Chúc Lăng Diệp hơi thất vọng, nhưng mà cũng không nhiều lắm. Dù sao, đối phương cũng không có từ chối thẳng.
Trên đường đi cơ bản không gặp đàn trùng đại quy mô nữa, chắc là bọn chúng đã triệu tập đi bảo vệ con quái vật nọ ở tiểu trạm, không có trùng tử uy hiếp, đoàn xe không tốn bao lâu đã tới khu Nam của Kim Lăng thành.
“Tôi và anh đi tây khu, còn có chuyện tôi muốn nói rõ với anh." Đinh Nhan biết Sở Vân Thăng ở khu tây, liền điều khiển xe chạy về phía khu tây.
Đinh Nhan vốn có ba chiếc xe, Sở Vân Thăng lại dùng lương thực để mượn một chiếc. Vu Bà cấp cho hắn một chiếc, tổng cộng có năm chiếc xe.
Dân chạy nạn ở Kim Lăng thành tựa hồ tăng lên không ít, rất nhiều người chen chúc ở ven đường, mà xe chở tử thi, cũng thường thường xuất hiện, đem người chết ra khỏi thành. Nghe nói rất nhiều thi thể người chết xuất hiện khắp nơi, cũng không biết từ đâu mà nhiều vậy.
Năm cỗ xe tải, nhanh chóng chạy trên đường, không bao lâu đã đến trước tây khu. Mặc dù Sở Vân Thăng đã đem lương thực chứa vào vật nạp phù, nhưng mà cũng phải tìm chỗ không người mới lấy ra được.
Dựa theo chỉ dẫn của Sở Vân Thăng, xe lương tiến đến cửa ra vào tiểu viện.
Sở Vân Thăng có cảm giác không đúng, bước nhanh vào chính phòng, bên trong truyển ra thanh âm của Lộ Á Minh.
"Chị dâu, chị đừng sợ, Lão Đoạn đã dẫn người đi rồi, tôi cũng đã phái người tới tổng bộ nghiên cứu cầu viện, không còn chuyện gì nữa đâu, yên tâm đi."
"Cũng tại tôi, chuyện này phải nhờ Sở tiên sinh đòi lại công đạo!"
"Tiểu Điềm đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Vân Thăng bước nhanh vào, vội hỏi, hắn không ngờ mới đi vài ngày, trong nhà đã xảy ra chuyện, vốn tường Lộ Á Minh có thể bảo vệ tiểu viện này, xem ra đã tính lầm.
"Sở Vân Thăng, anh trở về là tốt rồi, Tiểu Điềm bị người ta bắt lấy" Sở Hàm lo lắng nói, vành mắt có chút đỏ lên.
"Ca, để cho em đi tìm bọn chó đó.” Cảnh Dật đựa vào Bên giường, bây giờ hắn đứng cũng đứng không vững nữa.
"Không được đi, bọu họ đều là hắc ám võ sĩ, đệ đi chỉ để chịu chết thôi."
"Sở tiên sinh. Anh trở về thật tốt quá, việc này là do tôi, trước tiên hãy đi cứu người, trởvề tôi sẽ bồi tội với anh.” Á Minh vội vàng nói.
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Nhân thủ trong phiến khu rất bề bộn, lúc ấy hắn không lo lắng gì, để cho Cảnh Điềm đem một văn kiện đến phiến khu bên cạnh, không ngờ ở nửa đường, Cành Điềm liển bị lão đại Nhạc Kính của phiến khu bên kia nhìn trúng, loại chuyện này, mỗi ngày ở Kim Lăng thành phát sinh vô số, không biết có bao nhiều cô gái chịu khổ bị chà đạp.
Vừa lúc Sở Vân Thăng đã đi khỏi tiểu viện, lúc này hắn liền dẫn người đi tìm Nhạc Kính, Lộ Ý Minh xét đẳng cấp của Nhạc Kính. Sợ ăn khổ, vội phái người đi tổng bộ cầu viện, nhưng hắn không dám chắc lắm, dù sao chức vị của Cảnh Điềm quá thấp, bọn họ có thể không phái ra nhân thủ.
Đang lúc lo lắng, Sở Vân Thăng đã quay trở về, lúc này hắn rất cao hứng, nhưng vẫn có chút sợ hãi. Cao hứng ở chỗ Sở Vân Thăng đã trở về, Cảnh Điềm chắc chắn không có việc gì nữa. Sợ hãi chính là hắn sợ Sở Vân Thăng trách tội lên đầu mình.
Nhắc tới Cành Điềm, lúc Sở Vân Thăng không ở đây, khi nàng đi công tác ở trong phiến khu, đã cố ý đánh bụi bẩn lên mặt ăn mặc quấn áo mập mạp, tạo cho mình nhiều chỗ xấu, một mực không xảy ra đại sự gì. Lại không nghĩ tới, mới công tảc,được vài ngày, đã xảy ra việc, có thể thấy trình độ hỗn loạn ở Kim Lăng thành đến mức nào.
"Ở chỗ nào? Lập tức dẫn tôi đi" Sở Vân Thăng, nhất thời giận dữ, dẫn theo Lộ Á Minh ra ngoài, trong nội tâm mắng thầm Nhạc Kính là một tên vương bát đản.
“Lục Vũ, cậu và vài vị huynh đệ lưu lại, nhưng người khác đi theo tôi và Sở Vân Thăng" Đinh Nhan lập tức phân phó, vừa muốn nhìn lương thực một chút đã xảy ra chuyện, hơn nữa cũng phải bảo vệ an toàn cho tiểu viện.
Sở Vân Thăng nóng lòng như lửa đốt, mang theo người, tốc độ như bay. Lộ Á Minh cũng chóng mặt nhìn không rõ con đường nữa, hắn đã sớm khởi động chiến giáp.
Nhạc Kính làm chuyện tình loại này không phải là lần đầu, nghĩ tới mình là một hắc ám võ sĩ nhị cấp, chỉ cần không đụng phải thép, những dân chúng binh thường cũng phải tùy ý cho mình khi dễ, chính hắn cũng không nhớ rõ đã làm hại bao nhiều cô gái nữa.
Hôm nay hắn vừa nhìn thấy một cô gái, trong nội tâm có chút ngứa ngứa, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, da mịn thịt mềm, liền tranh thủ cướp đi ở bên đường, tuy cô gái này kịch liệt phản kháng, cũng tự xung là công nhân chính thức của phiến khu, còn nói ca ca của mình là nghiên cúu viên của tổng bộ còn là một hắc võ nhị cấp.
Vốn hắn có chút tin rằng nàng ta là viên chức của phiến khu, nhưng nghe đến ca ca nàng là một nghiên cúu viên lại còn là một hắc võ nhị cấp, hắn liền nở nụ cười. Đây không phải là lời nói hù dọa sao? Những cô gái thường xuyên bị hắn bắt được, cũng đều thêu dệt thân thế của mình, kéo quan lớn quyền quý, võ sĩ thân thích, hư hư ảo ảo ra, hắn đã thấy rất nhiều rồi.
Hắn vốn định hỏi thăm người ta một chút, nhưng chưa kịp hỏi gì, hắn còn chưa nói ra thân thể của cô gái, thì đầu tiên là yến nhân của phiên khu đối diện đi tới, hắn chần chờ một chút, sau đó lại là một hắc võ nhị cấp, bắt hắn lập tức thả người.
Nhạc Kính có chút tức giận, hắn cũng là võ sĩ nhị cấp, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một tên võ sĩ làm càn trước mặt mình?
"Mập mạp, hôm nay tâm tính của lão tử rất tốt. Nếu nguơi không cút nhanh, lão tử sẽ chém ngươi đó.” Thân thể gầy còm của Nhạc Kính khẽ động, quát.
"Họ Nhạc kia, mẹ kiếp, chắc t*ng trùng lên tới não rồi. Ngay cà người này mày cũng dám đắc tội, mày muốn chết sao? Mau sớm thả người đi, nóí không chừng còn có thể toàn mạng.” Đoạn Đại Niên không còn biện pháp. Mặc dù đối phương là giáp đẳng, nhưng dù sao vẫn cao hơn mình một bâc.
“Thôi đi, mày hù dọa ai vậy? Lão tử mà bị hù dọa sao?" Mặc dù ngoài miệng Nhạc Kính cười nhạo. Nhưng trong tâm cũng có chút úy kị. Tuy địa vị những người đến đây không cao, nhưng mà khẩu khí đều cường ngạnh, xem hắn giống như người sắp chết, hắn khó có thể không hoài nghi.
Cái tên mập mạp phía trước biết rõ năng lực của mình không thể xoay chuyển được gì. Đoạn Đạí Niên biết chỉ cần có thể cứu biểu muội Sở Vân Thăng ra, Sở Vân Thăng sẽ nợ hắn một ân tình, về sau, dù thế nào Sở Vân Thăng cũng phải giúp đỡ hắn đoạt lấy địa bàn bị mất trong tay Thập Tam Gia.
Chỗ của Nhạc Kính, nguyên lai là một ký túc xá nhò. Bên trong tường vây là một khối đất trống. Đoạn Đại Niên mang theo ngườí, đứng ở trên khối đất này, người của Nhạc Kính, ngược lại đứng chắn trước cửa chính.
Ngay lúc hạ chuẩn bị hạ quyết tâm đánh cướp người, thì liền thấy vài thân ành quen thuộc bên đám người Nhạc Kính.
Mẹ nó, 1ại là Thập Tam Gia, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Đoạn Đại Niên thoáng cái liền nhụt chí, hắn phản xạ có điều kiện hơi lui lại. Bên Nhạc Kính có Thập Tam Gia, cho dù mình có liều mạng, phóng chừng cũng không sờ vào được cánh cửa.
“Họ Nhạc kia, xem như mày lợi hại! Các huynh đệ rút 1ui." Đoạn Đại Niên giơ bàn tay mập mạp liên tục chỉ vào Nhạc Kính.
Lúc này Nhạc Kính càng ù ù cạc cạc, đột nhiẻn có một đám người xuất hiện, mập mạp cho rằng đó là viện binh của đối phương, liền chủ động lui lại, làm cho Nhạc Kíuh cũng không hiểu chuyện.
"Đại...đạí ca....là....là" Một tên võ nói lắp bắp. Thị lực hắn vô cùng tốt, liếc mắt liền nhìn thấy Sở Vân Thăng lửa giận ngút trời tiến đến, vội xoay người nói với đám nguời đang rút 1ui Đoạn Đại Niên, chi là hắn nói lắp bắp, chữ cuối cùng cũng không nên lời.
“Cái gì?” Đoạn Đại Niên vội la lên. Tên cà lăm nghẹn đỏ mặt, lôi lão đại sang một bên, chỉ vào Sở Vân Thăng, ý bào mình nhìn thấy hắn. Đoạn Đại Niên thấy quả thặt là Vân Thăng, tráĩ tìm nhất thời muốu nổ.
"Ai là Nhạc Kính? Muội muội của tao ở đâu?” Sở Vân Thăng chỉ vào đám người, quát hỏi. Nhạc Kính rốt cuộc cũng mình bạch, đối phương là người nào. Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng hắn còn chưa kịp mớ miệng, trên lầu đã có tiếng nguời hô: "Ca! Em ở đây"
Thị lực của Sở Vân Thăng vô cùng tốt, áuh mắt dựa theo thanh âm, nhìn thấy Cảnh Điềm bị trói ở trên lầu ba, giãy dụa đụng vào cửa sổ, liền bị nguời cưỡng chế lôi đi.
Mơ hồ có vài thanh âm chửi rủa vang đến.
Săc mặt Sở Vân Thăng trầm 1ại. Cho rằng Cảnh Điềm nguy cơ vạn phần, 1iền rút kiếm vọt lên. Cửa của túc xá bị người của Nhạc Kính chắn lại, có mười mấy hắc võ, không có chút ý tránh ra.
Nhạc Kính thấy đối phương chỉ là nhị cấp binh đẳng, còn chưa kịp thấy đẳng cấp người phía sau đối phương, liền mắng một tiếng "Muốn chết!”
Chi thấy kiếm quang bạo phát trước mắt.
Đó là công kích cao nhất của Sở Vân Thăng, kiếm chiến kỹ thiên quân. Sáu đạo bóng kiếm giăng khắp nơi, lập tức một mảnh huyết nhục mơ hồ tung bay.
Sở Vân Thăng không có thời gian khống chế bóng kiếm, chiến giáp trong nháy mắt khởi động, len qua huyết vụ, chỉ để lại một đạo tàn ảnh, bay thắng đến lầu ba.