Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 88



"Lộ đâu rồi? Vừa nãy còn thấy người đi qua, sao bây giờ lại thành bức tường rồi? Đây là nơi quỷ quái gì thế?" Mấy lão nhân thở hổn hển, vừa mệt mỏi ứng phó với ngân sói trước mặt, vừa than thở .

"Tìm!" Mỗi người đều siết chặt vũ khí trong tay, sắc mặt trở nên tái nhợt, hô hấp cũng xuất hiện dị thường, "Nắm chặt thời gian!" Tiếng nói vừa dứt, có ba vị lão giả ăn ý phóng tới chỗ ngân sói, những người còn lại tranh thủ tìm kiếm đường ra.

Rống ——

Đột nhiên, ngân sói cười lạnh, "Chỉ là bọn yêu cấp thấp, muốn chết!" Ngân sói rống giận , hướng tới mấy lão nhân xông lên, mắt sói ngoan lệ lóe ra tia khinh thường, "Bọn yếu ớt, cút đi! Cút khỏi nơi này! Rống!" Ngân sói cuồng bạo gào thét, móng vuốt sắc bén chụp vào người gần nhất, theo lợi trảo là một luồng yêu lực màu trắng bạc, cỗ yêu lực kia khiến người kinh sợ, còn chưa đụng chạm đã làm cho người ta run rẩy.

"Cẩn thận!" Người phía sau vừa thấy, vội vàng nhắc nhở .

Lão giả xông vào đầu tiên phát hiện áp lực dồn cả vào mình, hô hấp cứng lại, nhanh chóng thu hồi yêu lực, vội vàng xoay người tránh né, yêu lực màu ngân bạch sượt qua ống tay áo, lão giả kinh hô một tiếng, đột nhiên nghe thấy thanh âm răng rắc vang lên, những tưởng đã tránh thoát được công kích, nhưng yêu lục quỷ dị khó lường kia vẫn làm tay hắn bị thương nặng, máu theo cánh tay chảy xuống, đau đớn nháy mắt đánh úp lại, kiếm trong tay lão giã lách tách một tiếng, vỡ vụn thành vài đoạn, cả người bắt đầu run run, lòng bàn tay bắt đầu phun máu ào ào.

"Lão ngũ!" Lão giả khác cả kinh hô lên.

Ngân sói xoay người đánh về phía những người khác, thế tới rào rạt, "Cút đi!" Từ trong thân thể ngân sói phóng ra cỗ yêu lực như lốc xoáy, mấy lão nhân không kịp phản ứng, thân thể giống như bụi bặm, bị gió thổi đi, như lông chim bị thổi bay tứ tán.

Ngân sói vững vàng trở lại trên đất, hừ lạnh một tiếng, "Xứng đáng!" Quay đầu bước đi, đuôi thoải mái vẫy qua trái qua phải .

——

Yêu lực tiêu tán, máy lão nhân giống như máy bay mất kiểm soát, rơi thẳng xuống mặt đất, lộp bộp rơi thẳng xuống, trực tiếp đem mặt đất đào ra vài cái hố sâu, người người sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu.

"Sư phụ!"

"Sư bá!" Tro bụi tán đi, có hai nam tử vội vàng bước tới, nhanh chóng đỡ mấy người đứng lên.

"Mau, sư đệ, đem dược hoàn đã chuẩn bị tốt lấy ra đây!" Nam tử thấy một người thương thế nghiêm trọng, nhanh chóng nói, lấy lọ thuốc trị thương của mình ra, đơn giản đổ lên vào trên miệng vết thương để cầm máu. Đối phương vội vàng đem lọ thuốc lấy đi, đưa cho người bị thương nặng kia, "Sao lại bị thương nặng như vậy?" Nam tử run run nói.

Giờ phút này, những người khác đã ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hai tay tạo kết ấn ở ngực, nhanh chóng trị thương.

"Sư huynh, sư bá thế nào?" Nam tử dè dặt cẩn trọng nhìn lão giả cả người đầy máu nằm trên đất, chần chờ nói, "Sư bá có tu vi không thấp, tại sao ——" nam tử thấy nhịp tim mình thình thịch, sư bá so với sư phụ công lực đều mạnh không thua kém bao nhiêu, nhưng lần này lại bị thưong nặng như thế, trong kia có thứ gì đáng sợ đến vậy chứ? Nam tử cúi đầu nhìn hai tay run run, cảm thụ được nhịp tim bất ổn, cả người rùng mình .

"Phốc ——" đột nhiên, lão giả phun ra một ngụm máu, rốt cuộc mở mắt, nhìn thấy nam tử trước mắt, hai mắt tràn đầy sợ hãi từ từ bình tĩnh lại.

"Sư bá!" Nam tử cẩn thận đơn giản xử lý tốt miệng vết thương trên người lão giả, nhìn cánh tay phải của lão, đáy mắt lộ ra một chút thâm sắc.

"Không hổ là thủ hộ thú! Có thể còn sống đi ra, xem như chúng ta gặp may mắn!" Đột nhiên, một lão giả đang ngồi mở to mắt, phun ra một ngụm trọc khí, hữu khí vô lực nói, "Sư bá ngươi là bị một con ngân sói tấn công, nhặt lại được cái mạng, đã tốt lắm rồi!" Lão giả nhớ lại trận đánh lúc nãy, tim lại thình thịch nổi lên.

Hô ——

"Nguy hiểm thật! Không hổ là thủ hộ thú!" Một vị khác mở mắt, lau mồ hôi lạnh, "Loài ngân sói đã tuyệt tích, thật không ngờ lại thấy được ở chỗ này, loại cường đại yêu lực này ——" lão giả đã nói không được, nhưng thanh âm run run vẫn cho thấy nỗi sợ hãi của lão.

"Sư phụ, sư bá thương thế quá nặng, cánh tay này, sợ là muốn phế !" Nam tử kiểm tra một phen, nghiêm túc nói, "Đã thương đến căn cốt!" Ý ở ngoài lời, không có khả năng chữa khỏi.

Căn cốt là cái gì, đó là cái gốc rễ của yêu, tương tự như trái tim của con người, chỉ cần căn cốt không có việc gì, cho dù là đứt mất ngón tay, cánh tay, ngay cả khi hai đùi ngươi đều bị chém đứt, cũng không sao cả, giống như thàn lằn, có thể phục hồi nguyên trạng. Nhưng một khi tổn hại căn cốt, giống như mất đi trái tim, cốt lõi sinh mệnh đã mất đi, vậy làm sao còn khả năng chữa trị?

Mấy lão giả khác đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt không chút huyết sắc lóe lên kinh hãi, thương đến căn cốt, đây là khái niệm gì chứ, căn cốt ở nơi nào, đó là nơi sâu nhất trong cơ thể, là nơi được bảo hộ nghiêm mật nhất, có thể dùng tường đồng vách sắt để hình dung, huống chi vài vị lão giả này, đều là tu vi có thành tựu, bọn họ phương pháp bảo vệ bí mật. Nhưng thật không ngờ, ngân sói kia căn bản là không có đụng chạm đến bọn họ, hơn nữa yêu lực cũng chỉ sượt qua người, không ngờ lại tạo thương tích nặng như thế!

"Cắt đứt!" Đột nhiên, lão giả trọng thương mở mắt, trong lòng nghẹn một hơi, miệng không ngừng có máu tràn ra, nghiêm túc trừng mắt nam tử bên cạnh.

"Sư bá?" Nam tử nhìn lão giả, thận trọng hỏi, "Ngài thật sự làm tốt quyết định?" Nam tử lại hỏi một lần.

Lão giả thảm thảm cười, suy yếu gật gật đầu.

"Giữ được mạng mới là quan trọng!" Lão giả gật đầu với đồ đệ.

Nam tử hít sâu một hơi, "Sư bá, kiên nhẫn một chút, con xin đắc tội !" Nam tử vươn bàn tay run run, ngừng thở, mặc kệ ra sao, nếu không cắt bỏ cánh tay này, sợ là sẽ có dị biến phát sinh, thủ hộ thú, từ xưa đều là sâu không lường được, là một loại sức mạnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, "Sẽ rất đau đấy!" Nam tử nói xong, từ trong lòng bàn tay liền xuất hiện một lưỡi đao sắc bén, ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng nhìn đôi tay vì áp lục mà run run, thần sắc hắn tối sầm lại.

"Không còn thời gian nữa đâu!" Lão giả nhìn thấy đồ đệ của mình chần chờ, lạnh giọng nói.

Nam tử tìm được các đốt ngón tay, sắc mặt trầm xuống, ngay tại khoảnh khắc run run, đao phong hạ xuống cánh tay, một nam tử khác nhanh chóng bóp nát viên thuốc rắc lên vết thương. Lão giả vì đau đớn mà rên rỉ, ngũ quan thống khổ dữ tợn nhíu lại một chỗ, thân thể lay động kịch liệt.

Nam tử nhanh chóng thu hồi lưỡi dao, cấp tốc xử lý miệng vết thương, xem xét lão giả, thở dài nhẹ nhõm một hơi, giờ phút này đã phát hiện phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Rống ——

Đột nhiên, phía trước lại truyền đến thanh âm dã thú gào thét. Vài vị lão giả sắc mặt lại trở nên trắng bệch, thân thể run run càng kịch liệt.

"Sư phụ?" Nam tử lo lắng nhìn về phía lão giả.

——

Dạ Khê mày, nhìn ngọn núi hiện lên trong đầu, cảnh vật rõ ràng đến không ngờ, cổ thụ xanh tươi, hoa thơm nở rộ, còn có chim muông chơi đùa bay lượn, nơi nơi đều tươi tốt như vậy, làm cho người ta có loại cảm giác đã tới rất gần.

"Đi! Rống!" Đúng lúc này, thanh âm trong lành bên tai Dạ Khê đã biến mất, sau đó liền thấy ngân sói đang dứng ở trước mặt, hai người chỉ cách nhau một thước, "Nơi này không chào đón nhân loại!" Ngân sói đột nhiên nói với Dạ Khê, trong khẩu khí tràn đầy khinh thường, trong huyết thống thuần khiết luôn có một loại kiêu ngại như vậy, nhân loại là cái bộ tộc nhỏ bé yếu ớt như thế nào ai mà không biết!

Dạ Khê cúi đầu nhìn ngân sói, núi cao trong đầu biến mất không thấy, "Ngươi cũng biết?" Dạ Khê lạnh nhạt nói, khóe môi gợi lên ý cười nghiền ngẫm.

"Cho dù ngươi có thân thể là bán yêu, cũng không thể thay đổi được bản chất con người trong linh hồn ngươi!" Ngân sói hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi thoáng qua một tia ánh sáng sâu thẳm, nhe răng uy hiếp Dạ Khê.

Cảm thụ được ngân sói phóng xuất uy áp, Dạ Khê nhàn nhạt lắc đầu, trong cảm nhận của nàng, bất quá cũng chỉ là trình độ gãi ngứa mà thôi, Dạ Khê mân khởi cánh môi, trầm hạ con ngươi, "Tránh ra!" Dạ Khê cảm nhận được phía trước tựa hồ có thứ gì đó đang chờ đợi nàng triệu hồi, nàng phải đi tìm hiểu rõ ràng!

Ngân sói thân mình run lên, sói trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng không tin, "Ngươi là ai?" Ngân sói gầm nhẹ , phủ phục thân mình lui về sau.

Dạ Khêđi về phía trướctừng bước một, không tiếp tục để ý tới ngân sói, chỉ là nhìn ngọn núi hiện lên trong đầu một lần nữa.

"Ma thú ở trên ngọn núi kia?" Dạ Khê cúi đầu liếc ngân sói một cái, bước nhanh về phía trước, mỗi lúc hạ bước chân, nàng phát hiện ngọn núi trong đầu sẽ tới gần với mình một chút, tuy rằng trong mắt phản chiếu cảnh vật chỉ là cỏ dại cành khô như cũ.

"Cút!" Ngân sói hướng tới Dạ Khê đánh tiếp.

Dạ Khê hai mắt nhíu lại, thân mình lách nhẹ, ngân sói liền bay qua bên cạnh nàng, nhưng khiến cho người ta không dám tin chính là, yêu lực mà ngân sói phóng xuất ra, cũng vòng quanh qua Dạ Khê, căn bản là không có thương tổn đến nàng dù một chút.

Ngân sói quay đầu, trong con ngươi lóe ra một cỗ ánh sáng kỳ dị, từ lợi trảo, một đạo yêu lực màu trắng lại đánh về phía Dạ Khê, nhưng mà, thời điểm yêu lực đến gần nàng, lập tức từ lợi kiếm biến thành mì sợi, mềm nhũn vòng qua Dạ Khê rồi rơi xuống đất.

Ngân sói hét lớn một tiếng, thân hình trở nên cao lớn gấp đôi, hiển nhiên là tình huống này đã kích thích cao ngạo của thủ hộ thú. Nhưng mà, thời điểm ngân sói đang định nhảy lên, đột nhiên trong đầu xuất hiện một đạo thanh âm, sau chỉ thấy ngân sói phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, thân thể lại héo rút, phốc phốc phun ra một búng máu, sói mắt kinh hãi nhìn phía trước, nhìn bóng lưng Dạ Khê.

Đến khi đi tới chân núi, Dạ Khê ngừng lại, "Ngươi là ai?" Dạ Khê mở miệng hỏi.

"Ha ha, rốt cuộc cũng đợi được!" Đột nhiên, Dạ Khê nhìn thấy một bóng đen thoáng qua trên đỉnh núi, "Bắt đầu!" Thanh âm kích động mà chờ mong lan tới, trước mặt Dạ Khê bỗng tối sầm, sau đó liền cảm giác dưới chân vô lực, cả người tựa hồ rơi xuống vực sâu.

Lúc nàng mở mắt, phía trước xuất hiện hai hàng ngọn đèn thắp sáng cùng một lúc, ngọn đèn cố định ở trên thạch bích, mà lúc này, Dạ Khê mới nhìn rõ, bản thân đã đứng bên trong một không gian bị phong bế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.