Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 107: Tổ Chậm Chiêm Thước



Sở Vân Thăng còn nhớ trước đây cánh cửa lớn vốn là khoá điện tử, có thể là do điện không đủ, mà giờ đây đã được thay bằng chiếc khoá máy lạnh lẽo.

“501. Cô ơi, cháu là Vân Thăng đây.” Sở Vân Thăng gõ mấy lần vào chiếc cửa sắt, rồi ngẩng đầu gọi

Một lúc sau , trên tầng năm mới thò ra một đầu người, không nhìn thấy rõ, Sở Vân Thăng vội vàng huơ tay ở bên dưới nói:” Mau xuống đây, cháu là Vân Thăng đây mà.”

Bóng người đó giống như sợ hãi vậy, rụt vào trong, Sở Vân Thăng ngẩn người đứng đó, người đó không ra nữa, thậm chí đến cả ánh đèn cũng tắt rụi.

Sở Vân Thăng ngớ người, họ bị doạ sợ quá hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Gọi thêm mấy tiếng nữa, ngoài những người ở tầng khác ló đầu ra nhìn, nhà cô vẫn không có chút phản ứng nào hết.

“Anh chàng, đừng la hét nữa, buổi tối không ai dám đi xuống mở cửa cho anh đâu.” một ông lão nạn dân ngồi bên cạnh khó khăn nói, không chỉ trên đường mà cả trong tiểu khu cũng đầy nạn dân.

Sở Vân Thăng không tin, chỉ cần cô nghe thấy tiếng mình, nhất định sẽ xuống mở cửa, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật rồi sao?

Niềm vui vừa lúc xuống xe của hắn vụt tắt, không được, mình nhất định phải lên trên đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sở Vân Thăng rút Thiên Ích Kiếm ra, vèo một nhát, Thiên Ích Kiếm sắc bén vô cùng, trong giây lát đã cắt đứt chiếc khoá lớn, Sở Vân Thăng cầm thanh kiếm dài đi lên trên.

Đoàn Đại Niên đứng ở cửa xe cũng đã nhìn thấy sự việc xảy ra, dậm chân lên đầu thuốc, thò ngón tay ra gọi:” Tôn Thiên, anh cùng tôi lên trên đó, những người còn lại trông chiếc xe đấy.”

Sở Vân Thăng rất lo lắng, tốc độ rất nhanh, ngay cả con hổ nhỏ tốc độ cũng như gió cũng suýt không theo kịp hắn.

“Cộc, cộc, cộc” Sở Vân Thăng chạy thẳng lên tầng năm, tức tốc gõ cửa.

“Cô à, cô có ở trong đó không?” Sở Vân Thăng hét một cách lo lắng, không tìm được các nào, lấy ra chiếc đèn pin từ trong túi áo, chiếu lên mặt mình, áp mặt vào chiếc lỗ trên cửa, rồi nói lại:” Cô nhìn xem, cháu thật sự là Vân Thăng mà.”

Đằng sau chiếc lỗ cửa đã có chút động tĩnh, một người đàn ông lạ mặt nói đằng sâu cánh cửa:” Anh là ai? Chúng rôi không quen anh, mời anh mau rời khỏi đây.”

Sở Vân Thăng cảm thấy nặng nề, hắn cố bảo mình bình tĩnh lại, có lẽ người nhà chồng của cô cũng không quen cha, thế là thấp giọng nói:” Tôi là cháu của Sở Hàm, mong mở cửa ra một chút, có lẽ để cô, chú Tiểu Điềm hay Tiểu Dật ra đây xem một chút.”

Bên trong truyền ra tiếng của mấy người , không rõ lắm, một lúc sau, âm thanh lạnh lùng đó vang lên:” Người mà anh nói, chúng tôi đều không quen, anh mau rời khỏi đây đi.”

“Không quen? Các người là ai, sao lại ở trong nhà cô tôi?” Sở Vân Thăng không chịu được nữa nói.

Những người ở trong không nói gì.

Sở Vân Thăng thấy tình hình không thể vậy được, chẳng lẽ lại là tổ Chậm Chiêm Thước? Thời đại hỗn loạn này, việc gì cũng có thể xảy ra.

Hắn ngay lập tức nhâc Thiên Ích Kiếm lên, đâm thẳng vào lỗ khóa, rồi vặn thanh khiếm, “Rắc” một cái, cửa mở tung ra.

Những người ở trong hét “a” lên một tiếng, lại còn có âm thanh hoảng loạn của nhiều người khác.

“Anh, anh định làm gì? Mau đi ra ngoài, nếu không tôi bắn đấy, tôi cảnh cáo anh, con trai tôi là người của tổng bộ nghiên cứu.” Dưới ánh sáng của đèn pin, Sở Vân Thăng nhìn thấy rõ đối diện làm một ông già đeo kính, mặt gầy, da trắng bệch, trên tay run rẩy cầm một khẩu súng, chỉ thẳng vào Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng dồn nguyên khí lên, giơ chân đá bay khẩu súng trong tay ông già, tốc độ nhanh như chớp giật, ông già không kịp phản ứng gì hết.

Khẩu súng rơi xuống đất đã bị con hổ nhỏ gặm lấy,nó chạy về bên cạnh Sở Vân Thăng.

Động tác phối hợp của một người một thú, làm cho Đoàn Đại Niên đứng phía sau kinh ngạc không ngớt.

Thực ra sự uy hiếp của khẩu súng đối với Sở Vân Thăng không lớn, nhưng hắn không muốn để lại bất cứ hậu hoạ gì, dù sao thì Đoạn Đại Niên cũng đã nói bộ nghiên cứu có vũ khí mới.

Ông gìa ngồi trên mặt đất, Sở Vân Thăng cũng không để ý, nhấc chiếc đèn pin lên,

bắt đầu nhìn từng người trong phòng.

Phòng khách có đên năm sáu người đàn ông, trên tay cầm các loại vũ khí, có dao, có gậy sợ hãi nhìn hắn.

“ Giết người rồi, cứu mạng, đại ca Bạch, cứu mạng” một bóng người trên lan can, hét lớn.

“Gừ” con hổ con lập tức nhảy lên chiếc bàn trong phòng khách, gầm gừ trong cổ họng, đợt sóng âm phát ra từ người nó, thực ra con hổ nhỏ đã lớn bằng một con chó, vô cùng rắn chắc, trên người bắt đầu lộ ra sự hung dữ, cả phòng ngay lập tức yên ắng, ngay cả người đứng ở lan can cũng không dám kêu nữa.

“Anh , anh là võ sĩ bóng đêm?” Ông già mơ hồ, nhìn thấy chiếc huy hiệu trên áo của Đoàn Đại Niên.

Sở Vân Thăng không để ý đến ông ta, tiếp tục dùng đèn pin chiếu vào mấy người đàn ông trong phòng khách, không có ai mà hắn quen cả.

“Giúp tôi trông chừng bọn họ.” Sở Vân Thăng quay đầu nói với Đoạn Đại Niên, rồi quay người đi vào phòng ngủ đang được đóng kín. Căn phòng quen thuộc này dù có nhắm mắt hắn cũng nhận ra được.

“Các người định làm gì? Tôi cảnh cáo anh, con trai tôi thật sự là người của tổng bộ nghiên cứu đó.” Ông già cựa quậy muốn ngăn ở cửa, những người đàn ông ở phòng khách cũng xông ra, nhưng bị Đoạn Đại Niên và Tôn Thiên ngăn lại, lực lượng của những người bình thường và võ sĩ khác nhau quá nhiều.

“ Cút ra” Sở Vân Thăng xách áo của đối phương lên, ông già này rất gầy, không có chút trọng lượng nào, cũng không phải là võ sĩ bóng đêm, Sở Vân Thăng chỉ nhấc một chút là đã đẩy được ông ta ra một bên, giờ đây hắn đang rất lo lắng, không hề có chút tình cảm nào với đám người lạ xuất hiện ở nhà cô này, thậm chí còn muốn giết hết tất cẩ, hắn chỉ lo lắng cho sự an nguy của nhà cô hắn.

“Rầm” một tiếng, Sở Vân Thăng giơ chân đạp chiếc cửa, bên trong truyền ra tiếng kêu thất thanh của mấy cô gái.

“Đại Nưu, các người đi mau, đi tìm anh” ông gìa không để ý đến máu trên đầu, nằm ra mặt đất, hai tay ôm chặt lấy chân Sở Vân Thăng, nói:” Tôi cho anh đồ ăn, tôi cho anh tất cả, xin anh đừng giết người.”

“Các người rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở trong căn phòng này? Chủ nhân của nó đâu rồi, nói mau.” Sở Vân Thăng chiếu thẳng đèn pin vào mấy người phụ nữ và trẻ con trong phòng ngủ, đã xác định được nhà cô hắn không còn ở đây nữa rồi, lúc đó hắn đã bình tâm lại, phải làm rõ nguyên nhân của chuyện này, phải hỏi ông già đó.

“A, không biết, thật sự tôi không biết, căn phòng này là do con trai tôi dùng thức ăn và thuốc đổi về,chúng tôi chưa từng gặp chủ nhân trước đó của nó.” ông gì ngơ người ra rồi nói:” Cậu thực sự đến tìm người thân? Không phải đến để cướp thức ăn, cướp người sao?”

“Đừng nói linh tinh, nếu không muốn chết, thì mau nói ra chủ nhân của căn phòng này giờ đang ở đâu?” Sở Vân Thăng nói.

“ Tôi thật sự không biết, hay là đợi con trai tôi về, cậu hỏi nó có được không, tôi nghe nó nói một lần, thật sự không nhớ rõ,” ông già vội vàng nói.

“Con trai ông ở đâu? Đưa tôi đi gặp nó ngay.” Sở Vân Thăng không đợi được con trai của ông ta đến, hắn muốn biết rốt cuộc gia đình cô thế nào rồi.

“Được, được, được, tôi đưa anh đi, nhưng chúng tôi không vào được tổng bộ nghiên cứu đâu.” Ông già gật đầu lia lịa, nhưng nói một cách rất chán chường.

“Điều này ông không cần phải lo, đên đó rồi nghĩ cách, chỉ cần tìm được con trai ông là được rồi.” Sở Vân Thăng không nghĩ nhiều đến vậy, tới đó rồi nghĩ cách tiếp, mau chóng tìm được con trai của ông ta, cùng lắm thì hối lộ chút thức ăn cho người làm việc ở đó.

Sở Vân Thăng nhấc ông gìa đi ra cửa.

“Cha, ngươi thả cha ta ra.””chú,chu”

Ông già bị Sở Vân Thăng túm chặt, cố gắng quay đầu lại nói:” Đừng nói gì nữa, đi tìm anh của các con, đóng cửa cho thật chặt...”

Không đợi cho ông ta nói hết, Sở Vân Thăng đã lôi ông ra xông về phía cầu thang, con hổ nhỏ, Đoạn Đại Niên và Tôn Thiên cũng ngay lập tức đi theo sau.

Mấy người vừa ra khỏi toà nhà liền nhìn thấy một đám người vây quanh chiếc xe, trên tay cầm đèn pin, chiếu lên người họ.

“Lão Đoạn, anh có biết đây là đâu không? còn mang người đến đây gây chuyện?” Đối phương là một người đàn ông thấp, mặt đen, mặc một bộ quân phục, cầm một chiếc dao phay, đằng sau là khoảng 10 người cả nam lẫn nữ, thậm chí còn có cả mấy cảnh sát cầm súng.

“Lão Bạch, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi đến đây chỉ để tìm người thôi.” Đoạn Đại Niên không nói lằng nhằng, cho thấy thế lực của đối phương hơn hẳn hắn ta.

“ Lão Đoạn, chúng ta nước sông không pham nước giếng, khi Thập Tam Gia dẫm lên anh, Lão Bạch tôi cũng không lùa theo, hôm nay anh lại làm trò này,không thèm để ý đến lão Bạch tôi phải không?” Tiểu khu Hương Sơn là một tiểu khu không có tường vây quạn, những cảnh sát tuần tra dưới chướng đại ca Bạch ngày nào cũng tuần tra ở đây, thấy một đám võ sĩ bóng đêm như Đoạn Đại Niên xuất hiện, không dám kinh động, ngay lập tức báo cho đại ca Bạch.

Bạch Ngọc Thang nhận được tin rất ngạc nhiên, ai ăn phải gan hổ mà dám làm loạn ở chỗ này? Vốn còn lo là gần đây Thập Tam Gia đến gây chuyện, thấy là Đoạn Đại Niên, mới yên tâm, hắn chỉ toà nhà, lạnh lùng nói:” Dù là anh không để tâm đến ông ấy, thì tiểu khu này anh cũng biết là có bao nhiêu người thân của công nhân viên chức ba bộ phận lớn sống ở đây, dù là ở ngoài, cũng không phải là chỗ các anh có thể gây hoạ, hôm nay nếu anh không nói rõ ràng cho tôi, thì ông đây quyết định không tha, các người cũng đừng hòng rời khỏi chỗ này, các người tự xem lấy đi”

Nhãn đồng của Đoạn Đại Niên hơi co vào chút, vốn chỉ muốn thuận đường cùng Sở Vân Thăng đến đây tìm người thôi, muốn nịnh nọt hắn một chút, không ngờ sự việc phát triển nhanh đến thế này, giờ đây hắn vô cùng khó nghĩ.

Đẩy Sở Vân THăng ra, xoá sạch quan hệ với mình? Thế này có lẽ có thể bảo vệ mình, nhưng hi vọng khôi phục địa bàn, cũng chẳng còn gì nữa.

Hay là tự mình ra kháng lại? Đừng nói la Sở Vân Thăng có đánh lại được không, ngay cả những người nhà của vòng ngoài ba bộ phận lớn, hắn cũng không dây vào được, lâm vào tình thế này đúng là làm hắn khó đưa ra phương hướng giải quyết.

Sở Vân Thăng nhé ông già vào trong xe, rồi rút thanh kiếm ra, bước lên một bước, nói:” Cút mau”

“Mẹ kiếp, tiểu tử nhà ngươi tự đi tim cái chết á.” Một người đàn ông cường tráng đằng sau đại ca Bạch, hét lên xông đến, năng lượng vòng quanh nắm đấm cũng xông đến.

Họ vốn xem Sở Vân Thăng là thủ hạ của Đoạn Đại Niên, nhưng xen miệng vào như vậy, thật sự là không muốn sống nữa.

Sở VânThăng hừ một tiếng, không thèm tránh, Thiên Ích Kiếm từ dưới vụt lên trên, tao thành một đường như ánh điện, cánh tay của người đàn ông cùng với nhát kiếm vung lên, máu phun ra, lập tức bắn tung toé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.