Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 263: Súng Đâu?



Tào Chánh Nghĩa, chủ nô hạ cấp thành Liệt Hỏa, Thiên Hành Giả hỏa năng. Cái tên gọi được đặt từ thuở Dương Quang này quả thật không hợp với bản tính tà ác được cấy sâu trong lòng gã. Nếu nói trên thế gian này có người phải “cảm kích” trận đại họa này, chắc lẽ chính là một trong số ấy.

Một nhân vật nhỏ bé dưới đáy xã hội thời đại Dương Quang, các nam thanh nữ tú tầng lớp áo trắng hiện đại gặp phải chắn hẳn cũng vòng đường mà đi, để tránh bị gã vấy bẩn bộ cánh sạch sẽ của họ. Gã thậm chí còn chưa một lần bước chân vào KFC.

Tuy nhiên, mặt trời biến mất, thời đại Hắc Ám giá lâm lại kỳ tích biến gã đàn ông như rác rưởi này bỗng chốc đoạt được sức mạnh mà hắn có mơ cũng không dám nghĩ đến.

Sức mạnh này giúp cuộc đời hắn tràn ngập ánh hào quang. Địa vị hắn tăng vọt ào ào hơn cả hỏa tiễn . Từ tận cùng xã hội, giờ gã đã thành người thuộc tầng lớp đỉnh của kim tự tháp quyền lực.

Những kẻ từng khinh rẻ gã, giờ đều phải cúi mình như loài chó loài lợn mà xua nịnh; những ả đàn bà thời xưa chỉ chạm nhẹ góc áo hắn cũng chê bẩn, giờ người người cứ muốn tranh nhau mà leo lên giường gã…

Gã chưa từng sở hữu một sức mạnh như thế. Ai dám khiến gã không vui, chỉ cần động động ngón tay, đã có thể quẳng tên ấy cho trùng tử làm thịt;.Chỉ cần lọt vào mắt gã, dù cướp dù cưỡng ép, hoặc dùng thức ăn để đổi với chủ nô khác, không gì là không được!

Sát sinh cướp đoạt chỉ trong một ý niệm. Cái khoái cảm có thể vô cùng tận điều khiên sống chết của người khác khiến gã say đắm, chỉ thấy mình như sống trong mơ.

Gã thật sự chỉ mong cuộc sống như thế này cứ tiếp diễn. Vĩnh viễn tiếp diễn! Để cuộc đời gã cũng có niềm vui, để gã có thể hoành hành vô lối.

Như câu cửa miệng của hắn : “Lão tử cũng có ngày hôm nay, hahaha..!”

Cuộc sống hạnh phúc và niềm vui của hắn chỉ kéo dài đến hôm nay, không, chính xác hơn là từ tối qua. Sau khi nhận được một tin động trời, hắn đã mất ngủ. Dù trong long là người phụ nữ uốn éo như rắn nước, hắn cũng chả còn hứng thú gì.

Suốt đêm qua hắn cứ trằn trọc nghĩ ngợi lung tung. Những trải nghiệm cuộc sống hèn hạ lúc thời đại Dương Quang đã những bài học xương máu dạy cho một người trình độ văn hóa không cao như hắn biết, trăm vạn lần không được đắc tội những người không đắc tội. Nếu không, trong một thời đại vô phép tắc luân lý này, hậu quả chỉ có thể càng thê thảm hơn.

Hắn không sợ những tên nước ngoài mình bắt nhằm. Dẫu sao bắt về từ thành Thôi Tuyết, chỉ có công chứ không thể là tội. Cái hắn ức là bản thân đã không nắm bắt được tình hình, bỏ qua cơ hội lấy lòng ngài đã đành, đã thế, hắn còn một mực bắt ngài quản sự đại nhân dùng thức ăn để đổi mới chịu thả người.

Nếu chỉ là một quản sự như Tiểu Chân đã đành. Hắn không phải để tâm, muốn ăn cứ ăn, muốn ngủ cứ ngủ, muốn làm gì cứ làm.

Nhưng đằng này, tối qua hắn nhận được một tin, tên quản sự này do ngài sứ giả đích thân đưa về và trao quyền, hơn nữa nghe đồn là cả thành chủ cũng đang tìm cách lôi kéo tên này.

Những điều này đều nói rõ, ngài quản sự này chính là thân tín của ngài sứ giả.

Thân tín của ngài sứ giả! Chỉ nghĩ đến tước hiện này, hắn đã thấy bủn rủn toàn thân, hồn bay phách lạc. Cả thành Liệt Hỏa này ai không biết ngài sứ giả chính là đấng thần thánh của mọi người.Mà bản thân hắn lại đi đòi thức ăn với thân tín của vị thần này, đúng là ngốc đến mức lọt lỗ.

Càng nghĩ hắn lại càng không ngủ được. Đẩy ả đàn bà trong tay đi, sáng sớm đã dậy chuẩn bị một lô một lốc lễ vật hòng mong cứu vãn được.

Vân Thăng không muốn gặp tên Tào Chánh Nghĩa này. Việc hắn nhiều cả núi, rối vò vò, nhưng nghĩ lại khẩu súng Liệt Diệm Edgar đánh mất lại không thể không gặp.

“Vào đi.” Vân Thăng sửa lại áo quần, vững vững vàng vàng ngồi trên ghế, tay lấy ly rót nước.

Cửa vừa được mở liền thấy một ở đâu lăn vào quỳ tụt dưới chân hắn, khiến hắn cũng phải giật nảy mình.

“Ngài quản sự đại nhân, tối qua tiểu nhân từ thành Thôi Tuyết mang về vài bình rươu. Vì quá chén mà không nhận ra ngài, có mắt không biết Thái Sơn, có mắt như mù. Thật đúng là tiểu nhân khốn nạn, đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân.” Tào Chánh Nghĩa biết điều giơ tay tát vào mặt mình mấy bạt tay liền.

“Đứng lên nói chuyện đi.” Vân Thăng rất ư không quen với chế độ nô lệ ở đây.

“Ngài bỏ qua cho tiểu nhân rồi ạ?” Gã Tào Chánh Nghĩa vẫn căng thẳng hỏi lại.

“Súng đâu?” Vân Thăng tìm khắp bàn nhưng vẫn chả tìm ra nước, có phần bực bội, khổ nỗi có mặt người ngoài, hắn lại không tiện giở Vật Nạp phù ra. Thôi thì giải quyết xong vụ này sớm để còn đi tìm nước và thức ăn nhét bụng.

“Súng?” Tào Chánh Nghĩa không kịp phản ứng, thờ người nhìn hắn. Mãi một lúc sao hắn lại hiểu nhầm thành ám hiệu đòi hối lộ của Vân Thăng liền đáp: “Ngài quản sự, ngài chờ lát, tiểu nhân đã sớm chuẩn bị sẵn.”

Nói xong, gã liền đứng dậy. Lòng gã nhẹ nhàng hẳn, vì nếu ngài quản sự đã nhận quà, vậy việc tối qua coi như xí xóa. Gã thở phào nói lớn ra ngoài: “Còn không mang đồ vào cho đại nhân quá mục?”

Người bên ngoài trả lời xong liền thấy hai gã trung niên khiêng vào phòng một chiếc rương gỗ to tướng, đặt cạch một tiếng ngay giữa phòng, và theo sau là một cô gái ấp úng.

“Muốn chết à, sao không nhìn kỹ nào mà chúng mày dám bát nháo.” Gả Tào bất mãn hai gã đàn ông đã gây tiếng động, liền vung tay bạt cho mỗi người một chưởng bay cả ra ngoài.

“Được rồi. Đừng gây sự ở chỗ của ta nữa, mau mở rương ra.”Vân Thăng chỉ một lòng muốn lấy lại súng Liệt Diệm, căn bản không có thời gian để ý đến việc chi.

“Ai…ái…” Đối diện với Vân Thăng, mặt gã thay đổi còn nhanh hơn tốc độc lật sách, chỉ một tích tắc mặt lại cười tươi như hoa.

Đợi gã mở rương, từng lễ vật đưa đến trước mặt Vân Thăng vừa a dua: nào gạo, nào bánh, mì ăn liền…cả muối.

Nói đến muối, gã liền liếc trộm Vân Thăng một phát. Phải biết rằng, thứ này trong thời này còn quý hơn cả vàng thời đại Dương Quang. Gã nghĩ Vân Thăng nhất định sẽ vừa ý với nó.

Tuy nhiên, cái gã thấy lại là mặt ngài quản sự ngài càng tối sằm lại, bất mãn, thậm chí là giận dữ.

Không thể nào, đây đã là những lễ vật tốt nhất gã dốc tâm chuẩn bị. Cả thành chủ nhìn thấy thứ này cũng sẽ vui mừng, đằng này…

“Súng đâu.” Vân Thăng lạnh lung nói.

“Súng…sung…ngài quản sự, đây …đây không phải là ‘súng’sao? Ngào xem, cả đạn tiểu nhân cũng chuẩn bị sẵn…” Gã mồ hôi lạnh ròng ròng nhanh tay kéo cô gái ở đằng sau lên, ấp a ấp úng nói.

“Hừ, Tào chủ nô, ngươi cần ta lấy thức ăn để đổi súng với ngươi nữa ư?” Hắn đột nhiên chỉ tay vào phân thân áo choàng trong đại sảnh, cười lạnh lung: “Có biết khẩu súng ấy là của ai không?”

“Á!” Gã thật sự bị Vân Thăng làm hoảng hồn, vội vã lắc đầu thề thốt: “Ngài quản sự, lão gia tử ơi, ngài đừng đùa với tiểu nhân nữa. Tiểu nhân yếu tim chết mất. Tiểu nhân mà có tâm ấy, hãy để trùng tử ăn thịt tiểu nhân.”

“Đừng nói nhiều, súng đâu?” Vân Thăng đứng phắt dậy, đi thẳng về trước hai bước, dừng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm vào gã, xem còn chạy đâu cho thoát.

Gã Tào giờ này mới ý thức ra ý của ngài quản sự, bỗng chốc mồ hôi lại toát đầy mình, không dám nhìn thẳng lại mắt Vân Thăng, cẩn trọng đáp: “Ngài quản sự, rốt cuộc ngài cần súng gì? Chỉ cần tiểu nhân có, nhất định sẽ mang đến cho ngài…”

“Lúc bắt tên da đen Edgar đó về đây, tay hắn có cầm súng. Ta nghe nói giờ đã lọt vào tay ngươi, đừng nói với ta rằng ngươi không biế gì.” Vân Thăng lại bước lên một bước, Tào Chánh Nghĩa hoảng hốt lùi về sau. Vân Thăng vẫn nói: “Thân phận như ngươi, căn bản không có tư cách biết việc này. Nhưng nếu ngươi không chịu giao trả súng, lão tử ta phải nhắc ngươi rằng, súng ấy của đại nhân đặc chế, làm như thế nào thì ngươi tự suy nghĩ.”

Tên Tào Chánh Nghĩa giờ đã mồ hôi ròng rã khắp ngươi, gã căn bản không nghĩ ra khẩu súng ngài quản sự đang nói. Nghĩ cả đêm qua, chỉ cảm thấy là do mình đòi thức ăn của ngài mà đắc tội. Còn ba tên nước n goài kia, do ngài quản sự nói phải hỏi thăm tình hình thành Thôi Tuyết nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Giờ hóa ra là sự tình thế này liền nhanh chóng trả lời: “Ngài quản sự, hóa ra ngài đang nói về khẩu súng đó. Súng ở…ở..tiểu nhân sẽ đi lấy liền.”

Tào Chánh Nghĩa sợ khiếp vía. Gã rốt cuộc đã gây họa gì đây? Vốn dĩ do chán chơi với mấy ả cao ngạo năm xưa, giờ bắt được một ả mắt xanh mũi lõ, đang muốn thử hàng Tây, thuận tiện thêm mấy tên nô lệ Tây. Không ngờ chúng lại có liên hệ như thế với ngài sứ giả. Gã giờ nghĩ lại cũng muốn ngất.

“Còn không mau đi!” Vân Thăng giơ chân đá mông gã một phát, vừa ngẩng đầu lên đã gặp ngay bọn Edgar và nhà thực vật học ấy đương bước vào.

Hai người bọn chúng bị gã Tào Chánh Nghĩa này hành hạ riết đâm sợ. Giờ bỗng thấy gã hốt hoảng chuồn khỏi phòng Vân Thăng, chúng vội tránh ra hai bên theo phản xạ, “cảnh giác” tiễn đưa bóng hình gã ra đi.

Sự tình đã thế này, Vân Thăng cũng không việc gì phải vội. Hắn cuối mình lấy một gói bánh quy và chai nước ngọt quá date từ rương lễ vật tên Tào Chánh Nghĩa để lại đặt lên bàn. Tiểu Chân vẫn chưa đến, hắn giờ vừa đói vừa khát rã rời.

“Ngươi ăn chưa?” Vừa bốc bánh, hắn đã liếc thấy Edgar đang không ngừng nuốt nước bọt. Hắn chỉ tay vào rương nói: “Tự lấy ăn, còn muốn ta hầu hạ ngươi nữa à?”

Edgar xấu hổ cười hê hê: “tại đã mấy bữa không được ăn…”

Không thể không nói, tên Tào Chánh Nghĩa đó muốn lấy lòng hắn đã phải bỏ không ít tâm huyết. Edgar còn tìm được cả bịch bánh mì trong rương. Bánh mì là thứ dễ bị móc, thế mà túi bánh này lại hoàn toàn không bị biến chất. Vân Thăng thậm chí hoài nghi gói bánh này có nguồn gốc từ kho thức ăn dưới lòng đất của tên tỷ phú Trương Hộ trong trại Bao Tử.

“Những người còn lại đều đi ra đi. ” Vân Thăng phây phẩy tay hạ lệnh cho hai tên phu khuân và cô gái kia.

“Ngài Len…” Edgar đột nhận ra mình nói nhầm, vội vàng đỗi giọng: “Ngài quản sự, ngài xem, có thể chia một ít cho Laura không?”

“Tự ngươi suy xét, đừng lằng nhằng với ta ba thứ việc này. Sao? Đã hỏi cô ta chưa? Đồng ý chư?” Hắn nhìn thẳng vào tên chuyên gia thực vật học kia hỏi Edgar.

Hôm qua nghe Edgar kể, hắn trực giác cô ả này không phải hạng thường, chỉ mỗi việc cô hi sinh cho các nữ sinh của một quốc gia khác, đã thấy đây là người không sợ chết. Một người không biết sợ cái chết, bất kỳ điều kiện gì với cô cũng sẽ thành vô nghĩa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.