“Ừm, vừa nãy có một võ sĩ bóng đêm mang một thanh kiếm dài đến đây đăng ký không?” Tần Mân nhảy xuống từ chiếc xe quân đội, chỉnh lý lại trang phục , rồi hỏi một cách rất tự nhiên.
“ Báo cáo chỉ huy, không nhìn thấy.” kiểm tra Chương trả lời nhanh gọn, dứt khoát, mặc dù hắn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương, nhưng cấp hàm trên vai đối phương làm cho hắn không dám chậm chạp.
“Đưa tờ đăng ký của võ sĩ bóng đêm ra đây, cho tôi xem.”Tần Mâu chau mày nói, vừa nãy ông ta đến hiện trường,ngoài những binh sĩ đang cứu thương, thì không nhìn thấy bất cứ võ sĩ bóng đêm nào cả.
“Ý sao lại thế này nhỉ? Tất cả đám nàu đều là của trạm kiểm tra các anh mà” Tần Mân ngờ vực nói, nhưng ông ta cũng không muốn làm ầm lên, sư đoàn trưởng đã dặn đi dặn lại, không được để người của Vương Đại Pháo biết việc này.
Tập đăng ký rất dày, cũng không thể tìm theo tên được, chẳng còn cách nào, Tần Mân chỉ đành đặt tập đăng ký về chỗ cũ nói:” Làm được lắm, cực khổ cho các anh rồi.”
Xem ra việc lần này phải làm cho đoàn trưởng thất vọng rồi. Tần Mân thở dài một hơi rồi lắc đầu chui vào trong xe.
……………
“Sở huynh đệ, chuẩn bị đi đâu thế? Tôi đi cùng với anh nhé.” Đoạn Đại Niên không biết đã lấy được một chiếc xe con ở đâu, đi qua đằng sau người Sở Vân Thăng, mở cửa xe nói.
Sở Vân Thăng nhìn qua bản đồ, từ đây đến thành bắc nơi ở của cô vẫn còn một đoạn đường dài nữa, hắn cũng không thuộc đường xá của Kim Lăng lắm, thế là do dự một lúc, rồi vẫn đưa con hổ nhỏ lên xe.
Với những suy nghĩ của Đoạn Đại Niên, mặc dù Sở Vân Thăng hiểu rõ, nhưng hắn cũng không để ý lắm, giờ đây điều quan trọng nhất là phải đến được nhà cô.
Sau khi lên xe, Sở Vân Thăng mới phát hiện ra trứơc ngực của Đoạn Đại Niên đính thêm một chiếc băng ngực, trên đó khắc hình địa cầu, đằng sau dùng tiếng Hán viết chữ:” Võ sĩ bóng đêm cấp hai”
“Đây là tổng bộ của võ sĩ bóng đêm, nào đến đây, Sở huynh đệ, anh ngồi xuống trước đi đã.” Đoạn Đại Niên dịch người để ra một chỗ trống, giải thích:” Hôm nào đó anh có thể đến tổng bộ võ sĩ bóng đêm ở trung tâm thành phố, tiến hành kiểm định, họ sẽ cho anh một cái danh hiệu chính thức, và thẻ tin tức cho anh nữa, thứ này cài lên trước ngực có thể bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.”
“Tổng bộ võ sĩ bong đêm?” Sở Vân Thăng đã nghe thấy cái tên này ở trạm kiểm tra.
“Đúng thế,giờ đây thành Kim Lăng có ba bộ phận là đại ca, một là tổng bộ chỉ huy, trong tay nắm sư đoàn chủ lực của thành và tất cả quyền phân phối nguồn vật tư, thứ hai là tổng bộ nghiên cứu toàn học giả, tụ tập rất nhiều nhà khoa học, ngày đêm nghiên cứu vũ khí và cả năng lượng hắc ám gì gì đó nữa, bộ phận thứ ba là tổng bộ quản lý võ sĩ bóng đêm của chúng ta, tất cả võ sĩ bóng đêm của thành Kim Lăng đều chịu sự kiểm định và quản lý của họ.”
“Đại ca, Sở tiên sinh, chúng ta đi đâu?” Tôn Thiên lái xe, nhìn về kính chiếu hậu hỏi.
“Sở huynh đệ, đến chỗ của anh trước đi vậy, đi xe nhanh hơn, vòng một vòng là đến nơi rồi.” Đoạn Đại Niên nói tiếp.
Sở Vân Thăng cũng không từ chối, nói:” Đường Tây Quan, thôn hai Hương Sơn.”
Lúc đó đã là hơn 20h, trên đường rất ít xe cộ, nên lái xe rất nhanh.
Chiếc xe ngày càng đi sâu vào trong thành, những nạn dân trên đường ngày càng nhiều hơn, dưới ánh sáng ít ỏi của ngọn đèn đường, cố gắng bao bọc lấy nhau, trong miệng thở ra luồng khí lạnh trắng xoá, nghe kỹ thì còn có cả tiếng run rẩy vì đói lạnh.
“Sao thành Kim Lăng vẫn có điện?” Sở Vân Thăng ngạc nhiên, nếu như là nhiệt điện thì có lẽ giờ đây đã dùng hết ga và than từ lâu rồi, ở gần thành Kim Lăng cũng không có than, không thể giữ lâu được.
“Nghe nói những người ở bộ phận nghiên cứu, mạo hiểm từ CHiết tỉnh tách ra một cơ tổ trạm điện hạt nhân, vận chuyển đến Kim Lăng, phối hợp với cái gì nghiên cứu năng lượng mới gì đó, lập thành một trạm điện hạt nhân dưới lòng đất. Nhưng chẳng ổn định gì hết, thường xuyên mất điện, ngoài mấy đường chính và chỗ chính, toàn bộ đều bị hạn chế lượng điện, những người khac… tôi cũng không rõ nữa.” Đoạn Đại Niên nói một tràng, rồi móc ra một bao thuốc đưa cho Sở Vân Thăng một điếu.
Sở Vân Thăng nhìn ra ánh đèn mờ bên ngoài, cả thành phố giống như một thành phố leo lét vậy, mà huyết mạch của thành phố này, không chỉ là quân đội,lương thực ở tuyến phòng ngự ngoài, mà còn là điện năng và động lực chiếu sang cho những người dân này nữa.
“Tổng bộ nghiên cứu và tổng bộ võ sĩ,không phải nên quy về tổng bộ quân đội quản lý hay sao? Sao lại tách ra thành 3 bộ phận ?” Sở Vân Thăng không nhìn cảnh bên ngoài nữa, hỏi , thường mà nói thì tổng bộ quân sự khống chế quân đội và vật tư, nhất quyết nắm đại quyền trong tay chứ?
“Ôi, những việc phân chia của giai cấp thượng tầng, tôi chỉ là một ông lão Đoạn bình thường thật sự không thể nói được. Lấy một ví dụ nhé, nói về con hổ nhỏ của anh, cái gọi là “kế hoạch bảo tồn động vật địa cầu” tôi nghe tổng chỉ huy lúc đầu không đồng ý, anh nghĩ mà xem, mỗi ngày trong thành đều có người chết đói, làm gì có lương thực thừa để mà nuôi động vật? Nhưng mấy tên khoa học đó không chịu, nói gì mà động vật rất quan trọng, tóm lại là dân chúng tôi nghe được cũng không hiểu, cuối cùng mâu thuẫn ngày càng lớn, ngay cả bộ tổng chỉ huy cũng đã lục đục nội bộ, kết qua không lâu sau, kế hoạch này được thông qua rồi, nghe nói rằng có liên quan đến vũ khí mới của tổng bộ nghiên cứu.”
Lão Đoạn hít vào một hơi, rồi nói tiếp:” Hơn nữa tổng bộ võ sĩ của chúng ra khi thành lập, thực ra là tổ chức của người giác tỉnh, về sau bị đám tổng bộ chỉ huy ấy quân đội hoá, anh vừa đến thành Kim Lăng không biết, từ sau khi đám côn trùng ấy xuất hiện, xung đột của các đồng chí bộ đội với võ sĩ bóng đêm thường xuyên xảy ra.”
“Giờ đây anh ở trạm kiểm tra không còn nhìn thấy những võ sĩ đó nữa phẩi không, trước kia có đó, lúc đó bộ đội khống chế võ sĩ bóng đêm, những người như chúng tôi trước kia đều là người dân bình thường, lúc đó đã chết rất nhiều, thậm chí còn có cả người ở cấp cao bỏ mạng ở đây, lúc nguy hiểm nhất, côn trùng đã thừa cơ xông lên.”
“Sau việc lần đó, tổng bộ võ sĩ nghiêm trọng kháng nghị, tổng chỉ huy đã mở cuộc họp mấy lần, bỏ đi lệnh triệu tập, nhưng 10 sư đoàn chủ lực,vẫn thường xuyên giở trò. chỉ là từ đó về sau, quyền lợi của tổng bộ võ sĩ dần dần được trải rộng ra, hình thành cục diện như bây giờ,”
Nghe lão Đoạn nói xong, Sở Vân Thăng hơi hiểu ra, giờ đây thành Kim Lăng đã có ba thế lực lớn, thứ nhất là tổng bộ chỉ huy, thứ hai là tổng bộ nghiên cứu,cuối cùng là tổng bộ võ sĩ bóng đêm. Cùng hợp tác, cùng khống chế nhau.
Đây vẫn không chỉ là quan hệ lợi ích của các tầng lớp trên, mà thế giới hắc ám ở bên dưới,có lẽ các thế lực đó càng hỗn loạn hơn.
Thành Kim Lăng nhỏ, nhưng lại tập trung những người còn sống sót lại chỉ trong một đêm thế này, biết bao người gặp khó khăn, nên các cuộc tranh đấu cũng kịch liệt hơn, dù chỉ là vì thực phẩm hay là vì vũ khí bảo vệ tính mạng.
Lợi dụng thời gian vô vị ở trên xe, Sở Vân Thăng nói chuyện linh tinh với tên cầm đầu thổ phỉ này,nhưng biết được không ít thông tin về thành Kim Lăng, thậm chí còn hiểu được chuyện của Đoạn Đại Niên, cũng rõ ràng mục đích của hắn khi tiếp cận mình, có điều Sở Vân Thăng cũng không có chuẩn bị làm như hắn, loại tranh đấu trong thế lực hắc ám này, hắn không hề có hứng thú với nó, nhiều nhất chỉ cho họ đồ ăn để báo đáp lại mà thôi.
Giờ đây hắn có một nhiệm vụ khẩn cấp đó chính là tìm đến nhà cô, sau đó tìm một nơi nghiên cứu cổ thư, cố gắng hiểu được toàn bộ cuốn sách đó.
Chiếc xe lăn bánh rất nhanh, sau khi vào khu vực chủ thành, cũng thỉnh thoảng gặp vài chiếc xe, nghe Đoạn Đại Niên nói, ngoài những người của ba bộ phận lớn, những người bình thường đã bị hạn chế sử dụng ôtô, vì xăng dầu đã rất ít, thuộc vào hang vật phẩm bị quản chặt. Võ sĩ bóng đêm có thể dùng xe, nhưng cần phải ra ngoài thành để tự kiếm xăng.
Khi chiếc xe quành vào trong một con đường nhỏ Sở Vân Thăng rất quen thuộc, tim của hắn bắt đầu đập thình thịch.
Khi hắn còn nhỏ, thường được cha đưa đến nhà cô, sau này đi làm mỗi năm hắn cũng đến một lần, vì thế trên con đường này, từng kiến trúc đều rất quen thuộc đối với hắn.
Tiểu khu không có gác cửa, chiếc xe trực tiếp đi theo địạ chỉ của Sở Vân Thăng, rẽ ngang rẽ dọc.
Khi hắn cuối cùng cũng đã đến đươc bên dưới toà nhà 12, hắn vui mừng nhận ra toà nhà của cô vẫn sáng đèn, khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên có cảm giác như mình đã được trở về nhà