Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 181: Đêm Khó Khăn Nhất



Hỏa bão tan biến hết, mặt đất lại trở về một màu đen tối, những đường kiếm ảnh lấp lánh cũng biến mất theo.

Mọi người đứng trên tòa nhà nhìn nhau, bọn chúng thắc mắc : cuối cùng đã dừng lại rồi sao?

Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, phải chăng người đó đã chết, bọn trùng tử sẽ từ từ giải tán.

Trong lúc ai ai cũng đều nhận định thế, đột nhiên ánh tà dương lại sáng lên!Bỗng chốc, một làn sáng lại sáng lóe lên!

Bọn Lưu Thiết Sinh nhảy dựng lên từ sàn nhà. Ánh kiếm đó vẫn rọi sáng trong màn đêm dày đặt ấy. Hình như người mặc áo choàng vừa nãy chỉ bị bọn trùng trèn xuống che khuất đi.

Thế mà vẫn không chết được!Hắc Ám võ sĩ mạnh đến thế sao?

Sợi dây trong lòng mỗi người như bị kéo căn ra, và trở lại với các nút mắc mới;

Sự xuất hiện của tên “quái vật” này đã trấn an “cách nghĩ bên trái” của chúng, đồng thời cũng làm tan biến đi “cách nghĩ bên phải” của chúng.

“Tử…Tử ..Tử..Tử Viêm ma trùng”. Vương Khởi Thuận té bụp xuống đất, tay hắn rung rung, miệng lưỡi cà lăm nói không nên lời, mặt trắng bệch.

Tên của Tử Viêm ma trùng phần lớn người ta có nghe qua, nhưng thật sự người thấy qua không nhiều. Theo truyền thuyết, nó có cặp râu Hỏa Viêm và vẩy giáp Hoàn Hỏa. Nhờ thế, mọi người không khó khăn khi nhận dạng nó. Truyền thuyết là vẫn chưa ai đơn thân độc mã mà giết được tên ma trùng này. Lúc trước cũng có tin khu Tây từng có một người giết chết Tử Viêm ma trùng. Có điều lúc ấy lời đồn khắp nơi, việc này chỉ là truyện nhỏ, thậm chí còn có tin đồn rằng trong thành Kim Lăng có người đã thỏa thuận được “giao dịch” với tên Trùng Vương.

Người trong tòa nhà này chỉ là những kẻ thuộc tầng lớp thấp trong thành Kim Lăng. Bọn Lưu Thiết Sinh cầm súng còn chưa được nữa tháng; còn những tên nghiên cứu viên như Edgar cũng chỉ là bọn tép riu. Bọn chúng thậm chí còn không biết nhiều về Hắc Ám võ sĩ thì nói chi các cơ mật cao cấp khác.

Khi nhận dạng được ma trùng, không ai dám đến gần cửa sổ, ai ai cũng sợ chẳng may bị nó phát hiện. Bọn chúng chỉ dám lẳng lặng ngồi trên mặt sàn lạnh giá, nhìn nhau không ai hé một lời, và cũng chả ai còn hỏi những câu ngốc nghếch như “ Tên áo choàng ngoài ấy có chết không?”

Ngay cả tên Vương Khởi Thuận cũng căm miệng không nhắc đến tên áo choàng mà hắn vẫn quan tâm.

Thật ra không cần mở miệng trong lòng mỗi người đều đã có một câu trả lời, chỉ là mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau với sự việc này.

Mãi một lúc sau, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một số con trùng tử lần lượt qua lại.

Lưu Thiết Sinh cố tình lái sang một chủ đề khác: “Lão Dương, còn đuổi người không?”

Hắn nhường lãng quên chính hắn vừa nãy đã phản đối đề nghị này của Lão Dương. Lời đến cửa miệng hắn đã thấy hối hận, nhưng hắn cũng thấy lạ kỳ sao hắn lại giành nói những lời này của Lão Dương nhỉ?

“Á!” Dương Đống bỗng chốc la lên theo phản xạ, lão lảm nhảm: “Đợi tí, đợi bọn trùng tử rút lui, chúng ta xem tên đấy còn sống không.”

Nếu như tên người áo choàng kia vẫn chưa chết, hắn sẽ có thể biết được thông tin của bọn chúng từ những tên đàn ông bị đuổi ra ngoài này.Tên này rất mạnh, nếu hắn biết trong tay bọn chúng có lương thực mà đến cướp bóc, e rằng ba cây súng còi của chúng chẳng đủ để gãi ngứa cho hắn.

“Thế còn không chết? Lão Dương, ông không đùa chứ!? Chính ông đã dự đoán chết chắc!” Vương Khởi Thuận “kích động” nói, cứ như hắn đang mong đợi nghe một câu kết luận khác từ Lão Dương. Rằng tên người áo choàng đã chết, có như thế mới có thể tạm thời nhập tắt nỗi bất an trong lòng hắn sau khi chứng kiến trận chiến của tên áo choàng và bọn trùng tử.Hắn đã lo lắng dư thừa. Thời gian đã qua đi rất lâu, nhưng bọn trùng tử vẫn chưa thấy xông vào tòa nhà.

Nửa tiếng sau, Vân Thăng đang co ro dưới một góc tường đổ nát.Cổ họng khô ráp của hắn đang không ngừng lặp lại động tác nuốt nước bọt, lồng ngực phập phồng khó khăn hít thở từng luồn dưỡng khí.

Hắn đã đến thời sức cùng lực kiệt. Nếu hắn không đưa Tử Viêm ma trùng ra đuổi bọn trùng tử bốn phía vào thời khắc cuối cùng, chắc hắn đã không bò ra khỏi cái đóng trùng tử ấy. Giờ hắn cũng không thể trốn tạm tại tại thị trấn nhỏ bị pháo đạn tàn phá này.

Vùng bụng dưới đau nhói, trong bóng tối hắn không nhìn rõ được. Hắn chỉ kịp lơ quớ trong Vật Nạp phù ra đóng quần áo và vải vụn, vo thành cục rồi nhét bừa vào miệng.

Hắn kéo áo choàng ra. Hóa ra vùng bụng dưới đang nghiễm nhiên bị một chiếc càng chân của Kim Giáp trùng đâm xuyên. Từng dòng máu tươi đang men theo mảnh giáp nứt chảy đầy người hắn.

Đầu hắn dựa vào tường gạch, hai chân đạp đất. Hắn dùng vải quấn vào “chiếc càng” đang cấm trong bụng mình, vội vàng hít thở thật sâu, trợn tròn mắt rồi từ từ dùng sức kéo nó ra ngoài. Răng hắn cắn vào nhau nghe tiếng kêu kèn kẹt, gân xanh trên mặt nổi đầy, mồ hôi nhuễ nhoại.

Vân Thăng không biết được mình đã bị thương nặng thế nào, cũng không thấy được những vết máu bê bết trên “ chiếc càng ”cưa . Hắn chỉ nhớ chiếc giáp của hắn đã bị liên tục tấn công. Trên chiếc áo choàng cũng đã bị chúng xé toạt một đường rách dài. Trong đám trùng tử tấn công hắn đã có một con lợi dụng đường rách này mà đâm thẳng vào bụng hắn. Lục Giáp phù suy kiệt chỉ kịp cho lần bảo vệ này rồi tự động hóa giải. Hắn nhanh chóng chém đứt cái càng chân trùng tử.May nhờ sự bảo vệ kịp thời của Lục Giáp phù, nếu không bị càng trùng tử đâm xuyên qua người như thế e là mất máu mà chết!

Hắn lưng tựa vào từơng, ngồi bệch xuống đất. Hắn đã đến hồi suy kiệt cực kỳ, phải cố sức kéo mấy lần mới kéo nổi cái càng trùng tử ra. Mồm hắn há hốc, mắt trợn trắng, thở hồng hộc một hồi mới hoàn hồn lại.

Trong Vật Nạp phù có dây băng, và các loại thuốc cần thiết, nhưng hắn đã không còn đủ sức để đi tìm chúng trong không gian phù thể. Hắn cứ quơ lại một số quần áo trong đấy, xé rách thành các miếng vải nhỏ quấn chặt vết thương ở vùng bụng.

Những cơn đau thấu xương khiến hai chân hắn chốc chốc lại co giật vô thức. Hắn cắm Thiên Bích kiếm ngay bên cạnh, tay vẫn ôm chặt Ám năng súng. Mắt hắn hướng vào bầu trời đen thum thủm, hắn vẫn trông mong một ít sáng. Ý thức hắn dần dần lơ đãng…

Đêm đã khuya.

Thị trấn lại khôi phục lại sự tĩnh mịch lạnh người ban đầu. Một bóng người người bị đá ra từ cửa một tòa cao tầng. Hắn loạng choạng bò vài bước về phía trước lại hoảng hốt định quay lại. Khốn nỗi tiếng súng ống lên nòng vang lên sau lưng. Hắn chựng lại đắn đo một hồi, cuối cùng đành cam phận bò tiếp những bước tiếp theo vào màn đêm đen tối.Trên người hắn được cột một sợi dây thừng với đầu dây gắn với phía trong cánh cửa khép hờ tòa nhà.

Lát sau, một tiếng thét cầu cứu động trời vang lên trong lòng bóng tối. Sợi dây như được kéo căng hết cỡ. Mãi một lát sau nó bỗng xìu xuống không còn động tĩnh.Mọi người trong nhà thấy thế nhanh chống đóng chặt cửa lớn, họ nín thở vảnh tai lên lắng nghe bên ngoài.

Một con Thanh Giáp trùng lạc đàn rú lên, miệng còn dính dịch thể đang ngậm nửa thân thể người bước những bước đi nặng trĩu chắc nịch của mình đi về vùng đất dịch thể.

Một tiếng sau, đằng sau cánh cửa tòa nhà bắt đầu xôn xao tiếng người.

“Trùng tử đã đi rồi à?”

“Cần phái một người ra ngoài kiểm tra không?”

“Phái ai?”

“Cho tên da đen đi đi! Không thì sớm muộn gì hắn cũng liên lụy chúng ta.”

“Nếu hắn làm bọn trùng tử chạy đến thì sao?”

“Ngươi ngốc thế, tối như thế chỉ bọn trùng tử thấy được? Chứ hắn sao thấy được gì? Đợi lúc hắn nhìn thấy chắc cũng toi mạng dưới tay trùng tử rồi”, Sợi dây ban nãy đang từ từ được kéo vào nhà, trên đấy vẫn còn nữa thân người máu me, nội tạng be bét.

Vân Thăng giật mình tỉnh giấc. Hắn nghe đâu đâu vừa vang lên tiếng thét thảm thiết của con người. Hắn gắng gượng dậy. Vết thương vẫn đau, nhưng máu đã được cầm, có lẽ xúc nguyên thể đang phát huy chức năng phục hồi của nó.

Hắn lặng yên lắng nghe, tiếc là lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Không lẽ là chiêm bao? Người trong thành Kim Lăng phải đều đã mất tích?

Hắn lấy Nhiếp Nguyên phù ra chậm rãi liều dưỡng lại nguyên khí. Màn đêm vẫn còn đấy, nguyên khí đã cạn kiệt. Công kích phù không còn, Kim Giáp trùng phong ấn cũng bị bọn trùng tử xé xác tại trận, còn mỗi Tử Viêm ma trùng đang thoi thóp trong phù thể. Giả như lúc nào thêm một đàn trùng tử đến tấn công, hắn chắc chỉ còn một lựa chọn duy nhất là nổ súng tự sát!

Ánh sáng, chỉ cần một vài tia ánh sáng về với cõi nhân gian này, hắn tin nhất định tìm ra tìm ra chỗ an toàn để tránh bọn trùng tử.Xem ra tối nay là buổi tối khó khăn nhất.

“Oh my God! Lưu, các người không thể làm thế! Xin ngươi đấy…Please!” Edgar quỳ dưới đất cầu xin bọn chúng. Hắn không phải không muốn chống cự nhưng sau đầu hắn đã chực chờ sẵn một khẩu súng ống đen đấy, hắn không có quyền kháng cự.

“ Mày im mồm, đừng lải nhải nữa! Tiểu Vương, Tiểu Vương mau trói hắn lại!” Dương Đống bực mình mắng mỏ. Ánh mắt hắn quét qua bọn nhân viên nghiên cứu cấp cao, hắn đắm chìm trong cái khoái cảm được khống chế những con người từng một thời cao ngạo này.

Hắn lại bực mình quay đầu lại mắng : “ Mẹ kiếp, Tiểu Vương, ngươi cũng thật vô dụng ! Có nửa cái xác mà mày cũng sợ khiếp vía!? Tháo cọng dây mà cũng mất gần nửa ngày? Ngươi canh tên da đen đấy cho ta, để lão tử tháo.”

Vương Khởi Thuận như vừa thoát nạn nhanh nhẹn rút tay về, hắn sợ Lão Dương đổi ý chạy vút về phía sau lưng tên Edgar.

Dương Đống khoát súng lên vai. Hắn bất cần nhổ một vũng nước bọt rồi tiến về phía nửa khúc thi thể.

Edgar thấy cầu xin “ Đội ba tên cầm súng” vô hiệu, hắn liền hướng ánh mắt trông chờ của mình về phía những tên nhân viên nghiên cứu yếu đuối, hi vọng họ có thể giúp mình.

Đáng tiếc rằng là mọi người lại trốn tránh ánh mắt hắn, câu trả lời cho hắn không phải là cúi đầu thì là cái lắc đầu bất lực.

Hắn biết phen này chắc không thoát khỏi, ỉu xìu cuối đầu lẩm nhẩm: “ Từng có một câu chuyện…bọn chúng giết người Do Thái, ta không lên tiếng vì ta không phải người Do Thái; sau đó chúng giết thành viên Công Đoàn, ta không lên tiếng vì ta không phải thành viên; sau đó nữa chúng giết người theo đạo Thiên Chúa, ta không lên tiếng vì ta theo đạo Cơ Đốc; Cuối cùng chúng giết ta, nhưng không còn ai đứng ra lên tiếng cho ta nữa…”

Hắn chưa nói xong thì miệng bị bọn Dương Đống bịt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.