“Như vậy là người phụ nữ này đã phát giác ra.” Nghe Edgar kể lại đầu đuôi, Vân Thăng chau mày.
“Ta nghĩ cô ta chỉ do hiếu kỳ, chắc không nghĩ sâu thế được.” Edgar do dự nói.
“Sâu như thế” là thế nào, hai người đều rõ cả, chỉ là không muốn nói trắng ra.
Suy nghĩ một lúc, Vân Thăng cười cười vỗ vai Edgar: “Là do ta lúc nãy tỏ ra uy thế quá trước mặt chúng.”
Edgar hiểu rằng sau sự kiện vật thể bay hôm trước, giờ độ tin cậy của hắn trong lòng Vân Thăng cũng được nâng lên không ít. Nếu là lúc trước, hai người họ ngày nói chẳng được vài câu. Hắn chỉ cần lo tốt trách nhiệm bếp núc, canh gác; còn Vân Thăng có muốn làm gì cũng chả bao giờ thương lượng với hắn, có chăng chỉ là trực tiếp dặn dò hắn phải làm gì.
Giờ đây hắn mới ít nhiều có cảm giác mình hòa nhập một phần vào thế giới của ngài.
Tất nhiên, hắn hoàn toàn không hoài nghi, giả sử lúc đó có một quyết định khác, với tốc độ và thực lực đáng sợ của ngài, giờ đây chắc hắn đã đầu lìa khỏi cổ, xác nằm ngoài đường.
Suy đi nghĩ lại, Vân Thăng vẫn thấy rằng bảo toàn được tính mệnh là trên hết. Hắn tin bọn dị tộc như cô ả áo trắng, rơi vào tay chúng chỉ có đường chết.
Ngày ấy tên áo choàng liều chết cũng chỉ muốn bắt sống hắn, nói cho cùng cũng vì muốn đoạt được kỹ thuật Phù Văn mà hắn thi triển. Mà kỳ thuật Phù Văn chỉ là một trong số các tài nghệ tiền bối Cổ Văn biết. Nếu mất Cổ Thư, hắn cũng chỉ còn mỗi con đường chết.
Dù chúng có không giết hắn, mất đi Cổ Thư làm điểm tựa, đối với một người không đủ tư chất thức tỉnh trời phú sớm muộn cũng chỉ có chết.
Hắn ít khi làm nhưng trò vô bổ như che giấu thực lực bản thân, cùng lắm sẽ giữ lại cho mình một hại đòn vũ khí bí mật như Phong Thú phù chẳng hạn. Từ thành phố Sương Mù đến thành Kim Lăng, rồi đến trại tử Vu Thành, hắn vốn vẫn thể hiện rõ võ lực mạnh mẽ nhất của bản thân.
Hắn không có tâm trạng hay sức lực để ngụy trang. Sống chết chưa lo xong, còn tốn công sức cho việc ngụy trang, chỉ e càng chết sơm hơn.
Giờ đây đại địch trước mắt, bọn phi nhân loại đã xuất động cả vật thể bay truy tìm hắn khắp thế giới, một cô ả áo trắng hắn đối chọi được, nhưng nếu từ vật thể bay mà nhảy xuống hai cô ả thì sao, hắn xem không cần phải đánh, trực tiếp đầu hàng tốt hơn.
Trước mắt hắn vẫn chưa đủ sức mạnh đối phó chúng, dù có phải làm rùa rụt cổ cũng đành! Giữ được Cổ Thư tiếp tục sống mới là thiết yếu.
“Như vậy, nói với bọn họ ta là sĩ quan cao cấp của quân đội, ngươi là Thiên Hành Giả cùng ta và Thiếu Tá Tần đi tìm cứ điểm của quân đội, để mong được sự bảo vệ từ quân đội.Có điều, trông ta chả giống con nhà binh chính thống, thôi thì ngươi cứ bảo ta thuộc đội binh đặc chủng của Thiếu tá Tần. Có được Tần Kỳ Anh chính hiệu ở đây cũng chả lo bị phát giác. Có như thế, bọn họ cũng bớt phần tò mò về chúng ta.” Sau hồi đắn đo phân tích, Vân Thăng cuối cùng quyết định.
Hắn đúng là tìm một nơi nào đấy tạm trốn một thời gian, đợi khi thực lực đủ đối phó bọn chúng mới xuất đầu lộ diện.
Thành Kim Lăng đã biến mất gần ba tháng, sống chết ra sao hắn vẫn chưa biết được, đúng là đáng lo ngại.
Hai nữa là như lời tiền bối Cổ Thư, hắn phải giải quyết vụ di sản tiến bối để lại trước khi bọn tà mà ngoài trời đến; nếu chỉ dựa vào tốc độ tu luyện của hắn, e rằng cũng chỉ có kết quả là chết.
Cuối cùng, hắn căn bản không biết được thực lực tổng thể của bọn phi nhân loại trên địa cầu năng lực ra sao, có tất thảy bao nhiêu vật thể bay? Lại có bao nhiêu tên dị tộc như tên áo choàng và cô ả áo trắng? Sẽ có kẻ lợi hại hơn cả hai tên này? Bây giờ hắn bế quan trốn bọn chúng, nhưng có trời biết được có trốn đến mười năm sau thì liệu hắn đã là đối thủ chúng?
Vì thế, hắn nhất thiết phải lên đường. Mạo hiểm lên đường là thập tử nhất sinh, nhưng nếu ở lại trốn vào nơi nào chỉ sợ không còn đường nào để sống.
Dù chỉ còn một tia hi vọng mỏng manh vẫn phải liều. Lấy được bảo bối tiền bối để lại sẽ rất có lợi cho việc hắn đối kháng với “lệnh truy nã” của bọn phi nhân loại. Không chừng tiền bối lại để lại một cổ máy phi hành? Theo kinh nghiệm, bảo bối của tiền bối đều là vũ khí lợi hại đối phó với bọn tà mà ngoài trời, không phải là thứ bọn dị tộc này có thể dễ dàng triệt tiêu.
“Cần thông báo trước với Thiếu tá Tần chứ?” Edgar gật đầu hỏi.
“Không cần, người phụ nữ này thông minh hơn cả hai ta gấp trăm ngàn lần. Ngươi chỉ cần nói rõ hành vi của bọn người này trước mặt ả, ả ắt hiểu.” Vân Thăng lắc đầu tiếp tục: “Ba người chúng ta trước mặt mọi người vẫn nên lấy ngươi là chủ, dẫu sao trong mắt họ ngươi là Thiên Hành Giả. Chiếc giường sau xe cũng không cần để riêng cho ta. Ta cứ ngủ chung với chúng cũng chả sao. Mất công lại phải giải thích rắc rối.”
“Ngài yên tâm, lần này ta sẽ xử lý tốt.” Edgar nghĩ đến sự hỗn loạn ban nãy đã thấy áy náy.
“Ngươi cứ đi lo việc. Một hồi ta sẽ để một bộ phòng ngự cho ngươi. Sáng mai xuất phát ngươi hãy mặc vào. Ngươi là người bình thương, mạo dạnh Thiên Hành Giả vẫn rất nguy hiểm.” Vân Thăng đang định nhân thời gian ít ỏi còn lại, sẽ triện chế một Lục Giáp phù nhị đẳng cho Edgar. Thêm vào đấy, hắn sẽ dùng vỏ giáp Kim Giáp trùng tước thành mảnh nhỏ, lấy gân trùng tử thay chỉ liên thành hai mảnh trước sau để Edgar khoát vào. Ít nhiều cũng phát huy được ít tác dụng phòng hộ.
Hắn đã thấy bọn Thiên Hành Giả trong bọn học sinh đã chế tác kiểu áo giáp này, trông cũng ra dáng phết!
Chiếc xe của hắn tuy không lộng lẫy nguy nga, nhưng được cái thuộc xe du lịch tựa nhà di động. Trông gọn nhẹ không nặng nề, rất thích hợp cho việc đào tẩu thời điểm tận thế.
Nhiệt độ thời đại Hắc Ám rất thấp, đâu đâu toàn giá rét băng giá. Trên xe có hệ thống sưởi điều hòa, nhưng dầu Diesel dùng cho xe quá hiếm hoi, hắn thật sự không nỡ để tốn giọt nào. Edgar dùng gas tích sẵn để nấu cơm cũng đủ khiến hắn xót dạ nói chi là xăng dầu quý báu.
Hắn có phương pháp khác để sưởi ấm. Khi xuất phát từ Vu Thành hắn đã dùng những mảnh vụng còn lại của Hỏa Chủng bọc trong vỏ giáp Xích Giáp trùng. Sau khi khứ trừ phong ấn,hắn đặt chúng trong xe, tận dụng nhiệt lượng nó tỏa ra làm lò sưởi.
Vì thế trong xe hắn không cần đắp chăn vẫn không lạnh. Sau khi lên xe bọn học sinh đều có thể cởi ngay nhưng chiếc áo khoát dày cọm nặng nề. Một là có thể đỡ chật chội, hai nữa là đóng áo quần ấy thật sự hôi thối quá cỡ.
Khi hắn quay lại xe đã là thời điểm giữa đêm, trong xe giờ đã đầy người. Bọn nữ sinh nhiều hơn, phần lớn được xếp ngủ trên giường, bọn nam sinh ít hơn, tựa nhau ngồi dưới sàn và buồng lái. May thay trong xe ấm áp, dưới sàn cũng đã được Vân Thăng phủ nệm trắng dày đặc, cực kỳ thoải mái.
Xem ra Edgar đã dặn dò kỹ lưỡng, hắn vừa bước lên xe đã có người gọi: “Thiếu tá Đỗ, bên đây, bên đây. Đã để sẵn chỗ cho ngài.”
Tên hắn bây giờ là Đỗ Luân Nông. Tự nhiên trong lúc nghĩ tên, hắn bất chợt lại nhớ đến Đỗ Chi Sơn. Họ Đỗ kết hợp với tên Lennon sẵn có.
Bọn học sinh rất đông. Không gian trên xe thật sự không lớn. Ngoài Tần Kỳ Anh, Vu Tri Thuyền và một học sinh bị bỏng lạnh được xếp ngủ chung một giường, những người khác xem ra chỉ có thể ngồi tựa vào nhau mà nghỉ ngơi.
Hai “chủ xe” Vân Thăng và Edgar tất nhiên được xếp một vị trí trên giường tốt hơn.
“Thiếu tá, sau khi đến cứ điểm quân đội, ngài có thể giới thiệu cho ta nhập ngũ được không?” Một nữ sinh cạnh hắn nghiêm túc nói.
“Còn sống đến lúc tìm ra hẳn nói! Đúng rồi, các ngươi vốn dĩ định đi đâu?” Vân Thăng bỗng nhiên phát hiện hắn và Edgar chỉ biết bọn học sinh này định đi về phía nam, nhưng lại quên hỏi đích đến của họ.
“Bọn ta vốn định đến thành Kim Lăng. Giờ đây thế này, chị Tưởng mới chuẩn bị đi theo hướng nam. Nghe nói quân đội đã rút quân theo hướng đó, hi vọng là gặp được.” Một nam sinh dưới giường chen vào.
“Nếu không gặp thì sao?” Vân Thắng rút người vào trong, tìm một điểm tựa thoải mái hơn.
“Vậy lại nam hạ, đến Dương Thành, Dương Thành không còn lại đi Hong Kong. Trung Quốc to lớn thế, không thể nào không còn chốn nào để đi, ngươi nói đúng không?” Tên nam sinh này thật ra cũng không chắc chắn, nhưng trong lòng hắn vẫn hi vọng.
Dương Thành, cả Hong Kong? Một khoảng cách xa như thế, với thực lực bọn chúng, đoán chừng chưa đi được nửa đường đã bị diệt sạch!
“Tưởng Thiên Thấm là cô giáo các ngươi à?” Khi nghe hắn nhắc đến ả, Vân Thăng bỗng dừng lại. Hắn nghĩ dẫu sao cũng sẽ cùng đồng hành một đoạn đường, đối với thủ lĩnh đối phương cũng nên biết mình biết ta.
“Không, chị Thấm là con gái phó hiệu trưởng. Chị rất lợi hại. Ngài đừng xem chị là Thiên Hành Giả, ngày trước chị từng là một thục nữ chơi nhạc cổ điển, lại từng đoạt giải lớn tại Châu Âu. Đích thật là một kiều nữ của trời.” Cậu nam sinh vẻ mặt đầy ngưỡng mộ khi nói về Tưởng Thiên Thấm.
Ngay lúc này, Edgar từ trong nhà quay lại. Hiển nhiên, ngài tiến sĩ lại trở thành đối tượng được “bao vây” bởi bọn học sinh. Vân Thăng tịnh lại tâm, nhân lúc chưa ngủ được, hắn lại điều động nguyên khí bổn thể, bắt đầu quá trình tu luyện khô khan dài đằng đẵng.
Dẫu sao đi nữa, hắn phải nhanh chóng đột phá Xúc nguyên thể tam tầng!
“Tam Bảo ca, Hầu Tử đã về,” Tiền Mập khẽ gõ cánh cửa trong phòng riêng của Nhậm Tam Bảo, nhỏ giọng nói.
Một lúc sau, Nhậm Tam Bảo đeo khẩu trang ra mở cửa, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Qua khe cửa mé hở để lộ một tia thác loạn từ trong phòng, Tiền Hưởng bất giác nuốt ục một ngụm nước bọt trong cổ, vội quay mặt đi chỗ khác nói : “Tìm được không ít. Thầy Tất nói, thêm lượng hôm nay tìm thấy, đã đủ rồi. ”
Nghe tin mắt Nhậm Tam Bảo bỗng lóe lên một tia mừng rỡ: “Bảo Lão Tất nhanh chóng tranh thủ luyện độc tố. Sáng mai cho thêm thức ăn Lão Tất! Thưởng cho lão!”
Tiền Hưởng cười nham nhở: “Tam Bảo ca, Lão Tất nói rồi, hai ngày! Hai ngày nữa sẽ xong! Đến lúc ấy, ả họ Tưởng đấy chỉ có thể là của anh thôi..hí hí..”
Vẻ mặt tên đeo khẩu trang này bỗng dưng trầm xuống, nói : “Không được, để Lão Tất gia tăng nồng độ. Tên tiến sĩ này không thể không đề phòng.”
Tiền Hưởng mặt lộ vẻ tham lam: “Tên tiến sĩ này không biết nể mặt ta, hay là cứ thẳng tay xử lý cả hắn luôn! Chiếc xe đó thật sự không tồi. Sau này chúng ta cũng không phải chen lấn trên chiếc xe buýt tồi tàn. Mẹ nó, tên da đen này đúng là biết hưởng thụ!”
Nhậm Tam Bảo cười mỉa mai: “Ả họ Tưởng nghĩ là chỉ cần lôi kéo được tên tiến sĩ này, thì có thể ngủ yên ư? Nói với anh em, hai ngày này đừng gây sự gì, cứ phối hợp diễn kịch với bọn chúng xem.”