tra cau mày, đối phương vốn đã có ba võ sĩ bong đêm, giờ đây lại thêm lão Đoạn, nghe lời hắn ta nói có lẽ cũng muốn đỡ lời cho đối phương.
Kiểm tra Chương quyết định bắn phát sung chỉ bị, để bộ đội đến giúp, nhưng tiếc quá, thế này thì tổng chỉ huy sẽ thưởng cho người khác, đến được tay hắn thì cũng rất ít rồi.
“Kiểm tra Chương , nói chen vào chút thôi, nói chen vào chút thôi.” Đoạn Đại Niên ăn nói rất khách khí, nhưng tay hắn lại kéo chặt hắn lại “rất nhiệt tình”, kéo vào đằng sau một chiếc xe phê liệu không xa.
Khoảng tầm 10 phút sau, hai người đó quay trở lại, một trước một sau.
Đoạn Đại Niên đi theo sau kiểm tra Chương, nhìn lại Sở Vân Thăng làm một động tác tay”OK”
“Sở tiên sinh phải không, thế này, anh đã không yên tâm đưa con hổ này cho tôi xử lý, thì để anh đưa nó đến bộ chỉ huy vậy.” Kiểm tra Chương nhanh chóng nói, có chút mơ hồ không rõ ràng, sau đó nói nhỏ vào tai mấy người binh sĩ đằng sau điều gì đó, làm động tác tay cho Sở Vân Thăng đi qua.
Sở Vân Thăng rất cẩn thận, mặc dù hắn cảm thấy ngạc nhiên vì kẻ cầm đầu toán cướp này, nhưng lại không hề tin tưởng một chút nào hết, trước đó không lâu còn định cướp của của mình, giờ đột nhiên lại đến giải vây cho mình, vì thế hắn đứng ở chỗ cũ không động đậy gì hết, tiếp tục hút lấy năng lượng của Nhiếp Nguyên Phù, tất cả phải dựa vào bản thân mình mới an toàn.
“ Người tiếp theo.” Kiểm tra Chương ngồi xuống đằng sau chiếc bàn và bắt đầu gọi, không thèm để ý đến Sở Thăng Vân nữa, để chuyện này qua như lông hồng, dường như chưa từng xảy ra vậy, làm ra vẻ anh có đi hay không thì là chuyện của anh.
Sở Vân Thăng vẫn đứng yên ở đó không động đậy, đợi đến khi đã hấp thụ xong Nhiếp Nguyên Phù mới yên tâm chuẩn bị vào thành, lúc đó vừa vặn Triệu Sơn Hà đã lấy được văn kiện chứng minh, thêm cả Hoàng Nhân Khoan nữa, ba người cũng nhau đi cùng với binh sĩ dẫn đầu do kiểm tra Chương phái đến, đi qua trạm kiểm tra, rồi đi vào trong thành Kim Lăng ngày đêm mong ước.
Người của kiểm tra Chương chỉ dẫn họ đi một đoạn đường, tên cầm đầu đám thổ phỉ cười hì hì, đưa cho hắn một điếu thuốc, ra hiệu hắn đi về một mình, chỉ còn lại Sở Vân Thăng và đám cướp.
Sở Vân Thăng nhìn hắn ta cười, dường như hắn bị bọn côn trùng làm cho hắn hết sức cảnh giác vậy, làm gì cũng phải đề phòng.
“Sở huynh đệ, làm quen chút nhé, tôi, Đoạn Đại Niên , người Vu Thành Hoàn Tỉnh, trước đó đã đắc tội với anh, mong anh bỏ qua cho.” Sở Vân Thăng chưa hỏi tại sao hắn ta lại giúp mình, đối phương đã mở miệng nói trước rồi, thậm chí ngôn ngữ còn rất ôn hoà.
“Những việc trước kia thì bỏ qua đi, dù sao thì mọi người cũng chưa đánh nhau. Dù thế nào vẫn phải cám ơn sự giúp đỡ của anh, có điều, tôi không thích nợ người khác ân nghĩa, anh đã đưa cho kiểm tra Chương thứ gì thế? Tôi trả lại cho anh gấp đôi.” Sở Vân Thăng nói thẳng thắng, đã là người, thì làm việc gì cũng có động cơ,hắn không thể tin được Đoạn Đại Niên tốt bụng hay thật lòng đến đây xin lỗi, mới chủ đông giúp đỡ, đằng sau đó nhất định có việc gì khác, những tên thổ phỉ giết người này có bao giờ làm việc tôt không công đâu? Mình vừa đến, không nên rơi vào cạm bẫy của chúng.
“Sở huynh đệ nói kiểu gì thế? Tôi hoàn toàn là bồi tội với anh đó, bồi tội. một chút đồ nhỏ nhặt, Sở huynh đẹ không cần phải để tâm đến làm gì.” Đoạn Đại Niên xua xua tay nói.
“Đại…đại…đại ca, cái mà chúng ta… chúng ta đưa cho kiểm tra Chương là…là thuốc lá…thuốc lá đấy.” tên gầy lắp bắp, hậm hực nói.
“Mẹ nhà ngươi không nói thì chết à” Đoạn Đại Niên tức giận hét, thò tay ra đẩy mạnh tên lắp bắp ngã xuống đất.”Sở huynh đệ, mấy tên đàn em đều là đứa hám của, không hiểu lễ nghĩa, anh đừng để ý đến chúng.”
Sở Vân Thăng cười, Đoạn Đại Niên làm việc này ai cũng biết, nhưng có điều nhờ vào thủ hạ của hắn, mà nói ra giá tiền của việc đó là bao nhiêu, chỉ là màn đóng kịch này hơi ấu trĩ một chút, đừng nói hắn và Hoàng Nhân Khoan đều nhìn ra ngay lập tức, mà ngay cả Triệu Sơn Hà cũng cười mà như không.
Chỉ là hắn cảm thấy hơi ký lạ, chẳng lẽ thuốc lá lại quan trong hơn cả đồ ăn sao? Một thứ đồ xa xỉ, một thứ đồ tất yếu, trong thời đai dương quang, đồ xa xỉ nhất định sẽ rất quý giá, nhưng trong thời đại hắc ám, có gì quan trọng hơn thực phẩm cơ chứ.
Nhưng hắn cũng không đi hỏi, hắn vừa vào thành, nơi này đã thay đổi đến mức độ nào rồi? Không biết tình hình thực phẩm ở đây thế nào? Không biết độ an toàn ở đây ra sao? Và nó đang tiềm ẩn những thế lực gì?.. Vân vân, những tình hình này hắn đều không biết gì cả. Tác dụng của một bao thuốc ở Thành Kim Lăng, dù sao hắn cũng không tài nào đoán được,có lẽ kiểm tra Chương có thể lấy nó là để hối lộ cấp trên,dù sao thì quân đội không thiếu thực phẩm lắm, nhất là những quan quân cấp cao. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đoàn Đại Niên đã kiên trì như vậy, thì Sở Vân Thăng cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, giờ đây hắn phải nhanh chóng đi đến nhà cô, càng gần những thời khắc như thế này, hắn càng sợ hãi, sợ rằng nơi đó gần đây đã không còn một bong người.
“Vậy được, tôi gọi anh là lão Đoạn vậy, chúng ta về sau sẽ gặp lại, giờ tôi phải đi giải quyết việc gấp, đi trước nhe.” Sở Vân Thăng nói, Đoạn Đại Niên đã đến bồi tội, thì cứ cho là bồi tội đi cho xong, chỉ cần thực lực của mình mạnh mẽ, thì ai có thể ngăn cản được bước chân ta.
“Sở, tôi phải đợi đám Lão Thôi nữa, tôi đã hứa với Thôi Ngọc Tuyền, chúng tôi không tin thế giới này không có đường ra. Những lời khác tôi cũng không nói nữa, tóm lại là cảm ơn anh,” Triệu Sơn Hà đứng trứơc mặt Đoạn Đại Niên nói, trên mặt nở một nụ cười.
“Sở huynh đệ…” Đoạn Đại Niên khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để chen miệng vào, vừa mở miệng, ngay lập tức đã bị Hoàng Nhân Khoan đứng bê Sở Vân Thăng ngắt lời:” Tiểu Triệu, anh cứ yên tâm về bên Lão Thôi đi, đến chút nữa đưa bọn họ đi cùng tôi, tôi không tin rằng, tôi đã phục vụ cho quốc gia hơn hai mươi năm, mà họ lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ.” Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoàng Nhân Khoan nghĩ về việc đó, Sở Vân Thăng cũng biết đại khái, giúp người chẳng qua chỉ là tiện đường mà thôi, mượn thế khôi phục lại chức quan của mình mới là điều quan trọng nhất, nhưng có điều, dù thế nào những nạn dân đã đến Kim Lăng, thì đều là những người dựa vào chính phủ, nếu nói một cách khách quan, nếu như vì Hoàng Nhân Khoan, đám Lão Thôi cũng có thể nhận được một chút sự trợ giúp của chính phủ, thì đó cũng là một việc tốt.
“ Thay tôi chào một câu với Lão Thôi và Manh Manh nhé, tôi không đợi được bọn họ nữa.” Sở Vân Thăng đặt con hổ con xuống, chỉnh lý lại trang phục và giày.
Hắn đã từng nói cho Lão Thôi và Thôi Ngọc Tuyền, mình không thể giúp gì nhiều cho họ, sau khi đến thành Kim Lăng, họ sẽ phải dựa vào sự viện trợ của chính phủ, đây là trách nhiệm của chính phủ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trên thực tế, trên đoạn đường này, mình cũng được coi là hết sức rồi, dù là cho họ thịt trùng, hay cho tre con sữa, và cả cứu đứa bé Manh Manh nữa, thậm chí hắn còn mạo hiểm giết Kim Giáp Trùng, những việc còn lại thì giao cho chính phủ vậy.
Từ biệt đám Triệu Sơn Hải, Sở Vân Thăng vừa đi vừa móc ra tấm bản đồ thành Kim Lăng đã chuẩn bị từ trước, tìm đến tuyến đường phia bắc thành.
Trên hai bức tường bên cạnh lối vào thành, đã gián đầy những mảnh giấy, bên trên dán đầy những hi vọng của mọi người:
………………
“Anh yêu, chúng em đã đến rồi, con gái chúng ta vẫn còn sống, nhưng giờ này anh đang ở đâu?”
“…..Con trai, con còn sống không? Chỉ tại mẹ bắt con đi học ở Thân Thành, mẹ nhớ con lắm, mỗi ngày đều cầu nguyện cho con được bình yên……”
“…..Em yêu à, con trai chết rồi, giờ đây anh cũng không biết làm thế nào để tiếp tục cuộc sống này nữa, nếu như em không về đây, thì anh chuẩn bị đi cùng con trai đây….”