độ ấm.
Dạ Khê đang ngủ say đột nhiên cảm giác da đầu một trận tê dại, đau đớn kéo tới, bỗng mở hai mắt, vừa lúc cùng đôi con ngươi xa lạ mà quen thuộc đối diện. Dạ Khê ngồi dậy, đề phòng nhìn nam nhân xuất hiện bất ngờ này, vặn mày, cảnh giác của nàng tại sao lại yếu đến như vậy, từ lúc nào một người sống sờ sờ xuất hiện mà không chút nào hay biết!
Đứng dậy, tơ lụa trên người rơi xuống, bờ vai mềm mại lộ diện, Dạ Khê lại không chút để tâm, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không ngại nhìn bổn cô nương mặc quần áo sao?" Rồi cười nhạt vài tiếng, "Ta không để ý ngươi thanh toán cả trinh tiết của ta luôn một thể!" Dạ Khê cởi từng lớp y phục trên người, thả xuống chân, tuy rằng còn một một tầng áo ngủ, thế nhưng chất vải trong suốt như thế, mặc cùng không mặc cũng không khác biệt.
Nam tử ngồi xe lăn nhìn Dạ Khê từ trên xuống dưới, lại nhìn áo ngủ khoác trên người nàng, hai tròng mắt thâm thúy hiện lên tia khác thường, ánh mắt cố ý nhìn mái tóc dài rối tung, bánh xe dưới thân tự quay đầu, cửa phòng đóng chặt tự mở ra, nam tử đẩy xe ra ngoài.
Chờ cửa phòng kẽo kẹt đóng lại, gương mặt không chút thay đổi của Dạ Khê nháy mắt bạo hồng, hàng mi khẽ run, quay đầu cầm lấy y phục trên giường lưu loát mặc vào, nhanh nhẹn buộc lại tóc rồi bước ra cửa. Vừa đi ra mới nhìn thấy, Lan Hạ thì nằm hôn mê trên bậc thang, còn Đinh Đang vốn cảnh giác sớm đã nằm trên bàn ngủ vùi.
Trong viện chỉ còn lại nam tử áo tím cùng người áo trắng là Thần, hắn cười ý vị thâm trường nhìn Dạ Khê, "Yên tâm, bọn họ chỉ đang ngủ mà thôi!" Hiển nhiên là nói Lan Hạ và Đinh Đang, "Công tử đến đây, muốn ngươi giao vật kia ra!"
Vẻ mặt Dạ Khê mờ mịt, vật kia? Vật gì vậy? Thạch cầu không phải nàng đã trả cho bọn họ rồi sao? Cau mày, khó hiểu nhìn hai người trước mặt.
Tử y nam tử bình tĩnh ngồi ở xe lăn, thần sắc lãnh khốc như trước, không chút giác ngộ bản thân đã mạo phạm trinh tiết nữ tử, "Xuất hiện đi!" Nam tử áo tím bình tĩnh phun ba chữ, không chờ Dạ Khê phản ứng, xe lăn đã đến trước mặt nàng, Dạ Khê chỉ cảm thấy một bàn tay to lạnh như băng nắm lấy cánh tay mình, rồi kéo một cái, nàng ngã vào ngực hắn!
Thần ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, xa lạ nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn sang Dạ Khê trong lòng người, nhìn hai người đụng chạm thân mật, miệng Thần mở to, to đến mức có thể nhét một quả trứng vịt vào đó, chấn động trong mắt không che dấu được.
Dạ Khê giật mình đối diện một đôi hắc đồng lãnh khốc, hai tròng mắt khẽ run, nàng - nàng lại nhìn thấy trong con ngươi đen thâm thúy mà lãnh khốc này có sắc tím! Làm sao có thể? Cũng không phải mắt của người Mỹ, hoa mắt, nhất định là hoa mắt, Dạ Khê tự mình tìm cái cớ.
Ngồi trên đùi nam tử, vòng eo bị bàn tay đối phương nắm chặt, cả người không thể động đậy, "Ôm đủ chưa?" Dạ Khê buồn bực gầm nhẹ.
Nhìn nàng có vẻ tức giận, nam tử áo tím cong cong khóe môi, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, bàn tay còn lại nhanh chóng cầm lấy một nắm tóc nàng, "Đừng nhúc nhích!" Nam tử áo tím thấp giọng nói, nhiệt khí thổi qua gò má nàng, hơi ngứa, trong hơi thở nhẹ vương vấn một mùi hương mê người.
Dạ Khê nghiêng đầu nhìn lên, trong tay nam tử lúc này đang cầm một quả cầu đỏ đang giãy dụa, thứ này vậy mà trốn trên tóc nàng! Dạ Khê im lặng nhìn chằm chằm quả cầu còn sống đang vật lộn kia.
Nam tử áo tím nhíu mày nhìn vật nhỏ trong tay giãy dụa liên tục không nghỉ, rồi nhìn lướt qua Dạ Khê, tay đột nhiên buông lỏng, quả cầu đỏ lần nữa đính lên tóc Dạ Khê, không bao giờ lộ diện nữa.
Tay Dạ Khê muốn sờ lên tóc mình, lại bất ngờ bị nam tử áo tím bắt lấy, vòng tay mạnh mẽ, môi đỏ mọng đặt trên tai Dạ Khê, vuốt ve nửa ngày.
Dạ Khê muốn động thủ, nhưng thân thể giống như bị sợi dây vô hình buộc chặt, đáy mắt Dạ Khê thoáng hiện lên tia tà mị, quay đầu, há miệng, ngậm lấy khóe môi nam tử, cắn xuống, mùi vị ấm áp trong nháy mắt chảy qua toàn bộ khoang miệng, Dạ Khê nuốt xuống, đáy mắt tràn đầy khiêu khích.
Song đồng càng thâm thúy hơn, như hố sâu không đáy muốn đem Dạ Khê nuốt vào đó, nam tử áo tím ngược lại không để ý đau đớn mở miệng hút lấy cánh môi nàng.
Thần hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ, ngừng hô hấp, trợn to mắt nhìn hai người môi chạm môi, đầu nổ oanh một tiếng - điên rồi, thế giới này điên rồi!
Bị một trận chèn ép, Dạ Khê bất ngờ đẩy nam tử áo tím ra, như cá chạch trơn tuột từ trên người hắn thoát thân, lảo đảo lui ra sau ba bước, cánh môi toàn là máu, mà nam tử áo tím cũng không khá hơn chút nào, vết thương nơi khóe miệng chảy máu, môi đều là máu tươi.
...!
Hai người không ai chiếm được tiện nghi!
Sắc mặt nam tử trong thoáng chốc trầm xuống, tựa hồ bất mãn mình bị Dạ Khê đẩy ra, đầu lưỡi liếm liếm vết máu trên khóe miệng, cười lạnh nhạt, "Dạ Khê!" Nam tử áo tím lần đầu tiên gọi tên Dạ Khê, "Bảo vệ tốt vật kia!" Dùng tay áo lau sạch sẽ vết máu, nhìn chăm chú nàng hồi lâu, đến lúc rời đi bỏ lại một câu nói không giải thích được - đừng nghĩ chạy trốn!
Thần hồi phục tinh thần lại, sợ hãi nhìn Dạ Khê, vội vã theo nam tử áo tím rời khỏi, làm như nơi này có ôn dịch gì đó.
Chờ hai người đi xa, Lan Hạ cùng Đinh Đang mới chậm rãi tỉnh lại. Lan Hạ nhìn máu trên miệng Dạ Khê, sợ hãi kêu, "Tiểu thư, người bị thương!"
Dạ Khê phất tay áo lau vết máu, miệng không có bị thương. Nắm tóc mình, dùng sức gỡ, quả cầu đỏ lại trở về lòng bàn tay nàng.
Hai mắt Đinh Đang mông lung buồn ngủ gặp được thứ trong tay Dạ Khê, meo meo ô một tiếng, cuộc đuổi bắt kì dị bắt đầu, nỗ lực đem quả cầu từ tay Dạ Khê đuổi đi.
"Câm miệng cho ta!" Dạ khê mắng, Đinh Đang lập tức từ bộ dạng đang dựng lông biến thành ngoan ngoãn, ủ rũ nằm úp trên vai nàng, chỉ là một đôi mắt ác độc sống chết nhìn chằm chằm quả cầu đỏ, như muốn đem nó ăn sạch.
Dạ Khê vân vê quả cầu đỏ, lạnh lùng hỏi, "Muốn ta lưu lại ngươi, ngươi có thể làm được gì?"
Vật trong lòng bàn tay nàng làm các loại biểu tình, đau khổ, cười, ngu ngốc, kinh hoảng, hưng phấn...Nỗ lực khiến Dạ Khê cười, thế nhưng nàng vẫn lạnh mặt như trước.
Quả cầu biến thành khuôn mặt tiểu hài tử, hướng Dạ Khê thè lưỡi, rồi nhảy xuống đất, biến thành hai ngón tay, làm thành tư thế đang đi, ôm lấy váy nàng, ý bảo Dạ Khê theo cùng.