Dạ Khê không nhìn đến Viêm, Thần, Lộ xuất hiện trước mặt, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt, đáy mắt có thống khổ chợt lóe qua. Dạ Khê giơ cao trường kiếm, tiểu Xích bị đâm một đao xuyên qua, khối cầu co lại vài lần rồi dần dần trở nên trong suốt.
Vũ ở bên cạnh nhìn khó tin, hai mắt nhìn chằm chằm tiểu Xích nằm trên trường kiếm, trên mặt lộ ra chút cười nhạo, "Ta nên nghĩ tới từ sớm!" Dường như bị cái gì kích thích, Vũ lảo đảo lui về phía sau một bước, sắc mặt vốn bình tĩnh trong nháy mắt trắng bệch.
Dạ Khê bỗng mở mắt, ánh mắt hướng ra xa, thẳng tắp nhìn phía trước, trường kiếm vung lên, tiểu Xích bị hất văng sang một bên. Sắc mặt Dạ Khê lập tức trầm xuống, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt bén nhọn nhìn nghiêng sang, Dạ Khê kéo lê mũi kiếm, từng bước đi tới.
Theo bước chân nàng, cảnh vật xung quanh lại lần nữa biến hóa, vẫn màu xanh như cũ, mà người chung quanh đã tiêu thất trong nháy mắt. Cả một thế giới chỉ còn lại độc nhất Dạ Khê, Dạ Khê đi tiếp về phía trước, thong dong thoải mái không mục đích.
Chỉ một cái chớp mắt, xung quanh đã mênh mông một mảnh. Phía trước, không phải tuyết, lại giống như quả cầu tuyết, Dạ Khê dừng lại bước chân. Một lát sau, giữa sắc trắng dần lộ ra điểm đen, điểm đen càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, chính là bóng con người.
Hình dáng người kia đã hiện rõ, đối phương tiên phong đạo cốt, mặc trường bào màu đen, tóc dài rối tung phiêu dật tung bay phía sau. Đạp tuyết mà đến, cũng không gì hơn cái này, vừa rồi còn ở xa tận cuối chân trời, trong nháy mắt liền tới trước mặt.
Dạ Khê nhìn nam nhân đối diện, ánh mắt chăm chú vào song đồng đối phương, lòng vô cùng kinh ngạc, "Thì ra là ngươi!" Dạ Khê thốt lên, hình như đã đoán ra đối phương là ai, "Đây mới là hình dạng thật của ngươi!" Dạ khê nhíu mày, mặc dù biến hóa cực lớn, thế nhưng đôi mắt kia không thể lừa người!
Cùng là một đôi mắt trải qua nhiều lần tang thương xen lẫn âm ngoan, bướng bỉnh mà không khuất phục. Thật không ngờ, lão đầu quái dị trong động cùng nam nhân trước mắt là cùng một người!
Đối phương nhìn Dạ Khê, cười nhạt, vươn cánh tay, một viên cầu thủy tinh trong suốt như hạt châu hiện ra, giống như hạt sương còn đọng lại trên lá sen, dị thường linh động. Nó xoay tròn trong lòng bàn tay nam nhân, tựa hồ rất hưng phấn.
Dạ khê cúi đầu, lạnh nhạt hờ hững.
Hạt châu nhỏ sau một hồi kích động,đã từ từ yên tĩnh lại, dường như ủy khuất núp trong bàn tay nam nhân, "Tỷ tỷ! Không thích tiểu Xích nữa!" Thanh âm trẻ con mềm mại đột nhiên truyền đến, "Oa oa, tỷ tỷ không thích Tiểu Xích, không muốn, không muốn!" Hạt châu nhỏ bắt đầu lắc lư, nước mắt bỗng trào ra.
Nam tử đưa tay đến trước mặt Dạ Khê, mỉm cười, định trả lại hạt châu trong tay cho Dạ Khê.
Dạ khê ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, khóe miệng cong lên, cười nhạt, không nhận, cũng không nói gì.
"Oa oa, tỷ tỷ, tiểu Xích rất biết điều, tiểu Xích không cố ý!" Thanh âm mềm mại nghẹn ngào, đang cố gắng hết sức làm sáng tỏ cái gì đó, "Oa oa - tỷ tỷ không muốn tiểu Xích, tiểu Xích bị vứt bỏ, tiểu Xích là đứa nhỏ bị bỏ rơi, hu hu, không có thiên lý, không có thiên lý, tiểu Xích là đứa nhỏ không ai muốn!" Hạt châu nhỏ run rẩy, thanh âm kia không ngừng truyền ra từ bên trong.
"Đã là thứ thuộc về ngươi, vật quy nguyên chủ!" Nam nhân nhìn Dạ Khê, băng lãnh trong mắt dần hòa tan.
"Ta chán ghét bị mưu hại!" Dạ Khê lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, "Nhất là bị kẻ được tín nhiệm nhất phản bội!"
"Không có!" Hạt châu thì thào cãi lại, có điều thanh âm lại lập tức nhỏ dần, "Đồ xấu xa, đều tại ngươi! Làm tỷ tỷ chán ghét tiểu Xích!" Hạt châu nhỏ cuối cùng cũng bộc phát, nhảy bật lên dùng thân thể đánh vào gương mặt nam nhân.
Khóe miệng nam nhân co quắp, bất đắc dĩ nhìn Dạ Khê, "Đây vốn là thứ thuộc về ngươi, ta chỉ tạm thời bảo quản, ngươi đã qua khảo nghiệm, đương nhiên nên vật quy nguyên chủ! Trả lại cho ngươi!"
Dạ Khê vẫn lạnh nhạt nhìn như cũ, không trả lời.
Nam tử thở dài một hơi, xoay lưng, vẫn nói tiếp, "Càn Khôn trận pháp, chỉ vì khảo nghiệm ngươi mà tồn tại, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, tự nhiên biến nguy thành an, còn nếu ngươi nhu nhược không thể dạy dỗ, liền trở thành vong hồn dưới trận pháp!" Nam tử quay người nhìn Dạ Khê chăm chú, "Nếu như trong lòng ngươi còn tồn tại cái gì chó má lương thiện, vậy thì thà rằng tiểu thư ngươi chết trong tay ta!" Đáy mắt nam tử chợt hiện lên tia hung tàn.
Hàng mi Dạ Khê khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn nam tử, từ đáy lòng lại bắt đầu khác thường, "Tại sao lại để người ta hiểu lầm? Ngươi không hề phản bội Lang Hoàn sơn trang, không phải sao?" Dạ Khê thu trường kiếm về, phóng ra xa, rồi nghiêng người, nhìn khắp bầu trời chỉ còn một sắc trắng, giống như lạc vào một nhà giam trụy lạc, tuy rằng ấm áp, nhưng vẫn là gông xiềng ràng buộc.
Thân thể nam tử rõ ràng rung lên, hàng mi dài lay động, phản ứng kịch liệt khác thường, hai tay nắm chặc thành quyền, hô hấp dồn dập, "Ha ha - " Nam tử đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười xen lẫn nhiều chua sót và châm chọc, "Phản bội thì thế nào? Không phản bội thì thế nào?"
Nam tử quay đầu nhìn Dạ Khê, nhìn chăm chú không chớp mắt. "Lang Hoàn sơn trang?" Ngữ điệu cao hơn gấp đôi, "Lang Hoàn sơn trang đã trở thành lịch sử! Không đúng, thế nhân căn bản chưa từng biết đến sự tồn tại của Lang Hoàn sơn trang! Hừ!" Nam tử hít sâu một hơi, "Không có chủ nhân, nó không là cái gì cả!"
Dạ Khê nhướng mày, suy nghĩ thay đổi, "Chủ nhân Lang Hoàn sơn trang, không, phải nói là mẹ ruột của ta..." Nhìn thấy ánh mắt nam tử biến hóa, nhẹ giọng hỏi, "Bà ấy, rốt cuộc là ai?" Vũ chưa từng giải đáp, Dạ Khê hi vọng có thể nghe được tin tức có ích từ trong miệng nam tử.
Đôi con ngươi nam tử trở nên thâm thúy, thân thể như lâm vào một tình trạng mơ màng, ánh mắt sâu sắc dần rõ ràng, khóe môi lộ ra ý cười, "Chủ tử? Nàng, là nữ nhân xinh đẹp động lòng người nhất thế gian! Là sự tồn tại không một ai sách kịp!"
Nam tử chìm vào hồi ức, "Chủ tử là đối tượng mà mọi người đều muốn theo đuổi!" Hình như nhớ tới điều gì, thần sắc nam tử chợt biến đổi, ánh nhìn Dạ Khê trở nên dữ tợn, nhưng sau một lát, lại khôi phục bình tĩnh, chỉ có mệt mỏi và bất đắt dĩ trên mặt là không cách nào che dấu.
Dạ Khê nhíu mày, nàng vẫn không nghe được tin tức mong muốn, "Vũ là yêu, vậy ngươi là cái gì?" Dạ Khê bỗng đổi chủ đề.
"Ta?" Nam tử nhìn chằm chằm Dạ Khê, cười quỷ dị, nhưng không nói ra đáp án rõ ràng.
Dạ Khê nhìn nam tử, trong lòng sợ hãi, có loại dự cảm xấu sắp xảy ra.
"Chủ tử vì nam nhân phụ lòng kia, trả giá quá nhiều; vì ngươi, nhẫn nhịn quá nhiều; vì tộc nhân, một mình chịu đựng quá nhiều!" Nam tử hít sâu một hơi, nói tiếp, "Chủ tử quá lương thiện, cho đến cuối cùng, tất cả đều cho rằng lương thiện của nàng là đương nhiên, coi chủ tử như nô bộc không công!" Nam tử nghiêm nghị liếc Dạ Khê, "Cái giá cho sự thiện lương quá mức chính là tính mạng! Kết cục chủ tử chịu tra tấn vẫn còn ngay trước mắt!"
"May mắn, ngươi khác chủ tử, sâu tận xương, ngươi không có bất cứ thiện lương nào, tâm ngươi đủ lạnh, cũng đủ tàn nhẫn!" Nam tử cười nhàn nhạt, "Người như ngươi, nhất định có thù tất báo, báo ứng của bọn họ sắp tới!" Rồi cười một cách điên cuồng.
Trong lòng Dạ Khê không vui, nàng vẫn chưa nghe được điều mình muốn, "Mấy năm này, ngươi đã làm gì khiến cho người ta cho rằng ngươi là kẻ phản bội? Mẹ ta, hiện tại ở đâu?" Ánh mắt sắc bén trừng mắt nam tử, "Đây rốt cuộc là nơi nào? Có người, còn có yêu?" Dạ Khê dừng một lát, vẫn là hỏi ra vấn đề sau cùng.
"Nơi nào? Nam tử tự mình lẩm bẩm, bỗng cười khẽ, trên mặt bao phủ một tầng tia sáng mỏng manh, "Đây là bản địa của loài người!" Khuôn mặt như dần được băng tuyết hòa tan, "Chẳng qua là nơi dành cho người bị lưu đày chụi tội! Hừ hừ!" Nam tử cười nhạo, "Chủ tử bị hãm hại, bị tình cảm chân thành phản bội, bị gia tộc vứt bỏ, bị người ta phỉ nhổ!" Tâm tình có chút kích động, khí tức âm u trong thân thể tản ra làm cho người ta hít thở không thông.
"Lúc đó ta nên ngăn cản!" Cuối cùng chán nản nhắm hai mắt lại, "Nên ngăn cản!" Trong khẩu khí có vô tận hối hận khiến Dạ Khê đã hiểu rõ.
Đây là một loại suy nghĩ muốn trừng phạt bản thân, là thù hận chính mình, Dạ Khê đã mơ hồ hiểu được, tuy rằng chỉ có vài lời qua loa, ngay cả khi còn chưa rõ câu chuyện hoàn chỉnh, còn vài chỗ nghi hoặc, nhưng nói theo cách khác, Dạ khê đã đoán được đại khái.
"Vì vậy ngươi cố ý để người ta hiểu lầm! Khiến mọi người phỉ nhổ, là ngươi dùng cách này để nghiêm phạt chính mình!" Dạ khê thản nhiên nói, "Nhưng mà đến cùng ngươi đã làm cho ta cái gì, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
"Hắn tự giết mình!" Tiểu Xích hồi lâu không có phản ứng bỗng mở miệng, thanh âm buồn bực, không có tinh thần, "Mộ không có phản bội chủ tử, cũng không muốn hại tỷ tỷ, tiểu Xích chính là Mộ, Mộ chính là tiểu Xích!" Lời nói của tiểu Xích đã dọa không nhỏ đến Dạ Khê.
Nam tử nén chặt nắm tay, không cho tiểu Xích nói tiếp, kinh ngạc nhìn Dạ khê, đường cong trên mặt trở nên như hòa, "Ngươi nếu như còn 'thiện lương', ta nhất định sẽ không để người sống ra khỏi Càn Khôn!" Nam tử buồn bực hé miệng, khóe môi từ từ rỉ máu, từng giọt từng giọt, càng lúc càng nhiều, thâm sâu nhìn Dạ Khê, "Nhất định phải tới sơn trang, nơi đó có đường trở về!" Phun từng ngụm máu ra ngoài, nam tử ngã xuống đất.
Đồng thời, sắc trắng đã bắt đầu tán đi, cấm chế dần dần biến mất, Viêm xuất hiện lần nữa, sắc xanh xung quanh cũng chậm rãi tiêu tan.
"Mộ!" Vũ chạy đến, nhìn nam tử, "Việc gì phải tự làm khổ mình? Ngươi rốt cuộc là vì sao?" Vũ chất vấn, cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào.
Thân thể nam tử co rút đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhìn Vũ cười giải thoát, "Bảo hộ, tiểu thư!" Rồi sau đó, nam tử nhìn Dạ Khê trừng lớn mắt, tiểu Xích từ lòng bàn tay rơi ra.
Tiểu Xích không dám nói chuyện, chỉ có thể lăn đến trước mặt nam tử, thân dính đầy máu tươi chạm vào gương mặt nam tử, một lần lại một lần.
Hai mắt nam tử bắt đầu tan rã, cho đến khi hô hấp chấm dứt, cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh đều nhòa đi, chỉ có hang động đen kịt cùng tiếng nước chảy róc rách, hết thảy sinh cơ đều biến mất vô tung vô ảnh.
Thi thể chỉ lưu lại trong chốc lát, sau đó hóa thành tro bụi, từng chút tán đi, đến cả xương cốt cũng không còn. Nhưng không một ai phát hiện, có một linh hồn, đã biến mất trong hạt châu, tiểu Xích lại trở về nguyên dạng, chỉ là so với trước đây, càng thêm đỏ thẫm.
Vũ bi thương nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt không nén được, từ khóe mắt rơi xuống.
Viêm lạnh nhạt nhìn, có có ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Dạ Khê. Trong mắt Thần, Lộ cũng hiện ra một chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Dạ Khê cúi người nhặt tiểu Xích nằm giữa đống máu loãng lên, thăm dò theo hướng nước chảy đi ra. Lục Lâm đỡ Vũ, đuổi theo bước chân Dạ Khê.
"Vũ tỷ tỷ?" Lục Lâm nhìn Vũ gọi, dùng sức nắm tay nàng.
"Mộ không phản bội các ngươi!" Dạ Khê bất ngờ dừng lại, ánh mắt nhìn phía trước, cũng không quay đầu, nàng nên nói ra hiểu lầm giữa mấy người này, nghe thanh âm Vũ khóc thút thít, trong lòng thở dài.
Tiểu Xích an tĩnh nằm trong bàn tay Dạ Khê, giống như vật chết, không có phản ứng.
Từ lúc người ra khỏi trận pháp, Mộ ra đi, Miêu sơn dị vật cũng theo đó mà biến mất vô tung vô ảnh. Một đường đi, không hề có chướng ngại, đứng trước khe núi, ngắm nhìn cảnh sắc phía xa, lại có một tâm tình khác.
"Chậm một chút! Ôi chao, chậm một chút!" Một nam nhân nhếch nhác bỗng từ trong bụi cỏ nhào ra, vỗ ngực dậm chân bi phẫn, "Còn kém một bước, kém một bước!" Trong tay hắn cầm một con sâu, liên tục thở dài.
Dạ Khê híp mắt, đối với nam nhân bất ngờ xuất hiện này, cảm giác có hơi đặc biệt. Meo meo - Lúc này, Đinh Đang đứng bên cạnh, cảnh báo Dạ Khê. Dạ Khê cúi đầu nhìn Đinh Đang, trong đầu bỗng hiện lên một tia sáng, như nghĩ tới điều gì, Dạ Khê vội vã ngẩng đầu lên nhìn nam nhân lôi thôi, mà người nọ thì đã đi xa.
Ba người Viêm vừa đi ra, một con chim ưng bay quanh quẩn trên không trung bay vụt xuống, vững vàng rơi trên vai Viêm.
Dạ Khê quay đầu nhìn lại, ngay tức khắc phát hiện...chim ưng lại có một đôi con ngươi màu tím! Nhận ra Dạ Khê đang quan sát mình, chim ưng ngoảnh đầu lại, ưng mâu sắc nhọn, làm cho người ta sợ hãi!
"Công tử!" Thần, Lộ nhìn nhau, khẩn cấp nhìn Viêm.
Viêm lại nhìn chằm chằm Dạ Khê, cánh môi mím chặt, mâu quang thâm thúy sắc bén như chim ưng, hắn còn nhớ rõ, lúc Dạ Khê thanh toán có bao nhiêu dứt khoát! Trong một khắc, hết thảy tâm tư đều tiêu thất, Viêm lại khôi phục bộ dạng sát phạt quả quyết như trước -- Đến cuối cùng, vẫn trở thành người xa lạ, tựa như khách qua đường mà lướt qua nhau.
"Đi!" Viêm nói ra một chữ, lại dường như nặng tựa nghìn cân, theo lời vừa ra, từng tầng khí lưu bắt đầu bao vây ba người Viêm, Thần và Lộ. Hùng ưng vỗ cánh, sau vài giây, bóng dáng ba người trước mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
Lục Lâm kinh ngạc há to miệng, "Quỷ sao?"
Mí mắt Dạ Khê rũ xuống, tựa hồ cũng không kinh ngạc với việc này, khóe môi kéo lên, cười tự giễu, lần nữa ra đi, đã chỉ còn ba người họ, "Đi thôi!" Dạ Khê che dấu tâm tình nơi đáy mắt, cất bước đi trước.
"Không có lý do gì, chỉ là cảm giác mà thôi!" Dạ Khê lại cho câu trả lời trước tiên, "Các ngươi càng phải hiểu rõ hơn mới đúng! Trong lòng mỗi người đã có đáp án." Dạ Khê lắc lư tiểu Xích trong lòng bàn tay, "Lão nương không có hứng thú với tảng đá!"
Uy hiếp vừa ra, vốn đang trong bộ dạng sắp chết, tiểu Xích bỗng nhiên tỉnh táo, kích động như cắt tiết gà, "Không được bỏ lại tiểu Xích, tiểu Xích rất nghe lời, tiểu Xích thật biết điều!"
Mà lúc này, Dạ Khê bỗng nghe được tiếng động phía sau, nghiêng đầu nhìn qua, thì ra Lục Lâm đã ngã trên mặt đất, ánh mắt trợn to nhìn tiểu cầu trong tay Dạ Khê. So sánh với Lục Lâm phản ứng quá mức, Vũ một tư thái như thường, nàng vọt tới trước mặt Dạ Khê, bộ dạng như sói đói nhìn mồi ngon trừng tiểu Xích, xém chút nữa ra tay cướp bóc đoạt lấy.
"Oa, Vũ tỷ tỷ thật khủng khiếp!" Tiểu Xích dạo qua một vòng, tự giác chui vào tay áo Dạ Khê.
Dạ Khê lại cảm giác thứ này dinh dính, gay mũi, phất tay áo ném tiểu Xích ra ngoài, "Rất bẩn!" Nàng nghiêng đầu nhìn Vũ, nhìn thương tâm trên mặt Vũ đã biến mất, âm thầm nhíu mày, "Không đau lòng nữa?"
Vũ cười ngượng ngùng, "Đối với Mộ mà nói, đây là kết cục tốt nhất! Nhưng, nô tỳ nhất định sẽ không tha thứ cho hắn! Trước khi nhìn thấy chứng cứ trước mặt!" Coi như nghe theo lời Dạ Khê, cũng chỉ là ngôn từ một chiều, có phản bội hay không, nàng muốn tìm được chứng cớ xác thực!
Meo meo -
Đột nhiên, Đinh Đang từ phía trước chạy trở về, âm thanh mũi tên đuổi theo phía sau. Dạ Khê cùng Vũ nhanh nhẹn nhảy ra, hai mũi tên xé gió bay vụt qua vị trí hai người vừa đứng, rồi đâm vào một cây đại thụ.
Sắc mặt Vũ lạnh xuống, nhanh chóng đi tới trước thân cây, rút một mũi tên. Mũi tên sắc bén lóe hàn quang, phía trên có màu đen rõ ràng đã được bôi kịch độc, nhìn xuống đuôi tên, trên đó có khắc một chữ 'ám'. Con ngươi Vũ co lại, nghiêm túc nói, "Đây là ký hiệu của ám vệ Hoàng gia!"
"Lão hồ ly kia !" Vũ nghiến răng.
Tâm tư Dạ Khê xoay chuyển, xâu chuỗi những sự việc từng bỏ sót lại cùng nhau, từ sau khi Trác Thụy Đào chết, đám người trong Hoàng tộc an tĩnh quá mức, nhưng nàng sẽ không tin, Trác Vinh thân là vua một nước, làm sao không tra được manh mối! Nếu đã động đến Xích bá phủ, nhất định cũng sẽ nghĩ đến mình! Dạ Khê híp mắt suy nghĩ, là nàng làm việc chưa cẩn thận.
Dạ Khê nheo mắt nguy hiểm, "Ngọn núi này, sợ là đã sớm có người bao vây!" Tiếp tục đi tiếp về phía trước, "Sớm muộn gì cũng xuống núi, đi thôi!" Dạ Khê cười lạnh, trên mặt không có chút nào khẩn trương.
Lục Lâm cau mày, đi theo bên cạnh Vũ, Đinh Đang thì trốn trong bụi cỏ, dường như mối nguy hiểm đang tới gần không hề ảnh hưởng đến nó.
Đi tới chân núi, binh sĩ đã xuất hiện bao vây xung quanh, quả thực như Dạ Khê dự đoán, Miêu sơn từ mấy ngày trước đã bị vây thành tường sắt.
"Thỉnh cầu cô nương giao đồ vật ra đây!" Lúc này, một tướng lĩnh xuất hiện, đi đến trước mặt Dạ Khê.
"Vật gì?" Dạ Khê nheo mắt, "Ta giao ra rồi, sau đó các ngươi sẽ giết ta?"
"Ngươi xem tất cả đều ngu xuẩn giống như ngươi sao?" Vũ khẩu khí không tốt tiếp lời.
"Ngươi cho rằng ngươi còn đường chạy thoát?" Tướng lĩnh nhìn chằm chằm Dạ Khê, "Giết hại hoàng tử, chỉ cần điều này, ngươi sẽ chết không toàn thây!" Tướng lĩnh xuất ra trường kiếm bên hông, đâm về hướng Dạ Khê.
Dạ Khê không thèm để ý cười, "Nói với Trác Vinh, vật hắn muốn, muốn hắn tự mình tới lấy!"
"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Tướng lĩnh cầm kiếm toan đâm về phía Dạ Khê.
"Dừng tay!" Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa vội vã, sau đó lại nhìn thấy Trác Thụy Long vội vàng chạy tới, thở dốc leo xuống ngựa, đầu tóc toàn là mồ hôi, thấy Dạ Khê không có việc gì, Trác Thụy Long thở dài một hơi, xuất ra ngọc bội long hổ trong ngực, "Lý tướng quân, không ngại bổn Hoàng tử mang người đi chứ?" Trác Thụy Long trừng mắt người trước mặt, hận không thể đâm vài lỗ thủng trên người đối phương.
Lý tương quân khổ sở nhìn ngọc bội trong tay Trác Thụy Long, liếc mắt phát hiện dị thường, tâm tư vừa chuyển, cũng không dám dùng cứng đối cứng, "Thần tuân mệnh!" Lý tướng quân ra dấu, binh sĩ vây quanh tự động nhường ra một con đường.
"Đi mau!" Trác Thụy Long quay qua nhìn Dạ Khê vội vàng nói.
Dạ Khê nhìn Trác Thụy Long, chân may cau lại, "Ngươi rất ngây thơ!" Vừa dứt lời, hắc y nhân im lặng núp trong bóng tối lập tức xông ra, ngay cả Trác Thụy Long cũng không quan tâm đến.
Sắc mặt Trác Thụy Long tối sầm, nhìn số lượng hắc y nhân xung quanh, khí sắc lại đen thêm một phần.
Lợi kiếm của hắc y nhân đều nhắm vào mấy người Dạ Khê, căn bản không có ý định thương lượng.
Vũ đảo mắt qua một vòng, đột nhiên xuất kiếm đặt lên cổ Trác Thụy Long, rồi mở miệng nói, "Giết chúng ta, của các ngươi, người, vật, toàn bộ đều biến mất, muốn bảo vật, gọi lão tặc Trác Vinh đến đây!"
Trác Thụy Long cúi đầu nhìn lợi kiếm đặt trên cổ, hai mắt bốc hỏa, tức giận trừng mắt với Dạ Khê, hắn có lòng tốt lại trở thành vật hi sinh! "Ngươi vậy mà, ngươi, nữ nhân chết tiệt này!" Trác Thụy Long giận dữ rống lên.
Hắc y nhân muốn động thủ, khi nhìn thấy hai ngọc bội trong tay Trác Thụy Long, hơi chần chờ.
Hai bên giằng co hơn nửa ngày, lúc bấy giờ, một đội quân danh dự từ từ đến gần, Trác Vinh nhanh chóng xuất hiện. Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người không có tinh thần, thế nhưng vừa nhìn thấy Dạ Khê, lại lập tức hăng hái như chọc phải tiết lợn.
Trác Vinh nhìn Trác Thụy long bị bắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đảo mắt qua hắn, "Ngươi tìm trẫm?" Trác vinh bước lên, ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng Dạ Khê.
"Ngươi muốn vật có thể khiến người chết mà sống lại gì đó, bổn cô nương quả thật có!" Dạ Khê không mặn không nhạt mở miệng, trùng hợp lại bắt được ánh mắt cấp bách của Trác Vinh, lòng càng thêm vững vàng.
"Giao ra đây!" Trác Vinh kích động quát.
"Chậc chậc chậc, Hoàng gia vô tình, nhìn đi, người cha Hoàng đế này, đối với ngươi chẳng quan tâm, trái lại đối một người chết lại vô cùng để ý, Tam hoàng tử, ngươi sống thật là uất ức!" Vũ nhẹ giọng nói bên tai Trác Thụy Long, ánh mắt u tối lướt qua tinh quang.
Trác Thụy Long nhắm chặt hai mắt, hắn tự nhiên rõ ràng, ánh mắt Trác Vinh chẳng bao giờ ngừng lại trên người hắn dù chỉ chốc lát!
Dạ Khê lạnh nhạt cười cười, "Vật này chỉ có bổn cô nương biết ở nơi nào!" Dạ Khê phủi phủi vạt áo, đứng đối diện Trác Vinh.
Đinh Đang tha tiểu Xích trong miệng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Dạ Khê, mắt mèo lạnh lùng nhìn Trác Vinh, đáy mắt xuất hiện sát khí không ngừng.
Con ngươi âm trầm của Trác Vinh trừng Dạ Khê hồi lâu, "Ngươi muốn như thế nào?" Tuy rằng khẩu khí cứng ngắc, nhưng hiển nhiên đã cam chịu, dù sao quyền chủ động đang nằm trong tay Dạ Khê!
Dạ Khê đạm mạc nhìn, lại bỗng quay đầu nhìn Vũ
...
Đội ngũ vừa rời khỏi Miêu sơn, không lâu sau, mặt đất bắt đầu rung chuyển kịch liệt, đàn ngựa thất kinh, đội ngũ cũng không ngừng rối loạn. Cả vùng đất bắt đầu lắc lư, tiếng động rõ ràng truyền vào tai.
"Mau nhìn kìa!"
"Núi lỡ!"
Theo tiếng kêu sợ hãi của mọi người, một Miêu sơn sừng sững trong nháy mắt đổ sụp xuống, núi đá hóa thành bãi đất vụn, cứ thế trở thành một gò đất! Cây cỏ xanh um tươi tốt phía trên biến thành tro tàn!
Vũ rũ mắt, che giấu bi thương trong mắt. Dạ Khê lại mơ hồ nghe được thanh âm, đó là đang cùng nàng nói lời từ biệt. Tiểu Xích từ trong quả cầu lộ ra một con mắt, yên mặt nhìn hết thảy sự việc phát sinh trước mắt.