Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 241: Người Thiên Đạo Quyển y Vị



Không biết bọn thành Thôi Tuyết từ đâu được tin bóng gió, tin đồn về kẻ mà ngài Băng Giá sứ giả truy tìm sắp tấn công vào thành. Sắp đến sẽ có cuộc đại chiến. Tin đồn ngày càng thất thiệt. Trong đó còn có một phiên bản nói rằng hắn sẽ đồ sát toàn thành, cướp sạch tất cả lương thực cùng mỹ nực không chừa một mạng sống!

Tin đồn này hoàn toàn vô căn cứ, nhưng lại ngày càng nhiều người tin vào điều này…

Đấy đều là những điều Vân Thăng không thể biết được. Sau khi phá quả núi treo thứ hai, dù có một số người nhìn thấy hắn, nhưng số lượng có hạn, khoảng cách cũng xa không thể biết được chi tiết, cùng lắm là biết kết quả trận chiến.

Với lại, trong Thần Vực bọn phi nhân loại đấy cũng đừng mong làm gì được hắn. Còn ngoài Thần Vực, họ căn bản không thể tìm ra hắn.

Hắn chỉ muốn nhanh chóng đặt chân lên Thông Thiên Trụ đi thẳng đến đỉnh trời, tìm ra cách ra khỏi Thần Vực.

Màn sóng xanh lại một lần xuất hiện, hắn mặc kệ hệ thống có bị lỗi nữa không, chỉ lặng lẽ đứng chờ mũi tên kế tiếp sáng lên.

Lúc này, những quả núi treo trôi qua nơi hắn, phàm ai chưa bắt đầu tham chiến đều không khỏi nhìn chằm chằm tên này, và nhớ ra cái giá “vật thể bay” đã trả để tìm ra hắn quả thật đủ khiến người ta sung sướng phát điên lên.

Vân Thăng lại đặt chân lên phiến thạch thuyền đang từ từ trôi đến chuẩn bị chuyển sang quả núi treo thứ ba.

Đi đến đây, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy xung quanh núi treo tổng cộng có năm vòng núi treo xoay quanh. Phần lớn mọi người đều đang ở vòng giữa này giống hắn, điển hình là bọn người xuất hiện xung quanh hắn nhiều hơn hẳn so với hai vòng ngoài.

Còn hai vòng phía trong hơn lại hầu như không thấy bóng người.

Nếu nói lúc ở vóng núi treo thứ hai, hắn còn có thể che giấu được, vòng này hắn lại tựa như phải hoàn toàn lột trần, ra tay trước mặt mọi người.

Hắn rất ư do dự có nên đặt chân lên thạch thuyền. Hắn tuy không sợ mọi người nhận ra, nhưng lại không muốn bọn người này biết được quá nhiều thực lực của mình. Nếu tình hình hắn bị bọn phi nhân loại nắm rõ sẽ khó đây.

Đương lúc nghĩ suy, ánh sáng trên Thông Thiên Trụ phát ra ánh sáng chói lọi xuyên suốt cả không gian, thắp sáng cả khu Thần Vực. Một chùm sáng mạnh mẽ nhất trong đó đã chiếu thẳng lên thach thuyền của Vân Thăng.

Sự biến hóa đột ngột khiến hắn sững sốt và trở tay không kịp. Xem ra nhảy ra khỏi thạch thuyền đã là việc không thể. Xung quanh hắn đã bị một màn lưới màu xanh bao trùm kín mít.

“Thế là thế nào?” Bọn người trên vòng ba không khỏi trầm trồ.

“Tên họ Sở hình như gặp chuyện rồi!”

“Sao Thần Vực lại thế này?”

……

Thạch thuyền chở theo Vân Thăng đột ngột đổi hướng, phóng thẳng lên không trung, càng ngày càng cao. Giờ đây từng vòng từng vòng núi treo cũng chỉ còn ở dưới chân hắn thôi.

Đích đến của thạch thuyền lại chính là đỉnh của Thông Thiên Trụ mà hắn hằng mong ước!!!

“Nhìn mau, tên đó đã lên trên!”

“Sao hắn làm được điều này?”

……

“Ngài Lennon, cuối cùng đã gặp lại ngài. Ngài còn không vào thành, cả ta cũng không trụ nổi rồi!” Tên Edgar da đen trên một quả núi treo đang làu bàu một mình.

……

Đỉnh của Thông Thiên Trụ rộng thênh thang, ngoài vật chiếu sáng chói mắt ra không một vật gì bất kỳ.

Thạch thuyền bay thẳng đến đỉnh bằng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Màn lưới rút đi, cả thạch thuyền cũng trôi đi.

Cả đỉnh Thông Thiên Trụ chỉ còn Vân Thăng và thể phát sáng.

Hắn vẫn như đang đi trông cõi mây, không biết mô tê. Không nhẽ do hắn phá hoại hai núi treo mà bị lọt vào tầm ngắm bọn Thần Vực, muốn triệt để tiêu diệt hắn như diệt BUG?

Vừa nghĩ thế, hắn đã lập tức đi vào trạng thái đề phòng cao độ, nhìn chằm chằm thể phát sáng. Chuẩn bị sẵn có thể triện chế nguyên phù bất kỳ lúc nào trên không. Trong không gian Thần Vực, hắn còn mỗi năng lực công kích này.

Ánh sáng chói lòa của thể phát sáng dần dần lu mờ, ở giữa dần xuất hiện một vật thể!

Một thanh kiếm cổ màu xanh đậm cùng một thể lập phương đen tuyền đang quyện vào nhau tạo thành những chùm sáng chói mắt.

Lòng hắn giật thót. Thể lập phương? Hắn vẫn nhớ cái mà tên áo choàng cần tìm chính là thể lập phương.

Lúc này, trên nền đất của định trụ bỗng nổi lên tiếng crắc crắc, từng ô vuông trong suốt với các cạnh chừng ba mét lần lượt xuất hiện nối thành một vòng lớn.

Xẹt…xẹt…

Sau tiếng động xèn xẹt như vừa điều chỉnh đài xong, trong ô vuông xuất hiện một bóng người có cách ăn mặc rất ư là “điển hình” của một người quốc dân hiện đại bình thường. “Nó” đi từ ô thứ nhất đến ô thứ hai, cứ lần lượt đi từ ô này sang ô khác mãi đi khi đi đến ô vuông gần hắn.

“Người hiện đại, không phải hoảng, ta đã kiểm tra đoạn gien di truyền trong ngươi, ngươi không phải người bọn ta muốn tìm.” Thấy Vân Thăng cảnh giác quá độ, nó rất ư là “con người” khẽ lắc đầu nói.

“Ngươi là ai? Các ngươi lại là ai?” Vân Thăng chưa vì lời của nó mà mất cảnh giác, thẳng thắng hỏi lại. Người trong gương đã làm “scan” kiểm tra hắn bao giờ, mà bản thân hắn không hề hay biết.

“Người hiện đại, ngươi không phải người bọn ta cần tìm. Vì thế theo chương trình ngươi sẽ không có quyền hạn để biết vấn đề này.” Người trong gương vẫn lắc đầu.

“Vậy người lôi ta đến đây làm gì?” Vân Thăng phản bác lại.

“Người hiện đại, bọn ta cần sự hợp tác của ngươi!” người trong gương khoát tay nói.

“Hợp tác? Ta không hiểu ý ngươi.” Hắn vẫn sắc mặt không đổi. Thực tế trong lòng đang không ngừng tính toán để tìm cách ra khỏi phạm vi khống chế Thần Vực.

“Người hiện đại, không phải gấp gáp. Căn cứ theo kết quả kiểm tra, xác định ngươi chính là nhân loại, vì thế ngươi mới có cơ hội được đứng tại đây. Nếu không, ta đã giết chết tư duy của ngươi, để ngươi chỉ còn là một cái xác không hồn trong xã hội ngoài.” Người trong gương đưa tay lấy cặp kính đang đeo xuống, đồng thời nở một nụ cười kỳ quái với Vân Thăng tiếp tục nói: “Có điều nếu đã xác định được ngươi chính là nhân loại, ta cũng cần sự hợp tác của ngươi. Trong phạm vi hợp pháp của chương trình, ta có thể nói cho ngươi biết một số việc.”

“Ngươi cứ nói!” Hắn bất giác lùi về sau một bước, vừa nói qua loa vừa đưa tay ra sau bắt đầu triện phù, chuẩn bị chu toàn khi bất chấp.

Nếu cả Thần Vực đều chịu sự khống chế của người trong gương, như thế đủ sức đè chết hắn, chỉ mỗi cái màn lưới kỹ thuật số màu xanh hắn đã không phá giải được, huống chi đây là địa bàn Thần Vực.

“Người hiện đại, ta biết ngươi biết quy tắc vận dụng năng lượng khá ư đặc biệt, và mạnh hơn hẳn những người khác. Đây chính là lý do ta tìm ngươi, nhưng ngươi đừng có chuẩn bị công kích nguy hiểm trong lúc chúng ta nói chuyện chứ! Như thế chương trình hệ thống sẽ hiểu nhầm ý ngươi thành có ý đồ… Ngươi phải biết, trong không gian này, nhất cử nhất động của các ngươi đều nằm dưới sự giám sát của hệ thống.” Người trong gương phe phẩy tay nói với Vân Thăng.

“Bây giờ ngươi có thể nói được rồi.” Vân Thăng lạnh lùng dừng lại động tác ngọec ngoạc các ngón tay, nhìn thẳng vào nó nó. Một lá Băng Băng phù quen thuộc đã kịp hoàn thành và im sẵn trong lòng bàn tay.

“Người hiện đại, để loài người không đi vào con đường tuyệt vong, bất kỳ một con người nào cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ, chứ không phải là ta ép buộc ngươi.” Người trong gương lại chạy tiếp sang ô vuông kế tiếp, từ từ nói: “Sự giá lâm thời đại Hắc Ám mà các ngươi nói không phải là ngẫu nhiên. Đó là số đã được định sẵn từ triệu triệu năm trước. Tất cả hi vọng và tương lai của con người phụ thuộc vào năm người và nó.”

Người trong gương đưa ta gõ nhẹ vào ô vuông trong suốt mà nó vừa đứng. Trong ô vuông bỗng xuất hiện năm vũ khí kỳ hình quái trạng và một thể lập thể khổng lồ.

“Thế thì liên quan gì ta? Ngươi đã nói, ta không phải người các ngươi muốn tìm.” Vân Thăng chau mày nói.

“Đúng, ngươi quả thật không phải một trong năm người bọn ta tìm. Nếu ngươi không có được thủ pháp vận dụng năng lượng mạnh mẽ, chỉ xét về mặt gien di truyền, ngươi chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Ngay cả tư cách biết việc này cũng không có!” Người trong gương đeo kiếng đeo vào, khoát tay trước ngực nói: “Ngũ hành Thiên Đạo Nhân, bắt nguồn từ các đoạn gien di truyền trong thể nội, chỉ có bọn họ mới cầm được năm loại binh khí này và tổ hợp thể lập phương, dẫn dắt con người bình thường vượt qua kiếp nạn.”

“Ngươi muốn ta làm gì?” Hắn chưa bao giờ nghĩ mình là đấng chúa cứu thế. Chỉ cần còn sống đã là quá tốt, còn việc vĩ đại thì để bậc vĩ nhân đi làm.

Tiền bối Cổ Thư từng nhắc đến, bộ lạc cổ dân cưu mang ngài từng cầu ngài ban bố cho họ phương pháp giải cứu, đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến người để lại Cổ Thư. Hắn chưa bao giờ tin mình có tư chất ấy. Và với con người, tiền bối chỉ là một “người ngoài”.

Giờ đây người trong gương cho hắn biết đấng cứu thế là kẻ khác, làm lòng hắn không khỏi bỏ được gánh nặng.

“Nhiệm vụ của ta là từ đây tìm ra kẻ đó, tìm một trong năm Thiên Đạo Nhân. Giờ đây người phù hợp điều kiện đã xuất hiện, nhưng chương trình vẫn chưa xác định được người thật sự. Ta cần ngươi giúp bảo vệ an toàn sanh mạng của những người này ở thế giới bên ngoài, cho đến khi Thiên Đạo Nhân quy vị! ” Người trong gương nghiêm giọng nói.

“Có người muốn giết những người này?” Hắn phải hỏi rõ ràng, nếu người trong gương muốn hắn đối kháng với bọn phi nhân loại, như thế quả thật quá mạo hiểm.

“Theo cách nói Thiên Hành Giả của các ngươi, những người được ta chọn không hoàn toàn là Thiên Hành Giả, còn có cả người thường. Trước khi ta tìm ra ngươi, đã có ba người trong số đó chết bất đắc kỳ tử. Ta cần ngươi đi bảo vệ bọn họ.” Người trong gương khẽ gật đầu.

“Vì sao lại là ta, hai thành Băng Hỏa hoàn toàn có sức mạnh để làm điều này.”Vân Thăng không hiểu.

“Vì ngươi là Sở Vân Thăng!” Người đó bỗng dưng cao giọng nói.

“Xem ra việc bên thế giới ngoài ngươi cũng biết.” Vân Thăng không hề tỏ ra bất ngờ, hắn bình thản chỉ ra.

“Đương nhiên, ngươi không thấy lạ là ta lại có bộ dạng như vậy, thậm chí có thể nói ngôn ngữ của các ngươi? Sự việc bên thế giới ngoài, từ khi chương trình Thần Vực được khỏi động đều rõ mồn một.” Ngón tay của nó khẽ động, ô vuông bên cạnh liền xuất hiện bản đồ của khu vực Hoàng Sơn hiện tại. “Mọi người ở đây, bao gồm cả thành chủ ngươi nói đều đã là nô lệ của dị tộc. Chỉ có mỗi ngươi, do bị một tên dị tộc truy nã, nên ngươi đã trốn ở đây!”

Tay nó chỉ vào một cự phần. Lòng Vân Thăng đập loạn xạ, nơi an toàn hắn nghĩ hóa ra đã sớm bị Thần Vực phát hiện.

Tuy người trong gương chưa nói tiếp, nhưng hắn nghe rõ được ẩn ý uy hiếp của nó.

“Việc Thiên Đạo Nhân không thể để bọn dị tộc biết. Ngươi là nhân loại, lại sở hữu võ lực xuất chúng, nên ngươi là lựa chọn số một!” Ngươi trong gương nhìn hắn, dụ ngọt:

“Ta sẽ không để ngươi phải làm không công, ta sẽ cung cấp lợi ích bất ngờ cho ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.