Dưới ánh đèn của quân đội, trạm kiểm tra tiếp tục bận rộn.
“Điền cho đầy đủ tờ đơn này, điền xong đưa cho đồng chí đối diện.” Nữ chiến sĩ đăng ký, cũng chẳng ngước đầu lên, nói một cách máy móc như được lập trình sẵn, mặc dù thân phận của võ sĩ bóng đêm rất đặc biệt, nhưng quân đội không thể dọa nạt những võ sĩ bóng đêm có năng lực bình thường.
Tim Hoàng Nhân Khoan đập nhanh hơn, Sở Vân Thăng và Triệu Sơn Hà rơi vào Hồng Ngẫu Diện, cầm tờ đăng ký, xếp hàng sau bàn, đằng trước còn mấy người nữa.
“Lê Việt cũng chết rồi sao?” Triệu Sơn Hà vốn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
“Ừm.” Sở Vân Thăng gật đầu.
“Lão Thôi và mấy người nữa cũng chỉ còn lại không tới ba mươi người rồi, những người khác đều đã chết cả.” Triệu Sơn Hà thở dài một hơi, rồi quay lại hỏi: “Sau khi vào thành, anh có dự dịnh gì không?”
“Tôi à?” Sở Vân Thăng nhìn tòa nhà cao phía khu chủ thành xa xa, bắt đầu tư duy suy nghĩ.
Giờ đây đến thành Kim Lăng, tất nhiên phải đi tìm nhà cô rồi, xác định xem họ còn sống hay đã chết, về sau, có lẽ cũng phải nghiên cứu cho tử tế những từ phú trên sách cổ.
Thế giới này, xét cho cùng thì biến hóa cũng quá nhiều, khó có thể đảm bảo được rằng không có ngày một lực lượng quái thú khác sẽ dẵm bẹp thành Kim Lăng!
Mặc dù thành Kim Lăng là an toàn, vậy thì đồ ăn, vật tư và các loại vật liệu khác thiếu thốn, cũng nhất định dẫn đến sự tranh giành kịch liệt, nhân loại giác tỉnh hoặc nói là võ sĩ bóng đêm quật khởi lên, giống như những gì hắn đã đoán trước đó, thứ tự của cả thế giới, có lẽ đều sẽ biến hóa khôn lừng, còn giờ này, thực lực là điều quan trọng nhất.
Sở Vân Thăng cũng không nghĩ gì xa xôi hơn thế, trước khi chưa đọc hiểu hết tất cả những thứ trong cổ văn, thì hắn giống tất cả những người khác, không thể nào biết được hậu quả và nguyên nhân, và cả tương lai sẽ diễn ra thế nào?
“Hai vị nếu không điền đơn, thì có thể nhường tôi chút không?” Đằng sau có người bất mãn nói, Sở Vân Thăng mới phát hiện ra đã đến lượt hắn và Triệu Sơn Hà rồi.
Triệu Sơn Hà cười gượng gạo.
Hai người sau khi đã điền xong đơn, giao cho sĩ binh đăng kí kiểm tra, rồi trải qua một loạt những kiểm tra sức khỏe, giống như hành trình của Hoàng Nhân Khoan, cần phải triển khai năng lực của mình để làm bằng chứng bước đầu,
Mượn một viên đạn cho tôi đi!” Sở Vân Thăng vẫn chuẩn bị đăng ký năng lực của người hỏa năng, người có năng lực này khá thường thấy, hơn nũa hắn cũng không thể giải thích được sự tồn tại của Thiên Ích Kiếm, một là hàn băng tiễn, hoặc là năng lực hỏa, vậy thì dùng bắn súng cho rồi.
Đạn của khẩu súng 92, là loại đạn thường thấy trong quân đội, dùng một viên đạn, đã rất nhanh kết thúc cuộc kiểm nghiệm.
................
Họ tên: Sở Vân Thăng
Giới tính: Nam
............
Thân phận: võ sĩ bóng đêm
Đẳng cấp: Chưa biết
Thuộc tính: hỏa năng
Kỹ năng: bước đầu kiểm định là dùng vũ khí nóng, tình hình cụ thể kiểm tra sau.
.............
Người kiểm tra đóng dấu trên văn kiện, chỉ chính sách quân quản ở đằng sau, rồi dặn dò lại một lượt.
Khi Sở Vân Thăng rời đi, người kiểm tra đột nhiên chỉ con hổ nhỏ đằng sau Sở Vân Thăng, vội vàng gọi hắn lại: “Đợi chút, con hổ này là sao đây?”
“Tôi gặp nó giữa đường, nó cứ đi theo tôi, có phải kiểm tra không?” Sở Vân Thăng nhíu mày, giải thích, trước khi vào thành hắn đã lo lắng, con hổ nhỏ lớn quá nhanh, sẽ bị người ta cấm vào thành.”
“Hổ thuộc vào động vật cấp một trong ‘kế hoạch bảo tồn động vật địa cầu’ của tổng chỉ huy, đồng thời cũng là loại động vật hoang dã hung tàn nhất và có khả năng công kích lớn, anh không thể tự ý đưa nó vào thành Kim Lăng được, mời anh để nó cho quân đội xử lý ngay lập tức!” người kiểm tra vội đứng dậy, biểu hiện sự quan tâm của mình.
“Không được, dù là tôi có đồng ý, nó cũng không đi theo các người đâu!” Sở Vân Thăng cự tuyệt, cái quái gì là “kế hoạch bảo tồn động vật trái đất” cơ chứ? Hắn không tin rằng, nhân loại chẳng chăm sóc được cho mình, mà còn chăm sóc được cho những loài vật khác? Đến lúc đó bụng các người đói rồi, có lẽ sẽ mang cả con hổ nhỏ này ra ăn không biết chừng!
“Mời anh tuân theo mệnh lệnh của bộ chỉ huy, đây là mệnh lệnh tối cao của thành Kim Lăng!” người kiểm tra không lùi lại bước nào, hai vị cảnh vệ đằng sau đã lăm lăm tay súng, uy hiếp hắn.
“Đã vậy, thì tôi không vào thành nữa!” Sở Vân Thăng hừ một tiếng, không thương lượng được, thì cũng chẳng phải để ý làm gì, đây là địa bàn của quân đội, tranh chấp với họ chỉ tổ không lợi cho mình, huống hồ mình vừa giết chết một con Kim Giáp Trùng, nguyên khí đã cạn hết, nếu xảy ra xung đột, thì chắc chắn sẽ thiết cho mình.
Ngay lập tức hắn quay người, nhanh chóng đưa ra một kế hoach, chuẩn bị đưa con hổ nhỏ, đi vòng một vòng, giờ đã là đêm, trên trời đen kịt, không có chút ánh sáng nào cả, hắn không tìn cả biên giới của thành Kim Lăng này, dựa vào sự mẫn cảm của hắn và hổ nhỏ, không mò vào trong được!
“Anh không vào thành cũng được thôi, nhưng con hổ thì phải để lại đây, đây là nghiêm lệnh của bộ tổng chỉ huy, hi vọng anh hiểu cho và hợp tác với chúng tôi!” Sĩ binh kiểm tra nghiêm túc nói.
Sở Vân Thăng không thèm để ý đến hắn ta, tiếp tục bước, mình đã nói là không vào rồi, thì hắn ta còn tư cách gì để quản mình chứ?
“Mời anh đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực đưa con hổ đi!” Người kiểm tra trừng mắt, cảnh cáo Sở Vân Thăng, mặc dù bộ tổng chỉ huy cứ nói đi nói lại việc tránh sự xung đột trực tiếp với võ sĩ bóng đêm, nhưng mỗi việc đều có cấp bộ ưu tiên của nó, ví dụ như con hổ trước mắt này, chỉ cần đưa lên trên, hắn ta không những có thể được bộ tổng chỉ huy thưởng, mà còn có thể giành được phần thưởng và thức ăn bên ngoài.
Sở Vân Thăng nghe hắn nói đến dùng vũ lực giải quyết, ngay lập tức tức giận đùng đùng, mình đã nhượng bộ rồi, mà đối phương lại không biết điều đến vậy!
Mặc dù tức tối, nhưng trong lòng hắn vẫn bình tĩnh, ngay lập tức lấy ra một Nhiếp Nguyên Phù, bắt đầu hít nguyên khí, một lúc sau, nguyên khí trong người hắn đã hồi phục lại một phần ba, dù súng của đối phương có cổ quái đến thế nào, thì hắn vẫn tin mình vượt qua được. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hai bên đấu đá qua lại, ngay lập tức đã làm đám võ sĩ bõng đêm khác đang xếp hàng náo loạn hẳn lên.
Triệu Sơn Hà bước lên trước một bước, đứng ở một bên Sở Vân thăng, trình bày rõ lập trường, động tác này của hắn, làm những người khác ngay lập tức đứng lùi về một bên, tỏ rõ lập trường đối lập với Sở Vân Thăng và Triệu Sơn Hà.
Lúc này, thậm chí đến con hổ nhỏ cũng đã cảm thấy được sự vô lý của đối phương, nên gầm gừ, thấy nguyên khí kim năng của nó sắp sửa ào ra, Sở Vân Thăng ôm lấy nó, vuốt phần sống lưng của nó, làm cho nó bình tĩnh lại.
Lúc này, không thể để đối phương nhìn ra năng lực thiên phú của con hổ, nếu như vậy, thì nhất định sẽ kinh động lên thượng tầng mất.
“Không được làm bừa, có việc gì, mọi người ngồi lại cùng nói chuyện mà, có phải không? Đồng chí kiểm tra à, đúng có động chút là gọi đánh gọi giết, điều này làm tổn hại đến hình tượng bộ đội các anh, đúng không nào?” Hoàng Nhân Khoan bước ra từ đằng sau bảng báo cáo, đứng vào một bên Sở Vân Thăng, miệng nói như khuyên bảo.
Sĩ binh kiểm tra sầm nét mặt nói: “Tôi đang chấp hành nhiệm vụ!” Tình hình này, có cho tiền hắn ta cũng không dám động thủ bừa bãi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Sở Vân thăng muốn thời gian càng kéo dài càng tốt, cái miệng của Hoàng Nhân Khoan, đúng là phù hợp với nhiệm vụ này.
“Hiểu nhầm, hiều nhầm, tất cả là hiểu nhầm thôi!” Lúc này, đột nhiên trong đám người lại trồi lên một con người, Sở Vân Thăng nhìn kỹ, hóa ra đó chính là kẻ cầm đầu của đám cướp tại núi Thanh Long!
Đoạn Đại Niên cao hơn một mét tám, thân hình chắc rắn, nên chui vào đây hơi tốn ưucs.
Khi Sở Vân Thăng chỉ dùng sức của một người mà đánh được con Kim Giáp Trùng, Đoạn Đại Niên đã sợ hãi khôn cùng, chân và bụng đã run lập cập, thầm cảm ơn câu nói của Tôn Thiên, nếu không phải có hắn ngăn lại, thì có lẽ giờ này mình đã nằm yên trên núi Thanh Long rồi.
Đoạn Đại Niên khen ngợi Tôn Thiên một hồi, dẫn thủ hạ đi sau Sở Vân Thăng, mặc dù hắn cao to, nhưng đầu óc không ngu ngốc, trực giác làm cho hắn ta cảm thấy rằng cơ hội đổi đời của mình đã đến! Người của Thập Tam Gia chẳng phải có thể đánh được hay sao? Nhưng có thể đánh nổi Kim Giáp Trùng không? Nếu so sánh với người trước mặt này, thì đó chỉ là một con tép, chỉ cần người này đồng ý giúp, thì địa bàn trước kia của hắn ta vẫn là của hắn.
Những ngày này, cướp bóc thật sự làm hắn kinh hồn bạt vía, hôm nay lại chết hai huynh đệ, cứ thế này không thể toàn mạng được.
Vì thế hắn đi theo Sở Vân Thăng, muốn tìm một cơ hội nói chuyện, giải thích, thậm chí là xin lỗi, nhưng chẳng có cơ hội nào, cũng trách mình làm quá lố, gần đi còn nói mấy câu to tát lắm, giờ đây hắn hối hận đến độ chỉ muốn tát cho mình vài cái.
Nhưng nếu nói thật ra, thì trời không phụ lòng người, cuối cùng đã cho hắn một cơ hội lấy công chuộc tội.
Mấy ngày này của hắn chỉ ra ra vào vào thành Kim Lăng, không thể không chào hỏi với mấy sĩ binh kiểm tra này được, nên cũng là người quen của nhau.