Sở Vân Thăng rất lấy làm lạ, ở nơi thế này đâu ra lắm ngựa như vậy?
Sự thật ngay trước mắt, hắn không thể không tin, cũng giống như núi treo, khiến người khác bất ngờ.
Cuối cùng hắn cũng hiểu lý do vội vã của thủ lĩnh đội xe máy, hóa ra chúng đang lo lắng người của thành Thôi Tuyết.
Điều khiến hắn kỳ lạ nhất không phải những cái này, mà là áo quần của bọn chúng quá giống với cô ả áo trắng. Lúc ban đầu hắn còn lầm tưởng là ả!
Binh đoàn nữ kỵ sĩ thành Thôi Tuyết chẳng mấy chốc đã bao vây đoàn xe. Số lượng chúng đông đúc, hơn gấp đôi bọn thành Liệt Hỏa. Trong tình hình không sử dụng Thiên Bích Kiếm và chiến giáp, Vân Thăng không dám chắc có thể thuận lợi đẩy lùi bọn chúng.
“Trong số các ngươi ai là thủ lĩnh?” Một nữ kỵ sĩ trong đoàn người bước lên trước, cất giọng thanh thoát hỏi, xem ra cô vẫn còn khá trẻ.
“Là ta.” Tưởng Thiên Thấm bình tĩnh trả lời.
“Ta là thủ lĩnh thành Thôi Tuyết – Hứa Tình Thư. Những người đi vào khu vực này chỉ có hai lựa chọn, một là nhập bọn Liệt Hỏa thành, hai là gia nhập vào bọn ta.”
“Thế thì khác biệt gì? Thành Hoàng Sơn đã không còn nữa ư?” Tưởng Thiên Thấm vẫn bình lặng hỏi tiếp. Với đội xe của bọn thành Liệt Hỏa vừa rồi còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng đối với đoàn kỵ sĩ hùng hậu hơn này, nếu tiếp tục khai chiến, dù có tiến sĩ đi chăng nữa cũng không thể tránh được cái chết của những học sinh bình thường khác.
“Thành Hoàng Sơn đã bị bọn trùng tử chiếm, nếu các ngươi chán sống thì cứ việc đi vào thành thử xem!” Hứa Tình Thư tay kéo cương ngựa quay một vòng, tiếp tục nói: “Còn sự khác biệt giữa bọn ta và thành Liệt Hỏa rất đơn giản. Thành chủ của chúng là đàn ông, chúng thực thi chế độ nô lệ. Còn thành chủ bọn ta là phụ nữ, áp dụng chế độ đẳng cấp.”
Tưởng Thiên Thấm chau mày, hai chữ “nô lệ” này đã tác động không nhỏ lên cô. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô hỏi: “Có cách nào rời khỏi nơi đây không?”
Hứa Tình Thư nghe xong cười ha hả, nhanh nhẹn đáp: “Ta không phải đã nói với ngươi ư? Nếu đã đi vào đây ngươi chỉ có hai lựa chọn, không có con đường thứ ba, cả ra đi cũng không được! Nếu một ngày nào đó các ngươi tìm ra cách rời khỏi, nhớ báo cho ta biết.”
“Nếu ta đồng ý gia nhập bọn ngươi, ngươi có thể đảm bảo được an toàn cho bọn học sinh này không? Họ đều chỉ là những người bình thường.” Tưởng Thiên Thấm dù biết có nói cũng như không, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc.
“Trong thành Thôi Tuyết không chỉ có Thiên Hành Giả, bất kỳ người nào hữu dụng bọn ta đều cần. Chỉ cần họ có thể thể hiện được giá trị của mình! Nếu là học sinh, nhất định sẽ có khả năng chuyên môn nào đấy. Ta nghĩ bọn họ có thể nhanh chóng nâng cấp từ thành dân hạ đăng lên thành dân trung đẳng.” Hứa Tình Thư khẽ gật đầu, cô bổ sung thêm: “Dù là bọn ta hay thành Liệt Hỏa đều không muốn lãng phí thức ăn quý báu cho những người vô dụng, trừ khi có người đồng ý dùng thức ăn của bản thân để nuôi bọn họ.”
“Vậy được, ta đồng ý gia nhập bọn ngươi.” Tưởng Thiên Thấm quyết định. Tuy không lý tưởng, nhưng so với việc gia nhập Liệt Hỏa thành, thì gia nhập bọn này vẫn hơn.
Hứa Tình Thư ngồi thẳng người nhìn chằm chằm về súng Liệt Diệm của Edgar, nói: “Vậy hãy mau theo ta vào thành.”
“Bọn ta còn một việc cần ngươi giúp đỡ. Tối qua bọn ta đã mơ cùng một giấc mơ. Bây giờ vẫn còn vài người chưa tỉnh. Ngươi có biết việc này là thế nào không?” Tưởng Thiên Thấm nghi hoặc. Từ hôm qua đến nay đã mười mấy giờ đồng hồ, những người ngủ say vẫn chưa hề có dấu hiệu thức giấc.
“Có mấy người?”Hứa Tình Thư phấn khởi hỏi.
“Sáu người, vốn là bảy người, sau khi bọn ta có ý định rời khỏi đây đã chết đi một người.” Tưởng Thiên Thấm thật thà kể lại đầu đuôi.
“Chúc mừng các ngươi. Trừ Thiên Hành Giả ra, những người này sẽ được vượt cấp lên làm thành dân thượng đẳng. Ngươi không phải lo lắng, sau khi vào thành ta sẽ sắp xếp người đi cứu họ ra.” Giọng cười ả vang lên, có điều dưới lớp màn che, không ai biết sắc mặt thật của ả giờ đây.
Tách!
Trên tay Hứa Tình Thư xuất hiện một cây cung tên trong suốt màu xanh nhạt, bắn thẳng lên bầu trời những mũi Băng tiễn màu xanh lấp lánh sáng. Chúng nổ tung trên không trung như pháo bông.
Chẳng mấy chốc xa xa đã có người phản hồi lại cô.
Lúc này, lợi dụng thời gian nói chuyện giữa họ, Vân Thăng cũng nhanh chóng thông báo với Edgar quyết định của mình.
Hắn không định vào thành!
Một tòa thành theo chế độ đẳng cấp, ngay cả người bình thường cũng phân đẳng cấp, lúc vào thành chắc chắn sẽ bị yêu cầu bỏ chụp đầu, kiểm tra kỹ lưỡng. Hắn không biết được thuật dịch dung. Rất có khả năng dáng mạo hắn đã được dán sẵn trước cửa thành, giờ hắn đi đến đấy chẳng khác là tự đến nộp mình.
Trước khí đạt đến cảnh giới Xúc nguyên thể tam tầng, và xác định được chúng có thuộc phe “phi nhân loại”, hắn tuyệt đối không được mạo muội hành động.
Hắn tính toán cẩn thận tiến độ tu luyện bản thân. Trong điều kiện bình thường, muốn đột phá được cảnh giác tam tầng, hắn còn cần hơn hai mươi ngày.
Trước khi vào phạm vi núi treo, hắn vì muốn cấp bách lên đường không có thời gian bế quant u luyện. Tình hình trước mắt bị giam chân tại đây, xem ra có vội cũng không được.
Hắn không biết được sau khi lên tam tầg có thể chắc thắng được bọn phi nhân loại, nhưng ít ra như thế sẽ an toàn hơn. Nên giờ hắn muốn thoát ly mọi người, tìm mọi nơi trú ẩn giữa khu vực quần sơn heo hút này không khó.
Điều duy nhất khiến hắn lo ngại là em họ Dư Tiểu Hải. Trước khi gặp cô hoặc nhận ra cô vẫn được. Giờ đây hắn cũng không thể giả vờ như không thấy, mặc cho cô sống chết mặc bây.
Vì thế, hắn chỉ còn có thể đặt sự tin tưởng cho Edgar. Nhờ Edgar dùng thân phận Thiên Hành Giả của mình chiếu cố Đàm Ngưng. Trước khi Vân Thăng xuất hiện, hắn cứ nhẫn nhịn chừng hai mươi năm ngày.
Edgar vừa nghe quyết định của Vân Thăng, lòng rối bời. Hắn đã quá quen với cảm giác an toàn khi lúc nào bên cạnh cũng có một kẻ mạnh như Vân Thăng. Bỗng nhiên mất đi, hắn thấy mình hoang mang bàng hoàng vô cùng như đứa trẻ lạc mất người lớn.
Vân Thăng nắm chặt tay hắn, ánh mắt chằm chằm. Edgar thật sự không còn cách nào, đành khẽ gật đầu nghe theo.
Edgar dự định sẵn, chỉ cần vào thành Thôi Tuyết, hắn sẽ trốn chui trốn nhủi như chuột, xem ai còn tìm ra được. Có điều hắn không biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của thủ lĩnh Hứa Tình Thư…
Vân Thăng lẳng lặng phong ấn một Lục Giáp phù Nhị đẳng cho Đàm Ngưng vẫn ngủ say. Hắn đã lợi dụng mặt đất phủ đầy tuyết ngụy trang, chui thẳng vao tuyết đóng, mãi đến khi bọn kỵ sĩ áo trắng ra đi.
Một tay phủi bớt tuyết trên ngươi, Vân Thăng dõi mắt theo vết tích đội xe thành Liệt Hỏa rút lui đã để lại. Dõi theo hướng họ rút, hắn đang định sẽ bắt cóc một Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa về. Thiên Hành Giả tại nơi ấy được xem là giai cẩp thượng đẳng. Vậy dù là thế giới tinh thần hoặc tình báo về sự tồn tại của phi nhân loại tại hai tòa thành, ít nhiều cũng có biết.
Hắn phải nhanh nhanh nghĩ cách rời khỏi khu vực núi treo này.
Bọn người thành Liệt Hỏa rời khỏi đã được một lúc, nếu mặt chiến giáp phi tốc truy kích trên mặt đất chưa chắc có thể nhìn thấy chún. Cách tốt nhất là- bay vào thiên không.
Vân Thăng dùng ống dòm cẩn thận dò la tình hình bầu trời. Mãi đến khi xác định được không có dị dạng, hắn mới thả một con Thanh Giáp II ra. Hắn tìm mãi trong Vật Nạp phù mới được tìm một mảnh vải xanh phủ lên ngươi ngụy trang. Cứ thế, hắn nằm xổm trên người Thanh Giáp II, men theo hướng bọn Liệt Hỏa thành rút lui bay thẳng lên.
Vừa bay lên không trung, Thanh Giáp trùng càng như cá gặp nước, nó phấn khởi thẳng cánh tung bay. Việc chuyên chở thêm một nhân loại trên thân hình không lồ của nó thật chẳng đáng chi, nó lướt như gió, bỏ lại sau lưng trùng trùng điệp các quả núi treo.
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Vân Thăng đã phát hiện đoàn xe máy. Đương lúc hắn đang định cho Thanh Giáp trùng hạ cánh, truy đả sau lưng bọn chúng, từ ngọn núi treo cách hắn chưa đầy trăm mét bỗng nhiên phóng ra một cự điểu sắc màu rực rỡ. Thể hình nó to gấp năm lần Thanh Giáp trùng, trông tự như loài rồng bay cổ đại hàng tỷ tỷ năm trước.
Cự điểu đang tung rộng hai cánh, lao thẳng xuống đầu Vân Thăng. Hai cánh của nó gần như che kín cả vòm trời trên đầu hắn.
Tốc độ nó cực nhanh. Từ lúc hắn phát hiện ra nó, chưa đầy ba giây, nó đã áp sát người hắn. Tốc độ cách xa Thanh Giáp II.
Vân Thăng cảm nhận được sự hoảng hốt rõ rệt của nó. Hắn vội vàng giữ vững thân hình, một bên điều khiển cho nó hạ cánh khẩn cấp, một bên rút súng Liệt Diệm ra liên tục tấn công.
Gần như cùng lúc, cự điểu há miệng ra phun ra cầu lửa cuồn cuộn ập thẳng mặt Vân Thăng cùng Thanh Giáp II.
Đạn nguyên khí và cầu lửa đụng nhau xông vào nhau, tạo thành ánh lửa tung tóe khắp trời!
Đốm lửa rơi rớt trúng vào Thanh Giáp trùng, tạo thành tiếng thịt da nó bị đốt cháy xèo xèo, lỗ chỗ trên người nó. Thanh Giáp trùng đau đớn gào rú liên hồi.
Năng lượng cầu lửa của cự điểu hoàn toàn không thua Vân Thăng!
Mắt thấy nó ngày càng đến gần, Vân Thăng trong lòng muốn dùng súng Băng Đông để thử, nhưng đồng thời hắn cũng không dám dừng nả súng công kích nó. Nếu cầu lửa trúng thẳng vào Thanh Giáp trùng, e rằng cả hắn và trùng tử phong ấn đều chí có một kết quả là bị đánh rơi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn bỗng nhìn thấy phía bên trái có một quả núi treo. Nhưng phiến đá cheo leo xen kẽ của núi tạo thành từng khe nhỏ, vừa ngắn vừa hẹp. Nhỏ đến mức Thanh Giáp II phải co cánh lại mới mong đi vào.
Vân Thăng hít một hơi thật sâu, điều động Thanh Giáp trùng nhanh chóng đi về hướng núi treo. Khe hở quá hẹp, phía sau lại có cự điểu hết mình truy đuổi, hắn không dám giảm tốc, phóng thẳng như đạn bay nhắm thẳng đến mục tiêu.
Đợi khi gần đâm vào thân núi, Vân Thăng liền điều khiển cho Thanh Giáp trùng thu cánh lại, co mình chui toẹt vào khe.
Phần đuôi của núi treo không dài, với tốc độ hiện tại của Thanh Giáp trùng, không cần vài giây đã có thể xuyên qua nó. Với khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn phải hoàn thành động tác đổi súng.
Phù!
Thanh Giáp trùng bay xuyên ra, trở lại với khoảng trời rộng lớn. Nó không dám tung cánh, vẫn co lại như quả cầu chì đang rơi tỏm xuống phía dưới với tốc độ cao. Phía dưới không xa chính là đội xe máy thành Liệt Hỏa hoàn toàn chưa phát giác dị dạng..
Một tay Vân Thăng bám chặt vỏ giáp trùng tử, thân thể của hắn đang bị áp suất khí lưu không ngừng đẩy lên; một tay hắn đang cầm súng Lãnh Đông điên cuồng đả kích về phía sau.
Tạch! Tạch! Tạch!
Uy lực súng Lãnh Đông hơn hẳn súng Liệt Diệm, cộng thêm nguyên khí thể nội hắn cộng vào, lực lượng đóng băng của nó gần như đi đến mức tột đỉnh!
Sau vài phát súng, cự điểu tạm thời bị hắn phong tỏa. Nhưng nó là loài quái vật hỏa năng, hắn không dám đảm bảo rằng sẽ giữ chân được nó bao lâu để rồi nó lại phá băng đi ra.
Phải nắm chắc cơ hội lần này. Khi vừa sát đến mặt đất, Vân Thăng cho Thanh Giáp trùng tung đôi cánh,quay một góc 90 độ, cứ thế phi sát mặt đất phủ tuyết!
“Trùng tử! Tất cả mọi người cẩn thận!” Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa cuối cùng đã phát hiện Thanh Giáp trùng đang áp sát, hoảng hốt la to.
“Chỉ có một con, mọi người đừng lo! Giết nó đi!” Gã thủ lĩnh thét lên.
Hắn chưa hết lời, Vân Thăng đã ồ ạt thả thêm bảy con Thanh Giáp II, để mưu tốc chiến tốc thắng.