Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 9: Bổn gia(Hạ)



Nguồn sáng trong phòng biến mất. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Dạ Khê từ dưới đất chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng, phủi phủi bụi trên quần áo, không chú ý thi thể nằm trên băng ghế. Từ khe cửa nhìn bên ngoài, một người cũng không có, ngay cả một thủ vệ bà ta cũng không để lại!

Dạ Khê dạo quanh gian phòng nhỏ hẹp một vòng, nàng tìm một góc sạch sẽ một chút, ngồi xuống, ôm đầu gối, nâng cằm suy tính. Phí lão bà tử đem mình và một đống thi thể giam lại, đây là muốn huấn luyện lá gan cho một hài tử năm tuổi sao? Hay là cố ý hủy diệt một đứa trẻ tâm trí chưa đủ mạnh? Cho dù là huấn luyện, cũng không thể qua loa thế này, như vậy, chỉ có một nguyên nhân!

Đáy mắt phát ra lãnh quang, nàng tin chắc chính mình không để cho Phí lão thái bà kia nhìn ra cái gì, nhất định là lão già nói với bà ta cái gì đó, khiến bà ta cảnh giác. Dạ Khê xoa mày, vầng trán để lộ sự uể oải, nàng đối với những thứ xung quanh còn rất xa lạ, căn bản không rõ ràng đây là thời đại nào, đối diện hết thảy đều rất mơ hồ, mặc dù có được trí nhớ Khê Nhi lúc trước, nhưng chỉ giới hạn phát sinh trong Phí gia, tất cả đều là một ít ngược đãi.

Dạ Khê thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn tia sáng trên cửa sổ, đáy mắt lóe ra tia bén nhọn - lão bà kia, mặc kệ ngươi có chủ ý gì, ta nhất định khiến ngươi tay không mà về!

Trịnh ma ma sai người khóa cửa, trực tiếp về phục mệnh. Trong nhà chính, lão phu nhân đã hàn huyên cùng lão quản gia rất lâu, nhìn thấy Trịnh ma ma trở về, lão quản gia tự giác lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại chủ tớ hai người.

"Lão phu nhân, dù sao tiểu thư tuổi nhỏ nên không hiểu chuyện, như thế sợ rằng đối với trưởng thành sau này sẽ có ảnh hưởng." Trịnh ma ma chần chờ nữa ngày, mở miệng nói.

Phí lão phu nhân tựa lưng vào thành ghế, một tay chống trán, "Tùy Duyên đại sư đạo hạnh cao thâm, sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời kia, ta cảm giác trong lời nói của đại sư có chuyện gì đó, cũng cảm thấy Khê Nhi này không đơn giản...Từ năm tuổi đến khi nó trưởng thành, kể từ bây giờ, ta sẽ nhìn, cuối cùng nó có thành tài hay không?" Phí lão phu nhân không chút để ý giải thích.

Trịnh ma ma còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy Phí lão phu nhân nhắm hai mắt lại, bà an tĩnh đứng sang một bên, lo lắng nhìn ra bên ngoài, một ngày, đứa bé kia có thể kiên trì sao? Rầu rĩ nhìn thoáng qua Phí lão phu nhân, động môi, vẫn là yên lặng cúi đầu.

Dạ Khê nhàm chán nâng cằm, cái bụng đang kháng nghị, mùi hôi thối làm nàng bĩu môi, may mắn không phải mùa hè, bằng không những thi thể này sớm thối rửa, lúc đó mới thật sự là ghê tởm! Dạ Khê đang chờ đợi, đợi đến thời điểm cánh cửa kia mở ra.

Hoàng hôn buông xuống, chim muông tự về tổ, nghe được một chuỗi tiếng bước chân, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên mở ra, Dạ Khê quỷ dị nhìn phía cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm trầm.

Răng rắc - kẽo kẹt -

"Lão phu nhân, cẩn thận!" Là thanh âm của Trịnh ma ma.

Cửa phòng vừa mở ra, không khí tươi mát cùng huyết tinh gay mũi hòa trộn một chỗ, hương vị có thể tưởng tượng được. Những người khác đều âm thầm nhíu mày, có người đưa tay bịt mũi, vậy mà Phí lão phu nhân ngay cả chân mày cũng chưa từng nhúc nhích.

Nhìn lướt qua thi thể, sau đó nhìn thấy bóng dáng của Dạ Khê. Chỉ thấy thân thể nàng đang co ro, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch dữ tợn, có thể nhìn được nàng đã chịu sợ hãi rất lớn.

Phí lão phu nhân lắc đầu, tràn đầy thất vọng, "Ôm xuống dưới chăm sóc cho tốt." Không nhìn nữa, cực độ thất vọng xoay người rời khỏi, Trịnh ma ma nhìn người đang cuộn mình trên mặt đất, âm thầm thở dài.

Sau khi Dạ Khê bị người mang đi, lão quản gia nhìn vị trí Dạ Khê nằm hồi lâu, đáy mắt xuất hiện tia nghi hoặc, mãi cho đến lúc gã sai vặt đến đây bẩm báo, thần trí lão quản gia mới kéo về.

"Lão phu nhân, đại phu đã rời đi." Trịnh ma ma nói, "Tiểu thư bị kinh hoảng nghiêm trọng, vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu nói, hiện tại vẫn chưa xác định có lưu lại di chứng hay không...Nhưng mà, tâm trí sợ là phải bị ảnh hưởng..." Trịnh ma ma hơi đáng tiếc nói.

"Cuối cùng vẫn là huyết mạch Phí gia, Trịnh ma ma, phân phó lão quản gia, chú ý chăm sóc." Phí lão phu nhân mặt không thay đổi nói, "Bổn gia nếu tất cả bình an, thời gian chúng ta ra ngoài cũng lâu, trong nhà sợ là sẽ lo lắng, chuẩn bị một chút, ngày mốt lên đường." Nhìn về phía Trịnh ma ma, "Ngươi tự mình cấp cho Bích Tạ các một số người, lần này không được xảy ra sai sót."

"Vâng, lão nô hiểu được." Trịnh ma ma kính cẩn đáp lời, lui ra ngoài.

Đến ngày lên đường, Phí lão phu nhân mới bước vào Bích Tạ các, Dạ Khê vẫn hôn mê như trước, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt bà không chút hứng thú, cái gì cũng không căn dặn, xoay người rời khỏi.

Phí lão phu nhân vừa rời đi, Dạ Khê liền mở to mắt, con ngươi thanh minh nào có gì là sợ hãi, chỉ có trấn định, lãnh tĩnh cùng cơ trí. Dạ Khê cười lạnh, mặc dù không mở mắt, nhưng nàng vẫn cảm thụ được lão bà kia đang mất mát.

Xoay cổ, duỗi cánh tay, lại tiếp tục nằm, an ổn nhắm hai mắt lại.

...

Dạ Khê ngồi trên bật thang, hai tay nâng cằm, ánh mắt dại ra, trên mặt viết thật rõ ràng, nàng rất nhàm chán a! Nơi này là Khánh Phong Trấn, nơi ở của nàng đúng là Bổn gia nhà họ Phí, mà Phí gia có thân phận gì, nàng tạm thời còn không biết, nhưng xem ra địa vị không thấp.

Gia nhân của Bích Tạ các rất tuân thủ bổn phận, ngoại trừ buổi sáng quét tước, thời điểm ba bữa cơm xuất hiện, những thời gian khác tuyệt đối một cái bóng cũng không có, vì vậy Dạ Khê ở chỗ này rất tùy ý, không sợ bị người nào phát giác cái gì. Lúc buồn chán, nàng đã mò mẫm đại khái tòa nhà, đường tắt cũng nhớ rõ.

Đứng dậy vào phòng, đổi một bộ quần áo cũ rách, lặng yên không một tiếng động tiêu thất khỏi Bích Tạ các. Lúc Dạ Khê xuất hiện trên đường phố, tuy rằng đã có sự chuẩn bị từ trước, vậy mà khi thâm nhập thật sự vào nơi này vẫn có chút không tiếp thụ được, trang phục, lâu phòng, xe ngựa, xe bò...Tràn ngập không gian cổ đại, không có máy bay, không có ô tô, cũng không có nhà cao tầng.

Dạ Khê đỡ trán, trong lòng dâng lên cảm giác buồn chán, không có công nghệ cao hiện đại, làm thế nào giết thời gian đây?

"Nhanh đến xem, ai vậy a!" Dạ Khê vừa hoàn hồn, phát hiện mình hậu tri hậu giác đi tới một con hẻm hẻo lánh, năm hài tử quần áo lam lũ đứng trước mặt, "Còn tưởng rằng sao đồ chổi này đã chết, không phải vẫn còn sống sao?"

"Quái vật, ngươi sớm đáng chết."

"Lần trước không giết được, lần này không thể thất bại, còn có thể giúp mọi người tiêu trừ một yêu quái!"

Dạ Khê hơi nhíu mày, ký ức trong đầu từ từ hiện lên, hình ảnh Khê Nhi cả người là máu, hơi thở thoi thóp xuất hiện, diện mạo của những người này cũng nhìn thấy rõ nét.

Dạ Khê dựa vào tường, cúi thấp đầu, khóe miệng kéo lên nụ cười thị huyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.