Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 113: Tây Khu



“Lão Đoạn,tôi nói với anh chuyện này.” Sở Vân Thăng bước ra ngoài lều, đưa cho Đoạn Đại Niên một cây thuốc, Đoạn Đại Niên lấy nó như được hưởng hồng phúc vậy.

Tất cả những người hàng xóng của nhà cô đều vừa ngạc nhiên, vừa hiếu kỳ nhìn đám người Sở Vân Thăng từ chỗ rất xe, khi bị phát hiên, những người này lại nhát như thỏ đế, vội vàng cúi thấp đầu, giả bộ đang làm chuyện khác.

Đây là những bình dân thật sự, Sở Vân Thăng từ lúc bước vào đến bây giờ đã thấy ít nhất là hai thi thể được vác ra ngoài. Đây chẳng có nhân vật quan trọng nào hết, cũng chẳng có gia đình của vũ ám nào cả. thậm chí cả một người mặc quần áo chỉnh tề cũng không thấy, mặt ai cũng đầy tử khí, giống như bị thế giới vứt bỏ vậy.

Đám vũ ám đột ngột đến đây, thậm chí còn có người của tổng bộ nghiên cứu, giống như ném một hòn đá vào mặt hồ đang yên lặng, từng lớp sóng đó làm người ta phải ngạc nhiên.

Sở Hàm vì xúc động và người mệt mỏi, đã chim vào giấc ngủ. Sở Vân Thăng lấy ra một ít thức ăn từ trong túi hành lý đưa cho Tiểu Điềm, gạo, thịt lợn, thịt gà, thậm chí là cả rau làm cho Đoàn Đại Niên điên cuồng nữa, bảo người của Đoàn Đại Niên phụ cô ấy làm một bữa cơm, giờ đã là gần 11h đêm, bụng của tất cả mọi người đều trống rỗng.

Sở Vân Thăng đã bắt đầu bình tĩnh lại, lòng hắn cũng yên ổn được mấy phần, giờ đây thế giới vỡ nát, mất nhà mất người là điều bình thường, cả nhà gặp nạn không biết bao nhiêu mà kể, cả nhà cô cũng được coi là may mắn rồi, Sở Vân Thăng cũng không dám mơ ước nhiều nữa.

“ Lão Đoạn, hôm nay phải cám ơn anh, anh vất vả rồi.” Sở Vân THăng mặc dù không có chút tình cảm nào với đám giết chóc này, nhưng từ lúc mình vào thành, đối phương đã giúp mình, nếu không có họ, thì mình chắc không gặp được nhà cô sớm như thế này.

“Sở huynh đệ nói chi vậy, ta nhà rỗi mà.” Đoạn Đại Niên trả lời hiển nhiên có chút dối trá, hắn giả vờ vô tình ngáp, che dấu sự gượng gạo của mình.

“ Người đứng đầu nơi này là ai thế?” Sở Vân THăng chỉ chỉ dưới chân . đột nhiên hỏi.

“Tôi ngẫm lại xem, ừm, nơi này là Tây Khu, tôi rất ít tới đây, tôi thật không biết, nếu không ngày mai tôi đi hỏi thăm cho anh?” Đoạn Đại Niên suy tư một lúc, bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Sở Vân THăng gật đầu nói:” Không có việc gì đau, việc này không vội, Lão Đoạn, chúng ta có qua có lại, coi như là người quen rồi, tôi cũng không quanh co lòng vòng, anh hôm nay mang theo huynh đệ đi theo tôi chạy trốn, tôi rất cảm tạ.” Sở Vân Thăng dừng một chút, đem cái túi du lịch vẫn đeo trên người, đặt trên mặt đất, lấy ra vài hộp bánh bích quy cùng vài gói mỳ, tiếp tục nói:”Mấy thứ này, anh cầm đi, coi như hôm nay thủ hạ của anh đã cực khổ vì tôi rồi.”

“Này, này thế sao được? Không cần, không cần, thật sự không cần đâu.” Đoạn Đại Niên mặc dù trong mà thèm nhỏ nước dãi những đồ ăn trước mặt mình, nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật đại ca, phải biết rõ mục đích của mình.

“Anh hãy nghe tôi nói hết.” Sở Vân Thăng đem đồ vật đặt vào trong lòng hắn, bình tĩnh nói:” Anh muốn chuyện gì, tôi rất rõ ràng, nhưng thật là đáng tiếc, tôi bây giờ không giúp được anh gì cả...”

Sở Vân Thăng nói thẳng một câu nói phá hỏng ý định của Đoạn Đại Niên, làm thần sắc hắn ngay lập tức sầm xuống, nhưng Đoạn Đại Niên hiểu rành mạch từng câu, tuy nói hắn đích xác thật sự đã giúp đỡ Sở Vân THăng không ít khó khăn, nhưng đều chỉ là chút việc nhỏ, chưa đạt tới mức làm cho Sở Vân Thăng ra tay tương trợ đoạt lại địa bàn cho hắn, đó là việc giết người máu chảy.

Trong đó duy nhất một lần có thể làm sâu sắc quan hệ của họ, chính là lần xung đột cùng Bạch Ngọc Thang, kết quả Bạch Ngọc Thang chủ động nhận thua với họ....

“Sở huynh đẹ, không cần nói như vậy, bất cứ như thế nào, có thể kết giao với cao thủ như anh, đều là vinh hạnh của Đoạn Đại Niên tôi.” Đoạn Đại Niên tươi cười, nhưng cũng có đôi chút thành khẩn.

“Lão Đoạn, anh ngày đêm mong mỏi đoạt lại địa bàn trước kia, mục đích cũng chỉ là nghĩ muốn đạt được lương thực, nói đến lương thực, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác.” Sở Vân Thăng vỗ vỗ lên vai của Đoạn Đại Niên,nói,

Trên đường chạy về Tây khu, hắn đã biết từ Cảnh Điềm và Lão Đoạn, ở vùng này hầu như đều là những người dân thường, không quyền lợi, không thân thế, ngoài một vài người đau khổ không có nhà để về, phải ở trên đường, thì những người thấp kém xếp thứ hai ở thành Kim Lăng chính là họ đây, nếu không phải vì ở đây còn một bộ phận được sự quan tâm của quan viên, thì có lẽ đến cháo cũng chẳng có mà ăn.

Nơi này quá bình đân, khắp nơi cũng không quá để ý, nhưng lại đúng là nơi thích hợp để hắn tu thân, có thể cho hắn tranh thủ đủ thời gian, đương nhiên túp lều này không thể ở được, còn mấy toà lầu ở trước mạt thì cũng có thể nghĩ thêm biện pháp.

Hắn bây giờ có ý định tạm thời là dùng thịt trùng làm lương thực, hợp tác cùng Đoạn Đại Niên, để cho bọn họ ở gần ngoài thành, thay mình thu thập các loại thi thể trùng, loại chuyện này, bọn họ có nhiều người, lực lượng sẽ lớn, lấy được nhiều hơn so với một mình mình, như vậy có thể luyện chiến giáp nhanh hơn.

“Ừm” Đoạn Đại Niên nhìn ánh mắt lờ mờ, rồi lại phát sáng lên, mang theo một tia mê hoặc.

“Tôi còn một chút lương thực, vì lo lắng vào thành sẽ bị đoạt mất, cho nên giấu ở ngoài thành, tôi muốn một lượng lớn thi thể quái vật làm thí nghiệm, anh có thể mang người của mình đi thu thập thi thể đó được không, tôi dùng lấy thức ăn để trao đổi cùng các anh...”Sở Vân Thăng sớm biết thịt lũ trùng là thứ có thể ăn được, giáo sư Tôn chẳng phải đã tặng thân phận nghiên cứu viên cho chính hắn đó sao, người ngoài căn bản không biết nội tình, nhưng thật ra làm cho hắn tìm được lý do thích hợp để làm việc đó.

“ Vậy, vậy anh muốn nhiều ít bao nhiêu?” Đoạn Đại Niên đã lặng người ra một chút, cũng không phải bởi vì Sở Vân Thăng muốn thi thể quái vật , nghiên cứu xác chết quái vật cũng là một chuyện bình thường của người trong tổng bộ nghiên cứu, cũng không kỳ quái, hắn lặng đi chính là do Sở Vân Thăng còn có thực vật giấu ngoài thành.

Đương nhiên hắn cũng rất nghi ngờ Sở Vân THăng tại sao lại cần nhân lực của mình, vì thí nghiệm thi thể lũ trùng chung quy bộ nghiên cứu cũng có nhân lực làm việc thu thập này rồi, nhưng hắn sáng suốt lựa chọn cách yên lặng không hỏi thăm gì cả, ba bộ phận lớn, có bộ phận nào nước không sâu đâu.

Những chuyện kỳ quái ngày nào cũng có, có lẽ tránh khỏi tai mắt của người khác, làm cái thực nghiệm bí mật gì đó, có lẽ là đấu tranh quyền lực trong nội bộ ngành của họ, vài nhà khoa học nào đấy muốn giành được một kỹ thuật cho riêng mình, để nắm quyền đại cục trong tổng bộ nghiên cứu.

Đoàn Đại Niên chỉ có hứng thú với lương thực, những việc ở phía trên đó, hắn chẳng hơi đâu mà quản nhiều, có thời gian như vậy, thì thà mình đi ôm mấy em vừa bắt về hôm qua cho xong.

“Tỉ lệ trao đổi, đợi chút nữa tôi sẽ nói, ăn cơm trước đi đã,” Sở Vân Thăng vất đầu thuốc, Cảnh Điềm đã làm xong cơm canh, đang gọi hai người họ đến ăn.

Dùng lương thực đổi lấy thi thể côn trùng,chỉ là dự định lâm thời cảu Sở Vân Thăng, về lâu dài nhất định không được, lương thực của hắn cũng chỉ có hạn mà thôi, khi chưa tim được nguồn lương thực, hắn không thể lãng phí một chút nào, vì thế chỉ chuẩn bị đám thịt Nhục trùng giết được ở Mê Vụ thành để đổi trác.

Những gì mình thấy hôm nay, tổng bộ nghiên cứu đang bắt đầu triển khai thí nghiệm về thực phẩm mới trên cơ thể con người rồi, cho thấy rằng thực phẩm mới sẽ ra mắt trong một thời gian nữa.

Nhưng giờ đây, tổng bộ chỉ huy nhất định đang đau đầu về việc phân bố lương thực trên các nơi khắp đất nước, và cả đám lương thực tích trữ của nông dân nữa, thu thập an toàn và vận chuyển đến thành Kim Lăng, chỉ có đám lương thực đó mới có thể lấp đầy khoảng trống trước khi lương thực mới ra đời, tạm thời nuôi vũ ám và những người còn may mắn sống sót ở thành Kim Lăng.

Dù là lương thực tích trữ của quân đội, Vũ ám hay là các loại thực phẩm mới xuất hiện, đến lúc đó, vật quan trọng nhất ở thành nhất định là trang bị vũ khí mới cho quân đội hoặc vũ ám.

Các loại phù chiến nguyên độc nhất vô nhị của Sở Vân Thăng , các loại vũ khí năng lượng phong ấn, thậm chí là chiến giáp nhất giai, đều sẽ nở rộ rực rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.