Chẳng mấy chốc Vân Thăng đã biết được nguyên nhân tên áo choàng này đến khu dịch thể.
Nó bị thương, có vẻ cần dịch thể thúc tiến gấp, vì thế mà giờ đang phóng như gió đến cự phần…
Không biết ả áo trắng trốn trong lâu đài đã dùng gì công kích mà để nó thương nặng nhường này. Tóm lại, tình hình trước mắt của nó cực kỳ tồi tệ, đến nỗi hắn cảm nhận rõ sự yếu đuối của hắn.
Đối với Vân Thăng mà nói, nó bị thương càng nặng, tình hình càng tồi tệ, lại càng có lợi cho hắn. Hắn cầu thế còn không được.
Giờ phút này, hắn lại càng cần chấn tỉnh, không gấp rút ra tay tập kích. Ngược lại, khi trú trong áo choàng, dõi theo từng hành động của tên áo choàng, hắn càng nắm rõ hơn một số kỹ xảo sử dụng áo.
Ít nhất, khi đi vào vùng dịch thể, toàn thân hắn bộnÍt nhất, khi đi vào vùng dịch thể, toàn thân hắn bỗng xuất hiện một làn làn sóng vân, bao phủ tất cả khí tiết của nó và của cả Vân Thăng, không lộ một mảy may tông tích.
Nếu trong đây có sự tồn tại của Cẩm Thạch chín mùi, may ra có thể phát hiện sự xâm nhập của nó. Còn với Cẩm Thạch ấu thể bị Vân Thăng phong ấn, tất cả trùng tử khác, hay cả Tử Viêm ma trùng cũng khó mà phát hiện nó băng băng phi trong khu dịch thể.
Trong Vật Nạp phù của hắn cũng có tàng một bộ áo choàng, nhưng không biết sử dụng. Trừ khi nguy hiểm hắn sẽ khoát trên người để gia tăng tốc độ và khả năng phòng hộ, ngoài ra nó như vật vô nghĩa không phát huy được tác dụng chân chính.
Thế nào để sử dụng đúng áo choàng tất nhiên tên này sẽ không nói. Việc Vân Thăng có thể làm là quan sát tỉ mỉ nó đã vận dụng năng lượng thế nào trong áo.
Nhờ phương pháp tu luyện Cổ Thư độc nhất vô nhị, nó có đặc điểm là cực nhạy bén trước năng lượng và sự dao động nguyên khí.
Lại thêm việc Cổ Thư giới thiệu đến pháp tắc vận dụng và nguyên lý quy luật căn bản của năng lượng, theo từng động tác vận dụng năng lượng của tên áo choàng, hắn dần dần mò ra được một số manh mối. Dẫu sao với một sự việc xa lạ này, điều hắn làm được cũng chỉ thế.
Giờ này, tên áo choàng này hoàn toàn không biết tên nhân loại nó dẫn theo, trời thời khắc ngàn cân chỉ mành này cũng vẫn không ngừng “học lỏm”. Nó chỉ bỗng chốc cảm thấy lão già này có giá trị nghiên cứu nào đấy, mới bắt hắn theo. Nó chưa hề nghĩ lão già dở sống dở chết này có thể làm nên trò trống gì.
Trong chớp mắt, hắn đã dẫn Vân Thăng vào đến nôti bộ cự phần. Cự phần này không to, Cẩm Thạch cũng không ở đây. Nó quen thuộc rút các ống dịch thể ra, và không biết đã dùng phương pháp gì mà dễ dàng hút một lượng lớn dịch thể ra.
Chất thúc sinh có tác dụng rõ rệt với vết thương của người áo choàng, chỉ một lát hắn đã nhìn thấy máu trên vết thương nó dần dần nhỏ lại.
Thấy thế hắn không khỏi nôn nao. Quyết không thể để tên này hồi phuc năng lượng trong cự phần đầu tiên này. Nếu không, hắn không chắc kết hợp với binh đoàn trùng tử mà có khả năng giết chết nó tại đây.
Để nó thoát đồng nghĩa với rắc rối vô cùng tận.
Cứ phần này có ý thức cảnh giác tự bảo vệ, khi xưa hắn vì lấy dịch thể tai đây mà gặp phải phản kích bổn năng của cự phần. Không rõ tên này giờ đã dù thủ đoạn mê hoặc phản ứng của cự phần, khiến lượng lớn các loại dịch thể ào ạt chảy vào lòng bàn tay…
Giờ này, hắn đã bị tên áo choàng vức sang một bên. Nằm trên thể nội đầy dịch thể của cự phần. Cẩm Thạch ấu thể tuy còn nhỏ, không thể không chế hai cự phần này cắt đứt hành động của tên áo choàng, và lừa nó vào cự phần Cẩm Thạch đang tồn tại, xem ra phải nghĩ cách khác.
Thương tích của tên áo choàng dần dần hồi phục. Bắt gặp tên áo choàng chuyên tâm đứng liệu thương trên các ống dẫn, hắn nhảy bật dậy rút Thiên Bích kiếm trong Vật Nạp phù ra đâm vào phần nền cự phần dưới chân.
Để đảm bảo cự phần có phản ứng, hắ còn cố tình lê kéo thành một đường dài. Đâm một nhát nhưng lại không đâm thủng, và chỉ một lát hắn lại thu hồi kiếm, vờ như chưa hề có vụ việc gì xảy ra.
Lập tức,cự phần bắt đầu rung động, vô số ống dẫn từ trên không trung phi vũ mà đế, trực bức vị trí của hắn vào tên áo choàng.
Thực tế, mục tiêu của đám ống dẫn này là Vân Thăng, tên áo choàng hoàn toàn không biết.
Khí chúng lũ lượt ào đến tấn công, tên áo choàng cứ ngỡ mình bị phát giác. Nó lẩm bẩm một tiếng. Không một giây chần chừ, nó một tay túm lấy Vân Thăng, xong ra khỏi cự phần theo lối vào cũ trước khi nó bị phong tỏa.
Từ tốc độ với kinh nghiệm đối phó,cho thấy tên áo choàng này kinh nghiệm hơn Vân Thăng nhiều. Lúc trước, Vân Thăng đã không thể dễ dàng rút khỏi cự phần, để rồi phải mạo hiểm rút lui từ trên không.
Dẫn theo Vân Thăng, nó hỏa tốc ra khỏi cự phần.Một lượng lớn trùng tử đã tụ tập bao vây sẵn bên ngoài, khí thế đằng đằng. Đã thế Vân Thăng còn vô cùng phối hợp, không ngừng âm ỉ giải phóng nguyên khí bổn thể để hấp dẫn chúng đến.
Giáo sư Tôn từng nói, trùng tử không nhờ thị giác để phát hiện kẻ thù, chúng có những khí quan quan trọng hơn, nhờ thế mà cực nhạy cảm với năng lượng và khí tiết của các loài sinh vật khác.
Chẳng mấy chốc, tên áo choàng phát hiện bọn trùng tử này chắc hẳn đã phát hiện ra tên nhân loại trên tay mình. Nhưng nó bất chấp. Với tốc độ của mình, dù bị thương đi chăng nữa, nhưng trốn thoát bọn động vật hạ đẳng này không có gì khó khăn.
Nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước, đạp lên đầu một con trùng tử, hắn chạy ào về hướng cự phần lớn nhất.
Đấy là đại bổn doanh của Vân Thăng!
Xoẹt một tiếng.
Áo choàng đỏ chói và cả khí tiết của nó lập tức biến mất vào trong lối vào cự phần.
Người áo choàng cần chất thúc sinh để liều thương. Xong nó còn phải đưa lão già này về thành Liệt Hỏa tiến hành giải phẫu phân tích. Đây là lần đầu hắn gặp một tên nhân loại có thể an toàn không sứt không mẻ trước liệt hỏa hộ thân của nó.
Cho dù lão già này đã gây phiền phức không nhỏ, khí tiết trên người lão cứ cuốn hút bọn trùng tử đến; nhưng việc này vẫn chưa đủ để nó để tâm. So với việc khám phá tốc độ tiến hóa và trình độ của nhân loại thì việc này chả là gì.
Tuy nhiên, vừa bước vào cự phần thứ hai này, nó điển hình cảm nhận rõ sự dị dạng. Theo sự hiểu biết của nó về quy trình hoạt động, cự phần này hình như xuất hiện vấn đề?
Nó cơ hồ không có thời gian ngẫm nghĩ về việc này. việc lạ liên tiếp xảy ra. Trùng tử ở sau không vì hắn vào cự phần mà biến mất. Ngược lại, chúng cứ ồ ạt ùa vào như cơn đại hồng thủy.
Lúc này, cửa miệng phía trên của cự phần cũng không ngừng có trùng tử tràn vào. Bên tai vang vảng tiếp gào thét inh ỏi cả tai của chúng.
Tên áo choàng nghi hoặc: một thế trận hùng hậu đến thế, không lẽ trong một thời gian ngắn, “thể trí tuệ” đã được hình thành?
Trước đấy không lâu, nó đã phát hiện “thể trí tuệ” xuất hiện ở cự phần thứ hai. Phạm vi khu vực Hoàng Sơn không rộng, thế lực trùng tử dùng không lớn mạnh, nhưng vì để quan sát kết cấu xã hội của trùng tử mà không giết nó đi từ trong trứng nước…
Giờ đây tình hình có phần vượt khỏi quỹ đạo ban đầu. Tốc độ phát triển “thể trí tuệ” nhường như đã xảy ra sự đột biến đáng kể, nó đã có thể dàng phát hiện ra sự xâm nhập của hai vật thể lạ.
Tên áo choàng giờ đã không nghĩ trong tử đến là do tên nhân loại trên tay. Chúng nhắm vào nó là một việc quá rõ ràng.
Nếu chưa từng bị thương, việc dẫn theo một tên nhân loại ra đi là một việc quá dễ dàng. Bây giờ, dẫn theo một tên nhân loại thoát khỏi đây lại khó khăn vô cùng.
Chỉ trong một thoáng, nó đã nhanh chóng quyết định sẽ bỏ lại tên nhân loại này. Tuy khá tiếc nuối vì khó khăn lắm mối tìm được một mẫu thí nghiệm. Biết sao được, an toàn trên hết!
Tốc độ của nó cực nhanh, làm Vân Thăng đang chuẩn bị hạ thủ chưa kịp phản ứng, đã bị hắn hất văng vào quân đoàn trùng tử.
Liền sau đó, tên áo choàng cao ngạo không bao giờ lộ rõ biểu cảm này không khỏi bỡ ngỡ.
Lão già thừa thế nhào lộn trên không, người khoác chiếc chiến giáp uy vũ, tay cầm kiếm sắc, nhảy bịch xuống đoàn trùng tử.
Nếu chỉ thế vẫn chưa đủ khiến hắn kinh ngạc.
Kỳ lạ là,đoàn quân trùng tử hung hãn này lại để mặc sự tồn tại của tên nhân loại này, đoàn trùng từ ồ ạt thẳng tiến này, tự động tránh ra tách thành hai khi đi ngang qua hắn.
Nó bỗng nhiên khó mà chấp nhận được sự việc này. Nếu trước mặt, là cảnh tượng tên nhân loại này dùng vũ lực mạnh mẽ để trốn chạy trùng đoàn, có thể nó sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Nhưng trước mặt hắn bây giờ, quả thật quá ư hoang đường!
Hai chủng tộc thủy hỏa bất dung này, giờ có thể an lạnh đứng kề cạnh nhau rất ư ăn ý.
Tên áo choàng vẫn nhạy bén này bỗng dưng thờ người…
Và cũng chỉ trong khoảnh khắc, trùng tử đã ào đến kề cạnh.
Đến lúc nó gần như bị núi trùng tử đè lên người, nó bỗng nhìn vào mắt Vân Thăng như gặp phải điều chi khó mà tưởng tượng.
Tên Thiên Hành Giả nhân loại ấy lại khoác trên người chiếc áo choàng quen thuộc nhất và nhảy phọt lên người con phi trùng “ngoan ngoãn chờ đợi” phía sau, đang tiến lại gần hắn với tốc độ sao xẹt.
Tên áo choàng bỗng thấy đầu óc trống rỗng, nó thậm chí nghĩ tên này có liên quan đến Băng tộc. Cuối cùng, nó cũng bình tĩnh lại vì nhường như nghĩ thông suốt một việc. Nhiệm vụ hắn ở khu vực Hoàng Sơn này, căn bản không phải vì Thần Vực, trùng tử hay bất kỳ loài sinh vật nào, mà là tên nhân loại trước mặt này!
Chính hắn!
Nó bỗng thấy mình trong cái may lại có cái rủi. May là cuối nó cũng bất gặp tên này, xui xẻo là nó lại bị thương trong lúc tìm bọn ứng viên Thần Vực. Giờ nó chắc không còn cơ hội để dẫn người đàn ông có thể làm bạn với trùng tử này.
Nó rút trường đao ra, vừa tung từng làn hỏa diệm vô tình đã không ngừng liệt sát bọn trùng tử ồ ạt tiến đến, vừa cố gắng ghi nhớ bộ mặt của Sở Vân Thăng.
Nó không ngừng dự định, nếu có thể dẫn một người như thế về. Đó sẽ là việc kinh thiên động địa nhường nào. So với việc này, Thần Vực chả là gì.
Chỉ là nó không hề ngờ đến, Vân Thăng đâu có ý định để nó rời khỏi đây!