"Chúc nha đầu, tên Phong hỏa liên thành đó của cô không chịu đi ?" Phó Liệu Nguyên dụi dụi đôi mắt đến đỏ lừ, ngồi thọt lỏm trong cái ghế, nối không hề ngạc nhiên.
"Không phải phong hỏa liên thành mà là đội trưởng của họ, Sở Vân Thăng không muốn đi! Chúc Lăng Điệp nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh xem xét lại chuyện này đến với bản thân mình thì cô cũng chưa chắc sẽ không do dự.
"Như nhau cả thôi! Lúc quan trọng, mấy tên võ sĩ hắc ám căn bản không cầm cự được, bọn họ cũng không hiểu thế nào là chiến tranh! May là ta không hoàn toàn hi vọng vào họ!" Phó Liệu Nguyên xua xua tay nói: "Sai Tần, tập hợp tinh anh của các đội, lập đội cảm tử vượt sông đặt bom!"
"Sư trưởng, hay để Chúc Lăng Điệp đi triệu tập hắc võ độc lập đoàn xem sao, nếu tên họ Sở không đi, người khác đi cũng được, người của chúng ta đều là chiến sĩ bình thường!" Tần Manh nhìn Chúc Lăng Điệp, nháy mắt một cái, vội vàng khuyên giải, người mà Chúc Lăng Điệp cho là mạnh nhất trong Hắc vũ độc lập đoàn không đi thì người của mình đi càng không có hi vọng gì!
"Lão Tần, người của chúng ta tuy là binh sĩ bình thường, nhưng chúng ta có tổ chức, có kỉ luật, có lòng quyết tâm và chấp hành mệnh lệnh, có tinh thần coi cái chết nhẹ tựa lông hồng! Hắc vũ đoàn bọn họ có cái gì? Ngoài khả năng đặc biệt, cái gì cũng không có! Một hỏa cầu nho nhỏ có thể khiến bọn họ mỗi người một nơi! Thậm chí còn có người chùn bước! người như vậy, có ép đi cũng không hoàn thành được trọng trách này, họ đã thua ở trong lòng rồi"
Phó Liệu Nguyên đứng dậy, chăm chú nhìn ra ngài cửa sổ, chậm rãi nói: "Hơn nữa, với tình hình của bờ Bắc, thì phái 10 Hắc vũ cấp 3 hay l0 binh sĩ bình thường, đối với trùng tử cũng như nhau mà thôi, số lượng và thực lực hai bên quá khác biệt, trừ phi là cao thủ tuyệt đỉnh, nếu không thực lực của Hắc vũ hay nguời bình thường cũng như nhau, hơn nữa đội của chúng ta lại đoàn kết, có ưu thế hơn về tố chất! bây giờ chúng ta chỉ có thể hi vọng vào việc đặt bom lần này thôi"
Chúc Lăng Điệp có phần bối rối, sự phê bình vừa rồi với Hắc vũ của Phó Liệu Nguyên, tóm lại chính là sự khác biệt giữa lòng người, nhưng cũng nói lên thực lực của Hắc võ độc lập đoàn, cô không thể cãi lại thực tế này.
Thực lực của tứ đại Hắc vũ vương, hơn hẳn đặc chủng quân vũ của bộ tổng chỉ huy lại trong 1 đêm phải hàng phục bộ tổng chỉ huy, đó là sự khác biệt quá lớn giữa họ!
"Chúc nha đầu, sư đoàn giao hắc vũ độc lập đoàn cho cô là hi vọng cô có thể giúp họ "lập" chứ không phải "độc", trở thành lực lượng tiên phong chống lại trùng tử. Đương nhiên cái này cần thời gian, sư đoàn có thể cho cô! Đây là trận chiến giữa người và trùng tử, không thể thành công chỉ dựa vào 1, 2 người, cùng không thể chỉ trong ngày một, ngày hai là có thể đánh đuổi hết bọn quái trùng!"
"Đây là trận chiến nhân trùng lâu dài, có lẽ là xảy ra lần đâu tiên trong lịch sử! thế đạo quy tắc, sự thay đồi của hệ thống sức mạnh đã khiến cho quân đoàn võ sĩ Hắc Ám trở thành lực lượng mạnh nhất trong cuộc chiến này!
Mà quân đội lớn mạnh nào trên thế giới này đều có hồn riêng, nhiệm vụ lớn nhất của cô bây giờ là tìm cho sư đoàn số 9 và Hắc vũ độc lập đoàn linh hồn thời đại thuộc về các cô, một Hắc vũ hồn có thể khiến trên dưới một lòng, coi nhẹ cái chết, dũng cảm tiến lên phía trước!"
Chúc Lăng Điệp có phần kinh ngạc, Hắc vũ hồn? cô chưa từng nghĩ cũng chưa từng thử nghĩ, đây đã là một thế giới hoàn toàn mới, dường như chạm tay là có thể cảm thấy sự thay đổi của ngày và đêm, lại vừa thấy như phiêu bạt vô hình, giống như đang ở trong sương mù vậy!
"Nói có vẻ hơi xa đó lão Tần, ông đi thi hành mệnh lệnh đi, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, mấy người lui ra hết đi!" Phó Liệu Nguyên mệt mỏi xua tay ra hiệu, từ lúc trùng tử vây thành cho đến nay, ông chưa được chợp mắt.
"Chúc Lăng Điệp muốn tôi vượt song để đặt bom!" Sở Vân Thăng bình tĩnh nói, hắn chui ra khỏi lều liền cố trấn an bàn thân.
Đinh Nhạn chớp mắt, không trả lời đưa mắt sang nhìn thế giới của trùng tử ở bờ Bắc sông, bây giờ toàn bộ phòng tuyến đều biết, bom hạng nặng hay bom nổ chậm đều không có cách nào thoát khỏi đó.
"Tôi từ chối rồi!" Sở Vân Thăng nói, vẫn bình tĩnh như trước: "Nếu không có Trường Giang ngăn cách đường lui, có lẽ tôi sẽ đi thử liều xem, đi như vậy còn không kịp quay về, giống
như..."
"Sở tiên sinh, cho dù anh có quyết định như thế nào, chúng tôi đều ủng hộ anh!" Đinh Nhạn điềm đạm nhìn thẳng vào ánh mắt Sở Vân Thăng nói.
"Đợi chút, tôi cho người đến Tả tự lâu, thông báo cho bọn họ tăng cường cảnh giác" Sở Vân Thăng gật đầu đáp, hắn chưa nối hết câu, nhưng Đinh Nhạn đã hiểu ý, hơn nữa hắn cũng hi vọng mình chỉ lo hão.
"Tôi sẽ đi làm tốt, có điều, anh đừng quá lo lắng, tôi nghĩ sư đoàn sẽ không làm như vậy, nếu không vừa làm mất sự ủng hộ của mọi người, mà tổn thất lại quá lớn" Đinh Nhạn nói có vẻ rất nhẹ nhàng.
"Mong là vậy!" Sở Vân Thăng dựa vào tường đá, nhìn ra chiến trường, Trữ Minh Hiên mang binh sĩ vận chuyển thi thể của thanh giáp trùng, hắn chợt nhớ ra vừa nãy bận tiêu diệt thanh giáp trùng mà quên không dùng Nhiếp Nguyên Phù để hút nguyên khí của chúng.
Còn mấy hỏa cầu kia nữa, chúng tràn đầy năng lượng, ngoài những quả tiếp đất nổ ra, mấy quả bị băng năng chặn đang tàn dần, năng lượng chưa bị tiêu tan là bao!
Sở Vân Thăng lấy Nhiếp Nguyên phù cấp 2 đã chuẩn bị từ trước, kẹp vào trong cái hộp, hút sạch năng lượng trong các hỏa câu đang bị đóng băng mà mọi người không để ý, mỗi một quả cầu cơ hồ đầy được hai tấm Nhiếp Nguyên phù!
Hắn đi hết 1 vòng thì số Nhiếp Nguyên phù đã không còn đủ dùng nữa! chỉ có thể quay về chỗ bọn Đinh Nhạn, chỗ phòng chế lục giáp phù, làm tiếp Nhiếp Nguyên Phù, may là cách làm đơn giản mà lại ít tiêu hao nguyên khí
Hút lấy năng lượng từ mấy hỏa cầu nhưng thanh giáp trùng cùng không thể bỏ qua, nguyên khí là vật bảo toàn tính mạng của Sở Vân Thăng, chỉ cần nguyên khí dồi dào, hắn có thể sử dụng kiếm chiến đấu liên tục và có thể chế tạo nguyên phù tấn công cấp 3, thậm chí là cả Phong thú phù.
Thanh giáp trùng bị đưa lên xe, chuẩn bị được đưa về tổng bộ nghiên cứu Sở Vân Thăng chỉ cần đứng cạnh xe là được.
Binh sĩ dùng mọi cách để lột lớp giáp bên ngoài của thanh giáp trùng ra, thịt trùng tử vẫn còn nguyên trên xe, được đưa về tổng bộ, còn lớp giáp xác sẽ được trải trên trận địa coi như những tấm khiên kiên cố.
Lớp vỏ của Thanh giáp trùng rất cứng, có tác dụng phòng hộ nhất định với sự tấn công của hỏa năng, lấy đó để trải lên trận địa thì không gì tốt bằng.
Sở Vân Thăng linh động, hắn nhớ tới Ngô Khắc Chiêu nguyên phù cao cấp có tính phòng thủ cấp 3 trong sách cổ.
Ngự Thổ phù, phong ấn trên võ giáp sẽ làm tăng tính phòng ngự của chúng lên rất nhiều, củng cố thêm phòng tuyến!
Tuy nhiên hắn không hiểu loại Ngự Thổ phù này lắm, không thông thạo cách chế tạo nhưng hiện trong tay có rất nhiều Nhiếp Nguyên phù, có thể làm thử xem sao.
Hắn nghĩ cách cố gắng kiên cố hóa trận địa, nâng cao tính phòng thủ, thì tốt hơn nhiều việc vượt sông đặt bom mà không có hi vọng sống sót trở về!
Thế nhưng hắn không ngờ được lòng quyết tâm đặt bom của sư đoàn lớn đến thế nào, ngay khi ánh sáng cuối cùng của ngày tắt đi, tranh thù bóng tối đang bao trùm lên trên mặt đất, những thành viên của đội cảm tử bí mật lên 1chiếc thuyền nhỏ, mang theo bom xuất phát!
Tất cả đang hướng về phòng tuyến bên sông, tiễn đoàn cảm tử gồm 7 người dần dần khuất bóng trên sông, có người cảm động, có người thông cảm, có người kính phục, cũng có người thở dài!
Ở một nơi xa hơn chút, bên bờ Bắc của sông, đã nhìn không rõ rồi, chỉ có mấy gò đất thi thoáng phì phò phun lửa mà thôi, đối diện với thể giới của trùng tử mới thấp thoáng hiện ra vẻ dữ tợn của chúng với loài nguời.
Sở Vân Thăng biết bọn họ ra đi vĩnh viễn không có ngày quay về, là cầm chắc cái chết rồi, nhưng hắn không dám cản, cũng không dám khuyên, hắn từ chối không vượt sông thì làm gì có tư cách ngăn cản người khác ?
Ánh mắt cùa 7 người trước khi ra đi khiến Sở Vân Thăng nghĩ đến Triệu Sơn Hà , rõ ràng biết là không thể làm được mà vẫn làm, biết đó là chỗ chết mà vẫn cắm đầu đi vào, chỉ vì niềm tin ngùn ngụt hào khí trong tim!
Bom đã nổ bên bờ Bắc!
Sông núi rung chuyển!
Khói lửa ngút lên, nấm mồ lớn vẫn đó, đám trùng tử bị bắn tung lên rồi rơi xuống như mưa!
Sau đó, yên tĩnh, tĩnh lặng đến chết chóc, dường như cả bầu trời cũng như ngừng chuyển động, cô đặc lại...
Các chiến hữu của đội cảm tử, dìu dắt lẫn nhau, đứng ở phòng tuyến khu Tây, nhìn chăm chú về bờ Bắc, rất lâu, không muốn đi, không biết là ai đang ngâm nga hát, khàn khàn, khô đặc, trầm, nhưng lại rất thê lương.
Có lẽ tôi từ biệt, sẽ không quay lại
Có lẽ tôi ngã xuống, sẽ không đứng dậy nữa
Có lẽ ánh mắt tôi sẽ không mỡ ra được nữa
Có lẽ tôi sẽ ngủ mãi không dậy nữa
Nếu như vậy bạn sẽ không đau buồn, lãnh thổ nước cộng hòa có tình yêu của chúng tôi!!!
Hát đến câu cuối cùng, đã có rất nhiều người cất giọng ngâm cùng, tiếng hát, cao ngút, trong vắt, như vang đến tận trời xanh, như xé rách bầu trời xanh!
Như hoà cùng không khí thê lương đó, bầu trời đêm đen kịt, lạnh buốt,đầy máu mà rất vô tình! Rất khó có thể xua đi được!
Sở Vân Thăng thấy lồng ngực mình thắt chặt, khó chịu, nhưng lại không biết tại sao?
Sư đoàn chủ lực số 2, yêu cầu khẩn cấp cứu viện của sư trưởng Dương Bách Lý giống như tuyết đang bay trên bàn của Phó Liệu Nguyên.
Trước đó 3 tiếng, cảnh vệ doanh xuất phát, 2 tiếng trước, đoàn số 3 cũng ra đi, bây giờ, Hắc vũ độc lập đoàn trang bị đầy đủ, tiến thẳng về trận địa phòng ngự ở khu Nam của sư đoàn chủ lực số 2.
Sở Vân Thăng ngồi trên xe, người hắn lắc lư theo chiếc xe, trong sự bao vây mịt mù của sương khói, tai hắn văng vẳng âm thanh của các cuộc chiến đâu đâu đó quanh đây!
Chiếc xe đi qua khu Tây, vào thẳng khu Nam, lúc đi qua khu biệt thự, Sở Vân Thăng ngẩng đầu, đột ngột đứng dậy!
Trong phù trữ vật, cuốn sách cổ im lặng bao lâu nay bỗng rung nhẹ, phản ứng này giống hệt như lần đầu tiên hẳn nhìn thấy tấm bản đồ vậy!
Là tấm bản đồ thứ hai chăng? Cuốn sách cổ lại nhanh chóng yên lặng trở lại.
Cuốn sách cổ sau khi có được tấm bản đồ thứ nhất, thì việc cảm ứng với các tấm bản đồ khác tăng rõ rệt, khu vực bị bao trùm cũng rất lớn, một mình hắn không thể tìm ra được.
Tình hình chiến sự khu Bắc đang rất căng thẳng, không thể một mình nhảy xe xuống tìm được, chỉ tạm thời nhớ kỹ nơi này.