Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 205-206: Vùng Đất Tử Thi



Nấm! Lúc ấy ta đói quá, ăn nhầm nấm độc. May nhờ Tần Gia cứu giúp mới tìm lại được mạng sống này. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mắt mình dù dưới ánh sáng mờ nhạt yếu ớt thế nào vẫn mơ hồ nhìn thấy. Tất nhiên trong lúc hoàn toàn không chút sáng, thì cũng sẽ không thấy được.” Tiểu Tứ vừa nói vừa đeo loại khẩu trang phòng độc của bọn binh đoàn Ma Quỷ để lại.

“Vậy nói ra, Chướng độc Bao Tử cũng không hẳn là hoàn toàn không ít lợi gì. Những người khác có ai gặp trường hợp giống ngươi không?” Vân Thăng suy nghĩ một hồi lại hỏi tiếp. Trong thời đại Hắc Ám cản trở đầu tiên với con người chính là thị lực. Mạnh như hắn đây vẫn không thể đạt được trình độ giúp Tiểu Tứ. Nếu độc tố của sợi nấm có thể phát huy tiềm năng thị giác của con người, đây cũng như bước nhảy vọt trong quá trình tiến hóa của con người.

Không đợi Tiểu Tứ trả lời, hắn đã đưa súng Lãnh Đông cho Edgar: “Ngươi đi tìm tên Lê Tích và Thiện Vu Hùng, thảo luận thử xem có thể tháo cây súng này ra!”

Tục ngữ có câu “ba tên thợ da bằng một tên Gia Cát Lượng”, hắn trước đây cũng chỉ là một người bình thường, kiến thức quân sự hay vũ khí của hắn nghèo nàn đến đáng thương. Nếu tự để hắn mày mò chi bằng đưa cho tên đam mê vũ khí với sĩ quan nghỉ hưu. Không chừng hiệu quả hơn.

Edgar cầm súng Lãnh Đông trịnh trọng trở lại trại. Tiểu Tứ nhìn bóng hình hắn tiếp tục câu chuyện lúc nãy: “ Sao dễ dàng thế được, cũng nhiều người từng trúng độc giống ta, nhưng chỉ mình ta xuất hiện tình hình này. Hơn nữa, dù trúng độc có thể nâng cao thị lực, nhưng cũng không ai muốn thử. Lỡ trúng độc mà xử lý không khéo thì đúng là sai một ly đi một dặm.”

Vân Thăng gật đầu đồng ý. Tiểu Tứ nói có lý. Đừng nói chi Tiểu Tứ trúng loại độc nào hắn không biết, mà ngay cả biết chăng nữa, ngoài người có khả năng bài độc của Xúc nguyên thể trong thể nội như hắn, người thường có chết cũng không ai dám thử. Có thấy hay không thấy đường trong bóng tối thì thế nào chứ? Bao nhiêu trường hợp trúng độc tử vong tại chỗ!

Tối tăm đối với người thường chỉ là một trở ngại, nhưng với Hắc Ám võ sĩ và hắn thì lại là một phiền phức to. Trừ khi hắn muốn đột phá khỏi cảnh giới Nhị Nguyên Thiên để đi lên Tam Nguyên Thiên để cấu tạo ra giác quan thứ sáu của Hắc Ám năng lượng, thông qua Ám năng lượng nhìn “xuyên suốt” thế giới.

Nhưng với cảnh giới Nhị Nguyên Thiên của hắn hiện tại, cộng tốc độ tu luyện vốn có e rằng để đạt được Tam Nguyên Thiên còn lâu lắm.

Từ trại tử đi ra, Vân Thăng và Tiểu Tứ dần đi vào thế giới mơn mởn rậm rập của rừng Bao Tử. Tiểu Tứ lại khôi phục thần sắc cẩn thận vốn có. Tuy hắn đã quá mỏi mệt vì đêm qua không ngủ, nhưng so với việc này sinh mạng của Mâu Ấu quan trọng hơn, hắn không thể không tỉnh táo tinh thần dẫn đường cho Vân Thăng.

Trông lúc hành tửu trong rừng Bao Tử, việc giữ yên lặng nên có là nhất định, lần trước đại chiến trong mật đạo gây ra đủ loại tạp âm, khiến bọn lồng đèn xanh đỏ sâu thẳm trong khu rừng tăm tối nghe tiếng đến gần. Bọn Thiện Vu Hùng và Trương Tử Chiêu còn vì việc này được phen hết hồn hết việc, ba chân bốn cẳng chuồn về trại.

Thời gian dần trôi qua trong sự yên lặng giữa hai người.

Vân Thăng vừa thận trọng hành tửu vừa suy ngẫm nên “ăn nhầm” một số loại sợi nấm, để gia tăng thị lực.

“Ngài Lennon, ngài xem, phía trước đã đến!” Tiểu Tứ bỗng nhiên dừng bước, chỉ ra đằng sau cây “nấm khổng lồ” nói.

“Ngươi chắc chắn?” Vận Thăng bắt đầu quan sát xung quanh và rút súng Ám Năng ra.

“Chắc, đây từng là điểm giao nhau của con đường cao tốc. Lúc chạy nạn mọi người chen lấn tại chốn này, kết quả nhiền người tử vong. Sau này thực vật Bao Tử đã che phủ hết thảy thi thể, nơi này trở thành một trong những nơi xuất hiện Phi Đầu quái nhiều nhất.” Tiểu Tứ hồi hộp nuốt một miếng nước bọt, trong mắt hắn hiện rõ sự sợ hãi: “Năm xưa, ta đã bò lên từ đóng xác chết đó ở đây…”

“Ngươi chỉ cần chờ ta ở ngoài, khoảng nửa tiếng sau, ta sẽ quay lại!”Vân Thăng gật đầu ra hiệu. Phi Đầu quái so với hắn vẫn không bằng Tử Viêm ma trùng, thậm chí nó còn thủa cả Xích Giáp trùng. Nhưng với Tiểu Tứ thì khác, nó có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Vân Thăng còn cần hắn dẫn đường, đường trong rừng uốn lượn vòng vèo, lúc đầu hắn còn nhớ, càng về sau càng choáng, chẳng mấy chốc đã không còn phân biệt được phương hướng.

Nghe Vân Thăng nói chỉ cần ở ngoài chờ, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm. Trên đời này chả có ai là không sợ chết.

Vân Thăng rút súng Ám Năng ra, vòng ra đằng sau nấm khổng lồ đi vào vùng đất tử thi Tiểu Tứ đã nói.

Không thể không thể loài thực vật Bao Tử khu vực này mọc rậm rạp và rực rỡ hơn hẳn nơi khác. Edgar từng nói, Thực vật Bao Tử thích ký sinh hoặc phụ sinh, nơi có một lượng lớn xác chết dưới đất, đúng là nơi có thể cung cấp lượng lớn “nguồn dinh dưỡng” cho nó.

Soạt!

Vân Thăng vừa đạp phải mãnh vụn một đóng thực vật dạng bọt biển, lập tức kinh động bọn Phi Đầu quái trong bay chập chờn xung quanh các loại nấm, sợi tua tủa.

So với đêm ấy, dưới ánh sáng mờ nhạt bây giờ hắn đã có thể nhìn rõ dung nhan bọn Phi Đầu quái hơn.Ngoài hai cái cánh bên tai, đầu chúng trọc trụi không còn sợi tóc, da mặt khô cằn héo úa, xấu xí ghê sợ như bị ghẻ.

Trong miệng chúng nhả ra khói màu vàng, không ngừng vẫy đập đôi cánh nhỏ của mình, miệng cứ i i a a, có con như ong vò vẽ bay vòng vòng quanh các loại thực vật, cũng có con bay vù tới kẻ ngoại xâm như Vân Thăng.

Xẹt!

Vân Thăng liền lùi sau một bước. Ngay lập tức hắn cho thả năm con Thanh Giáp trùng phong ấn xếp thành một hàng, ngang nhiên chờ bọn Phi Đầu quái đang xông đến.

Nếu không phải Tử Viêm ma trùng và ba con Kim Giáp đang bị thương cần dưỡng lại, hắn cũng muốn thử cho Tử Viêm ma trùng thử ăn loài “trùng chỉ ” này, xem chúng sẽ thay đổi như thế nào?

Ngoài Phù Triện ra, năng lực mạnh nhất chính là thuật Phổ chiến ngoại lực. Nếu để bọn chúng lớn hơn, mạnh hơn, nhất định chỉ càng có lợi về sau.

Bọn Thanh Giáp trùng tốc độ cực nhanh, thân hình nhanh nhạy, có chúng mới nhanh gọn lẹ nhắm trúng mục tiêu, xử lý tốc thời. Tóm gọn bọn Phi Đầu quái.

Năm con Thanh Giáp trùng cực kỳ khó chịu và bất an trong môi trường Bao Tử. Tâm tình không vui của chúng đã hoàn toàn truyền về ý thức Vân Thăng thông qua Phong Ấn lệnh. Dưới sức mạnh khống chế của Vân Thăng chúng mới ngoan ngoãn hành sự theo chỉ huy của Phong Ấn lệnh.

Đồng thời, bọn Phi Đầu quái cũng cực kỳ “phản cảm” bọn Thanh Giáp trùng này, chúng như gặp được thiên địch, vừa thấy bọn Thanh Giáp đã nhanh chóng “hãm phanh” quay đầu tìm đường trốn chạy.

Cuộc săn mồi của bọn trùng tử trong khu rừng rậm Bao Tử đã diễn ra, chúng như các chú chuồn chuồn bay tới bay lui quay các loài thực vật để tóm gọn từng “con mồi” nhỏ của mình.

Chẳng mấy chốc, “chiến lợi phẩm” đầu tiên đã được Thanh Giáp trùng tha về cho Vân Thăng. Hắn nhanh chóng xuất kiếm, Phi Đầu quái bị bỏ làm đôi từ trên xuống. Tiểu Tứ từng nói, loài trùng tử này có đứt một đoạn vẫn có thể sống được.

Vân Thăng nhanh chóng dùng Nhiếp Nguyên phù chuẩn bị trước, hút năng lượng của con trùng chỉ này. Một “thổ vân” màu vàng nhảy vọt lên phù thể.

“Nên sớm nghĩ ra chúng có thuộc tính Thổ.” Hắn tự lẩm nhẩm. Khói khí công kích màu vàng nói rõ thuộc tính năng lượng của chúng, chỉ là hắn chưa từng tiếp xúc với quái vật thuộc tính Thổ bao giờ. Hắn duy nhất gặp qua Lư Quốc Long Thổ năng Hắc Ám võ sĩ, nên chỉ có thể đoán, chứ không dám chắc.

Lần này hắn đã làm rõ được vì sao Thanh Giáp trùng không sợ Chướng khí Bao Tử của bọn trùng chỉ này. Thanh Giáp trùng vốn thuộc Hỏa tính, Hỏa độc trong người nó vừa khắc được Thổ độc tố trong bọn này.

Bọn trùng chỉ này nguyên khí ít đến đáng thương, hắn hoàn toàn không có ý định hút năng lượng bọn chúng nạp vào Nhiếp Nguyên phù, chỉ để chúng làm mồi cho bọn Thanh Giáp trùng.

Hắn nghĩ, không biết càng ăn thì bọn Thanh Giáp trùng này sẽ biến hóa thế nào.

Ngoài con Thanh Giáp trùng lần trước đã được ăn hơn hai mươi Phi Đấu quái ra, bốn con Thanh Giáp còn lại hắn chỉ hạ lệnh cho chúng săn bọn quái vật, nhưng lại không được phép ăn. Cuối cùng dồn hết cho con Thanh Giáp lần trước xơi.

Bọn Thanh Giáp tuy có sự thèm thuồng ăn tươi nuốt sống bọn Phi Đầu quái, nhưng dưới lệnh Phong Ấn ngang ngược của Vân Thanh, chúng cũng hết cách, chị sự khống chế của hắn.

Có mỗi con Thanh Giáp trùng lần trước là xung sướng, nó đang ngon lành xơi từng con trùng chỉ mà người khác thấy ghê người.

Bọn Phi Đầu quái vùng đất tử thi nhiều hơn Vân Thăng và Tiểu Tứ dự đoán nhiều, chẳng mấy chốc đã hết nửa giờ, vẫn còn một số lượng Phi Đầu quái chưa được giải quyết. Bỗng nhiên, từ sâu thẳm rừng rậm vọng ra một tiếng gào thét phẫn nộ, giọng trầm nhưng đầy uy quyền.

Năm con Thanh Giáp trùng sững lại. Ngoài con vừa được được ăn ra còn thé lên tiếng bất bình, bốn con còn lại im re đầy kinh hãi.

Có vật gì đó đã phát hiện ra mình? Phản ứng đầu tiên của hắn nghĩ thế, nhưng có thể chỉ là phát hiện ra bọn trùng tử hắn phong ấn mới đúng.

Lập tức, một pha nguyên khí dao động mãnh liệt. Nó lan nhanh ra như sóng nước, tác động vào từng Xúc nguyên thể trong người hắn.

“Khốn kiếp, xem ra năng lượng công kích của tên này còn lợi hại hơn Tử Viêm ma trùng!” Lòng hắn giật thót.

Nhanh như phóc, hắn quyết đoán thu hồi năm con Thanh Giáp trùng, quay đầu bỏ đi.Mục đích khi đến vùng đất tử thi đã thực hiện, không nên chuốc thêm rắc rối vào thân.

Thanh Giáp trùng vừa đi, bọn Phi Đầu quái sau kinh nghiệm xương máu, không dám xông lên phía trước, hoảng hốt trốn vào rừng rậm tẩu thoát.

Vân Thăng từ vùng đất tử thi chui ra, đã nhìn thấy ngay Tiểu Tứ mặt cắt không ra máu đứng trời trồng tại chỗ.

Thấy Vân Thăng đi ra, hắn mới thởi phào một hơi. Lúc này hắn quên hẳn sự sợ hãi trước Vân Thăng, cứ nắm lấy tay hắn kéo đi: “Ngài Lennon, chạy mau, Trùng Vương đến rồi! ”

“Trùng Vương? Là cái gì?” Vân Thăng vừa bị Tiểu Tứ kéo đi vừa thắc mắc. Hắn thật sự không biết tí gì về khu rừng Bao Tử này.

“Không giấu gì ngài, bọn ta chưa từng gặp Trùng Vương bao giờ. Nói chính xác hơn, là người từng gặp nó đều đã chết!” Tiểu Tứ lo sợ hoảng hồn nói: “Bọn ta chỉ từng nghe âm thanh do nó phát ra. Nó vốn ở sâu trong rừng thẳm, ít khi đi ra, trừ khi…trừ khi…Không nhẽ…?”

“Trừ khi cái gì?” Hắn không khỏi nhăn mày vì vẻ ấp a ấp úng của Tiểu Tứ.

“Trừ khi ‘cuộc chiến’ giữa trùng tử trong rừng và trùng tử bên ngoài được phát động, hơn nữa sẽ còn là trận chiến ác liệt. Thường những cuộc tấn công quy mô nhỏ Trùng Vương sẽ không xuất động. Nhất định vừa xảy ra trận đại chiến nào gần đây!” Tiểu Tứ định lại thần chắc chắn nói.

“Thế nào là trùng tử bên ngoài, trùng tử bên trong?” Vân Thăng bị hắn làm cho rối tung.

“Trùng tử bên ngoài chính là chỉ bọn như Xích Giáp trùng. Những tấm khiên bọn ta hay dùng chính là nhặt thi thể chúng để chế tác. Còn trùng tử bên trong chính là bọn trùng tử quái vật trú thân trong rừng Bao Tử. Từ lúc thực vật Bao Tử xuất hiện đến giờ, hai bên bọn chúng cứ sâu xé tranh đấu nhau. Nếu không, có lẽ bọn ta đã đi đời từ thuở nào. ” Tiểu Tứ giải thích.

Tên gọi Xích Giáp trùng này đã được lưu thông từ thuở giao thông liên lạc chưa bị cắt đứt, do phía quân đội đưa ra. Ít nhất tại vùng Hoa Đông, đây là tên gọi thông dụng, không như Hắc Ám võ sĩ, Thiên Hành Giả, Kẻ Giác Tân… với đủ kiểu tên gọi để chỉ cùng một sự vật.

Còn những loài quái vật xuất hiện sau như Kim Giáp trùng, Tử Viêm ma trùng thì đúng chỉ lưu hành nội bộ trong thành Kim Lăng, người ngoài không hề biết đến. Nếu không lầm, chắc hẳn còn nhiều loại tên gọi khác nhau.

Đây chính là loạn thế, nhân loại bị trùng tử phân cách bao vây, thời đại Hắc Ám hệ thống liên lạc không còn.

“Ra là thế!”Vân Thăng đã lo lắng do trùng tử phong ấn của hắn làm kinh động đến loài quái vật tựa “Cẩm Thạch”.

Cha ông ta có câu, một lần gặp rắn, mười năm sợ dây thừng! Hắn từng xém mất mạng dưới tay Cẩm Thạch, hơn nữa lại rất nhạy bén với dị dạng của trùng tử phong ấn, chỉ cần có manh động hắn lại dễ dàng nhớ đến nó.

“Tiểu Tứ ngươi có biết gần đây còn chỗ nào có Phi Đầu Quái?” Sau khi nghe Tiểu Tứ giải thích, hắn không còn lo lắng vội vàng đào tẩu. Nhẹ bước thả bộ cảm nhận pha dao động nguyên khí ấy, nó đã đi qua và đang hỏa tốc đi về một hướng khác. Điều này chứng minh mục tiêu của chúng không phải bọn hắn, có thể là một chiến trường đang khốc liệt gần đấy chăng?

“Ngài Lennon? Việc của ngài vẫn chưa xong ư?” Tiểu Tứ ngạc nhiên và hơi có phần lo lắng hỏi.

“Không, đã xong! Sau khi về đến trại đã có thể bắt đầu điều trị cho tiểu cô nương ấy. Sau đó, ta còn cần một số Phi Đầu quái. Đây là cơ sở trị liệu của ta, đồng thời nó cũng để phòng ngừa lần sau trúng độc.” Hắn ngắn ngọn giải thích.

Tiểu Tứ thừ người nhìn Vân Thăng, hắn không nghĩ suy buộc miệng nói: “Ngài Lennon, ngài có thể truyền cho Tiểu Tĩnh cách này không? Bọn ta, bọn ta thường có người trung…”

Vân Thăng cười nhẹ cắt ngang: “Có dạy cô ta cũng học không biết. Đây là phương pháp của ta, cũng giống thị lực của ngươi.”

Tiểu Tứ bị Vân Thăng chặn họng, hắn xực tỉnh người liền tới tấp xin lỗi: “ Xin lỗi ngài, tôi ..tôi..”

“Không sao.” Vân Thăng vỗ vỗ vai hắn.Hắn rút từ trong áo ra bản đồ Vu Thành đưa Tiểu Tứ: “ Sau khi về, phiền ngươi đánh dấu vị trí Phi Đầu quái giúp ta. Đúng rồi, ngươi có thể vẽ đường đi trong rừng Bao Tử không? Những con đường nhỏ này, thật sự khiến người khác đau đầu.”

“Bản đồ đường đi trong rừng đã có sẵn. Do ta vẽ, giờ nó đang ở chỗ trại chủ. Nhưng đó chỉ là đường của những nơi gần đây; còn xa hơn, bọn ta đã lâu lắm không đi ra khỏi đây, nên cũng không biết tình hình ra thực tại? Thực vật Bao Tử thay đổi rất nhanh. Hôm nay còn đường đi nhưng có thể chưa đầy một tháng sau đã không còn nữa!” Tiểu Tứ cầm bản đồ gật đầu nói.

Hai người lại len lỏi luồn lách một hồi để trở lại trại tử.

“Ngươi là người bản địa đúng không, ngày trước làm gì? Ngươi có vẻ rất quen thuộc khu vực này. ”Vân Thăng đã bắt đầu bị từng cơn buồn ngủ tấn công, hắn lại thò tay vào túi tìm thuốc lá một cách phản xạ cho tỉnh ngủ.

Sinh mạng của cô gái đấy chỉ có hai ngày. Từ lúc sáng sớm trúng độc đến nay đã mươi hai giờ đồng hồ trôi qua, xem ra tiếp đến hắn vẫn chưa được ngủ nghỉ.

Hắn xé một lỗ nhỏ ngay vùng miệng trên chiếc nón len phủ kín đầu. Lạ đời nhất là hắn lại bất ngờ đưa một điếu thuốc mời Tiểu Tứ. Nên biết rằng, hắn quý từng điếu thuốc như bảo bối, cả Edgar hắn cũng chưa từng mời.

Tiểu Tứ vội vàng lột mặt nạ phòng độc, dùng bàn tay rung rung của mình cung kỉnh nhận lấy. “Ta trước đây là tài xế xe dù. Mọi người trong nhà tích góp tiền của mua cho chiếc xe Mitsubishi, cả chở người chở hàng khắp tỉnh thành. Việc gì ta cũng làm, chỉ chờ kiếm đủ tiền, mua nhà và cưới cô vợ về. Ai ngờ đâu tiền ta đã kiếm đủ, lại gặp ngày tận thế, không còn đất cho ta xây nhà nữa rồi, haha!”

Hắn như đang tự chế nhạo mình tiếp tục nói: “Có điều vẫn ước mơ thành hiện thực được một phần, nhờ cặp mắt này ta đã cưới được vợ. Ta cũng là người có ích trong trại, lượng thức ăn được chia mỗi ngày cũng nhiều hơn người khác. Những cô gái chạy nạn đến đây, có cả sinh viên và nhân viên văn phòng trong thành phố, họ đều muốn lấy ta.”

“Ngài Lennon, ngài biết không, nếu trong thời đại Dương Quang, người thân phận như ta ngay cả mơ cũng không dám mơ… Ta biết ta không xứng với cô ấy. Cô rất xinh, lại có văn hóa; nên ta càng đối xử tốt với cô hơn. Chỉ cần ta còn một miếng ăn, sẽ không để cô ấy phải đói bữa nào…Cô ấy cũng rất tốt với ta. Mỗi lần ta và Chiêu ca ra đi tìm thức ăn, cô ấy đều lo lắng trong trại, cô lo rằng ta sẽ không còn quay lại được. Như thế cũng đã giống một mái ấm.. Nhưng chúng tôi không dám có em bé, sợ nuôi không nổi!”

Vân Thăng không nói năng chi, hắn khẽ mỉm cười vỗ nhẹ vai Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, ngươi là người thật thà, làm được đến mức này đã không dễ dàng.”

Đừng nói chi bọn Thiên Hành Giả vừa sở hữu năng lực siêu phàm Vu Thành liền có hành động ức hiếp dân thường. Ngay cả trong thành Kim Lăng, những kẻ có nguồn thực phẩm đã xem bọn dân tỵ nạn như nô lệ. Hiếm có người chỉ đơn thuần cần một mái ấm hạnh phúc như Tiểu Tứ.

“Ngài Lennon, ngài là Thiên Hành Giả chắc không hiểu được khát vọng muốn sống của bọn dân thường bọn ta. Người có ích lợi nhỏ bé như ta cũng đã được mọi người hoan nghênh như vậy. Người như Tĩnh Mâu Ấu, vừa xinh đẹp lại tốt bụng, hơn nữa lại là Thiên Hành Giả có thể tìm nguồn thức ăn và giải độc cho mọi người. Trong trại tử không biết bao chàng trai ước mơ cưới được cô, nhưng không một ai dám ngỏ lời. Chiêu ca chính là một trong số ấy. ” Hắn cười ha hả rồi lại tiếp tục: “Ngay cả người lớn tuổi như Tần Gia, trong trại tử cũng đã có nhiều cô gái trẻ công khai tuyên bố, chỉ cần ông mở miệng, thì đã có thể sống chung với nhau. Thời buổi bây giờ, loạn hết…”

Vân Thăng thờ người, hắn chưa kịp phản ứng về vấn đề tuổi tác của Tần Gia đã thấy Edgar đang hộc hơi từ xa xa chạy đến: “Ngài Lennon, súng Lãnh Đông đã tháo rời thành công. Ngài có muốn xem qua không?”

“Nhanh thế?” Hắn bỏ đầu thuốc đi, vừa đứng lên đã thấy Tiểu Tứ nhanh tay nhặt lấy đầu thuốc, hắn ngại ngùng cười rồi cất nó vào túi áo.

“Trước đây bọn Ngô Vi Kiện đã từng tháo nó ra. Ta từng được chứng kiến, giờ hồi tưởng lại, cộng thêm ba ta cùng hợp lực nghiên cứu nên mới thuận lợi thế.” Thiện Vu Hùng phía sau Edgar bổ sung giải thích.

“Được, để Edgar mang súng đến. Thiện trại chủ, ngươi cho ta mượn một gian lều độc lập, ta cần chuẩn bị một ít vật phẩm giải độc cho tiểu cô nương ấy.” Vân Thăng gật đầu. Hắn không ngờ ba ngươi này có thể tháo rời được súng nhanh thế. Hắn vốn nghĩ trong lúc giải độc cho Tĩnh Mâu Ấu, mọi người tiến hành tháo súng. Đến lúc cứu sống cô ấy, thì mọi người cũng hoàn tất việc này. Chỉ đợi hắn làm một giấc thức dậy đã có thể bắt tay vào việc nghiên cứu khẩu súng Lãnh Đông này.

Nhưng dẫu sao đã tháo được thì cứ để đấy. Lúc này, việc cứu người cấp bách trước mắt. Trùng Vương không đến truy sát, người trong trại tử tạm thời vẫn an toàn.

“Đã chuẩn bị xong xuôi cho ngài.” Thiện Vu Hùng không khỏi cảm động vì Vân Thăng vẫn không quên việc giải độc cho Mâu Ấu.

Vân Thăng nhận lời và quay sang dặn dò Edgar: “Vẫn như cũ. Ngươi canh gác cho ta, trong lúc ta chuẩn bị, ngươi đừng cho ai đến quấy rầy ta.”

“Ngài yên tâm, ta sẽ cung hậu bên ngoài.” Hắn vinh hạnh vì được Vân Thăng – một Hắc Ám võ sĩ siêu cấp đã tin tưởng dành cho.

Khứ Độc phù được chia làm năm loại lớn, Trong đó hắn luyện nhiều nhất là Khu Độc phù Hỏa tính. Hiện nay trong Vật Nạp phù của hắn còn một lượng lớn dự bị.

Tổng quan chung, việc luyện các loại phù thể tương đối giống nhau, chỉ khác ở một số bố cục chủ yếu.Hắn viết biểu đồ hàm ý tự phù bọn giáo sư Đường trong tòa nhà lớn đã đoán ra so sanh với tự phù triện chế trong Cổ Thư, phát hiện có hai tự phù hàm ý không rõ.

Kết hợp các khả năng hàm ý được suy đoán của hai tự phù này tất cả có sáu phương án. Vậy tức nếu gặp may hắn thử một lần và thành công, còn không hắn phải thực hiện những lần sau.

Cũng giống Khứ Độc phù Hỏa tính cần Băng nguyên khí làm mồi nhử, Khứ Độc phù Thổ tính cần Hỏa nguyên khí có thể khắc chế nó làm mồi nhử. Việc này không khó với hắn, Nhiếp Nguyên phù trong tay căn bản đều thuộc nguyên khí Hỏa tính của bọn trùng tử vùng đất dịch thể.

Sau ba tiếng nỗ lực, với vận may trung bình của mình, đến lần thứ ba hắn đã thành công chế tạo Khứ Độc phù Thổ Tính.

Khi hắn mang nó sang khu lều được chuẩn bị sẵn, ánh sáng yếu đó đang dần thoát ẩn thoát hiện báo hiệu một ngày sắp qua đi.

“Một người đều đi cả ra!” Hắn hạ lệnh trục khách với đám người đang tụ tập bên Tĩnh Mâu Ấu.

Bọn họ nhìn nhau một hồi, không thể không đi ra.

“Ngươi cũng đi ra.” Vân Thăng thấy vẫn còn một lão già chưa đi liền dùng tay ra hiệu với lão.

“Ta có thể ở lại giúp ngươi.” Tần Nhân Bá rụt rè nói. Đồng thời hắn cũng muốn xem tên Thiên Hành Giả sức mạnh vô địch này sẽ giải độc cách nào. Sau này trong trại còn ngườ trúng độc hắn sẽ tham khảo.

“Không được, lão đi ra thôi, đừng làm mất thời gian, ta đã mệt lắm rồi!” Vân Thăng thẳng thắng từ chối.

Hắn thật sự đã mỏi mệt vô cùng. Hôm qua từ lúc vào ngôi nhà nhỏ đó đến nay hắn chỉ ngủ đúng một tiếng. Nếu đấy là ngày thường, hắn có thể chịu đựng thức hôm thức đêm, đằng này hắn vừa từ khu đất dịch thể đại chiến thoát ra. Tất cả tiềm năng trong người đã được hắn phát huy hết mức cực độ. Nếu không nhờ Xúc nguyên thể trong người, hắn chắc đã không cầm cự đến giờ được.

Với hắn, điểm khó nhất trong khứ độc là quá trình chế tác Khứ Độc phù. Ngoài ra, công cuộc cuối cùng chỉ dễ như trở bàn tay, chẳng mất bao nhiêu thời gian công sức sẽ được hoàn thành.

Tần Nhân Bá hiểu Vân Thăng không muốn hắn nhìn thấy thủ pháp giải độc của hắn, lão đành lẳng lặng ngại ngường đi ra.

Xoẹt!

Khứ Độc phù tự phù vừa hiện, pháp tức lập!

Những vần sáng huyền ảo tựa sương khói đang dần tan ra bao phủ lấy chiếc giường đơn sơ Mâu Ấu đang nằm, tầng tầng lớp lớp dần xuyên thấu vào.

Lúc này, một tai nạn nhỏ đã xảy ra.Có lẽ hắn đã sơ xuất vì quá mệt mỏi.

Trước giờ hắn chỉ từng dùng Khứ Độc phù giải độc cho bản thân, đây là lần đầu hắn áp dụng với kẻ khác.

Hắn là người bên ngoài có Lục Giáp phù hộ thân, giữa có nguyên khí hộ thể, nội có Xúc nguyên thể làm nền tảng. Dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ dày đặc, năng lượng thuộc tính Khứ Độc phù căn bản không ảnh hưởng gì với hắn.

Giờ với Mâu Ấu lại khác. Cô đã trúng Chướng độc hai lần, nguyên khí trong thể nội cực yếu, nó gần như rút về thể nội hoàn toàn, đối với “tác dụng phụ” bên ngoài của Khứ Độc phù Hỏa nguyên khí hầu như chả có khả năng chống chế nào.

Chỉ trong chớp mắt, lúc hắn phát hiện đã quá muộn. Quần áo và giường nệm trên người cô gái đã bị hỏa mù thiêu rụi hoàn toàn, để lộ thân thể nõn nà của cô.

Tai nạn đột ngột này khiến hắn khựng lại một hồi. Có điều sau đại nạn bao lần, tâm tính hắn đã đủ kiên cường. Thân thể trần trụi của phụ nữ, đừng nói chi thời đại Dương Quang, từ lúc đi vào thời đại Hắc Ám, hắn đã gặp nhiều tại chỗ Xích Tu quái. Đấy chả là gì cả! Chẳng mấy chốc, hắn lại lấy lại bình tĩnh, tiếp tục các bước tiếp theo khi khứ độc. Trước mắt, cứu lấy mạng sống cô vẫn quan trọng nhất, nếu không thật phí công cho lượng lớn nguyên khí hắn đã tốn để luyện Khứ Độc phù.

Hỏa mù huyền ảo một thoáng đã xuyên qua làn da trắng trẻo của Mâu Ấu, bắt đầu càn quét mọi độc tố Thổ tính trong thể nội.Không những lần trúng độc thứ hai này, cả độc tố tiềm ẩn sâu trong thể nội do cô từng hút vào để cứu người đều được Khứ Độc phù lọc sạch bài trừ.

Mộc nguyên khí trong thể nội cô gái bắt đầu dần hình thành. Một làn hương thoang thoảng lan ra.

Có thể vì cơ thể quá yếu ớt, cô không lập tức tỉnh lại. Hắn nhìn quanh nhìn quẩn xung quanh chả có lấy mảnh vải chăn màn gì có thể che thân cho cô gái. Cuối cùng hắn đành phải rút trong Vật Nạp phù của mình một tấm chăn đã thu được khi giải cứu Dư Tiểu Hải trong khách sạn đắp lên người cô gái.

Hắn đã quá mỏi mệt, thật sự không còn hơi sức để ứng phó những việc này. Hắn chỉ có mỗi khát vọng nho nhỏ lúc này là đi ngủ.

“Cô ấy không sao rồi, ta phải đi nghỉ đây. Không một ai được bước vào, nếu không hậu quả các ngươi tự gánh lấy!” Vân Thăng đi ra, chỉ để lại mỗi câu này liền tức tốc ra đi.

“Nhanh thế?” Tử Chiêu không thể tin nổi, hắn thấy mình chỉ vừa mới đi ra.

“Ngài Lennon bảo không sao thì nhất định không sao rồi!” Edgar khẳng định.

Mọi người sau một hồi nhìn nhau hoài nghi, liền đẩy cửa đi vào…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.