Vân Thăng đột nhiên giật mình tỉnh giấc, Xúc nguyên thể đang tự chủ vận động. Ban đầu hắn ngỡ do tu luyện xuất hiện vấn đề, không lâu sau hắn phát hiện không phải thế. Chúng đang bài trừ độc tố!
Độc tố Mộc tính từ đâu xuất hiện? Chờ đã, mùi vị trong không khí vì sao lại thay đổi?
Bình tĩnh ngẫm nghĩ, hắn nhanh chóng vạch ra được ba khả năng, mà trong đó nguy hiểm nhất là do bọn quái vật chưa từng biết đang đến gần.
Bọn học sinh trên xe đã ngủ say, cả bọn phụ trách trực đêm trong buồng lái cũng thế.
Hắn ôm súng đến gần cửa sổ. Hắn vừa một tay khẽ vén rèm lên ngó ra ngoài thám thính, một tay lay nhẹ Edgar đang ngủ.
Chỉ một cái đẩy nhẹ, không ngờ Edgar ngã thẳng trên sàn.
Vân Thăng sững sờ, quay về phía Edgar. Vân Thăng dùng tay vỗ vỗ mặt hắn, gọi nhỏ: “Edgar…”
Edgar vẫn tiếp tục chìm trong giấc ngủ của mình không phản hồi lại, như hệt người thực vật.
Đã trúng độc ư? Vân Thăng buông hắn ra, đưa tay ra mũi Đàm Ngưng.
Vẫn còn hơi thở…hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu tất cả đều trúng độc chết sạch, tốc độ này quá nhanh.
Nhưng nguyên khí xung quanh đang dao động mạnh, nếu không phải là quái vật bậc cao cấp sẽ không thế. Hắn lại rút súng ra định ra ngoài thám thính, lại nghe thấy tiếng xao động từ tòa nhà mọi người đang ở.
Vân Thăng rút tay lại, dùng ống súng vén nhẹ màn lên. Cạnh đống lửa trong nhà xuất hiện vài bóng người.
Lúc này bỗng có tiếng người vang lên.
“Tam Bảo ca, tất cả đều gục hết rồi! Lão Tất ra tay đúng là đủ năng!” Ngươi đang lên tiếng chính là tên mập mấy hôm trước định dùng cô nữ sinh để đổi lấy thuốc lá của hắn.
“Kiểm tra cẩn thận, tất cả lương thực đều mang đi, không được sót lại một hạt!” Người đàn ông đó vừa nói vừa quay người lại, hướng ánh mắt về hướng xe nhỏ.
Vân Thăng rủa thầm, hóa ra là do lũ rùa này gây ra. Làm hắn sợ toát mồ hôi hột, cứ tưởng phen này gặp phải quái thú hạng khủng!
Hóa ra chúng chỉ định cướp lương thực của cả đoàn, tự đào tẩu. Nhìn ánh mắt gã đàn ông đeo khẩu trang, không chừng chúng còn đang mưu mô tính toán gì chiếc xe du lịch của bọn hắn đây.
Sống đến bây giờ, sự việc và người kiểu này, hắn đã gặp nhiều, giờ đây đã không còn cảm giác gì, cũng không cần thiết phẫn nộ. Có điều, nếu chúng định cướp đồ của hắn, chỉ sợ là chúng đã tính sai nước cờ.
Mọi người đã hôn mê, hắn cũng không cần phải do dự, đi thẳng xuống xe , đang định xử lý bọn Thiên Hành Giả. Bỗng nhiên trong nhà có một người bị đẩy ra té lăn trên sàn. Người đó đã mấy lần gượng dậy mà không thành, miệng không ngừng nguyền rủa: “Tên họ Nhậm chết tiệt, ngươi sẽ có quả báo!”
Mượn ánh lửa, Vân Thăng nhận ra đây là tên Thiên Hành Giả tên Cà Tử. Hắn không nghĩ suy rút Khứ Độc phù ra thi triển liền trên người Edgar…
“Chết tiệt! Cắn ta? Ta có quả báo không chưa biết, nhưng lão tử biết, ngươi thì sắp chết đến nơi!” Mặt Nhậm Tam Bảo tối sầm lại quay sang nói với Tiền Hưởng: “Đi xem tên da đen đó thế nào, lôi ra đây xử lý luôn!”
“Đồ chó, chúng bây lén lút hạ độc làm sao đáng mặt ? Có bản lãnh thì hãy đánh trực tiếp đi!” Cà Tử tuy tứ chi đã không tí sức lực, quỳ sụp dưới đất, nhưng miệng hắn vẫn không chịu thua.
“Mẹ mày! Ấu trĩ, mày tưởng đang đóng phim đấy à?” Tiền Hưởng đi đến chỗ Cà Tử đạp vào mặt hắn, phỉ vã.
“Nhậm Tam Bảo, ngươi đừng làm bậy. Hãy thả Tiểu Cát ra. Lương thực ngươi có thể mang đi, chúng ta từ nay đường ai nấy đi…” Tưởng Thiên Thấm xuất hiện, sau lưng cô vẫn là cậu thanh niên ấy.
“Tưởng mỹ nhân, đừng gắng gượng nữa. Ta biết tên tiểu tử sau lưng cô lợi hại, nên cố ý cho các ngươi thêm lượng đấy. Có phải giờ đây đang cảm thấy tứ chi bủn rủn? Muốn dọa ta? Lão tử muốn làm bậy đấy, các ngươi thì làm được gì?” Nhậm Tam Bảo cười ha hả.
Xoẹt!
Cậu thanh niên đứng sau Tưởng Thiên Thấm vẫn lẳng lặng từ ban nãy, bỗng vung cung bắn xoẹt một phát. Mũi tên hàn khí tứ tán bay thẳng về phía Nhậm Tam Bảo.
Xung quanh Nhậm Tam Bảo hỏa khí đang đại thịnh, ngập ngàn liệt diệm. Hắn phải lùi liền ba bước mới đỡ nỗi mũi tên sắc nhọn có năng lượng tựa Hàn Băng tiễn của Vân Thăng này.
“Trác đại công tử, ngươi hỏa khí lớn không có nghĩa là lực khí lớn. Đã trúng độc mà còn kiêu căng, ta thật bái phục ngươi!” Nhậm Tam Bảo vận lực, xích diệm tiến thẳng đến băng tiễn còn đang vút bay trên không, thiêu rụi nó thành mây khói.
Cậu thanh niên cười, hoàn toàn không một chút bối rối của kẻ đã bị trúng độc, mỉa mai: “Nhậm Tam Bảo, ta càng ngày càng xem thường ngươi. Nói nhiều thế, không bằng đánh một trận cho đáng!”
Sau khi thách thức gã kia xong, cậu thanh niên nói nhỏ bên tai Tưởng Thiên Thấm: “Ta giữ chân hắn, chị chạy trước! ”
“Muốn chết cũng không cần vội vã thế, anh sẽ thu phục ngươi. Tưởng đại mỹ nhân, không có lão Tất giải độc, mấy Thiên Hành Giả các ngươi có thể còn cầm cự được, nhưng còn bọn học sinh xung quanh? Không chừng đã chết đói hết.” Nhậm Tam Bảo làm ra vẻ mặt rất ư bất đắc dĩ.
“Thế ngươi muốn sao?” Tưởng Thiên Thấm lạnh lùng nói.
“Ta muốn gì, ngươi biết rõ mà!” Hỏa diệm vẫn đang múa lượn trên tay Nhậm Tam Bảo.
“Nhậm Tam Bảo, ngươi tưởng đang đóng phim à? Dùng bọn họ để uy hiếp chúng ta, ngươi có bị sao không đấy? Đúng là đồ nhà quê. Thiên Hành Giả? Ta xem bọn ngươi có mặt long bào vào cũng không giống được thái tử!” Câu thanh niên lại tiếp tục công kích võ mồm.
“Thì ra là thế, bọn ngươi thật làm ta thất vọng! Nhưng mà, Trác đại công tử, ta hình như chưa hề nói gì với ngươi! Ngươi đúng là hạ tiện! Nếu ngươi thật sự thích lảm nhảm thế này, ta sẽ đưa ngươi lên đường trước!” Nhậm Tam Bảo đang nắm thế thắng trong tay, nói xong hắn lập tức công kích.
“Chờ đã!” Tưởng Thiên Thấm kéo tên họ Trác lại, bình tĩnh lạ thường nói: “Hãy để lão Tất cứu người đã.”
Cô căn bản không tin bọn này sẽ tha cho họ, nhưng sau khi trúng độc họ lại càng không phải đối thủ bọn Nhậm Tam Bảo. Nếu đã không còn cơ hội trốn thoát, để tránh bị lăng nhục khi bị bắt, chi bằng bất ngờ ra tay giết chết tên Nhậm Tam Bảo.
“Tưởng Thiên Thấm, cô còn không hiểu ư?” Nhậm Tam Bảo ra vẻ mặt chịu không nổi: “Cô căn bản không có tư cách để nói điều kiện với ta! Đừng nghĩ lão tử muốn có được cô. Chỉ cần ta muốn bao nhiêu đàn bà không có! Chỉ là từ giờ đến lúc trời sáng còn sớm, lại gặp lúc lão tử cũng hiếu kỳ. Không biết phụ nữ tự cho mình thanh cao của giới thượng lưu như cô, lúc trên giường thì có khác gì người thường?”
Trong lúc bọn họ đang đối thoại, Vân Thăng đã nhanh chóng dùng một lá Khứ Độc phù với Edgar. May mà độc chưa ăn sâu vào, phù chưa dùng xong, Edgar đã tỉnh dậy.
…
“Ngài Lennon…ta ..ta…ta làm sao đánh lại bọn Thiên Hành Giả kia? Chúng đều là hàng thật 100% đấy.” Edgar hoảng hốt nghe Vân Thăng nói đơn giản về kế hoạch tác chiến.
“Ai nói để ngươi chiến đấu với chúng? Khi tên mập đó đến đây rồi, không kịp nữa. Ngươi xuống xe, nả vào hắn một phát súng đã. Sau đó, người chỉ cần chỉa súng bắn lên trời, phần còn lại ta lo! ” Hết lời Vân Thăng đẩy thẳng tên Edgar nhát gan đó xuống xe.
Nếu không phải do bọn Thiên Hành Giả bên Tưởng Thiên Thấm vẫn chưa hôn mê, Vân Thăng đã không cần tên này, tự tay hắn xuống tay tiêu diệt chúng.
“Ngài..ngài Lennon, ngươi nhớ là…” Edgar lắp ba lắp bắp. Hắn tin tưởng năng lực của Vân Thăng, nhưng hắn không thể tin vào bản thân hắn.
Vân Thăng thấy tên Tiền Hưởng ngày càng đến gần, liền mở toang cửa, đá tên Edgar đang rung như cầy sấy xuống xe.
Edgar bỗng nhiên khập khiễng xuất hiện, làm tên Tiền Hưởng giật nảy mình.
“Hi!” Edgar dù đang vô cùng sợ hãi, nhưng đã đến nước này, hắn đành phải giơ súng lên bóp cò.
Đùng!
Tên mập kia bị bắn bay đi. Người hắn bốc cháy, đụng ầm vào cửa nhà rồi lăn lăn lốc vào sảnh.
“Là tiến sĩ!” Cà Tử đứng gần xe nhất, hắn mừng rỡ reo lên.
Mọi người trong nhà bở ngỡ, không ngờ sau khi trúng độc Edgar vẫn còn sức mạnh này. Tên Nhâm Tam Bảo nhăn mặt. Hắn không còn thời gian để để tâm Tưởng Thiên Thấm, dẫu sao chúng cũng không thoát được. Hắn đỡ Tiền Hưởng dậy, và dặn bọn đồng bọn đang truy tìm thức ăn: “Đại Đầu ở lại canh chừng bọn chúng, những người còn lại theo ta đi ra tiêu diệt tên tiến sĩ!”
Trong lòng phe Tưởng Thiên Thầm mừng rỡ, nhưng họ cũng lo lắng một mình tiến sĩ không thể thắng được lực lượng hùng hậu bên Nhậm Tam Bảo.
Nhìn bọn Thiên Hành Giả đang sát khí đằng đằng ra khỏi nhà, Edgar lại bắt đầu thấy bủn rủn chân tay.
Lúc này, Vân Thăng đã tắt đi đèn dạ quang trong xe, từ khe nhỏ trong xe, hắn chìa ống súng Liệt Diệm ra đặt chế độ yếu nhất và bắn liền ba phát. Không có ánh sáng màu trắng sữa, hắn im hơi lặng tiếng triệt tiêu ba đống lửa đang cháy bổng. Xung quanh bỗng chốc đi vào một màn đen tối.
“Chuyện gì thế này?” Nhậm Tam Bảo sững sờ, lập tức dừng chân lại.
“Cái gì là..á?” Tên mập đang chịu thương rú lên thảm thiết.
“Mập?” Nhậm Tam Bảo giơ tay lên phóng ra một quầng hỏa diệm. Vị trí tên Tiền Hưởng đang đứng giờ đã trống trơn.
“Á!”…tiếp đến lại thêm hai tiếng la thất thanh, kèm theo là tiếng thịt nát xương tan.
“Lão Dương, Đại Châu?” Nhậm Tam Bảo hoảng hốt. Hỏa Diệm hắn tung vào không trung bỗng chốc biến mất như rơi vào vũ trụ bao la.
Edgar bị Vân Thăng ở phía sau đẩy một cái, liền nhanh chóng nả súng lên trời. Một đóng thi thể bốc cháy kéo nhau rơi xuống. Nhậm Tam Bảo càng hoảng hốt: tiến sĩ có thể triệt tiêu ba tên huynh đệ của hắn trong chớp mắt!
Hắn không dám nghĩ nhiều nữa, một phút cũng không dám nán lại. Vội vàng kích hoạt năng lượng hỏa năng, với tốc độ nhanh nhất bình sinh chuồn theo hướng vào thị trấn.
Nhưng một Thiên Hành Giả Hỏa năng thì làm sao sánh được với tám con Thanh Giáp II đang phục sẵn trên không. Trong bóng tối Vân Thăng không nhìn thấy nhìn, nhưng Thanh Giáp trùng lại có thể.
Nhậm Tam Bảo chưa chạy được vài bước đã bị bọn trùng tử cùng ào xuống tấn công. Dù hắn đã có thể đạt đến tiêu chuẩn tam cấp Hắc Ám võ sĩ, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ, chỉ một thoáng trong bóng tối lại một lần nữa vang lên tiếng kêu thảm.
Thanh Giáp II phun ra hỏa diệm kết hợp với súng Liệt Diệm của Edgar, lại thêm một xác chết cháy rụi rơi xuống.
Những thi thể bốc cháy trên mặt đất lại một lần nữa chiếu rọi xung quanh. Tám con Thanh Giáp trùng của Vân Thăng bay vội lên cao, đậu lại trên sân thượng. Hắn chưa vội thu hồi chúng về, vì trong cuộc chiến vừa rồi lại xuất hiện tình huống trước giờ chưa có.
Để nhanh chóng giải quyết bọn Nhậm Tam Bảo hắn đã thả lỏng khống chế phong ấn của bọn Thanh Giáp trùng, để chúng tự do săn mồi theo bản năng, mà không gây sự chú ý của người khác.
Nào ngờ, ba trong số ấy sau khi giết bọn Nhậm Tam Bảo lại cấp thiết cắt đứt đầu bọn chúng, để hút não tũy mà ăn. Hành động bọn chúng khiến Vân Thăng buồn nôn như chính hắn đã ăn não người.
“Bọn ta đầu hàng, bọn ta đầu hàng!” Bốn tên Thiên Hành Giả bị diệt, còn lại Đại Đầu vào lão Tất giờ đang hồn bay phách lạc, quỳ lạy tha tội.
Lúc này, đóng lửa trong nhà đã được Tưởng Thiên Thấm thắp lại. Vân Thăng vì không muốn chúng nhìn thấy Thanh Giáp trùng, hai người còn lại, hắn cứ để bọn họ tự giải quyết lấy.