Sở Vân Thăng đương nhiên biết năng lực mình bây giờ. Kỳ thực để khống chế bao nhiêu con trùng phong ấn, con đường để “điều khiển vạn trùng” còn xa lắm. Tiền bối Cổ Thư còn được, chứ hắn thì xin miễn.
Không “điều khiển” được, thì ít ra “điều động” cũng là điều có thể!
Tử Viêm Ma Trùng là trùng tử cao cấp nhất mà hắn được gặp trong khu vực dịch thể.
Mỗi lần nó công kích cũng sẽ kèm theo tiếng kêu gọi với đàn trùng tử. Khi nó hưng phấn, đàn trùng tử quyết liệt xông lên; khi nó lâm nguy, đàn trùng tử gào thét thảm thiết.
Theo cách nói của giáo sư Tôn, giữa chúng nhất định tồn tại sự trao đổi thông tin của sinh vật cùng loài. Do hạn chế về thời gian và sự hiểu biết, con người vẫn chưa giải mã được.
Muốn an toàn ẩn mình và có chỗ đứng trong khu dịch thể, hắn nhất thiết phải xử lý sạch bọn Tử Viêm Ma Trùng trong khu vực này, và chỉ có bốn ngày!
Hơn nữa tiền đề là khu vực này không có sự tồn tại của quái vật cao cấp hơn nó.
Hắn trốn trong vỏ của Kim Giáp trùng chui lên chui xuống khắp khu như chuột chũi gần hết khu vực Hoàng Sơn. Hắn kinh ngạc phát hiện, cả khu vực này chỉ có một Tử Viêm Ma Trùng.
Điều này khiến hắn không khỏi chau mày, Cớ sao chỉ có mỗi một ma trùng? Hắn có thể đơn thân độc mã giải quyết nó, vậy sao bọn phi nhân loại hai thành lại để yên?
Nghĩ lại, tuy chỉ mỗi con ma trùng, nhưng cơ số những trùng tử khác vẫn rất ư khổng lồ. Bọn phi nhân loại không có khả năng sử dụng phù triện giống hắn, mạo hiểm xông pha trùng trận chỉ để tiêu diệt mỗi con Tử Viêm Ma Trùng, e rằng không cần thiết.
Dẫu sao chỉ một con ma trùng cũng làm hắn có phần thất vọng. Hắn còn định phong ấn thêm vài con, vừa làm lực lượng trung gian thống trị khu dịch thể, vừa thành lực lượng vững chắc đối kháng bọn người hai thành.
Mặt khác, không có trùng tử cao cấp hơn Tử Viêm Ma Trùng, cũng là một việc tốt, hắn không cần mất nhiều công sức xử lý nó.
Trện thực tế, vùng dịch thể này không tồn tại độc lập. Trong lúc điều tra hắn đã phát hiện nó kéo dài về phía nam.
Nó bị “cắt ngang” bởi Thần Vực, tách ly nó với khu vực bên ngoài. Thỉnh thoảng có vài con Xích Giáp trùng từ ngoài bay vào để rồi bị giữ chân không thể trở lại ra.
Khu này rất có khả năng chỉ là một góc nhỏ của vùng đất trùng tử bao la, cũng như một góc nhỏ rừng Bao Tử tồn phía Tây Bắc bị gọp vào Thân Vực.
Một con thì một con vậy! Cứ thế, hắn thả con ma trùng phong ấn của mình ra làm tiên phong, theo sau nó là ba Thanh Giáp trùng làm đội công kích đợt hai, cuối cùng là tám con Thanh Giáp II. Cả đàn cứ thể ngao ngễ tiến về phía ma trung duy nhất của khu.
Đội hình hùng mạnh, cứ đi đến đâu bọn trùng tử liền liền tránh ra không dám cản đường.
Tuy thế, Vân Thăng vẫn an phận nằm trong vỏ giáp trùng tử. với ý thức bản năng bài xích con người và bảo vệ cự phần của trùng tử, một khi có nhân loại hiện thân, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả đè bẹp hắn.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, mỗi ma trùng nếu không có sự can thiệp của trùng tộc cao cấp hơn, chúng sẽ tự chia phạm vi thế lực trong khu vực, giữa các ma trùng với nhau sẽ bài xích nhau.
Con ma trùng trước mặt hắn đã sớm phát hiện ra sự xâm phạm lãnh thổ của “đồng loại”. Nó đang giơ chiếc tua dài của mình thét rú lên, tựa đang cảnh cáo trùng tử phong ấn của Vân Thăng: ngươi đang đi vào lãnh địa của ta!
Nhìn con ma trùng này, hắn rất nỗi ngạc nhiên. Thể hình của nó to hơn hẳn con ma trùng của hắn, và cũng cực kỳ mạnh, phải chăng do nó một mình thừ hưởng ba tòa cự phần.
Hai con ma trùng quyết đấu, chỉ có bọn trùng tử không biết sợ sống chết của hắn còn nán lại, các trùng tử khác đã tranh càng xa càng tốt.
Một chọi một ma trùng của hắn tuyệt đối không phải đối thủ ma trùng “thổ địa” này.
Hắn không có tâm tính cao ngạo của Tử Viêm Ma Trùng, trùng tử phong ấn của hắn chỉ là loài sinh vật vô giác lại càng không có. Cả bọn nhà hắn lại càng là bậc “tiểu nhân”, ngay từ đầu đã có ý định đánh hội đồng một mình tên “thổ địa” này.
Đợi sau khi những trùng tử khác tránh xa, hắn lập tực điều động Kim Giáp trùng chui thọt xuống lòng đất. Mặt trận chính diện hắn giao cho ma trùng và Thanh Giáp II, bản thân hắn đi đến nơi không ai thấy được dùng súng Lãnh Đông quấy phá con ma trùng mập mạp này.
Tút!
Vân Thăng phát ra công kích từ lòng đất. Lúc này ma trùng “thổ địa” đang đặt tất cả sự chú ý vào bọn trùng tử đến khiêu khích, căn bản không để ý đến con Kim Giáp nhỏ bé dưới đất.
Không kịp đề phòng, nó trúng đạn tại chỗ và ngay lập tức đi vào trạng thái đóng băng!
Mười hai con trùng tử phong ấn là số lượng cực đỉnh hắn có thể điều khiển bây giờ. Bọn trùng tử của hắn vừa thấy thời cơ đã đến nhanh chóng xông vào tấn công con ma trùng to béo.
Bỗng chốc, lửa sáng rực trời, từng làn sóng sinh ra bởi sự va chạm của Hỏa năng lương, liên tục phát tán ra tứ phía.
Ma trùng thổ địa không ngờ trận chiến lãnh thổ giữa ma trùng với nhau lại có sự can thiệp của các trùng tử khác. Nó nhanh chóng giải trừ đóng băng, ngẩng đầu kêu rú triệu tập trùng tử khác, dẫn đến xao xôn trùng tộc trong khu vực.
Con ma trung phong ấn cũng không phải tay vừa, nó cũng ngẩng cao đầu gào rú. Khiến bọn trùng tử gần đấy không biết nên thế nào, cuồi cùng đành đứng yên tai chỗ.
Mười hai chọi một, lại thêm Vân Thăng trốn chui trốn nhũi dưới đất không ngừng bắn súng Lãnh Đông.
Dù con có to hơn ma trùng phong ấn, nhưng dưới sức ép mười ba chọi một này, “thổ địa” cũng liền liền thua trận, không sức chống đỡ bọn Vân Thăng.
Đây có thể nói là trận chiến thuận lợi nhất với ma trùng từ trước đến nay. Vừa có ma trùng đỡ phía trước, lại thêm lũ quỹ như Thanh Giáp và Kim Giáp vốn thấp trình hơn nó, mà giờ đây cũng đang không ngừng vào cuộc xâu xé.
Cái chết của nó giờ chỉ còn là thời gian. Hắn phải để nó chết dần chết mòn, đợi đến lúc nó tiêu hao gần hết sinh lực sẽ bắt tay vào phong ấn, để biến nó thành ma trùng phong ấn thứ hai của mình.
Quái vật còn mạnh của trùng tộc càng khó giết, nhất là với loại trùng tử đột biến như Tử Viêm Ma Trùng. Nếu không có Thanh Giáp trùng được đột biến thành Thanh Giáp II, e rằng phải tấn công nó suốt một tối mới mong hạ gục được.
Nói nó bị hạ gục chi bằng nói nó bị giày xéo cho chết. Lúc phong ấn, nó đến sức giơ tua hỏa diệm cũng không còn.
Sau khi bị phong ấn, Vân Thăng bắt đầu dốc sức nuôi lại nó. Trong vòng bốn ngày hắn phải vừa tu luyện vừa nuôi trùng tử.
Bốn ngày sau, ma trùng thổ địa hồi phục bao nhiêu hắn càng an toàn bấy nhiêu.
Tử Viêm Ma Trùng phong ấn làm “lãnh chúa” thay cho tên thổ địa thừa lệnh Vân Thăng, đuổi bọn trùng tộc tránh ra xa cự phần trăm mét! Cả trùng chỉ dưới đất cũng không ngoại lệ.
Hắn không chắc trong cự phần có ý thức sống không, nhưng sau kinh nghiệm vài lần tiếp xúc, hắn hiểu rằng, chỉ khi con người chủ động công kích hoặc phá hoại, bằng không thường nó không có phản ứng quyết liệt. Nó cứ đều đều tiến hành “công việc” của mình một cách máy móc.
Hắn vẫn ngồi trong Kim Giáp trùng, men theo đường dẫn để vào nội bộ.
Trong cự phần đường dẫn chằn chịt, la liệt đủ các loại dây leo. Nhiều vô kể các “quả trứng” to tướng được dịch thể bao bọc lặng lẽ treo lơ lửng trên không đón nhận dưỡng chất từ ống dẫn dịch thể.
Đây là lần thứ hai hắn vào nội bộ cự phần. Lần đầu để có được một con Kim Giáp trùng, hắn đã phải cẩn thận vô cùng, và do thời gian cấp bách, hắn không rảnh để quan sát kết cấu nội bộ của nó.
Chuyến này hắn chủ yếu là truy tìm loại dịch thể màu đỏ và màu vàng đã phát hiện lần trước. Hắn phải nghĩ cách để xác định thực chất loại dịch thể nào có tác dụng thúc đẩy tiến độ tu luyện.
Dạo quanh một vòng, hắn thay bằng Thanh Giáp trùng, để nó bay thẳng đến vị trí trung tầng cự phần. “Trứng” dịch thể khu này rõ ràng to hơn hẳn trứng ngoài hạ tầng, nhưng số lượng cũng ít đi nhiều. Hắn nhớ, nó nhìn rất ư giống Kim Giáp trùng lúc trước hắn tìm được.
Sau khi xác định hình dáng không sai, để an toàn, hắn một lần nữa gia tăng sự liên hệ với ma trùng bên ngoài, đề phòng bất trắc. Tiếp đến hắn lệnh cho một Thanh Giáp cắt đứt hai ống dịch một to một nhỏ đang nối với bọc trứng.
Xẹt…
Hai loại dịch thể một đỏ, một vàng đang không ngừng tuôn trào. Vân Thăng nhanh chóng rút trong Vật Nạp phù cái thùng đã chuẩn bị trước nối vào miệng ống…
Lúc này, ma trùng bên ngoài đang báo tín hiệu cho hắn: cự phần đang phát cảnh báo nguy cấp.
Bọn trùng tử bên ngoài đang lũ lượt vây lên, định xông vào cự phần.
Ngoài ra, hai ống dẫn bị đứt trong cự phần đang dần dần co lại. Thay vào đó là một ống dẫn có sức công kích đa dạng quật thẳng về phía hắn.
Tuy chưa rút được bao nhiêu dịch thể, nhưng cũng đã tạm đủ hắn xài. Mục đích đã đạt được, hắn đang chuẩn bị hỏa tốc rút lui.
Giờ đây, ma trùng phong ấn đang gầm thét liên hồi bên ngoài, đàn trùng tử lâm le định xông vào đành phải dừng bứng, đâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Kỳ thực với lực lượng hùng hậu của chúng, con ma trùng vừa qua đại chiến này căn bản không phải là đối thủ. Trùng tộc là một chủng tộc phân đẳng rõ rệt, trước trùng tử cao cấp hơn, chúng bối rối không biết làm gì.
Chỉ khi có Cẩm Thạch tồn tại, tiểu đội này của Vân Thăng xe ra chỉ có nước đại bại.
Nếu không có Cẩm Thạch, ở khu này Tử Viêm Ma Trùng là cao cấp nhất.
Chỉ tiếc rằng, ma trùng chỉ có năng lực dọa nạt, khư đuổi, dẫn dắt…chúng, chứ không có được khả năng có thể ra lệnh và điều khiển nhất cử nhất động của trùng tộc.
Như bây giờ, nó chỉ có thể tạm thời trấn áp thế xôn xao của trùng tử bên ngoài, chứ không thể để chúng tản ra chỗ khác, cũng không thể cản được sự công kích vì bản năng bảo vệ cự phần của chúng. Những điều này chỉ có Cẩm Thạch làm được.
Túm chặt vỏ giáp Thanh Giáp II, hắn lượn tới lượn lại để tránh sự công kích của các ông dẫn to bằng bắp đùi đang quật đến.
Hắn đang có ý trực tiếp xông thẳng ra ngoài ngoài nhờ lỗ hở trên cùng của cự phần. Đấy là con đường rộng và ngắn nhất. Tốc độ bay của Thanh Giáp có thể gia tăng đến mức nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất.
Hắn chưa bao giờ chiến đấu với cự phần, hoàn toàn không biết rõ đặc tính của nó. Giả sử nhưng đường dẫn dưới này đóng lại, mà hắn lại đi đường dưới chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.