Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 62



Giờ phút này, người trong bao tải giống như nghe được thanh âm của Phí Hi, vội vàng ô hô, giãy dụa .

"Sao lại như vậy?" Lúc này, Trác Thụy Long “đã lâu không gặp” mới bước vào tân phòng, nhìn thấy trong phòng hỗn độn, không vui nhíu mày, "Các ngươi làm ăn như thế này đây hả?"

Mấy người tỳ nữ thấy thế, nhanh chóng tiến lên thu thập, sửa sang lại.

"Phu quân? Phu quân?" Phí Hi nghe được thanh âm của Trác Thụy Long, vội vã từ trên giường nhảy xuống, đi hai ba bước gục vào trong lòng Trác Thụy Long, "Ta sợ! Rất sợ!"

Trác Thụy Long nhìn Phí Hi đang mất tinh thần, hồi tưởng bóng hình xinh đẹp trong trí nhớ một chút, thở dài, trấn an , "Đừng sợ! Ngoan nào!" Sau đó nhìn về phía bao tải, "Đó là cái gì?"

Lúc này, một tỳ nữ gan lớn đã đem bao tải mở ra, từ bên trong nhị phu nhân huyết nhục mơ hồ ngã ào ra, người trong phòng ôm thành một đoàn la hoảng lên.

Phí Hi ngây ngốc nhìn một đống huyết nhục trên đất kia, nhìn vào đôi tròng mắt đang chằm chằm khát cầu, thân mình liền run rẩy.

"Kêu thái y!" Trác Thụy Long đem Phí Hi bảo hộ ở trong ngực, sai người phân phó .

"Nương!" Phí Hi đột nhiên quát to một tiếng, rồi chết ngất trong lòng Trác Thụy Long.

Nhìn mọi người rối thành một đoàn, Trác Thụy Long đau đầu nhíu mày, đem Phí Hi thả cho thị vệ phía sau, xoay người rời đi.

Trác Thụy Long đứng ở trong hoa viên, nhìn tôi tớ bên cạnh vội vàng mà qua, trên mặt lộ ra ý cười châm chọc—— đây là điều nàng muốn ? Đây đúng là điều nàng muốn đi! Trác Thụy Long nhắm mắt lại, trong lòng lại hiện lên một đôi mắt thanh lãnh.

Lão thái y nghiêng ngả chao đảo chạy chậm mà đến, nhìn thấy cái người đầy máu trên giường, suýt nữa cũng ngất xỉu luôn, một người đang còn sống tôt, tại sao lại biến thành cái dạng này? Phần còn lại của chân tay đã bị cụt, huyết nhục lộ ra bên ngoài, làm gì còn hình dáng của một con người? Ngay cả trên mặt, cũng tràn đầy máu đen, vắt ngang trên mặt là từng đường xước chằng chịt.

Thái y run run, mở hòm thuốc, cầm ngân châm, không thể nào xuống tay, toàn thân thậm chí không có một chỗ nào lành lặn, trừ bỏ cái khuôn mặt còn có thể thoáng nhận ra.

Một chậu máu loãng từ trong phòng mang ra, tỳ nữ ra vào liên tục, ngoài cửa Trác Thụy Long chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt biểu cảm đã chết lặng, bên tai ngẫu nhiên bị quấy nhiễu bởi một tiếng kêu bén nhọn chói tai lại trầm thấp.

Phí Hi từ trong ác mộng bừng tỉnh, hai mắt màu đỏ tươi sợ hãi nhìn chằm chằm màu đỏ chung quanh, la toáng lên rồi cuộn mình đến mép giường, "Cút ngay, chết đi, chết đi! Cút!" Phí Hi hoa chân múa tay, chống đối những người cố đụng chạm vào mình.

Đang lúc mơ hồ, trước mắt giống như có một thi thể không đầu đầy máu đang tiến đến gần mình, bên tai lại truyền đến quỷ tiếng kêu chói tai nào đó, Phí Hi che hai tai, nhắm chặt hai mắt, hét to. Nhóm tỳ nữ đứng cách xa đều kiêng kị không dám tới gần.

——

"Đại tẩu!" Tam phu nhân một đường khóc lớn chạy vào phòng, ánh mắt sưng đỏ giống cái hạch đào, "Ô ô ô —— "

"Có chuyện gì vậy? Lại có chuyện không tốt gì nữa hả?" Đại phu nhân cẩn thận nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân đang ngủ, "Nương vừa mới ngủ, đi ra ngoài nói!" Hai người vừa định đi, Phí lão phu nhân vừa mới chợp mắt đột nhiên lại tỉnh dậy, "Có chuyện gì, nói ở đây luôn đi!"

Đại phu nhân chần chờ , cũng không dám vi phạm. Tam phu nhân thút tha thút thít , nước mắt vẫn không dừng được, "Nhị tẩu, nhị tẩu —— rất thảm !" Tam phu nhân khóc thút thít một chút, nước mắt lại chảy thành dòng, "Chặt đứt chân tay, còn hủy dung luôn rồi!" Tam phu nhân vẻ mặt sợ hãi, "Quá độc ác! Quá độc ác rồi!"

Đại phu nhân vừa nghe, miệng mở lớn, ngẩn ngơ ngay tại chỗ. Phí lão phu nhân tức khắc ngơ ngác nhìn về phía xa xăm, hô hấp bỗng nhiên dồn dập. Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đều nhanh chóng tiến lên, xem xét Phí lão phu nhân.

"Báo ứng đến rồi !" Phí lão phu nhân thì thào tự nói, "Nguyền rủa đến rồi !" Phí lão phu nhân mỏi mệt nhắm hai mắt lại, "Nghiệp chướng a! Phí gia đến điểm cuối rồi a!" Phí lão phu nhân đột nhiên trừng lớn mắt, hung hăng bắt lấy cánh tay Đại phu nhân, "Tùy Duyên đại sư đâu? Tùy Duyên đại sư đâu?"

Đại phu nhân sợ hãi trả lời, "Đi mời rồi, đã đi mời rồi!"

Bàn tay Phí lão phu nhân dần buông ra, chậm rãi nhắm hai mắt lại, "Đã đến lúc kết thúc ! Rốt cuộc đã đến lúc phải kết thúc rồi !"

Đại phu nhân cùng Tam phu nhân nghi hoặc nhìn nhau , lại không biết mở miệng như thế nào, hai người thở dài một hơi, trong ánh mắt đều lộ ra cảm giác bi thương, Cho dù không thích Nhị phu nhân, tốt xấu gì cũng là chị em bạn dâu, đánh xương cốt thì gân cũng đau, tại sao lại trở nên thê thảm như vậy?

Nhị lão gia đang chuẩn bị bước vào thì nghe được lời nói trong phòng, lập tức ngồi sụp xuống đất, mất đi tri giác. Đại lão gia cùng Tam lão gia vội vàng nâng vào trong phòng, sai người tìm đại phu.

Đại phu nhân hầu hạ Phí lão phu nhân đi vào giấc ngủ, đi sang phòng bên cạnh, Nhị lão gia trúng gió xụi lơ ở trên giường, miệng cứng đơ không thể nói, tay chân không thể động đậy, vài người vây quanh bên giường than thở.

"Tại sao lại như vậy? Muốn Phí gia chúng ta biến thành cái dạng gì đây? Chúng ta chọc giận vị thần tiên nào hay sao?" Đại phu nhân sát lệ, "Lão gia, ông mau ngẫm lại biện pháp, không thể như vậy ! Nếu cứ tiếp tục, người cũng sẽ không sống nổi đâu!"

Đại lão gia thở dài lắc đầu, hắn có thể có biện pháp gì sao?

Tam lão gia lại trầm mặc một lát, "Chỉ e là phải tìm nàng ta mới được!" Tam lão gia nhìn về phía những người trong phòng, "Nương kiêng kị nàng ta như thế, người nọ nhất định trước đây từng có khúc mắc gì đó, nương không muốn nói, nhưng là việc người đã làm cũng cho thấy rõ điều này —— "

Mấy người liếc nhau, hiển nhiên là đồng ý phương pháp này.

——

Dạ Khê đang đi dạo trong hoa viên, đang định hỏi chỗ của Lan Hạ, quay đầu chỉ thấy nàng ấy lại cắp rổ muốn ra ngoài, Dạ Khê khẽ nhíu mày.

"Lan Hạ tỷ tỷ, lại muốn đi ra ngoài sao?" Lục La từ đối diện đi tới chào hỏi Lan Hạ, tò mò liếc cái rổ của Lan Hạ một cái.

Lan Hạ đem rổ nhích ra sau khuỷu tay một chút, gật gật đầu, "Đi ra ngoài mua một ít đồ tươi mới làm mấy món cho tiểu thư bồi bổ thân thể." Nói xong lại vội vàng rời đi.

Vũ đứng một bên nhìn, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo, cẩn thận nhìn Dạ Khê bên cạnh, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh kia rồi lặng lẽ rũ con ngươi.

Lục La chạy tới, cung kính hỏi thăm Dạ Khê, sau lại quay sang Vũ làm mặt quỷ.

"Phí gia có động tĩnh gì không?" Dạ Khê cầm một mảnh lá cây lên, một bên đùa bỡn một bên hỏi, "Đã phân tán ra bao nhiêu người?"

Vũ đứng bên cạnh nàng, trầm giọng đáp lại, "Phí gia mấy ngày trước phái người đi Khánh Phong trấn, nghe nói là muốn thỉnh Tùy Duyên đại sư của Phật Quang Tự. Con trai của Phí gia đại phòng cũng bị đuổi về bổn gia, Phí lão phu nhân muốn chi thứ hai hưu nhị phu nhân, nhị lão gia không đồng ý..."

Dạ Khê đạm cười lại không hề chạm đến đáy mắt, "Hiểu ra được thì cũng quá muộn rồi !" Nói xong tuốt hết lá trên cành ném xuống đất.

"Tiểu thư, tiểu thư, có người tặng một phong bái thiếp!" Lục La hùng hùng hổ hổ chạy vào, đưa cho Dạ Khê, "Không có thấy người, chỉ để cái này ở cửa!"

Dạ Khê tiếp nhận, rút bái thiếp ra khỏi vỏ, chữ vàng phát ra ánh sáng nhẹ, mở ra xem không ngờ lại là bái thiếp của phủ Tân quốc công! Dạ Khê cảm thấy thú vị, nàng xưa nay cùng phủ Tân quốc công chưa qua lại bao giờ, vậy mà lúc này lại có người muốn mời nàng?

"Mở tiệc chiêu đãi?" Dạ Khê đưa cho Vũ.

Vũ nhận lấy, lật xem , sau đó báo cáo lại tình hình cụ thể, "Phủ Tân quốc công hàng năm đều tổ chức gia yến kiểu này, cùng tiệc xem mắt không khác biệt lắm, phủ Tân quốc công có tổ huấn rất thú vị, khi nào nam tử cuối cùng của Tân gia thành hôn thì mới dừng tổ chức tiệc này đó!"

Dạ Khê nghe xong liền cười rộ lên, nam tử cuối cùng? Đứa con vừa mới thành hôn, liền có cháu trai được sinh ra rồi, ngày tháng năm nào mới kết thúc được đây! Quả thật là một tổ huấn có ý tứ. (đoạn này chém dữ vì hổng hiểu chi hết trơn =.,= mí bợn thông cảm)

Nhìn Dạ Khê cười, Vũ cũng bộc lộ cảm xúc nhẹ nhàng, "Mấy lớp con cháu Tân gia đều tương đối sợ cái tổ huấn này!"

Từ khi bắt đấu có trí nhớ liền phải tham gia xem mắt, là ai cũng đều muốn bùng nổ ! Dạ Khê lắc đầu, "Đúng là nhàm chán”

Lan Hạ sau một lúc lâu mới trở về, trong rổ chỉ có một chút đồ ăn, trông rất vội vàng, vừa vào cửa liền cẩn thận nhìn qua phòng Dạ Khê, sau đó liền đi vội vào phòng bếp.

Dạ Khê từ cửa sổ nhìn thấy Lan Hạ lén lút, mày chợt nhíu lại. Nàng ôm lấy Đinh Đang, đi trở về bên giường ngồi xuống, "Chung quanh đây có bao nhiêu người?" Dạ Khê nói sang chuyện khác.

Vũ cầm ấm trà đặt lên trên bàn, trực tiếp đáp lại, "Hai mươi người, ngoài cửa có hai, tiền viện có tám, hậu viện có mười, ngoài ra chung quanh tiểu thư còn có chín, nhất định không có địch nhân nào nguyện ý đến quấy rầy tiểu thư ." Bởi vì sẽ chết rất thảm.

"Tiểu thư!" Lúc này, Lan Hạ gõ cửa đi vào.

"Vào đi!" Vũ đáp lời, Dạ Khê đang cho Đinh Đang uống trà, chỉ hướng Lan Hạ nhẹ gật gật đầu.

Lan Hạ tiến vào, bộ dáng né tránh, hai tay vì khẩn trương mà xoắn chặt với nhau, "Tiểu thư, buổi trưa người muốn ăn cái gì? Nô tì mua trái cây rất tươi, còn có lục mấy loại rau nữa ——" Lan Hạ dừng một chút, rồi lại nói lưu loát, "Tiểu thư hôm qua mới nói muốn ăn một chút đồ hải sản, nô tì liền mua mấy con cua —— "

Dạ Khê kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Lan Hạ đã thay một bộ quần áo khác, ngay cả giày cũng thay đôi khác,Dạ Khê nhìn chằm chằm gò má Lan Hạ, không nói một lời khiến Lan Hạ cảm thấy bất an trong lòng, "Tiểu thư?".

Dạ Khê khẽ động khóe miệng, "Đem hấp đi." Dạ Khê gật đầu, mà sau nhìn lướt qua Vũ. Vũ giật mình mở miệng, "Nô tì muốn qua chỗ Lục La một chút, xem con bé có lười biếng hay không" Vũ gật gật đầu, lùi đến cửa xoay người rời đi.

"Lan Hạ, đổi kiểu tóc khác cho ta đi, ta muốn cài bộ trang sức kia lên nữa.”Dạ Khê đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.

Lan Hạ vừa nghe, liền đặt lo lắng sang một bên, đáp lời đi lên phía trước, thuần thục đem tóc Dạ Khê chải mượt, "Tiểu thư luôn để mấy kiểu tóc đơn giản, đôi lúc cũng phải chải mấy kiểu phú quý một chút" Lan Hạ vừa nói, vừa linh hoạt đôi tay.

Dạ Khê lẳng lặng ngồi, nhìn hình ảnh nói cười một mình của Lan Hạ trong gương, tâm từng mảnh từng mảnh trầm xuống.

"Tiểu thư, người có cảm thấy chuyện này thú vị không?" Lan Hạ nói hưng trí , chỉ sợ là không chú ý tới sự biến hóa trong cảm xúc của Dạ Khê, tiếp tục lảm nhảm, "Tiểu thư có biết, phủ Tân quốc công sắp mở tiệc chiêu đãi , phủ Tân quốc công mở tiệc chiêu đãi... Nghe nói người được mời đến đều là quan to quý nhân... Tốt lắm!" Lan Hạ kiểm tra trái phải rồi nói, "Tiểu thư, người thấy được không?"

Dạ Khê gật đầu, "Rất tốt, ta luôn tin tưởng tay nghề của ngươi."

Được Dạ Khê khen ngợi, Lan Hạ mặt mày hớn hở, "Tiểu thư phải cho bọn người kia mở mắt ra mà nhìn, phải cho mấy kẻ thiếu gia kia rớt luôn tròng mắt ra mới tốt!"

"Lan Hạ ——" Dạ Khê đột nhiên há mồm, nhưng cánh môi như hoa giống như bị treo ngàn cân, làm thế nào cũng không mở lời được, Dạ Khê âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Qua mấy ngày nữa, ngươi theo hầu ta đi!"

"Ân?" Lan Hạ hơn nửa ngày không phản ứng lại, sau gật đầu, "Được ạ!" Rồi cáo lui rời đi.

Dạ Khê kinh ngạc nhìn bóng lưng Lan Hạ, tâm đột nhiên trở nên trống rỗng, khi nào thì thay đổi rồi? Bắt đầu từ khi nào? Hình như trong ba ngày nàng mê man thì đã dần thay đổi, mình nhìn lầm sao? Dạ Khê xoay tròn ban chỉ trên ngón cái, không tự giác cúi đầu, hơi hơi hí mắt, từ lúc nào mà hành động này cũng trở thành một thói quen của mình rồi?

——

Ngày được mời trong bái thiếp cũng đến, sáng tinh mơ còn chưa ra khỏi cửa, một chiếc xe ngựa xa lạ đã đứng ở bên ngoài, nói là tới đón tiểu thư Dạ Khê.

Dùng xong cơm sáng, Dạ Khê nói với mấy người trong phòng, "Không cần đi theo cả đâu, ta cũng không phải đi đánh giặc, một mình Lan Hạ là được rồi!" Dạ Khê nhìn lướt qua Lan Hạ đã trang điểm tỉ mỉ, lạnh nhạt nói.

Nhìn xe ngựa rời đi, Lục Lâm cùng Lục La đều nhìn về phía Vũ, "Vũ tỷ tỷ, thật sự không có việc gì sao?"

Vũ xoay người, "Không cần quan tâm quá nhiều! Công phu đã luyện tốt chưa hả? Ngay cả một người đều đánh không được phải không!" Vũ châm chọc nói.

Lục Lâm cùng Lục La nghe xong tức khắc đen mặt, hung hăng trừng mắt nơi đầu tường —— sớm muộn gì một ngày sẽ đem các ngươi đưa đi gặp Diêm Vương! Hai người âm thầm thề trong lòng.

Vẻ ngoài nhìn tuy rằng có vẻ đơn giản, nhưng là tiến vào trong xe ngựa lại có khác biệt rất lớn, bên trong bài trí như căn phòng thu nhỏ, tuy rằng đơn giản lại khắp nơi lộ ra ấm áp, cách bài trí này dễ dàng tiết lộ thân phận của chủ nhân.

"Tiểu thư, đến nơi rồi!" Xa phu nhẹ giọng nói xong, Dạ Khê được Lan Hạ đỡ xuống xe.

Nhìn phủ Tân quốc công náo nhiệt, so sánh với Xích Bá phủ kia, quả thực là gặp sư phụ. Dạ Khê một thân màu xám, tuy rằng trông không có gì đặc biệt, lại trở thành người chói mắt nhất trong đám người trang điểm rực rỡ kia.

Dạ Khê mang theo Lan Hạ đi đến trước cửa lớn, vừa muốn đi vào, không ngờ bị một tên thị vệ ngăn trở, đối phương hèn mọn đảo mắt qua Dạ Khê, tầm mắt lại dừng trên người Lan Hạ lâu hơn, giống như Lan Hạ mới là chủ tử, "Hai vị, nơi này dành cho những thế gia tiểu thư tài năng! Mong hai vị không cản trở đường đi của bọn họ."

Dạ Khê nhìn cũng không nhìn, lập tức đi về phía trước, Lan Hạ tức khắc lấy ra bái thiếp trong tay áo ra, nhân lúc thị vệ kia còn ngẩn người thì mắng, "Cái đồ chó có mắt không tròng!"

Kia thị vệ nhìn xong, lại hèn mọn trả lại bái thiếp, liên tục xin lỗi.

Dạ Khê đi vào bên trong, ánh mắt mọi người cũng tập trung vào nàng, mỗi người đều hướng bên này chỉ trỏ, Lan Hạ căm tức ngăn trở mấy cái ánh mắt đối địch.

Dạ Khê căn bản không thèm để ý, chính là lơ đãng nhìn lướt qua đám người, hình như là đang chờ đợi cái gì đó.

——

"Không phải năm ngoái ngươi cũng không đến bữa tiệc như thế này sao?" Tân Nghĩa Hữu nhìn nam nhân đối diện, "Hôm nay còn khen ngược, đệ đệ không có hứng trí, ca ca lại hứng trí bừng bừng." Tân Nghĩa Hữu tầm mắt liếc cái người đang thưởng thức gì đó một cái, bĩu môi, " Bảo bối trong tay ngươi là vô giá, ngàn vạn đừng đánh mất, nếu không phủ ta sẽ gặp tai ương đó!" Tân Nghĩa Hữu nhắc nhở.

Đối phương ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại tiếp tục cúi đầu thưởng thức hổ bội trong tay.

Tân Nghĩa Hữu không thú vị bĩu môi, nhìn ra bên ngoài, "Chậc chậc chậc, tại sao lại có nhiều dung chi tục phấn như vậy, quả thực là người người oán trách a!" Tân Nghĩa Hữu vỗ vỗ trán, khóc không ra nước mắt.

"Quỷ sứ ngươi gọi cái gì!" Đột nhiên, một củ lạc bắn lên trên mu bàn tay Tân Nghĩa Hữu, sau chỉ thấy Tôn Phượng một thân bạch y như tiên tử phiêu nhiên bước tới.

"Ngươi tới cũng sớm nhỉ! Hiếm thấy hiếm thấy!" Tân Nghĩa Hữu nghiêng người nói, "Hai người các ngươi lại rất có ý tứ, năm nay đều tự nhiên đổi tính nha?"

Tôn Phượng nhìn lướt qua Tân Nghĩa Hữu, đứng trước cửa sổ nhìn khuôn mặt từng nữ tử đang đi lại trong viện, lại nhìn Nhị phu nhân phủ Tân quốc công đang thân thiện tiếp đãi khách nhân, cười nhạt, "Nhị phu nhân rất nhiệt tình, nhưng mà, tại sao ta lại thấy Đại phu nhân cùng Tam phu nhân còn nhiệt tâm hơn?"

"Không phát hiện, không nghe thấy, ta cái gì cũng chưa nghe thấy!" Tân Nghĩa Hữu đột nhiên thần bí lẩm nhẩm.

Nam tử thu hồi hổ bội, tầm mắt ở trong đám người ngưng tụ hình ảnh vài giây, mà sau xoay người vội vàng rời đi. Tôn Phượng cũng nhìn về phía trong đám người, tầm mắt lại dừng tại một đạo bóng dáng màu xám, lặng lẽ gợi lên khóe môi.

"Tiểu thư sao vậy?" Lan Hạ nhìn bộ dáng nhíu mày của Dạ Khê, hỏi.

"Người đông quá, thật ầm ỹ!" Dạ Khê không vui nói.

Lan Hạ cắn cắn môi chần chờ một lát, "Nô tì biết một nơi khá yên lặng, cách nơi này không xa, nhưng mà —— nơi này dù sao cũng là phủ Tân quốc công!"

Dạ Khê căn bản không nghe Lan Hạ nói xong, liền bước đi theo hướng Lan Hạ đã chỉ. Lan Hạ liền đuổi theo sau. Dạ Khê bước vào trong một tiểu viện, không khí thanh u xông vào mũi, nhất thời đem nội tâm phiền muộn xua tan phần nào. Nàng dựa vào một thân cây, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, toàn thân chợt lâm vào trầm tĩnh, khóe môi gợi lên một tia cười châm chọc.

Qua một lát truyền đến tiếng bước chân, thanh âm rất nhẹ, người nọ bước đến trước mặt nàng, nhẹ giọng hô, "Tiểu thư, tiểu thư?" Kêu vài lần cũng không thấy Dạ Khê đáp lại, Lan Hạ mím môi, đánh bạo đưa tay đụng chạm một chút. Dạ Khê nhìn có vẻ giống đang ngủ như chết, không có phản ứng, "Thực xin lỗi, tiểu thư, nô tì, nô tì là vì muốn tốt cho tiểu thư!" Lan Hạ thì thào tự nói, nâng Dạ Khê vào phòng.

Một bước vào phòng, bóng tối bao trùm cả người, ngay sau đó một cỗ hương rượu nồng đậm xông vào mũi, Lan Hạ sợ run một lát, đem Dạ Khê đặt trên một cái giường, vừa muốn xoay người, đầu trở nên choáng váng, hai mắt mơ hồ, cả người ngã xuống trên đất.

Dạ Khê đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn lướt qua Lan Hạ trên đất, trong con ngươi tràn ra hắc ám, bước ra khỏi phòng nhỏ —— thời điểm dùng bữa sáng, Lan Hạ như trước bưng lên cho Dạ Khê một ly sữa nóng, đồng thời đưa cho mấy người trong phòng mỗi người một ly, Vũ bỗng nhiên có chuyện muốn Lan Hạ xuống bếp một chút, Lục Lâm liền thuận tiện đổi sữa của Lan Hạ với Dạ Khê...

Hồi lâu, Trác Thụy Đào khẩn cấp tiến vào tiểu viện, ngay cả người đang đứng đối diện hắn cũng không phát hiện ra! Dạ Khê nhìn Trác Thụy Đào tiến vào, khuôn mặt bình tĩnh hiện lên một tia châm chọc.

"Đau lòng sao?" Đột nhiên, phía sau bị một người nào đấy kề sát, bên hông lại có thêm hai cái vuốt thú, nhiệt khí quen thuộc phun ở trên cổ, "Vật nhỏ, nàng nên sớm vứt bỏ cái loại phế vật bất trung này!"

Dạ Khê bị đối phương dùng sức kề sát thân mình, cái trán chạm vào nhau, "Không đáng giá!" Ngón tay trắng nõn đụng chạm cổ Dạ Khê, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười xinh đẹp, tựa như nhận ra được cái gì, ôm lấy Dạ Khê tung người bay đi.

"Hình như ở đây thì phải?" Một lát liền có bốn năm nữ tử cùng nhau đi đến, "Tại sao không thấy người đâu nhỉ?"

"Ngươi có phải nhìn lầm rồi không?" Có người không vui hỏi.

"Sẽ không! Có một tiểu hắc miêu, trên đầu dài thêm một cái bướu thịt, mới lướt đến chỗ này, ta thề, ta chắn chắn nhìn rõ, sẽ không sai được đâu!"

"Ta cũng thấy được! Ta cũng gặp được!" Có người phụ họa nói.

"Tìm xem xem, có phải nó trốn ở chỗ nào rồi không? Cẩn thận chút!" Có người đề nghị.

"Đằng kia!" Đột nhiên, một bóng đen vèo một tiếng lủi vào trong tiểu viện.

"Đuổi theo —— mau!"

"Nhỏ giọng một chút! Ta nghe nói, tiểu miêu này rất có linh tinh, dễ bị dọa chạy lắm đó!"

"Đúng, đúng, xuỵt, nói nhỏ một chút!" Mấy người cùng nhau nhất trí, bước chân nhẹ như mèo, nâng làn váy tiến vào trong tiểu viện.

Dạ Khê được đưa lên một gác nhỏ có vị trí hiểm yếu, cơ hồ có thể quan sát toàn bộ Vĩnh Giang Thành, ngay cả nơi nàng ở cũng có thể thấy rõ ràng, không ngờ còn có nơi đặc biệt này? Sao lúc trước nàng không phát hiện ra nơi này nhỉ? Dạ Khê nhíu mày, u ám trong lòng thoáng tiêu tán một chút.

"Đây là bí mật, nàng là nữ nhân đâu tiên biết đến nơi này!" Nam tử ôm thắt lưng Dạ Khê, giải thích xong cũng trở nên im lặng.

Dạ Khê đứng thẳng, nhìn hết thảy sự việc phát sinh trong tiểu viện kia.

Mấy nữ hài dần tiến vào trong sân nhỏ, đang trong lúc tìm kiếm tiểu miêu, đột nhiên nghe được dạng thanh âm khác thường, bọn họ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, liếc nhìn nhau, bắt đầu đi tới vị trí căn phòng kia, đến cửa, đột nhiên trong phòng truyền ra thanh âm thống khổ nhưng đầy hưng phấn, còn kèm theo tiếng hô nhỏ ám muội của nam tử.

Mấy nữ hài sợ ngây người, không biết người nào đứng không vững, một chuỗi người bắt đầu ngã chồng lên nhau đổ dồn về phía trước, cánh cửa đã đóng lại cũng nháy mắt bị mở toang ra.

Dạ Khê âm lãnh cười, ngón tay xẹt qua một đường cong, cửa sổ của căn phòng nháy mắt hóa thành mảnh vụn.

"A —— "

Ngay lập tức, bọn nữ tử phát ra tiếng hét ầm trời, kinh động nhóm phu nhân đang đàm tiếu ở cách đó không xa. Mọi người nghe tiếng mà đến, giật mình nhìn mấy nữ tử ngã nhào trước cửa, rồi lại khiếp sợ nhìn cảnh đang trong phòng!

Trong phòng tràn ngập tửu sắc hương khí xốc mũi mê người, trên đất có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, thân thể trần trụi, đôi gò má nhiễm một màu đỏ không bình thường, cả người mồ hôi đều lây dính cùng nhau, nước bọt nối liền đôi môi như một sợi chỉ bạc.(eo, kinh dị)

"Quả thực là ——" phu nhân nhóm trợn mắt há hốc mồm nhìn, có người thậm chí vì xấu hổ và giận dữ xoay người rời đi. Những người nhận ra thân phận Trác Thụy Đào thì chỉ đứng một chỗ không biết làm sao.

Lan Hạ cả người đau nhức hô khẽ , hai tay bám lấy cánh tay Trác Thụy Đào, Trác Thụy Đào chợt khôi phục thần trí ngơ ngác nhìn người dưới thân, không quan tâm mấy người trong phòng, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng hoảng loạn—— người đâu rồi?

Nam tử ôm Dạ Khê xuống dưới, dặn dò rồi mới rời đi , "Vật nhỏ, đừng trêu chọc ngoại nhân!" Nói xong vèo một tiếng biến mất không thấy.

Dạ Khê xoay người hướng tiểu viện đi đến, dừng lại ngay phía sau đám người kia.

"Ngươi cũng đến rồi sao?" Tân Nghĩa Hữu nghe tìn mà tới, thấy Dạ Khê liền nói, sau đó len vào trong trong đám người.

Tôn Phượng thì ngừng lại bên cạnh Dạ Khê, "Không hiếu kỳ sao?" Tôn Phượng hỏi, Dạ Khê lại không quan tâm, chỉ là cùng đứng đợi.

Trong phòng người đã dần tản ra hai bên, Trác Thụy Đào cũng thay quần áo, Tân Nghĩa Hữu sai người làm Lan Hạ tỉnh lại, cũng thay quần áo cho nàng ta.

Lan Hạ đang trong lúc mơ mơ màng màng không biết tại sao lại trở nên như vậy, chỉ là chợt cảm thấy có luồng lãnh ý phóng đến làm nàng nháy mắt tỉnh táo lại, xem xét thấy cả người không khoẻ, hơi thở nam tử còn sót lại trên người cho thấy nàng vừa trải qua cái gì, Lan Hạ đột nhiên trừng lớn mắt, quay đầu nhìn về phía nam nhân đứng thẳng bên cạnh.

Trác Thụy Đào lướt qua đám người nhìn chăm chú Dạ Khê, ánh mắt thâm trầm mà nóng rực gắt gao khóa chặt trên người nàng, nắm tay sau lưng dần dần nổi lên gân xanh.

Tôn Phượng khẽ nhíu mày, nghiêng người chặn tầm mắt Trác Thụy Đào.

"Người kia là tiểu thư nhà nào vậy? Tại sao lại không biết xấu hổ như thế?"

"Có phải là tiểu thư khuê các không vậy? Sao ta thấy có chút quen mắt nhỉ?"

"Mặc kệ là ai, đều là cái đồ không biết xấu hổ, mộng tưởng trèo lên giường người ta!" Mấy vị phu nhân thay phiên nhau mà mắng, oanh tạc Lan Hạ, đối với kẻ không biết xấu hổ mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ta nhớ ra rồi, đây không là đại nha hoàn Xích Bá phủ sao?"

"Đã không phải là Đại nha hoàn gì đó từ lâu rồi, còn không phải là được đại tiểu thư đưa đi rồi sao?"

Lan Hạ đỡ cái bàn đứng dậy, si ngốc nhìn Trác Thụy Đào nãy giờ vẫn không quay đầu lại, mím môi, không để ý mọi người đang chỉ tay tức giận mắng.

Tân Nghĩa Hữu nhìn Trác Thụy Đào, thở dài, quay gót đi ra ngoài, dù sao cũng là chuyện phát sinh trong phủ của hắn, mà Đại phu nhân phủ Tân quốc công lại một bước chặn Tân Nghĩa Hữu đường đi, tức giận trừng mắt một cái —— chuyện của nữ nhân, ngươi một cái đại nam nhân lo lắng cái gì!

Đại phu nhân cùng Tam phu nhân liếc nhau, chỉ để lại Nhị phu nhân trấn an mấy vị phụ nhân kia, rồi theo đi ra ngoài.

Lan Hạ lao ra khỏi đám người, thấy Dạ Khê đang lạnh lùng nhìn mình, Lan Hạ thân mình run lên, nội tâm bị moottj nỗi sợ hãi vô hạn xâm chiếm, "Tiểu thư!" Lan Hạ mấp máy miệng, bỗng chốc quỳ sụp trên mặt đất, nước mắt đột nhiên tuôn trào rơi xuống.

Dạ Khê mặt không biểu cảm nhìn lướt qua, cái gì cũng không nói, không hề quyến luyến xoay người rời đi.

"Tiểu thư!" Lan Hạ hô to, lưu cho nàng ta chỉ là một bóng lưng càng ngày càng xa.

"Đứng lại!" Đột nhiên, Dạ Khê bị một nữ tử điêu ngoa chặn đường, tức giận hùng hổ đi đến trước mặt Dạ Khê, "Chính ngươi là người đã dưỡng ra một tiện nhân không biết xấu hổ phải không?" Nữ tử điêu ngoa chỉ vào mũi Dạ Khê, đồng thời tỳ nữ bên cạnh nàng ta cũng kéo theo Lan Hạ đang xụi lơ đến chỗ này.

"Công chúa, là người này đây!" Tỳ nữ hồi đáp.

"Tiện nhân không biết xấu hổ!" Đột nhiên, nữ tử điêu ngoa vọt tới trước mặt Lan Hạ, xổ ra một trận quyền đấm cước đá, miệng mắng , " Tiện nữ nhân không biết xấu hổ! Dám quyến rũ hoàng huynh của ta, ngươi muốn chết hả!" Lan Hạ bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng lại không có ai ra mặt ngăn cản.

Dạ Khê chỉ quay lưng về phía Lan Hạ, không có một chút ý nghĩ muốn quay đầu lại.

Lan Hạ quên đau đớn trên người, ánh mắt tro tàn gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Khê, hi vọng tiểu thư có thể xoay người liếc nhìn mình một cái, chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi, nhưng tất cả đều vô dụng! Lan Hạ ôm bụng của mình, cắn môi, bất ngờ khóc rống lên.

"Trác Cầm, đủ rồi!" Trác Thụy Đào lao tới, đẩy Tam công chúa Trác Cầm đang nổi bão ra, cúi người nâng Lan Hạ trên đất ôm vào trong ngực. Lan Hạ suy yếu tựa vào Trác Thụy Đào, bi thống nhắm hai mắt lại.

"Nàng là người của ngươi cơ mà!" Trác Thụy Đào đứng ở trước mặt Dạ Khê, nhìn chằm chằm đối phương.

Dạ Khê liếc qua, khóe môi gợi lên một tia châm chọc, "Lan Hạ, cũng chỉ là một nam nhân mà thôi!" Dạ Khê trào phúng thở dài, lướt qua hai người, xoay người rời đi.

Cũng chỉ là một nam nhân, cũng chỉ là một xú nam nhân, vậy mà khiến ngươi phản bội chủ nhân mà ngươi đã thề sống chết nguyện trung thành! Một hồi nam nữ hoan mị lại làm cho ngươi bán đứng bản thân! Ngày đó ngươi kích động, đã dâng ra trinh tiết của mình rồi phải không! Lan Hạ, không phải chỉ là một người nam nhân thôi sao? Ngươi muốn mười cái, trăm cái đều được, nhưng —— vì sao lại cố tình muốn phản bội? Vì sao lại cố tình lựa chọn phản bội?

Lan Hạ lông mi khẽ run, thân mình kịch liệt run rẩy, trong lòng nàng biết, chủ tử đã buông bỏ nàng rồi! Một giọt lệ ở khóe mắt trào ra, theo gò má rơi xuống đất, biến mất vô hình.

"Nàng là tỳ nữ của ngươi, ngươi không thể đi!" Trác Cầm lại xông lên, một lần nữa chặn đường Dạ Khê.

Dạ Khê mặc kệ, cảm thấy nhàm chán đảo qua Trác Cầm.

"Ta là người tự do!" Lan Hạ mở mắt ra, hai mắt run run nhìn về phía Trác Thụy Đào. Nàng là bá tánh bình dân, cho nên nàng là lương dân, cho nên nàng không thể không minh không bạch bị đoạt trong sạch! Nàng không thể không minh không bạch liền như vậy theo bên người hắn, ngay cả khi hắn là hoàng tử tôn quý!

Trác Thụy Đào cả người cứng ngắc, đầu cũng trở nên trì độn, hắn chỉ có thể máy móc ôm Lan Hạ rời đi, rời khỏi tầm mắt mọi người.

——

Lục Lâm cùng Lục La ngồi ở trên bậc thềm, rầu rĩ nhìn cửa sổ phòng ở khép chặt, Vũ thì canh giữ ở cửa, thần sắc không đổi.

"Vũ tỷ tỷ, vì sao Lan Hạ tỷ tỷ phải làm như vậy?" Lục La vẫn cảm thấy không hiểu cùng nghi hoặc, "Tiểu thư đối với tỷ ấy rất tốt mà!" Lục La quyệt miệng, "Không có ai tốt hơn tiểu thư cả , Lan Hạ tỷ tỷ tại sao không rõ điều này nhỉ?"

Lục Lâm miết miết thanh kiếm trong tay, dừng một chút, sau lại tiếp tục động tác.

"Lục Lâm, nếu như nhìn thấy Lan Hạ tỷ tỷ làm tiểu thư tổn thương, ngươi sẽ làm thế nào?" Lục La nhìn về phía Lục Lâm.

"Giết! Người thương hại đến tiểu thư, đều đáng chết!" Lục Lâm không khách khí nói.

Dạ Khê ở trong phòng, cầm bút lông trong tay, đang viết lung tung cái gì đóhiển nhiên nghe rõ những lời của mấy người ngoài cửa, nhưng trong lòng nàng lại không có một chút vui vẻ nào.

"Tiểu thư, Lan Hạ đến !" Vũ ở ngoài cửa bẩm báo.

Vừa đi đến cửa, Lan Hạ bị Lục Lâm cùng Lục La dùng lợi kiếm ngăn trở đường đi, nhìn ánh mắt đối địch của hai người, Lan Hạ cảm thấy như nuốt phải mật đắng! Nàng ta quỳ trên mặt đất, hướng tới cửa phòng dập đầu ba cái.

"Tiểu thư, cho dù người không muốn nhận nô tì nữa, Người vẫn là tiểu thư trong lòng Lan Hạ." Lan Hạ nói.

"Dối trá! Thiết (Shit =,=)!" Lục La đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Lan Hạ không để ý tới phản ứng của mọi người, tiếp tục nói, "Lan Hạ không nên cùng người khác hãm hại tiểu thư, nhưng là, Lan Hạ cũng không hối hận về hành động của bản thân, nếu phải lựa chọn lần nữa, Lan Hạ vẫn sẽ làm như thế!" Lan Hạ cắn chặt môi nói, "Bên cạnh tiểu thư luôn có những người rất có năng lực, cho dù Lan Hạ nỗ lực như thế nào, hăng hái ra làm sao vẫn không thể vượt lên trước bọn họ. Tiểu thư không cần người yếu kém như Lan Hạ—— "

Dạ Khê ngừng tay thả bút, vẻ châm biếm trên mặt càng sâu, Đinh Đang ghé vào góc bàn, cái đuôi đong đưa giữa không trung, Tiểu Xích thì nằm trên giấy Tuyên Thành lăn qua lăn lại.

"Lan Hạ ái mộ nhị hoàng tử, chỉ liếc mắt một cái liền yêu chàng, Lan Hạ cả đời này vì người khác mà sống cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ hi vọng sống cho bản thân một lần!" Lan Hạ lại dập đầu, "Các ngươi hảo hảo chiếu cố tiểu thư!" Lan Hạ đối với Vũ, Lục Lâm cùng Lục La nói, sau quay người rời đi.

Lan Hạ một bộ dáng kiên cường đi ra cửa viện, ngay sau đó gục sang một bên, tỳ nữ đang đứng đợi vội vàng nâng Lan Hạ, "Phu nhân!"

Lan Hạ lắc đầu, mồ hôi lạnh chảy ra trên khuôn mặt tái nhợt, "Không sao, Nhị hoàng tử thích ăn đồ hải sản, không còn sớm nữa đâu!"

Vũ âm trầm nhìn Lan Hạ đi xa, quay đầu đối với Lục Lâm, Lục La nói, "Đem đồ đạc của nàng ta đi thiêu hủy đi! Để như vậy rất chướng mắt!"

Dạ Khê buông bút, đẩy cửa đi ra, trên mặt khôi phục bình tĩnh, nhìn trước ba người mắt, nhàn nhạt câu môi —— làm địch nhân của nàng, sẽ rất thảm, thật thảm!

"Dạ Khê!" Lộ từ bên ngoài đi vào, gọi tên Dạ Khê, trong tay nâng một cái tráp hình chữ nhật, "Đây là vật lần trước ngươi bảo thợ rèn kia làm! Bây giờ đã hoàn thành rồi" Lộ tiến lên.

Dạ Khê nhíu mày, tiếp nhận tráp mở ra, một đạo ánh sáng chói mắt chợt lóe, nhìn chăm chú vào bên trong, Dạ Khê chợt cau mày lại, đây không giống với đồ vật mà nàng yêu cầu hắn làm!

Lộ căn bản không nói cái gì, nghiêng người tránh ra, mà Viêm ngồi xe lăn cô lỗ cô lỗ dần tiến lại.

Viêm nhếch cánh môi anh đào lên, không để ý tới Dạ Khê đang nhíu mày lập tức vào phòng. Dạ Khê phách một tiếng đóng cái nắp lại, cũng xoay người đi vào, cửa phịch một tiếng liền bị đóng chặt.

Thần sờ sờ cái mũi, đứng ở một bên, Vũ nguyên bản muốn phụng trà, nhưng khi gặp tình hình này cũng chỉ đành đứng sang một bên.

"Có ý gì?" Dạ Khê trừng nam nhân trước mắt, ngươi dựa vào cái gì mà động chạm vào thiết kế của ta?

Viêm đưa ngón tay thon dài mở tráp ra, lây chiếc nhẫn tinh xảo có thêm một dây xích nhỏ ra ngoài, bước đến trước mặt Dạ Khê.

Dạ Khê lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn hắn.

"Muốn dùng sức mạnh sao?" Viêm nhíu mày, một cỗ uy hiếp nháy mắt đánh tới, "Vật nhỏ, nàng chống không lại, không cần phản kháng! Ngoan ngoãn nghe lời!" Viêm ôm chầm lấy Dạ Khê đã không thể động đậy, nâng bàn tay Dạ Khê lên, đeo chiếc nhẫn cũng dây xích nhỏ vào tay nàng. Trên bộ quần áo đơn bạc rốt cuộc cũng có một món trang sức cực phẩm!

"Cho nàng mang tạm cái này, về sau ta sẽ đổi cái khác cho nàng!" Viêm sờ soạng chiếc nhẫn, tiện thể đụng chạm da thịt Dạ Khê. (=,=)

Dạ Khê trừng lớn đôi mắt như hạt châu, nhìn chằm chằm cái người nào đấy, hắn thực không phải người nữa rồi! Tuyệt đối là cái ma quỷ, cái gì ngoạn ý, còn đùa giỡn thủ đoạn! Đáng giận!

Viêm cúi đầu phủ lên cánh môi Dạ Khê, sau đó nhẹ nhàng mơn trớn, thật cẩn thận mà mềm mại, ngay cả Dạ Khê cũng cảm thấy mình có thể hóa thành nước. Hồi lâu, Viêm buông tha Dạ Khê, con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm nàng, ngón cái chạm lên cánh môi Dạ Khê, nhìn nhau hồi lâu, xoay người rời đi.

Đến khi Viêm rời khỏi sân sau, Dạ Khê dùng hết sức tháo chiếc nhẫn ra, nhìn chiếc nhẫn cùng sợi xích nhỏ nối liền nằm trên tay mình, hận đến nghiến răng, Dạ Khê chạm vào cơ quan, đột nhiên một ngân châm nhỏ gọn vèo vèo bắn ra. Dạ Khê tiến lên xem xét, ngân châm chỉ dài có mấy mm, nhưng lại vô cùng sắc nhọn.

Dạ Khê nghiên cứu kĩ càng, nàng phát hiện, từ đóa hoa trên chiếc nhẫn đến sợi dây xích đều có cơ quan! Không chỉ có mỹ quan, càng nhiều là nguy hiểm! Hơn nữa làm cho người ta khó lòng phòng bị, so sánh với vòng tay lúc trước của nàng, càng tinh xảo hơn rất nhiều. Dạ Khê đùa nghịch, bất ngờ có một sợi chỉ bạc tự động phun ra, mỏng hơn cả tóc, động vào da một chút cũng sẽ để lại một lỗ hổng rất nhỏ.

Dạ Khê nhìn miệng vết thương trên ngón tay tự động khép lại, rồi nhìn chiếc nhẫn với sợi dây xích, vật liệu dùng chế tạo tuy không nhiều lắm, bất quá đều là thứ vô cùng tốt, nhất định tốn rất nhiều tâm huyết, vứt đi cũng thật đáng tiếc.

Dạ Khê bỗng nhiên nhớ tới lời nam nhân kia vừa nói? Tạm dùng trước? Chẳng lẽ còn có vũ khí so với cái này tinh vi hơn nữa? Nếu là như thế, thời điểm đối đầu địch nhân sẽ dễ dàng hơn một chút! Dạ Khê âm thầm cân nhắc .

——

"Phu nhân, ngài tự mình đi mua, còn muốn tự mình xuống bếp, thân thể chịu không nổi đâu !" Tỳ nữ vội vàng lấy lại hải sản trong tay Lan Hạ, "Bằng không, nhị hoàng tử sẽ phạt nô tỳ mất !"

"Nào có tệ đến như vậy? Thân thể ta rất tốt mà!" Lan Hạ định đoạt lại.

"Phu nhân, phu nhân, người đến nơi này với nô tỳ, nhị hoàng tử tìm người đã nửa ngày, người mau đi đi!" Một vị tỳ nữ vội vàng chạy tới.

Lan Hạ sợ run một lát, mà sau lòng tràn đầy vui vẻ, "Tốt lắm, tốt lắm, ta không giành nữa, các ngươi làm nhanh một chút, chớ để làm cho người ta sốt ruột chờ !" Chủ tử phân phó vừa thông suốt, sau xoay người rời đi.

Đợi đến khi Lan Hạ đi rồi, hai cái tỳ nữ chạy sang một bên, châu đầu ghé tai.

"Vị phu nhân này không tầm thường, có thể khiến cho Nhị hoàng tử trầm mê không dứt a!"

"Ngươi chưa từng nghe sao, nghe đồn vị phu nhân này là do hồ ly tinh biến thành, chuyên môn mê hoặc nam nhân, bằng không, sao tìm tới nhị hoàng tử chúng ta?"

"nhưng cho dù nói như thế nào, có thể khiến cho nhị hoàng tử sủng ái chính là vô cùng tốt !"

"Ngươi biết cái gì? Vốn thân phận trong sạch, nàng làm như vậy, ngay cả tiện thiếp cũng không bằng! Cho dù có nhị hoàng tử sủng ái thì sao? Vẫn không có danh phận —— "

"Nuốt lưỡi vào cho ta, còn không mau làm việc!" Ma ma trông coi đến, vội vã xua tan hai người.

Lan Hạ đẩy cửa đi vào, đặt ấm trà nóng lên bàn, nhìn Trác Thụy Đào đang đọc sách, hiểu ý cười, "Nhị hoàng tử? Người tìm Lan Hạ?" Lan Hạ đi lên phía trước, đem ly trà dâng lên.

Trác Thụy Đào buông sách, ngẩng đầu nhìn Lan Hạ, mê mang một chút, giống như người bị lâm vào mê man, không nhìn tới trà nóng trong tay Lan Hạ, lập tức ôm nàng ta vào trong lòng.

Lan Hạ kinh hô một tiếng, lại hai tay ôm lấy cổ Trác Thụy Đào, âm thanh vui vẻ mà e thẹn, nhưng chỉ mới một chút, Trác Thụy Đào đột nhiên ngất đi, Lan Hạ kêu lên sợ hãi, vội vàng kêu hạ nhân, mà giờ phút này, đột nhiên một cái bóng phóng từ cửa sổ vào.

——

Nhị phu nhân mệnh tuy được bảo toàn, nhưng về sau lại chỉ có thể người không ra người, quỷ không ra quỷ nằm ở trên giường, chỉ có thể rõ ràng cảm nhận được đau đớn trên thân thể, đầu óc rõ ràng biết tình hình chung quanh, chuyện đã xảy ra, nhưng lại không thể động, chính là không thể nói chuyện!

Phí Hi vẫn còn sợ hãi tới gần nhị phu nhân, một khối như quái vật nằm trên giường kia dù sao cũng là mẫu thân mình! Phí Hi run run rẩy rẩy, đuổi mấy người trong phòng, dựa vào giường ngồi xuống trên đất.

"Làm sao bây giờ đây?" Phí Hi một tay chống đỡ , ha ha cười rộ lên, "Nương, đau không?" Phí Hi nhìn về phía nhị phu nhân, trên mặt đột nhiên nở nụ cười dữ tợn.

Nhị phu nhân trợn tròn mắt nhìn nữ nhi trở nên xa lạ, miệng ô ô phát ra thanh âm, đáy mắt lại hiện lên sợ hãi.

Trác Thụy Long, Tân Nghĩa Hữu ngồi đối diện nhau. Tân Nghĩa Hữu cúi đầu, "Ngươi nói làm sao bây giờ đây? Sự tình phát sinh ở trong phủ quốc công, hoàng thượng nếu chất vấn, nhất định thoát không xong can hệ! Huynh đệ các ngươi sao lại trở nên như vậy?" Tân Nghĩa Hữu vò đầu, rối rắm không nói gì nhìn trời, "Cuối cùng phải làm sao mới tốt đây?"

Trác Thụy Long nhìn Tân Nghĩa Hữu, uống trà, giống như tâm tình phá lệ rất tốt, "Nghe nói nhị hoàng huynh có thu một nữ nhân, thì ra là có chuyện như vậy!" Trác Thụy Long khẽ cười, đáy lòng oán thầm , chỉ sợ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo đi?

"Ngươi yên tâm, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không trách cứ các ngươi, ngược lại còn thưởng cho các ngươi!"

"Làm sao có thể?" Hoàng thượng già rồi nên hồ đồ ? Tân Nghĩa Hữu trợn trừng mắt.

"Các ngươi thay phụ hoàng giải quyết xong vấn đề khó nhất của người là nhị hoàng huynh, lão nhân gia người cao hứng còn không kịp, làm sao có thể trách cứ các ngươi?" Trác Thụy Long mị mị ánh mắt, trong lúc vô ý trừ bỏ được một tình địch, thật là vô cùng tốt, "Sợ là không lâu nhị hoàng huynh sẽ có người kế nghiệp rồi!" Trác Thụy Long cười nhấp một miệng trà, hắn nên suy xét một chút kế tiếp phải đi nước cờ như thế nào mới tốt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.