Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 68



Thần cùng Lộ ăn ý bắt Lục Lâm, Lục La lại, đạp nước mà qua, vững vàng đứng phía đối diện trên đường hẹp, Viêm tức thì phản thủ ôm lấy Dạ Khê, nhảy một bước lớn liền đứng phía đối diện, thậm chí không cần đụng chạm mặt nước.

Dạ Khê quay đầu nhìn Vũ, phát hiện nàng ấy lẻ loi một mình đứng ở bên kia, nhướng mày. Thần liền trừng mắt Vũ, trong lòng thầm mắng Vũ phản ứng trì độn, kỳ thật chính hắn cũng không nhận thấy được, bản thân mình lo lắng cho nàng ấy.

Vũ không thèm để ý tới bọn sâu ghê tờm đang có ý đồ tiến đến chân nàng, ngược lại đánh giá bốn vách tường, giống như điều tra gì đó. Đột nhiên, trong tay Vũ không biết khi nào thì xuất hiện một mảnh lá liễu, ánh mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào một góc, thuận tay bắn phiến lá ra, chỉ nghe “bóc” một tiếng, mà sau sẽ lại cũng không có thanh âm, chỉ có một tiếng rên khe khẽ.

Vũ đạp thạch bích sau lưng, mũi chân chạm nhẹ mặt nước một chút liền xuất hiện bên cạnh Dạ Khê, Vũ thu hồi kiếm, lạnh lùng đảo qua chỗ tối tăm lúc nãy, "Tiện nghi cho ngươi! Tên phản đồ!"

"Hắc hắc, hắc hắc, Vũ, ngươi vẫn xúc động như vậy, chỉ tiếc ——" trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng cười bén nhọn, xen lẫn vui sướng khi người gặp họa, "Ai, chịu chết, đều đi chịu chết!"

Vũ rũ con ngươi, cơ bắp trên mặt cột chặt, nhưng rốt cuộc cũng không đáp lại, chính là cung kính nhìn Dạ Khê, "Cái tên đó tuy là người bảo thủ, nhưng đối với cái mộ này cũng hiểu biết không ít, chắc chắn còn có những nguy hiểm khác, cẩn thận!" Đồng thời, Vũ cũng nói với những người còn lại.

Vũ đột nhiên nhướng mày, cúi đầu nhìn thấy một con giòi đang cố sức leo lên giày của mình! Nàng giơ chân, một cước hất bay con sâu nhỏ!

Lúc này tiếng kêu thê thảm phía đối diện đột nhiên lớn dần, nhưng cũng rất nhanh, thanh âm liền biến mất không thấy tăm tích. Chỉ nghe oành một tiếng nước chảy, ẩn ẩn có thể thấy được một đám màu trắng gì đó sủi lên chỗ mép nước, đem thi thể kéo vào trong đầm!

"Đi!" Thần dẫn đầu bước tới. Viêm om lấy Dạ Khê theo ở phía sau, Vũ liền theo sát sau Dạ Khê, Lộ, Lục Lâm cùng Lục La phòng hộ phía sau.

Con đường nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, mọi người đi rất cẩn thận, nương theo ánh lửa mông lung, có thể nhìn thấy lũ giòi trôi nổi lềnh bềnh trong nước, bám vào nhau thành mảng lớn, có con thậm chí muốn trườn lên bờ, chỉ là thời điểm sắp tới mép nước thì dừng lại, rồi lặn mất tăm vào trong nước đen.

"Lang Hoàn sơn trang, tổng cộng có ba hộ vệ, có Vũ, Kiếm cùng Mộ. Ba người cùng nhau thủ hộ sơn trang, chờ đợi tiểu thư đến để bảo hộ tiểu thư. Lang Hoàn sơn trang không giao thiệp với thế gian, không tham dự vào nội bộ Đại Dao quốc, chỉ cầu bình yên cho đời sau, bên trong sơn trang có các loại cơ quan cạm bẫy, căn bản là con người không có biện pháp thâm nhập!" Vũ trầm mặc đi ở phía sau Dạ Khê, đồng thời dùng tinh thần lực trần thuật cho Dạ Khê.

"Nhưng là, ngay đêm tiểu thư được sinh ra, sơn trang vậy mà bị người công phá tiến vào! Tên cẩu hoàng đế kia dẫn người vào san bằng cả sơn trang, cũng ôm tiểu thư ra ngoài!" Vũ tạm dừng , nghẹn ngào kể lại , "Không chỉ vậy, cừu địch của phu nhân đúng lúc này cũng tìm đến ——" Vũ dừng bước chân, vẻ mặt phẫn hận, "Nếu không phải gian tế tiết lộ, những người đó căn bản là không thể tiến vào được, địch nhân cũng sẽ không tìm đến! Phu nhân cũng không phải —— "

Tâm tư Dạ Khê vừa động, trong lòng lẳng lặng nghe Vũ giải thích, phu nhân? Là mẹ đẻ của thân thể này, đây là lần đầu tiên Dạ Khê được nghe chuyện của Vũ, cảm giác bị đè nén kia khiến Dạ Khê cảm khái.

"Nàng, giờ phút này ở nơi nào?" Dạ Khê hỏi ngược lại, quay đầu nhìn thoáng qua Vũ, trong mắt Vũ tràn ngập thù hận, hơi thở cũng phát sinh biến hóa.

Vũ lắc đầu, trong lòng nói với Dạ Khê, "Nô tì cũng không biết, phu nhân chỉ dặn nô tì thủ hộ tiểu thư cho tốt, người chỉ nói, đến thời cơ thích hợp, thì sẽ gặp mặt!" Vũ nhắm chặt mắt, "Phu nhân vừa mới sinh tiểu thư, thân thể suy yếu dị thường, sợ có kẻ nhân cơ hội mà ——" Vũ hít sâu một hơi, "Nếu không có phản đồ này, nếu không có tiện nam nhân Mộ này, phu nhân cùng tiểu thư căn bản là sẽ không phải nhận nhiều cực khổ tra tấn như vậy!"

Mộ? Dạ Khê nhíu mày, có lẽ là nói cái lão nhân lúc nãy rồi.

"Là lối rẽ!" Thần nhìn mấy lối rẽ trước mắt, lại quay đầu nhìn về phía Viêm, "Công tử!"

Viêm lại nhìn về Dạ Khê phía sau, "Ngươi nói đi?" Viêm để cho Dạ Khê lựa chọn, mâu sắc thâm thúy, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, khóe mắt đảo qua Vũ, khóe môi nhếch khẽ.

Dạ Khê nhìn nam nhân trước mắt, lại nhìn năm ngã rẽ phía trước, mỗi động lại có một dòng nước, năm dòng nước hội tụ với nhau tại một điểm, trở thành thủy lộ trước mắt "Cho ta chọn?" Dạ Khê châm chọc nhìn Viêm, "Không sợ ta chọn trúng tử lộ sao?" Dạ Khê nhất nhất đảo qua năm cửa động trước mắt, mỗi một động đều tối om , lộ ra một cỗ tử khí âm trầm.

Thần cùng Lộ liếc nhau, Viêm chỉ nhẫn nại chờ đợi, cũng không đáp lại.

Dạ Khê tùy ý giơ tay chỉ một cái, "Vậy chọn cái này đi!" Cửa mà Dạ Khê tùy ý chọn lựa, nước chiếm gần hết lối đi, đường đi thu hẹp lại chỉ vừa bàn chân mỗi người, hơi vô ý sẽ rơi vào trong nước. Có lẽ đối với người bình thường mà nói, lựa chọn đều sẽ là dễ đi, ít nhất cũng phải có đường lui, nhưng mà Dạ Khê chọn lựa cửa này, là cái nhỏ hẹp nhất trong năm đường, một khi bước vào, tuyệt đối không có đường lui.

Nhìn Dạ Khê lựa chọn, Viêm đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, cũng không có phản bác, chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đinh Đang ngồi trên vai Dạ Khê, cái đầu nhỏ vươn cao, mắt mèo không tiếng động nhìn về phía trước, quay đầu dùng lưỡi liếm liếm gò má Dạ Khê, mà Tiểu Xích lại ngoan ngoãn chui vào trong lòng Dạ Khê, không nhúc nhích.

Mấy người chậm rãi tiến vào, thời điểm đoàn người đi vào bên trong, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nổ chói tai, mặt nước dao động, quay đầu chỉ thấy cửa vào đã bị lấp kín!

Viêm âm thầm nắm chặt tay Dạ Khê, tựa hồ đang an ủi nàng.

Dạ Khê nhìn hai bàn tay đan vào nhau, nhún nhún vai, nàng cũng không có thương tâm đâu, nếu phải chết, cũng có một soái ca mỹ nam đi theo, Dạ Bá nàng cũng không có tiếc nuối gì nữa! Chỉ đáng tiếc, nhìn được nhưng lại không chiếm được!

Dạ Khê đánh giá Viêm, tiểu ngọn lửa trong mắt dần dần bùng lên, thấy hắn quay lại, nàng vội vàng cúi đầu xuống, khóe môi khẽ nhếch. Đúng lúc này, Dạ Khê đột nhiên cảm giác được có cái gì đó chạm vào mình, Dạ Khê mạnh mẽ quay đầu, rõ ràng phát hiện một cánh tay màu trắng đang níu lấy quần áo nàng.

Lục La sợ hãi kêu lên một tiếng, bởi vì tay kia cũng bắt được tóc của nàng!"Có quỷ!" Lục La hoảng sợ vạn phần.

Phốc —— một tiếng, ánh nến duy nhất tắt ngúm, Dạ Khê phát hiện bàn tay kia nắm chặt hơn, nằng dứt khoát rút chủy thủ ra, nháy mắt chém đứt cái tay kia! “Nó” vèo một tiếng chui lại vào trong tường đá .

Lục La sợ hãi, phản ứng có chút chậm, sau đó trong không khí liền có mùi máu lan tỏa, Lục La phản kháng, nhưng nàng càng giãy dụa, cánh tay hiện ra càng nhiều, càng hướng trên người nàng níu.

Lục Lâm cách Lục La gần nhất không biết phải làm sao, chỉ có thể cầm trường kiếm, chém vào khe hở giữa Lục La với bức tường.

"Đừng nhúc nhích!" Vũ đột nhiên lớn tiếng nói, "Đều đừng nhúc nhích!"

"Ô ô ô!" Lục La giờ phút này đã nói không nên lời.

Lộ nhanh chóng châm nến lên, ánh sáng mỏng manh xua đi phần nào bóng tối, thời điểm mọi người nhìn rõ xung quanh, Lục La đã bị màu trắng gì đó bao phủ thành kén tằm, toàn thân trừ bỏ đầu lộ ra bên ngoài, những bộ phận khác bị cái thứ quỷ quái kia bao bọc lại kín mít.

"Lục La!" Lục Lâm vẻ mặt không dám tin, bởi vì hắn dựa vào Lục La gần nhất, nhưng cũng không nhận thấy được có nhiều tay quỷ tới gần như vậy.

"Không thể động!" Vũ nhìn thấy Lục Lâm muốn chém rời cái kén trắng bao quanh Lục La, lập tức ngăn cản, "Nếu mạnh mẽ bổ ra, chắc chắn sẽ làm Lục La bị thương nặng, mặc kệ ngươi cẩn thận cỡ nào!" Vũ nhíu mày.

Thần cùng Lộ ở một bên, không nói một lời, Viêm cũng không từng nói chuyện. Dạ Khê nhìn, cái thứ màu trắng kia còn đang động đậy , chỉ cần Lục La có chút động tĩnh, sẽ siết chặt lại. Dạ Khê mặt âm trầm, "Lục La!" Hô tên Lục La, nhưng Lục La chỉ có thể ừ ừ thống khổ đáp lại .

Phát hiện ra điều gì đó, Dạ Khê đột nhiên giơ tay, tức khắc bắt được một bàn tay muốn đụng chạm nàng, cảm giác đau thấu xương ập đến, rồi lòng bàn tay giống như bị rất nhiều dao nhỏ rạch ngang dọc.

Dạ Khê chưa từng để ý đến loại đau đớn kia, ngược lại dùng sức siết chặt, sau nghe được tiếng thét chói tai như tiếng khỉ gào rú, Dạ Khê vừa buông tay, cái tay kia ngược lại kinh sợ rụt trở về. Lòng bàn tay Dạ Khê đã một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhưng mà rất nhanh, miệng vết thương cấp tốc khép lại, chỉ để lại vết máu trên da!

Viêm ánh mắt xẹt qua một tia thấp ám màu tím, "Không cứu!" Viêm nhìn về phía Dạ Khê, bình tĩnh đến cực điểm.

"Ừ ừ —— tiểu thư!" Lục La nhìn về phía Dạ Khê, khuôn mặt trắng bệch đã không còn sinh khí, hai mắt tràn đầy tơ máu, hô hấp chỉ có ra nhưng không có vào, ánh mắt Lục La thống khổ cầu xin Dạ Khê.

Dạ Khê sắc mặt dị thường bình tĩnh, giống như không có xảy ra chuyện gì cả, nhìn vết máu trong lòng bàn tay, lại nhìn Lục La đang thống khổ, Dạ Khê đáy lòng thở dài một hơi, chủy thủ trong tay biến thành trường kiếm, kiếm phong sắc bén bổ về phía Lục La.

Chỉ nghe tiếng vang thanh thúy, cái kén bao bọc Lục La nháy mắt vỡ vụn, ngay sau đó, thứ bị bao vây bên trong liền rơi ra, nhìn kỹ mới thấy đó là một đống trứng trong suốt.

Phốc xuy ——

Đột nhiên, Lục La ngã ngồi trên mặt đất, hai chân thả vào trong nước, một dòng máu trào ra nơi khóe miệng, trong máu loãng còn kèm theo màu trắng trong suốt của chuỗi trứng!

"Lục La!" Lục Lâm nghẹn ngào đã nói không ra lời. Vũ sắc mặt cũng dị thường khó coi.

Dạ Khê híp mắt, nhìn không ra cảm xúc chân thật, vòng tay vừa động, một cái ngân châm bắn thẳng đến mi tâm Lục La! Lục La thét lớn một tiếng, đáy mắt thống khổ dần dần mất đi, khóe môi chậm rãi giơ lên nụ cười được giải thoát.

Dạ Khê mân môi dưới, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc, ném vào thi thể Lục La, rất nhanh, một múi hương gay mũi tản ra, đồng thời thi thể Lục La cũng bị ăn mòn dần, xương cốt cũng không còn.

Dạ Khê quay đầu, nhàn nhạt nhìn về phía trước, "Đi thôi!"

Thần cùng Lộ liếc nhau, bắt đầu tiếp tục đi trước.

Lục Lâm nhắm chặt mắt, nhìn nơi Lục La đã hóa thành hư vô, thở dài một hơi, tiểu thư làm như vậy, Là vì không muốn để Lục La phải nhận vũ nhục của bọn súc sinh kia, chỉ là, sau này, không còn người cùng hắn nói đùa. Con ngươi Lục Lâm ảm đạm, nắm chặt kiếm trong tay, đáy mắt xẹt qua tia âm ngoan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.