Đêm khuya, thừa dịp mọi người đã an giấc, Dạ Khê đứng dậy mặc quần áo, nghiêng người nhìn lướt qua tòa viện, hồng lâu vẫn nhộn nhịp như trước, Dạ Khê đi qua ngọn đèn thắp sáng, tiến nhập chợ đen.
Chợ đen buổi tối, đây là lần đầu tiên Dạ Khê tới, nơi này đèn đuốc sáng rực, mặc dù là đêm khuya, dòng người vẫn như trước người đến người đi, nối tiếp không dứt. Dạ Khê khép cổ áo, hướng phía trước bước đi, như không mục đích.
Bất giác, đến khi nàng phục hồi tinh thần lại, người đã cách xa ánh sáng đèn đuốc, trước mắt một mảnh đen kịt, men theo ánh trăng có chút mông lung còn có thể nhìn rõ vài thứ. Dạ Khê nhìn xung quanh, im lặng phát hiện bản thân đã tách khỏi phạm vi chợ đen.
Khí tức đất trời tứ phía xộc vào mũi, Dạ Khê khựng lại giây lát, không có xen lẫn mùi vị con người, rất thoải mái. Dựa vào cảm giác, Dạ Khê đi thẳng về một phía, cố gắng hít lấy làn không khí mới mẻ.
Đi hồi lâu, Dạ Khê dừng lại, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu, mơ hồ còn có thể cảm giác được hơi nước vương vấn. Dạ Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng đi về hướng kia, cấp bách chứng thực suy đoán nào đó, càng đi về phía trước, càng thấy sương mù dày đặc.
Mùi lưu huỳnh quen thuộc bay đến, Dạ Khê suýt chút nữa muốn nhảy lên, là ôn tuyền( suối nước nóng)! Dạ Khê đứng cạnh hồ, nhìn dòng nhiệt khí chậm rãi lan tỏa, kích động muốn nhảy vào ngay lập tức. Nhiệt lưu từ từ tuôn ra, nhiệt khí phiêu tán trên mặt hồ như ngọn sóng, vô cùng đẹp mắt.
Nàng đang định tháo thắt lưng dạo chơi một phen, nào ngờ, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Dạ Khê khôi phục thần trí. Ngay lúc này, Dạ khê lại nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến, nàng bắt đầu cảnh giác liếc nhìn bốn phía.
Cùng một khắc, ngay giữa trung tâm hồ, một người đột nhiên phá nước mà ra, tựa như mỹ nhân ngư từ trong nước hiện lên! Dạ Khê trừng mắt nhìn tấm lưng trần của đối phương, tròng mắt như muốn rơi ra, bóng lưng kia rất cao lớn, làn da lại trắng nõn đến trong suốt! Đây là yêu tinh trong truyền thuyết?
Đối phương tựa hồ đã phát hiện Dạ Khê nhìn chăm chú, bỗng nhiên xoay người lại, hồ nước vốn tĩnh lặng đột ngột dâng cao năm thước, hướng về phía Dạ Khê.
Dạ Khê xoay người muốn lui ra sau, thế nhưng không biết từ lúc nào, phía sau đã xuất hiện một nam nhân, bên hông nam nhân quấn một phần y phục che đi bộ phận trọng yếu, tóc đen ướt sũng, nước từng giọt theo sợi tóc nhỏ xuống cơ thể, chảy qua da thịt nhẵn bóng.
Dạ Khê chậm chạp ngẩng đầu, đúng lúc thấy được khuôn mặt yêu mị quen thuộc, nhếch miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, "Ách, ngươi, cứ tiếp tục, cứ tiếp tục!" Dạ Khê thu lại nụ cười, vội vàng xoay người chạy trốn.
Nàng nhanh, hắn còn nhanh hơn, bàn tay thoáng cái đã bắt được cánh tay nàng, lập tức muốn kéo Dạ Khê vào lòng. Đang vùng vẫy, bàn chân bỗng trượt một cái, theo quán tính sẽ ngã xuống, nàng từ bản năng vươn tay, nắm cổ tay đối phương.
Tõm -_-!
Cứ như vậy, hai người một trước một sau rơi xuống nước, lỗ tai trong nháy mắt vù vù mơ hồ, hai mắt trở nên mông lung, muốn thích ứng, lại có một lực đạo ôm lấy, ngay sau đó cái miệng nhỏ nhắn bị một đôi môi đỏ mọng bao phủ. Dạ Khê mở mắt, nhìn gương mặt phóng đại gấp đôi trước mắt, đưa tay đẩy người ra.
Nhưng đối phương lại linh hoạt như loài cá, cánh tay to vững chắc giam Dạ Khê trong ngực, hai người ở trong nước cứ như vậy mà hôn. Vài lần giãy dụa, Dạ Khê lấy thất bại kết thúc, mỗi khi công kích đều bị đối phương tránh thoát.
Hồi lâu, đến lúc Dạ Khê cảm thấy hô hấp không thông, nam nhân này mới ôm nàng ngoi lên mặt nước. Dạ Khê há mồm thở dốc, tham lam hít thở, người uể oải dựa vào lòng nam nhân, thân thể ướt đẫm, y phục dính sát người, hai người tựa vào nhau như không có vật che đậy ngăn cách.
"Khụ!" Dạ Khê ho khan, bất ngờ đẩy đối phương ra, trút giận đánh lên mặt nước, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Khẽ cắn môi, xoay người hướng bờ hồ bơi đi.
Còn không cách vài bước, lại bị người ta ôm eo kéo trở lại, thân thể nhẹ bẫng, phút chốc đã được bao bọc bởi ấm áp, được đưa vào ôn tuyền rồi! Dạ Khê được thả ra, nàng được tự do, lập tức co thành một đoàn, cảnh giác trừng trừng nhìn đối phương.
Nam tử trái lại quang minh chính đại kéo y phục quanh hông, tới bên cạnh Dạ Khê ngồi xuống, vươn tay bóp cằm nàng, ép nàng phải nhìn hắn, ngón tay có chiều hướng đi xuống phía dưới, Dạ Khê nhân cơ hội tránh thoát, lách người ra xa, "Cũng không phải ta cố ý nhìn thấy!"
"Qua đây!" Đồng tử sâu không thấy đáy nhìn chăm chú vào Dạ Khê, lãnh mâu trong nháy mắt hóa thành nóng rực.
Nghe thanh âm, con ngươi Dạ Khê co lại, thân thể vậy mà không chịu khống chế có loại xúc động muốn lại gần, Dạ Khê nắm chặt nắm tay, ý chí kiên định, tròng mắt mông lung dần rõ ràng, tâm trầm xuống, "Không muốn!"
Nam tử khẽ nhíu mày, dường như không vui vì Dạ Khê phản kháng, trong chớp mắt, tại lúc Dạ Khê còn không cảm thấy được làn nước bất thường, nam tử đã ở trước mắt, cánh tay dài ôm lấy vòng eo nàng, mang nàng rời xa vị trí cũ.
Cái trán đụng vào lồng ngực đối phương, khiến nàng choáng váng đầu óc, "Ngươi!" Vừa muốn trách cứ, Dạ Khê quay đầu nhìn theo ánh mắt của nam tử, lại thấy một con rắn nước ngũ sắc đang nằm trên tảng đá nàng dựa vào lúc trước, thè lưỡi nhìn chằm chằm Dạ Khê.
Hô hấp cứng lại, liếc mắt sang nam nhân, rồi quay đầu nhìn thoáng qua con rắn độc bên kia, nếu không phải vừa rồi tốc độ của hắn nhanh, nàng đã bị nó cắn!
Nam tử vung tay lên, một giọt nước từ mặt hồ bắn ra, cắm thẳng vào con rắn bảy tấc, nó ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, lập tức mất đi sinh mệnh.
Dạ Khê trầm mặt nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn nam tử. Đêm nay, tính cảnh giác của nàng quá kém, chung quy tất cả đều tại nam nhân trước mặt này! Tâm, lạnh lẽo, chẳng biết từ lúc nào, đã rung động!
Cánh tay nam tử sít sao ôm Dạ Khê, ngón tay siết chặt lấy hông nàng, đôi con ngươi mê man nhìn chăm chú vào gương mặt Dạ Khê.
Dạ Khê rõ ràng cảm thụ được nhiệt độ của nam tử đang ngày càng tăng lên, người cũng bắt đầu hỗn loạn, nàng biết rõ đây là biểu hiện của cái gì. Ngay thời điểm nam tử muốn làm gì đó, Dạ Khê đột nhiên như một con cá từ trong lòng đối phương chui ra, thoát đi.
Nhanh chóng bơi vào bờ, leo lên, thấy nam nhân kia vẫn nhìn mình như cũ, Dạ Khê bỗng bật cười, "Ngươi không yêu ta!" Tựa hồ là lý do cự tuyệt cho hành vi vừa rồi.
Yêu? Nam tử nhíu mày, yêu là cái gì?
Nam tử từ trong nước bay ra, rơi xuống đất, nước trên người cũng khô đã cạn, mặc xong quần áo, vài bước liền đuổi kịp Dạ Khê.
Hai tay nàng ôm ngực, y phục ẩm ướt dính sát người, gió thổi qua, thân thể nàng lạnh run. Dạ Khê tiếp lấy áo choàng nam tử ném tới, lập tức mặc vào người. Nhìn người đối diện, dáng đứng thẳng tắp cao lớn, Dạ Khê vuốt áo choàng da chồn tía mềm mại trên người, bĩu môi cười, "Ta nên sớm nghĩ đến."