“Ngươi hãy đi với ta, ta đảm bảo sẽ chu toàn tính mạng cho ngươi.” Cô gái áo trắng nhẹ nhàng lên tiếng. Giờ đây người áo choàng đã không còn nữa, một mình Sở Vân Thăng không phải là đối thủ của ả. Đây là lựa chọn tốt nhất và cũng là duy nhất của anh.
Ả không sợ Vân Thăng bỏ trốn, ả hoàn toàn tự tin sức mạnh của mình hơn hẳn một tên nhân loại. Dù tên nhân loại này có hay ho đến đâu thì hắn vẫn chỉ là một con người thôi.
Mãi một lát sau, vẫn chưa thấy câu trả lời như ả mong đợi, ả cảnh giác quay cái cổ trắng trẻo của mình lại, còn đâu bóng dáng của hắn, có chăng chỉ kịp nhìn thấy cái mông tròn trịa của con Kim Giáp trùng đang từ từ chui xuống lòng đất.
Ả liền nhanh chân lẹ tay đóng băng khu đất gần đấy để hi vọng giữ con Kim Giáp này lại. Trực giác nói với cô cái tên nhân loại “xảo huyệt” đấy nhất định đang trốn trong con Kim Giáp trùng này.
Có điều đã quá muộn, Kim Giáp trùng đã hoàn toàn ẩn mình vào lòng đất.
Ả lại cau cau mày. Phải chăng do ả quá sơ ý, hay hắn có quá nhiều bí mật mà ả muốn phòng cũng không biết đường mà phòng? Sau hắn có thể không tốn tí sức lực nào mà chuồn gọn trước mắt ả thế.
Cả xác và áo choàng, nón chùm của tên người áo choàng cũng đồng thời biến mất.
Ả lạnh lùng nhếch mép, đưa tay chạm nhẹ vết máu đỏ chót trên vai, máu tươi từng giọt từng giọt thoát ra từ chiếc áo trắng xóa của ả, đông tụ lại trên không trung, và vai ả loại thuần khiết như thuở ban sơ.Sau đó, ả nhẹ nhàng lao về hướng phương bắc.
Cùng lúc ấy, Vân Thăng đang nín thở trú ẩn trong thân thể Kim Giáp trùng, mặc cho nó đưa hắn trùng tử xuống lòng đất. Từ lúc thành Kim Lăng biến mất, sức mạnh thần bí ngăn cản Kim Giáp trùng chui trùng tử xuống đất cũng biến mất. Có điều sự ẩm ướt và ngột ngạo xung quanh khiến hắn khó chịu vô cùng.Nhưng hắn phải nén nhịn. Hắn giờ đã không đủ sức để chiến đấu với cô gái áo trắng, Tử Viêm ma trùng còn chưa hồi phục, chỉ với mươi lá Hỏa Li phù, dù có sống mái liều mình cùng lắm chỉ hòa. Thế cũng chả ý nghĩa gì.Mục đích của hắn là giết hai tên khốn này, chứ không chỉ là hòa.
Cái đáng hận là tên người áo choàng đến lúc chết vẫn chỉ nhằm vào hắn, cứ như chó đói thèm xương, bâu lấy hắn mãi chả chịu buông tha. Khiến kế hoạch ngư ông đắc lợi của hắn bị phá sản.
Cuối cùng giết được tên áo choàng cũng một phần nhờ đóng góp của ả, cứ xem chúng nghêu sò giao chiến, để hắn còn hưởng tí lợi.
Nhưng hắn vẫn hiểu rõ ả áo trắng kia giúp hắn diệt tên người áo choàng cũng chẳng tốt lành gì. Theo những đoạn nói chuyện không đầu không đuôi giữa họ, tuy không hiểu nhưng hắn cũng không phải tên ngốc.
Sau khi giết chết tên người áo choàng, giải tỏa một lửa sự phẫn uất, lòng hắn cũng bình tĩnh được phần nào. Hắn nhất định phải bỏ trốn, tuyệt đối không được rơi vào tay ả. Hắn phải giữ mạng sống lại để đi tìm thành Kim Lăng đã mất tích. Đấy là tất cả cuộc đời hắn. So với chúng, mạng sống hai tên dị tộc này chẳng đáng một xu.
Hắn buộc mình phải tin rằng thành Kim Lăng chỉ bị biến mất. Nó chỉ bị lực hút ấy hút vào thế giới của bọn trùng tử. Nó không bị tan biến thành mây khói. Mọi người nhất định vẫn tồn tại trong một thế giới khác.
Chỉ cần hắn tìm được cách vào thế giới bọn chúng; ví dụ như là kính bích ở tiểu trạm, xuyên qua đường dẫn tại thiên quỹ đi vào thế giới đó. Hắn nhất định sẽ tìm ra thành Kim Lăng bị mất tích.Đây là hi vọng của hắn, hắn không thể bỏ cuộc.
Kim Giáp trùng vừa ngoi đầu lên, hắn đã liền hít hà liên hồi vài hơi không khí lạnh đẽo. Mặt hắn trắng bệch ra vì thiếu oxy thời gian dài.
Chiếc hố khổng lồ sau khi thành Kim Lăng biến đã ở sau lưng hắn. Cực quang trên không trung dần lu mờ và biến mất.
Xứ hắc ám vô cùng vô tận vẫn thống trị cái thế giới hỗn loạn này. Xa xa vẫn như có thể nhìn thấy khói lửa từ cự phần. Tứ phía vẫn là sự yêu lặng của chết chóc và bại lạc.Trước mắt hắn tối mịt như tờ. Đến nỗi nhìn không rõ bàn tay trước mặt, thì nói chi đến việc nhận biết phương hướng.
Hắn không dám đốt lửa, cũng không dám dùng đèn pin. Giờ đây còn mỗi mình hắn, hơn nữa phía trước chính là hang ổ của bọn trùng tử. Nếu bị phát hiện, chỉ có một con đường chết.
Lúc trước còn Tiểu Lão Hổ nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Giờ đây hắn không còn năng lực này nữa. Hắn chỉ có thể cảm nhận nguyên khí dao động xung quanh. Nếu chẳng may gặp bọn trùng tử rồi hắn mới cảm nhận được, e rằng đã quá muộn.
Vân Thăng thử tiến một bước về hướng phải trong bóng tối, là mặt đất! Hắn lại tiến thêm một bước. Vẫn là mặt đất! Bước thứ ba, không có gì cả! Hắn ngã lăn xuống cái đùng!Mặc kệ bùn đất nhếch nhác trên mình, hắn nhanh chóng bò dậy, rút Thiên Bích kiếm ra chém vội vài nhác vào mặt đất tối mịt phía trước. Nhưng cái gì cũng không có.
Sau khi bình ổn tinh thần, hắn dùng Thiên Bích kiếm rà soát mũi tên xung quanh. Hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dùng xúc giác cảm nhận. Nếu không lầm giờ hắn vừa rơi xuống một hố đạn. Loại hố đạn này có mấy cái trước ổ bọn trùng tử.
Hắn vừa nảy sinh ra ý tưởng, liền cẩn thận khống chế con Kim Giáp trùng vẫn nằm ì ở phía trên cho nó từ từ bò xuống hố đạn. Vì xung quanh toàn một màu đen, Vân Thăng không nhìn rõ được động tác, tốc độ và vị trí của nó. Hắn chỉ có thể căn cứ âm thanh bò sát đã xác định vị trí của nó mới mong tránh không bị càng nó đạp trúng.
Tình hình giờ đây có chạy cũng không thoát được. Phía sau có ả áo trắng, phía trước có hang bọn trùng tử, xung quanh tối mịt, chỉ có thể chờ trời chạng vạng sáng rồi tính tiếp.Sở dĩ cho Kim Giáp trùng vào hố đạn là vì hắn muốn nhờ thân thể của nó để làm yểm trợ.
Hắn điều khiển nó đào một hang nhỏ trong hố đạn để làm chỗ nghỉ qua đêm cho hắn trước khi trời sáng.Hắn không phải thần thánh, hắn cần nghỉ ngơi, đặc biệt là càng mệt mỏi hơn sau khi vừa tiêu hao một luợng nguyên khí lớn.
Dùng Thiên Bích kiếm đào hố tất nhiên là không phù hợp cho lắm, nhưng được cái thanh kiếm báu này sắc bén vô cùng, chặt sắt như chém đất. Miệng hắn ngậm cái đèn pin nhỏ, tay chân kết hợp nhanh nhạy đào một cái hố nhỏ vừa đủ hắn chui vào.
Tiếp đến, hắn điều khiển thân thể của Kim Giáp trùng cho nó chắn ngay trước cửa hang, chỉ để lại một khe nhỏ vừa đủ cho không khí lưu thông. Sau đó hạ lện “ngủ” cho nó, để nó ngủ say như chết đứng bất động. Cho dù là bọn Xích Giáp trùng thỉnh thoảng bay qua thám thính tình hình cũng không thể phát hiện ra gì bất thường.
Trong hang động, hắn cởi áo giáp để có không gian rộng hơn, cả người co ro lại ôm chặt hai chân.Không biết do ảnh hưởng của sự cô độc hay giá lạnh, hắn ôm chặt mình hơn nữa. Bỗng dưng hắn phát hiện ra có vật gì cồm cồm trong túi áo.
Hắn tốn công mày mò nó ra khỏi túi áo. Hóa ra là một cái hộp vuông. Hắn suy nghĩ mãi vẫn không nhớ mình bỏ nó vào túi lúc nào.
Không lẽ là của cô mẫu? Hắn nhớ cái áo khoát màu xám này do Cảnh Điềm khoát cho mình trước khi lên đường.
Hắn vội vàng rung rẩy rút đèn pin ra lần nữa. Trong lúc bối rối đánh rơi cả đèn pin, phải mất một hồi mò mẫm mới tìm lại được từ lớp đất dưới chân.Hắn bật đèn lên vào mở nấp hộp. Bên trong hộp có một tờ giấy nhỏ và một cây nến với một chiếc hợp màu nhỏ.
Hắn giơ mảnh giấy nhỏ lên đọc dưới ánh đèn mờ:
“Anh ơi, xin lỗi anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Đây là món quà em và Cảnh Dịch tặng anh” Hắn thất thần ngóng nhìn mẫu giấy. một tay che lại sống mũi đang cay cay, một tay hắn thắp sáng nửa ngọn nến đang cháy nhỡ và cắm nó xuống đất.
Ánh nến thắp sáng cả cái hang nhỏ, rọi thẳng vào bản mặt dơ hầy của hắn.Mắt hắn đờ đẫn nhìn theo ánh lửa le lói, lên xuống không định. Hắn không ngờ buổi tối hôm qua chính là “ bữa ăn cuối cùng”. Thế mà hắn đã nổi cơn lôi đình, không biết quý trọng những gì mọi người giành cho hắn. Giờ đây lòng hắn như bị trăm dát đao *** vào, đau đớn muôn phần.“ Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn hiếu mà người đã khuất”.Giờ hắn đã không còn cách nào bù đắp.
Trong hang nhỏ chật hẹp ẩm ướt và lạnh đẽo này, hắn cảm thấy một nỗi cô đơn trước giờ chưa có, chúng cứ từng làn từng ập lên đầu hắ, xé nát tim gan hắn.Hắn muốn gào thét thật to, nhưng chỉ có thể vùi mặt mình vào mặt đất, cào cấu, đai nghiến. Người hắn rung bắn cả lên.
Lúc hắn tỉnh dậy chắc chừng tám giờ sáng. Tiếng bước chân của trùng tử đã làm hắn giật mình tỉnh giấc.Nến đã đốt trụi. Hột quả nhỏ cũng được cất giữ vào Vật Nạp phù
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất khỏi động chiến giáp. Hắn cất khẩu súng Âm năng tự động đặc biệt mà giáo sư Tôn cho vào lòng. Hắn đã cộng thêm Phong Hỏa Binh Phù vào có uy lực ăn đứt cây súng Xung Phong lúc trước.
Ngoài ra nó còn có một ưu điểm, không những có thể bắn liên tục, hơn nữa âm thanh khi bắn của nó rất nhẹ, vượt trội hơn hẳn loại súng Âm năng .
Hắn dựa sát đầu vào thành hang, men theo khe hở nhỏ ngóng ra bầu trời bên ngoài, giờ trời đã hơi sáng. Chỉ là bọn trùng tử cứ lũ luợt kéo nhau di chuyển về hướng cái hố to mà thành Kim Lăng để lại, khiến hắn không dám manh động.Phải nghĩ cách ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Nếu bọn trùng tử xem hố to đấy là hang ổ, vậy bản thân hắn không phải là bị lấn trùng tử tại ổ trùng tử ư?
Hắn vốn định bổn cũ soạn lại, ẩn náo trong thân thể Kim Giáp trùng “vượt biên” ra khỏi khu vực bọn trùng tử.Nhưng lần trước phong ấn Tử Viêm ma trùng và săn lùng bọn trùng Xích Giáp, loài trung và có thể là “Cẩm Thạch” hình như có một khả năng nhận dạng đặc biệt con Kim Giáp trùng bị phong ấn này của hắn. Rất nhiều Xích Giáp trùng có địch ý với nó, khiến nó chả thể săn lùng thêm con Xích Giáp nào mà lẳng lặng quay về.
Lúc này Kim Giáp trùng đang ngủ say như chết dưới phong ấn của Vân Thăng. Nếu kích hoạt nó, hắn không dám đảm bảo bọn trùng tử xung quanh có nhận ra sự khác biệt của nó không.
Hắn bây giờ không phải chỉ đối phó với một hoặc hai con trùng tử, mà là một hai trăm con. Hơn nữa cả thành Kim Lăng là cả một quần thể trùng tử hùng hậu, sơ ý một chút cũng có thể chết không toàn thay.
Hắn không dám cá, phải tính toán kỹ lưỡng.
Hắn lấy bộ cánh của tên áo choàng ra. Hang này vốn dĩ đã không ta, giờ lấy áo choàng ra khiến nó cứ chật hẹp hẳn vào.
Đây là cơ hội trốn thoát sau cùng của hắn. Canh lúc ả áo trắng không để ý mạo hiểm mang đi.
Tên người áo choàng hóa thân hỏa nhiệm, và có năng lực tàng hình. Vân Thăng đã quan sát tỉ mỉ, hình như việc ấy có liên quan mật thiết đến chiến áo choàng này.Hắn nghĩ, nếu tìm ra cách dùng năng lực này, có thế có cơ hội thoát khỏi đây.