Không nhẻ hắn phải tay không đấu Xích Giáp trùng?
Hắn tê tái cả người, vì căn bản hắn không hề biết chiến kỹ bổn thể bất kỳ!
Từ trước đến nay, lần đầu tiên nhược điểm của hắn đang hoàn toàn phơi bày trước kẻ địch! Tất yếu phải đạt cảnh giới Tam nguyên thiên, Vân Thăng mới được tu luyện chiến bổn thể.Giờ này phút này, trước Xích Giáp trùng hắn lại đành bó tay vô phương.
Nhìn Cổ Thư cố duy nhất trong tay, hằn không khởi thở dài, không nhẽ lại dùng Cổ Thư ném nó ư?!
Nếu đã đánh không lại, chi bằng nhảy thẳng xuống núi, để được dội ra khỏi Thần Vực. Hắn hành sự vốn cẩn thận, không muốn mạo hiểm xem nếu bị Xích Giáp trùng ăn thịt thì kết quả sẽ ra sao. Nhưng có thể khẳng định một điều, bọn Đàm Ngưng chưa tỉnh dậy là có liên quan đến nó.
Khác chăng, bọn họ có người thành Thôi Tuyết nghinh cứu, còn hắn nếu bất tỉnh trong tuyết động, e có bị quái vật ăn thịt cũng không ai hay.
Pằng!
Vân Thăng không những không nhảy ra khỏi núi, ngược lại, hắn bị một tấm lưới mỏng hất ngược lại, té lăn ra dưới chân Xích Giáp trùng!
Hắn rủa thầm, không ngờ rằng xung quanh núi treo đã bị năng lượng mạng lưới màu xanh phong tỏa. Nhanh như chớp, không một giây nấn ná, với tốc độ không ai ngờ, hai chân hắn giơ cao, tiếp đến là người làm một pha nhào lộn ngược chiều kim đồng hồ nhảy phọt lên lưng Thanh Giáp trùng.
Có điều, Thanh Giáp trùng cũng chẳng thua ai, trong lúc hắn lộn người, cái miệng sắc bén của nó đã nhanh chóng vạch một đường dài từ cằm đến bụng hắn.
Cơ thể đau đớn như thể bị xé nát,nhưng hắn không dám buông tay, cứ thế bâu chặt lấy lưng nó. Hắn kinh ngạc phát hiện không có máu chảy!
Cái chảy ra từ vết thương sâu hằn không phải là máu thịt, mà là những ô hình lưới mờ nhạt?
Đây là trò quái quỷ gì? Sinh mạng số? Trò này hắn chỉ từng gặp trong điện ảnh!
Nghĩ theo hướng khác thì cũng đúng, Thượng Cổ Thần Vực chỉ là tên gọi, nó có thể là giấc mơ, cũng có thể là một thế giới tinh thần, nhưng nó cũng có thể hiện đại hơn là một thới thuộc chiều khác. Cùng một sự việc chỉ khác ở chỗ tên gọi, như Thiên Hành Giả và Hắc Ám võ sĩ.
Qua động tác vừa rồi, ngoài điểm này, hắn phát hiện bổn thể nguyên khí và Lục Giáp phù trên cơ thể vẫn còn. Xem ra chỉ có những thứ nghịch thiên như chúng và Cổ Thư mới vào Thần Vực cùng hắn được.
Năng lượng của Lục Giáp phù chỉ có tác dụng bảo vệ công kích một phần, dù còn nguyên khí bổn thể toàn thân nhưng lại không thể thi triển một chiêu, cùng lắm là hắn sẽ nhanh nhẹn nhạy bén hơn người thường.
Tác dụng đặc biệt duy nhất, những tấm lưới hỗn loạn, rách nát trong vết thương sâu của hắn dưới tác dụng của nguyên khí bổn thể đang nhanh chóng phục hồi, gắng liền lại nhau.
Xích Giáp trùng bị Vân Thăng khóa chặt trên lưng nôn nóng bất an, nó đã mấy lần muốn hất Vân Thăng xuống. Chỉ tiếc là đều bị thất bại. Nó đâu biết rằng hắn gần như là “bạn lâu năm” với đồng loại nó, quen thuộc đến mức không thể hơn. Tất cả thói quen, động tác của chúng, hắn đều nắm trong lòng bàn tay.
Cứ đà địch bất động ta bất động cũng không ổn, hắn còn nôn hơn Xích Giáp dưới chân. Bổn thể vẫn ở thế giới thật, nếu đột ngột bị trùng tử công kích,mạnh nhỏ này coi như không giữ.
Sau một thồi gian giằng co, Xích Giáp cuối cùng cũng không thể hất văng tên nhân loại trên lưng, đại thể quá mỏi mệt, nó ngồi lì xuống đất.
Nó vừa ngồi xổm xuống, Vân Thăng đã để ý thất sự thay đổ của hình thù trên nền đất kỳ dị. Nhìn kỹ, hắn sững sờ phát hiện đấy chính là bảng vận dụng nguyên khí và năng lượng.
Hắn nhìn hình họa trên nền, bắt đầu học điều động nguyên khí bổn thể như trên hình thù trên nền chỉ thị. Chẳng mấy chốc hắn đã cảm nhận thấy đây là một pháp tắc vận dụng năng lượng để cải biến tốc độ thân hình.
Tuy hắn đến nay vẫn chưa học chiến kỹ bổn thể bất kỳ từ Cổ Thư, đơn thuần so sánh bản chất lý luận vận dụng pháp tác, nó vẫn thua xa lý luận “tiên tiến” của tiền bối Cổ Thư, nó chỉ là loại hạ phẩm so với thượng phẩm như Cổ Thư.
Tất nhiên hạ phẩm này lọt vào tay Thiên Hành Giả khác lại hoàn toàn là một món báu vật.
Trong lòng hắn cũng giải được mối nghi hoặc, hèn chi hai bóng người thuộc đội cơ động thành Liệt Hỏa khi tấn công hắn, thân pháp nhanh bén quái dị. Chắc chúng đã học tập từ thân pháp này.
Một nghi hoặc được giải, một nghi hoặc khác lại sinh ra. Nếu dựa vào pháp tắc tu luyện thô sơ này, cảnh giới của hắn giờ đã đủ tu luyện, vì sao tiền bối lại một mực phải đến cảnh giới Tam nguyên thiên hắn mới có thể tu luyện bổn thể chiến kỹ trong Cổ Thư?
Học thức một đời tiền bối uyên bác bát ngát, chỉ mỗi kỹ thuật Phù Văn đã đủ bọn phi nhân loại đỏ mắt.
Hắn vẫn nghi ngờ ý nghĩa câu “ta đã viết những gì học được cả đời thành Cổ Thư”. Một cuốn sách thì có bao nhiêu trang, bao nhiêu chữ mà vẽ bao nhiêu hình Triện?
Có đánh chết hắn cũng không thể tin cả đời tiền bối chỉ vỏn vẹn học được như thế! Có rất nhiều nguyên lý pháp tắc cơ bản, tiền bối thường giản lược qua không đề cập.
Vì thế, cả Cổ Thư luôn cho hắn thấy đấy là một thế giới siêu phàm nhập thánh, uyên bác vô biên của tiền bối. Qua đó, nó như cuốn sổ tay công kích, chỉ dạy hắn cách có thể phối hợp sức mạnh chiến đấu đạt hiệu quả cao nhất trong từng cảnh giới tầng thứ.
Theo phán đoán này, hắn miễn cưỡng có thể hiểu thông, nhưng pháp tắc hiển thị trên này đất Thần Vực chỉ là pháp tắc thô sơ, dùng hắn có luyện đến cùng, thân pháp vĩnh viễn không bằng được tốc độ Tốc Năng chiến giáp.
Có thể tiền bối vì nghĩ đến vấn đề này, nên trước khi đạt được cảnh giới Tam Nguyên Thiên, uy lực của kỹ thuật Phù Văn vượt trội hẳn chiến kỳ bất kỳ. Để tiết kiệm thời gian và sức lực, và có thể đạt trình độ ưu việt nhất trong mỗi cảnh giới tầng thứ, và cũng để tiết kiệm lời, tiền bối hủy phần tu luyện kỹ năng bổn thể trong hai cảnh giới đầu tiên.
Phải biết rằng cho đến nay,kỹ năng hắn học được chỉ có kiếm pháp: Thiên Quân Bích Dị, hơn nữa chỉ mỗi chiêu thứ nhất hắn còn chưa thể phát huy uy lực lớn nhất,
Cho nên dù hình họa pháp tắc “hạ đẳng” trước mặt chỉ là “hạ đẳng”, nó chính là một miếng khi đói của Vân Thăng trong lúc hắn nghiêm trọng thiếu thốn chiến kỹ bổn thể giờ này.
Có lẽ tiền bối đã không ngờ được hắn bị giam tại chốn này, chiến giáp và phù triện đều không thể sử dụng. Muốn giết chết một trùng tử đúng là như mơ.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, mặt đất trên núi bỗng nhiên xuất hiện chấn động, ánh sáng sáng lóa ra xung quanh, hình họa ngày càng mờ nhạt, màn lưới bỗng dưng biến mất. Dưới chân hắn đột nhiên trở nên trống không, Xích Giáp trùng đã biến mất.
Tiếp đến một tiếng “xột” xuất hiện, ngay chính giữa quả núi trồi lên một màn sóng lập thể màu xanh cao gần bằng thân người, từng làn sóng trên đấy đang không ngừng nhấp nhô.
Trên màn sóng sáng lên một ô vuông màu vàng to bằng lòng bàn tay. Trên đấy có hai đầu mũi tên, một chỉ vào hắn, mũi còn lại chỉ vào một ô vuông màu xám kế tiếp, trông nó vẫn tối sằm có vẻ chưa được kích hoạt.
Chờ mãi không thấy động tĩnh.t ất cả đều là hình họa, hoàn toàn không có chữ viết, Hắn không hiểu đây là ý gì. Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời Thần Vực, quay về suy ngẫm lại sự thể.
Cuối cùng không kìm được, hắn đưa tay chạm nhẹ màn sóng, vừa đặt tay vào ô vàng, hai đầu mũi tên liền sáng lên. Hắn suy nghĩ một hồi, lòng nghĩ mũi tên còn lại có thể là ra khỏi Thần Vực, liền đưa tay chỉ nhẹ vào nó.
Phù!
Màn sóng lập tức lùi ra sau, đồng thời, màn ô vuông lại được khởi động một lần, một con Xích Giáp trùng lại xuất hiện.
Mẹ nó! Vân Thăng rủa, tức tốc di chuyển thân thể theo thân pháp chỉ dạy theo hình họa cửu chương vừa nãy. Nhanh như sóc, hắn đã tránh được pha tấn công đầu tiên của nó.
Trùng tử xuất kích không trúng, uất ức cứ thế rượt theo Vân Thăng phun dịch thể. Nếu không nhờ Lục Giáp phù vẫn còn, chắc trên minh hắn giờ đã cháy thành bao nhiêu lỗ chỗ.
Khi kế thừa Cổ Thư, tuy về tư chất hắn thua bọn Thiên Hành Giả thức tỉnh, nhưng về thấu hiểu lý luận pháp tắc không ai bằng hắn. Thậm chí trong lúc vừa bị Xích Giáp trùng truy sát, vừa có thể ngẫm nghĩ ưu khuyết điểm của trong thân pháp cửu chương. Vừa phát hiện thiếu sót nào lập tức vận dụng tri thức trong Cổ Thư sửa đổi và bổ sung, rồi đưa vào tác chiến tức thì.
Chỉ vài lần, pháp tắc vận dụng của hình họa cửu chương đã bị hắn thay đổi không còn diện mạo ban đầu, nhưng hiệu quả lại đạt có được sự thay đổi lở trời long đất.
Cộng thêm nguyên khí bổn thể vô thuộc tính đặc thù mạnh mẽ, giờ thân dưới tập trung toàn lực thân nhẹ như chim, có thể dùng màn lưới làm điểm nhậm nhảy ngược lại. Một pha “càn khôn đại na di” cực hoành tránh trên núi treo đã được biểu diễn!
Tốc độ hắn ngày càng nhanh đến chóng mặt, Xích Giáp trùng vốn vẫn tự hào về tốc độ giờ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn giữa sân, hoang mang vô phương. Nó căn bản không rà được vị trí xác thực của Vân Thăng.
Thời gian lần này có vẻ rất nhanh, khi nền đất núi treo lại lần nữa nổi lên tiếng “xột”, Xích Giáp trùng biến mất, Vân Thăng ngạc nhiên phát hiện, ô vuông màu vàng giờ đã thành màu vàng cam, nhưng ô màu xám vẫn hoàn toàn chưa có biến hóa nào.
Đã lâu lắm hắn không có được cảm giác lâm ly sảng khoái như vậy, có thể vận dụng kiến thức trong Cổ Thư phần nào khiến hắn có cảm giác tự hào. Một lần nữa, hắn lại nhấn mũi tên quay lại…
Lần này, hắn đã tương đối quen thuộc. Dưới trình độ kiến thức nắm được, hắn đã thay đổi hình họa cửu chương đến mức nhiều nhất có thể.
Từ đầu chí cuối, Xích Giáp trùng dù dùng càng của nó, hay dịch thể cũng không thể chạm được vào chân áo của Vân Thăng.
Tất nhiên nếu ngày thường có chiến giáp, hắn cũng dễ dàng làm được điều này, nhưng lần này hắn lại hoàn toàn dùng bổn thể chứ không lợi dụng thêm bất kỳ vật ngoài thân nào. Đối với hắn đây chả khác chi một kỳ tích!
Trận này kết thúc, ô vuông đã thành màu cam. Hắn hiếu kỳ, giả sử hắn giết Xích Giáp trùng đi, sẽ thế nào?
Trong lúc trốn chạy vừa rồi, hắn đã nghĩ ra một ý tưởng sáng tạo cực độc. Nếu pháp tắc của người khác có thể thay đổi, vậy sao bản thân hắn không thể lợi dụng nguyên khí bổn thể vẽ ra nguyên phù công kích trên không!?