Những người sống sót này đã đoán sai thân phận và lai lịch của Sở Vân Thăng, mà Sở Vân Thăng thì lại sai lầm đổ trách nhiệm chuyện Edgar trúng độc lên đầu những người này.
Chân tướng rõ ràng, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.
"Kỳ lạ, thật quá kỳ lạ, vì sao cổ của y còn chưa bị giật đứt? Rõ ràng bào tử đã bắt đầu lên men sinh trưởng, bây giờ hẳn đã cắt đứt đầu rồi chứ, tại sao lại thành như thế này?" Tần Nhân Bá ngồi xổm xuống bên người người da đen Edgar, vuốt vuốt cái đầu Edgar, cực kỳ nghi ngờ thốt lên.
"Tiên sinh Lennon, người bạn của ngài cũng là một Thiên Hành Giả sao?" Tần Nhân Bá quay đầu lại hỏi Sở Vân Thăng, người da đen này trúng độc đến bây giờ, đã sớm bước qua giai đoạn thứ hai - đứt đầu, nhưng điểm không tầm thường là đầu của người da đen này vẫn đang nằm ngay ngắn trên cổ, ngoại trừ Thiên Hành Giả, ông ta thực sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân gì khác.
"Ta có cách khống chế không cho y tự mình hại mình... Các người có biện pháp giải độc cho y không?" Sở Vân Thăng trả lời qua loa rồi hỏi, tuy rằng Lục Giáp phù có thể khống chế đầu Edgar không tự động bay khỏi cơ thể, nhưng theo như lời của những người này, độc chướng bào tử nếu đã phát triển thành một con trùng trưởng thành trong đầu Edgar, dù cho cổ y vẫn còn nguyên thì cũng không thể nào sống được.
"Nếu là ngày hôm qua thì lão đầu tôi còn có năng lực cứu y, nhưng hiện tại tôi cũng trúng phải độc chướng, mà Thi Trùng trong đầu y cũng gần thành hình rồi, tôi đã không cách nào hút nó ra ngoài được, aizz, ông trời làm nghiệt..." Tần Nhân Bá thở dài nói.
"Tôi, tôi có thể thử một lần." Tỉnh Mâu Ấu bỗng nhiên mở miệng, dè dặt nói.
Nàng vừa lên tiếng, Sở Vân Thăng lúc này mới ý thức được, cô gái này vẫn còn bị bản thân ôm vào trong ngực như con tin, thân thể mỏng manh gầy yếu dán chặt lên chiếc áo choàng màu xám tro của hắn, ngực vì không thể hít thở thông thuận nên có hơi phập phồng.
"Không được, Mâu Ấu, năng lực của em đâu đủ để chống lại số độc chướng này!" Trương Tử Chiêu lúc này vừa nghe, đột nhiên ngẩng khuôn mặt chán nản lên, mặt mày biến sắc hô lên.
"Cô thực sự có thể?" Sở Vân Thăng buông Tỉnh Mâu Ấu ra, chần chừ nói. Nếu không phải tình thế nguy cấp, hắn cũng không phải không có cách nào, sự mạnh mẽ của sách cổ không phải chuyện đùa, chỉ cần có thời gian, hắn có thể tìm cách chế tạo ra loại Khu Độc phù có thể khu trừ loại độc này!
Nhưng Edgar không còn bao nhiêu thời gian nữa, dù cho bản thân cuối cùng thành công chế ra Khu Độc phù thích hợp cho loại độc này, phỏng chừng Edgar cũng không thể này chịu được đến lúc đó. Nếu không có gì bất ngờ, lúc đó côn trùng đã thành hình, mà Edgar cũng đã sớm chết từ lúc nào rồi.
Bởi vì, những loại Khu Độc phù khác, Sở Vân Thăng bây giờ căn bản không biết cách chế tạo, mà một số ký tự mấu chốt cũng chưa thể hiểu rõ hoàn toàn!
Hắn ky vọng lời cô gái này là thật, dù sao hắn còn chưa muốn thấy cảnh Edgar sau khi cùng mình xông ra khỏi "trùng sơn Phần hải", rồi lại vô duyên vô cớ chết lãng xẹt bởi một con trùng "đỉa" tầm thường.
"Tiên sinh Lennon, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu người bạn của ngài." Tỉnh Mâu Ấu thở ra vài hơi, vội ho một tiếng, gật gật đầu trả lời.
"Mâu Ấu em điên rồi, lần trước em cứu Nhị Quải, hôn mê hai ngày hai đêm, thiếu chút nữa là chết, Diêm Vương gia khai ân mới nhặt về một cái mạng! Thương thế của tên da đen này còn nặng hơn Nhị Quải khi đó nữa!" Trương Tử Chiêu thấy Sở Vân Thăng buông Tỉnh Mâu Ấu ra, vội vàng kéo nàng qua bên cạnh, hai tay giữ chặt lấy vai nàng, lắc lắc quát lên.
"Chiêu đại ca, không có chuyện gì đâu, năng lực của em đã tăng lên, anh buông ra đi, em đau." Tỉnh Mâu Ấu nhẹ nhành nói, trong con ngươi trong trẻo, những giọt nước mắt trong suốt chưa khô lại chực chờ trào lên.
"Em gạt anh, sao đột nhiên nó có thể tăng lên được? Em..." Trương Tử Chiêu hoàn toàn không tin, phản bác lại.
"Là thật, Chiêu đại ca, năng lực của Thiên Hành Giả anh không hiểu đâu, thật sự đã tăng lên." Tỉnh Mâu Ấu quật cường cãi lại.
Lúc này, Sở Vân Thăng bỗng nhiên mở miệng xen vào: "Các người nếu có thể cứu được tính mạng bằng hữu của ta, ta sẽ không để các người cứu không công đâu!"
Những người này đồng loạt nhìn qua Sở Vân Thăng, không hiểu hắn đang có ý gì.
"Muối ăn!" Sở Vân Thăng "móc ra" từ trong chiếc áo choàng, bình thản nói.
Dưới ánh lửa lập lòe, hai chữ "muối ăn" in trên túi nhựa cực kỳ mê người, những người may mắn sống sót quay mặt nhìn nhau, thứ này có sức cám dỗ quá lớn!
Muối, một trong những vật tư khan hiếm nhất ở thời đại Bóng Tối, thậm chí còn khó kiếm được hơn cả thức ăn.
Trong ánh mắt của những người may mắn sống sót này toát lên khát vọng trong nội tâm, bọn họ đã trải qua một đoạn thời gian rất rất dài, không biết đến vị mặn nó ra làm sao!
"Sữa bột!" Sở Vân Thăng tiếp tục tung ra món vật tư càng nặng ký hơn, đối với người trưởng thành, sữa bột không có tác động quá lớn, nhưng đối với những quần thể có trẻ em, lực sát thương của sữa bột tuyệt không thể kháng cự, nhất là trong cái thế giới đã không còn cháo gạo có thể thay thế cho sữa bột.
Những người sống sót này chắc muốn điên mất. Sở Vân Thăng nghe bọn họ nói, bọn họ có một cái trại, dường như có rất nhiều người, nói không chừng bên trong lại có trẻ em.
Sở Vân Thăng nhìn ra được, đám người sống sót này rất đặc thù, rất đoàn kết, đại khái là những người cùng chung chí hướng từng cùng nhau trải qua những gian nan nguy hiểm trong thời gian dài, dần dần tiến lại cùng với nhau.
Trong lúc biết chắc chắn phải chết, vẫn dám bước ra chắn trước con đường truy kích của một vị "Thiên Hành Giả" như mình, khiến cho Sở Vân Thăng nhớ đến một người - Triệu Sơn Hà, đồng dạng cũng là một người dù biết chắc chắn phải chết cũng không bao giờ từ bỏ, một người có niềm tin vô cùng mạnh mẽ.
Người như vậy, sự quan tâm và che chở cho những sinh mạng mới ra đời cao hơn tất cả.
Những người sống sót này lờ mờ như muốn rốt loạn, trong ánh mắt đã lộ ra sự khát vọng bức thiết, như thể một người chết chìm, đột nhiên gặp được một tấm gỗ trôi qua...
Cuối cùng, Sở Vân Thăng tung ra một cám dỗ không thể kháng cự, trong nháy mắt đánh tan tất cả phòng tuyến trong nội tâm những người còn sống này, ngay cả Trương Tử Chiêu vẫn luôn ương ngạnh cũng không nhịn được khẽ run rẩy!
Một lọ thuốc màu trắng, trên thân thình lình in: Vitamin C!!!
"Chúng tôi cứu!" Tỉnh Mâu Ấu chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu, hoặc có lẽ là do Trương Tử Chiêu dại đi khiến cánh tay buông lỏng, nàng lập tức giãy ra, vén lọn tóc dài phất phơ bên tai, trong ánh mắt trong veo toát lên sự kiên cường và hy vọng.
Sở Vân Thăng trầm mặc gật đầu, hắn biết cô gái này nhất định sẽ đáp ứng!
Khi khoảng cách với thời đại Mặt Trời càng ngày càng xa xôi, thời đại Bóng Tối càng ngày càng dài, những loại rau dưa hoa quả giàu vitamin C đã sớm tuyệt tích, dù kiếm được một chút thức ăn khác, gian nan vất vả sống đến hiện tại, những người bình thường kia không thể tránh khỏi phải đối mặt với một lời nguyền tàn ác: Bệnh hư máu!
Dựa vào sách cổ, có thể dự đoán trước được tương lai, nên Sở Vân Thăng khi ở thời đại Mặt Trời, đã chuẩn bị rất nhiều vitamin, nhưng thực ra chính hắn vẫn chẳng dùng bao nhiêu. Từ sau khi tiến vào cảnh giới Dung Nguyên Thể Hai Nguyên Thiên, hạn chế của vitamin đối với thân thể hắn đã càng ngày càng ít.
Đến khi đến Kim Lăng, hắn mới biết được đã có hàng ngàn hàng vạn người bình thường chết bởi những căn bệnh quái ác do thiếu hụt vitamin và ánh nắng mặt trời, nhất là bệnh hư máu.
Ở Kim Lăng, vitamin C cũng như các loại lương thực dự trữ, vũ khí đạn dược, dược phẩm, đều bị liệt vào hạng vật tư cấp đặc biệt, chỉ có người ở khu trung tâm và binh lính trong quân đội mới được cung ứng một chút.
Người thường thì chỉ có thể cầu trời khấn phật, bằng không thì chỉ có nước ngồi chờ chết mà thôi.
Nếu lúc này Edgar vẫn còn ý thức, khi thấy Sở Vân Thăng vì muốn "cứu mạng" y mà lấy ra một túi muối ăn và sữa bột, nhất định sẽ cảm động nói không nên lời.
Nhưng nếu là một lọ vitamin C, dòng máu trong đầu Edgar sẽ đông cứng, y căn bản sẽ không dám tin, dù cho là ở Kim Lăng, một nghiên cứu viên sơ cấp nho nhỏ như y cũng không đáng giá cái giá đó!
Đáng tiếc bây giờ y đã mất hết ý thức, tự nhiên sẽ không thấy được kỳ tích này.
Đương nhiên, đối với Sở Vân Thăng mà nói, Edgar cũng chưa thể coi là một người quan trọng được, nhưng Edgar dọc đường đều rất cung kính với hắn, trước sau vẫn luôn "hầu hạ" tất cả vấn đề ăn ở của hắn, ở chung lâu, chung quy cũng sẽ có cảm tình, nếu có thể cứu y một mạng, Sở Vân Thăng cũng sẽ không quá keo kiệt.
Hơn nữa, thực tế thì số lượng vitamin C dự trữ trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng nhiều hơn nhiều lượng thức ăn từ thời đại Mặt Trời trong tay hắn, đây còn chưa tính đến việc khi đó trước lúc rời tòa nhà văn phòng, hắn đã để lại phần lớn cho cô và Đinh Nhan, dù sao lượng tiêu hao bình thường của thứ này ít hơn thức ăn rất nhiều.
So với một lọ vitamin C nho nhỏ này, Sở Vân Thăng còn tiếc túi muối ăn và sữa bột trước đó hơn, với lại vitamin C bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì với hắn.
Có thể dùng nó để đổi về một mạng cho Edgar, đối với Sở Vân Thăng mà nói, chẳng qua chỉ là lợi dụng một thứ vô dụng mà thôi, nhưng đối với những người sống sót và Edgar mà nói, dùng vitamin C quý giá kinh người chỉ để đổi lấy tính mạng Edgar, quả thật là một chuyện không thể tin nổi.
Nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại lại xảy ra!
Trương Tử Chiêu lúc này chỉ có thể cầu nguyện, năng lực của Tỉnh Mâu Ấu quả thật đã được nâng cao như lời nàng nói, hắn bây giờ không có bất cứ lý do gì để ngăn cản Tỉnh Mâu Ấu nữa, bởi lẽ mẹ của Mâu Ấu, chính đang đứng bên bờ tử vong bởi bệnh hư máu!
"Mâu Ấu, nếu như, nếu như thực sự không được, ngàn vạn lần đừng cố quá, được không?" Trương Tử Chiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tỉnh Mâu Ấu, nói như cầu khẩn.
"Chiêu đại ca, em biết anh quan tâm em, cảm ơn!" Tỉnh Mâu Ấu nhẹ nhàng gật đầu đáp.
"Tiểu Tỉnh, từ từ thôi, không cần gấp, làm theo những gì gia gia đã dạy, Tử Chiêu lần này nói không sai, nếu thật không được, thì đừng quá miễn cưỡng, chúng ta cũng không cần mấy thứ kia, con hiểu không?" Tần Nhân Bá thở dài một tiếng, nói tiếp: "Nếu mẹ của con biết, cũng sẽ không hy vọng con vì bà ấy mà mạo hiểm, trong lòng nàng, chỉ có mỗi mình nha đầu bảo bối con..."
"Con biết, Tần gia gia!" Tỉnh Mâu Ấu chép miệng trả lời, liếc mắt nhìn Sở Vân Thăng, lập tức, không chút chần chừ đi đến bên người Edgar nằm dưới đất.
Sở Vân Thăng thì lại cảm thấy hơi lại, từ miệng Lê Tích hắn đã biết, cô gái này và ông lão kia đều là Thiên Hành Giả, tuy rằng sức mạnh có hơi yếu, nhưng dù sao cũng là.
Cái gọi là Thiên Hành Giả, hắn đại khái cũng đoán được một chút, trên cơ bản cũng giống như võ sĩ Bóng Tối của Kim Lăng, là một cách xưng hô đối với người thức tỉnh.
Thân là võ sĩ Bóng Tối, khi sử dụng năng lực, cùng lắm là năng lượng hao hết, kiệt sức suy yếu mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục, đâu cần đến mức như thế này, cứ như thể là quyết định sinh tử vậy.
Cho nên, hắn tuyệt không tin cái chuyện cô gái này vì giải độc cho Edgar mà chính bản thân nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, người bình thường như Trương Tử Chiêu, hiểu biết đối với võ sĩ Bóng Tối thường thường phần lớn đều là mù quáng chẳng biết gì.
Một làn ánh sáng nhu hòa màu xanh lục, từ lòng bàn tay Tỉnh Mâu Ấu tản ra, từng chút từng chút bao phủ lên đầu Edgar, năng lượng nguyên khí hệ mộc xung quanh nàng lờ mờ trở nên sống động.
"Võ sĩ Bóng Tối hệ mộc?" Sở Vân Thăng bật thốt lên!