Chỉ cần chờ Thiên Đạo Nhân quy vị, Sở Vân Thanh đã có thể công thành lui thân, điều quan trọng là thời gian này không thể để xảy ra sơ xuất.
Theo lời người trong gương, năm Thiên Đạo Nhân thân mang trọng trách, “việc nhỏ” như thành Kim Lăng bị biến mất, hắn đoan chắc họ không có ý định nhún tay, và cũng không có rảnh để nhún. Thành Kim Lăng chỉ còn trông chờ vào hắn.
Tam Phát Tử đương nhiên không biết được Vân Thăng đang nghĩ gì, ngay cả thân phận thật sự của lão già trước mặt gã còn chưa biết. Nghe Vân Thăng nói, gã chỉ cảm thấy diễn biến sự việc thật sự bất ngờ, còn ba người phụ nữ đánh hơi đến lại càng như vô tình nhặt được cục vàng.
“Ông nói thật chứ?” Người phụ nữ què chân chen lên phía trước Tam Phát Tử khẩn trương hỏi, cứ sợ bị người khác giành mất cơ hội hiếm thấy.
“Trên ta còn có người, nuôi các cô không thành vấn đề.” Vân Thăng giả vờ tạo thanh thế.
“Ông ơi, ta cũng có phần chứ?” Tam Phát Tử nghe thế, ý Vân Thăng hình như gã cũng được xếp vào trong đó lòng mừng hớn hở. Thời buổi bây giờ trong thành có quen biết trong lòng mới không thấy bàng hoàng. Giọng điệu gã giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ so với lúc ban đầu, thay bằng giọng điệu mỉa mai giờ chỉ có khách sáo, và xua nịnh.
“Tất nhiên có phần của ngươi, còn xem biểu hiện của người. Nếu làm tốt, ta về sau sẽ tìm cho ngươi ít vũ khí!” Vân Thăng rõ ràng đang bắt đầu vẽ vời một lai sáng rọi cho gã.
“Ông ơi, ông yên tâm mà đi, cái gì chứ khu này là địa bàn của Khôi ca, tuy Tam Phát Tử ta bị gẫy mất một tay, nhưng vẫn còn chút hơi sức, bảo vệ chu toàn cho một người với ta vẫn dư sức.” Gã vỗ ngực đảm bảo, vì quá đỗi vui mừng mà không biết mình đang nói gì. Nhưng nghĩ lại quả thật thế, ngoài thành đều là người già cả thương tật, ngươi thật sự nguy hiểm không nhiều, cũng không cần người lợi hại lắm để làm việc này.
“Cái gì mà ‘cụ yên tâm mà đi’, ngươi nói cái quái quỷ gì thế này?” Người phụ nữ què chân dùng cùi chỏ thọt gã một cái nhắc nhở. Giờ Vân Thăng là bát cơm manh áo, là tất cả của họ, không thể đắc tội được.
“Đúng , đúng! Miệng ta không tốt, ông cụ bỏ qua cho. Nhưng rốt cuộc, cụ muốn bọn ta chăm sóc cho ai?” Mặt gã xìu xuống, nhanh chóng đánh trống lảng.
“Bọn ngươi đi theo ta.” Vân Thăng đứng dậy kéo theo Viên Kỳ Dương vừa đi vừa nói.
Một nam ba nữ thấy thế nhanh chống đi theo sát sao, cứ ngỡ như chỉ cần đi chậm một bước sẽ mất đi cơ hội này.
Ngoài thành lác đác vài nhóm lửa, không phải sáng lắm nhưng miễn cưỡng thấy đường mà đi.
Lão ứng cử viên già sau khi ăn thịt Vân Thăng mang đến, sắc mặt đã khá khẩm hơn nhiều. Giờ đang ngủ lăn ra cùng chiếc chăn dơ hầy của mình.
“Hóa ra là chú Tài, Hữu Quý con chú ấy không phải ở trong thành sao? Hai hôm trước còn thấy hắn ra đưa thức ăn cho chú!” Tam Phát Tử vừa thấy người quen liền nhanh nhẩu lên tiếng.
“Quen biết càng tốt, chính là hắn. Đừng nhầm người đấy nhé!” Vân Thăng lần nữa nhấn mạnh.
“Ông ơi, ông yên tâm, người ở đây ta đều quen, không sai vào đâu được.” Người phụ nữ què chân hùa vào phụ họa.
“Chú Tài thật là có phúc!” Tam Phát Tử nghĩ đến bố mẹ đã qua đời của mình tự dưng lại thấy sống mũi cay cay.
“Có điều tất cả bọn người cùng chăm sóc một mình lão có vẻ hơi nhiều!” Vân Thăng quay đầu lại mới chợt nhớ ra. Hắn mải mê lo cho người ứng viên già mà quên mất cũng không cần đến bốn người cùng chăm sóc lão.
Hắn vừa mở miệng, không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề. Dù là Tam Phát Tử hay ba người phụ nữ đều lập tức rơi vào tình trạng căng thẳng. Việc họ sợ cuối cùng đã xảy ra.
“Ông ơi, bọn ta có sức lực, ông hãy rũ lòng thương. Xin ông đấy.” Hai người phụ nữ còn lại hoảng hốt nói. Bây giờ không phải là lúc cần sĩ diện, họ nhanh chóng quỳ sụp dưới chân hắn van xin. Thời khắc quyết định này, chỉ cần nhượng bộ một bước, cơ hội lớn này sẽ không cánh mà bay.
Rõ ràng lời họ nói trái với sự thật, đứng còn không vững, cả quỳ cũng khập khà khập khiễng, như thế thì lấy đâu ra sức lực.
“Vậy đi, Tam Phát Tử, ngươi sắp xếp cho ba người họ thay phiên nhau, cụ thể thế nào ngươi phụ trách sắp xếp.” Nếu hắn đòi giảm bớt nhân lực, chỉ sợ hai ả đấy lại không biết van lạy đến bao giờ. Thức ăn, với những người dân tỵ nạn đói khát này như lá bùa thôi mệnh, chỉ cần một tí tí, họ cũng sẵn sàng bất chấp tất cả.
Câu nói của hắn chẳng khác nào đã khẳng định địa vị cho Tam Phát Tử, mắt gã lại sáng bừng lên vì sung sướng, không cầm được lòng nói luyên thuyên: “Ông yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Lòng gã không khỏi thở phào, vừa nãy đã thiếu chút gã đã bỏ mặc cho hai ông cháu này. Chỉ một thoáng, không biết do mà tốt đột xuất, không ngờ như thế lại mang lại cho mình một cơ hội lớn này. Nghĩ lại cũng giống như một giấc mơ!
“Vậy được, hai miếng thịt này, các ngươi cứ cầm trước, ăn no rồi làm việc cho ta.” Vân Thăng thuận tay lấy luôn miếng thịt quái vật trên tay Viên Kỳ Dương cùng miếng thịt của bản thân đưa cho ba người phụ nữ.
“Ông ơi…” Thấy miếng thịt trên tay mình bị lấy đi, cậu bé tiếc nuối gọi lại. Nhưng cậu không ngoan không im miệng không nói tiếp. Tuy nhỏ tuổi, nhưng ông lão này đã từng cho hắn một miếng thịt to hơn.
Vân Thăng không dám đưa thịt trùng tử của mình cho họ, nhưng thế quá bắt mắt.
Đợi sau khi vào thành, không cần bọn thành Thôi Tuyết hỗ trợ, hắn chỉ mượn danh nghĩa này để đưa thức ăn cho họ là đủ.
Sau khi quay lại lều, Tam Phát Tử sống chết không chịu vào, cứ đòi cho cụ vào nghỉ ngơi. Thái độ gã cung kỉnh không khác gì đối xử với Khôi ca.
Vân Thăng sắp xếp cho Viên Kỳ Dương ngủ xong, hắn ngồi sang một bên, lợi dụng thời gian ít ỏi thủ luyện nguyên khí bổn thể. Với cảnh giới Xúc nguyên thể tam tầng hắn chỉ còn thiếu một bước, có thể thành công đột phá bất cứ lúc nào.
Ngoài lều, loáng thoáng nghe thấy đối thoại của Tam Phát Tử cùng mấy người phụ nữ đó.
“Tam Phát Tử, thật sự không cần bọn ta vào hầu ông cụ sao?”
“Cô ấy, về soi gương đi. Ông cụ là nhân vật gì chứ, nói ra chỉ sợ các cô đứng tim. Thiên Hành Giả là gì biết không? Ông cụ có mấy học sinh đều là Thiên Hành Giả ở trong thành Thôi Tuyết, đợi ngày mai vào thành, thân phận đó đâu phải hạng thường!”
“Ta nghe nói nhiều Thiên Hành Giả ngay cả bạn bè đồng nghiệp cũ cũng không nhận, lạnh lùng vô tình lắm. Ông cụ cũng từng tuổi này, bây giờ còn bao nhiêu người trẻ biết tôn sự trọng đạo nữa?”
“Lời của các ngươi, có nói cũng chỉ nói ở đây thôi đừng để cụ nghe thấy. Các người cứ mạnh ai lo việc nấy! Ta nói ông cụ đây ít nhất cũng thuộc cấp giáo sư. Thành Thôi Tuyết ngoài Thiên Hành Giả còn cần nhất loại người nào? Không phải là các giáo sư già sao?”
“Tam Phát Tử, không ..không..Tam ca, anh xem ta thật là lẩm cẩm, chỉ toàn nói bậy. Anh đừng nói lại với cụ nhé.”
“Chăm sóc cẩn thận chú Tài. Làm tốt, cụ vui thì sẽ có thưởng, có thưởng sẽ có thức ăn!”
“Các ngươi nói thử xem, một nhân vật cấp giáo sư giống cụ vì sao phải tốt với Chân Huữ Tài thế?”
“Không biết thì đừng hỏi lung tung, thời thế này thế nào? Việc liên quan đến Thiên Hành Giả là việc ngươi và ta có thể hỏi sao? Ít hỏi, ít nói, ít quản, và đừng quên bảo mật, nếu không đừng trách Tam Phát Tử ta vô tình…”
“Đương nhiên, bọn ta cũng không dám nói lung tung.”
…
Vân Thăng ngẫm nghĩ sao mới một chốc hắn lại thành lão giáo sư thế này? Cái này đúng là hắn không vờ được. Kiến thức học thuật trong bụng hắn có mỗi tí ti đó, bao nhiêu cao thủ trong thành, hắn làm sao qua mặt được.
Hắn mải mê suy tính nghĩ cách, rồi cuối cùng từ từ đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng hắn đã thức dậy. Cứ ngỡ mình dậy sớm, không ngờ bọn Tam Phát Tử đã chờ sẵn trước cửa, cả thằng bé Viên Kỳ Dương cũng thức dậy từ sớm, còn chờ mỗi hắn thôi.
Dặn dò mọi người xong, hắn kiên quyết không để Tam Phát Tử ân cần đưa đến trạm kiểm tra ở cửa thành hôm qua.
Đợi hắn cùng Kỳ Dương đến nơi, hắn ngạc nhiên phát hiện hai mẹ con hôm qua bị mắng hôm nay cũng chưa bỏ cuộc. Cảnh tượng hai mẹ con bén mảng gần cửa thành, nhưng lại không dám đến gần quả thật khiến người khác phải chạnh lòng.
“Tên gì?” Ngươi phụ nữ trung niên phụ trách đăng ký cũng vẫn là người hôm qua, ả đầu cũng không ngẩng lên tiếng hỏi.
“Viên Kỳ Dương.” Vân Thăng trả lời thay.
“Bao tuổi?”
“Bảy!”
“Giới tính?” Cũng khó trách ả, bọn trẻ con bây giờ tóc cú dài ra cũng chẳng ai chăm sóc, quần áo thì dơ hầy, căn bản khó mà nhận dạng.
“Con trai.”
“Quan hệ giữa ngươi và hắn?” Ả vẫn chưa thoát khỏi sự chấn động trong thành của ngày hôm qua. Hôm nay có phần hơi thờ ơ.
“Ta là ông của nó.” Vân Thăng nhanh chống nói.
“Để cậu bế đứng vào bên trong thiết bị đi.” Ả ghi ghi chép chép xong, sắc mặt không tí biểu cảm nói, rồi đưa tay nhấn vào công tắc trên mặt tấm bảng tựa giống cảm ứng.
Thiết bị là một thể lập phương dài màu trắng, kín mít không một khe hở. Mặt hướng về Vân Thăng và cậu bé bỗng dưng mở ra một cách cửa, phía trong là một không gian thuần một màu trắng, không có gì khả nghi.
Kỳ Dương khẽ nhìn Vân Thăng, buông bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, gãi gãi đầu định bước vào.
Lúc này, ả phụ nữ trung niên như sực nhớ ra điều gì, bỗng đưa gậy lên cản cậu bé lại và lên tiếng cảnh cáo Vân Thăng: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu cậu bé này quá mười hai tuổi mà ngươi dám giấu ta, trắc nghiệm này vốn không nguy hiểm, nhưng lúc ấy sẽ có khả năng 50% chết. Các ngươi còn muốn thử không?”
Vân Thăng ngỡ ngàng không nói gì. Viên Kỳ Dương nói với hắn chỉ có bảy tuổi, từ ngoại hình và thể hình thì cậu bé đúng là chỉ tuổi đó. Hắn chưa từng hoài nghi, nhưng giờ ả phụ nữ này vừa nói, hắn lại không dám lấy mạng của cậu bé này liều nữa. Giả sử do cậu bé bị suy dinh dưỡng, thật sự là mười hai tuổi, như thế sẽ có khả năng 50% chết. Đấy liên quan đến tính mạng!
“Cháu thật sự chỉ có bảy tuổi.” Viên Kỳ Dương chủ động trả lời.
Người phụ nữ đó liếc nhìn tiểu Kỳ Dương một phát rồi nói: “Vào đi!”
Cậu bé quay đầu nhìn Vân Thăng, xong lại lê bàn chân nhỏ của mình đi vào thiết bị màu trắng ấy. Sau khi cậu bé đi vào, cánh cửa từ từ đóng lại.
Khoảng mươi phút sau, màn hình trước mặt người phụ nữ đó đã xuất hiện toàn bộ chỉ số hình mô phỏng của Viên Kỳ Dương. Đỏ đỏ xanh xanh đủ các màu, Vân Thăng cũng xem chả hiểu.
“Ỷ, không tồi. Trong thế mà lại trên cả loại tốt! Chúc mừng ông, cháu ông đã đạt tiêu chuẩn!” Người phụ nữ ấy kinh ngạc thốt lên, khẩu khí cũng lập tức thay đổi hẳn.