“Đồng ý, tất nhiên đồng ý, nhưng mà ngài quản sự…” Edgar xé nửa miếng bánh mì đưa Laura, khó khăn nói.
Vân Thăng cắt ngang hắn, nói thẳng: “Hãy để cô ấy tự nói.”
Thái độ của hắn cũng rất đơn giản, nếu như cô Laura này tự cho rằng mình có quyền đề nghị điều kiện quá đỗi quá đáng, hắn sẽ không tiếp tục vấn đề. Người không thể dùng được, thì phải để tự sinh tự diệt. Cô có sống hoặc chết cũng không còn liên can đến hắn. Hắn không thích dây dưa.
Trong lúc Edgar vẫn muốn cố gắng dàn xếp, nữ thực vật học trẻ tuổi có bộ tóc màu vàng óng ả đã chủ động bước lên cúi chào Vân Thăng, với Hán ngữ lắp bắp của mình nói: “Ngài quản sự đáng kính, trước tiên xin cảm tạ ơn cứu mạng của ngài với ta. Nếu không có ngài, có lẽ giờ ta đã không còn có mặt trên thế giới này.”
“Ta không phải vì cứu cô, chỉ là muốn cứu hắn.” Vân Thăng chỉ tay về hướng Edgar, hoàn toàn không có ý nhận lời cảm tạ của cô.
Laura nở một nụ cười quyến rũ, như chưa hề nghe thấy lời từ chối của hắn, tiếp tục nói: “Ngài quản sự, để báo đáp ngài, cả ta và Bandly đều đồng ý làm việc cho ngài.”
“Vào vấn đề chính đi, ta không có nhiều thời gian.” Sau khi hớp một ngụm nước ngọt, Vân Thăng nói thẳng. Nhìn thần sắt ấp úng của Edgar vừa rồi, hắn đoán ngay ả này chắc hẳn đang có điều kiện cổ quái gì đây.
Laura khẽ gật đầu. Người đàn ông Trung Quốc trước mặt này có một địa vị chí cao tại thành Liệt Hỏa này qua lời kể của Edgar lại càng kỳ diệu đến cực điểm. Cô vẫn nhớ rõ trong lúc ba người họ bị bắt sắp bị xử tử, Edgar vẫn cứ nhắc mãi chắc chắn sẽ có người đến cứu họ. Cô và Bandly cứ ngỡ gã đã hóa rồ, không ngờ rằng, cuối cùng quả thật có người xuất hiện…
Tối qua cô đã cố moi tin từ miệng Edgar xem ông lão này có phải chính là “vị cứu tinh” mà hắn nhắc.
Không ngờ Edgar trước giờ luôn thật thà với cô lại lúng ta lúng túng sống chết không chịu khai. Điều này càng tăng thêm nghi ngờ của ngờ về ông lão này.
Vừa nãy bắt gặp tên chủ nô hung hãn đòi giết ba người họ hôm quà khúm núm trước mặt người đàn ông này, nhưng ngược lại, người đàn ông này lại tỏ ra rất “dễ gần” với Edgar, vì thế, cô có thể đoan chắc giữa hai người chắc chắn có mối liên hệ nào đấy.
Edgar là người bạn thân nhất của cô, hắn chưa bao giờ giấu cô điều gì. Nhưng trên việc này, rõ ràng hắn đang chê giấu điều gì đấy.
Cô không hiếu kỳ đó là điều gì, với một người xuất thân danh gia vọng tộc tại Mỹ, cô rất biết cách tôn trọng người khác. Chỉ là cô lo lắng cho Edgar, lo hắn vì muốn mưu cầu sống sót có thể có những hi sinh không đáng. Hay nói cách khác, sợ hắn bị lợi dụng, làm những việc không thể tha thứ được, phản bội lại nhân loại và lương tâm để rồi phải xuống địa ngục khi chết đi.
“Edgar đã giải thích rõ ràng nội dung công việc với ta. Sau khi suy nghĩ thận trọng,ta thấy rằng để làm được điều này, cần ngài hỗ trợ hai việc.” Laura chọn lời cẩn trọng để nói. Đàn ông trong thành này đều là những gã điên, cô không hiểu tí gì về gã đàn ông này. Dù Edgar đã đảm bảo rằng hắn là người rất dễ nói chuyện.
“Tiếp tục.” Vân Thăng vẫn không có biểu hiện gì.
“Thứ nhất, ta cần một trợ lý chuyên về lĩnh vực hóa hoặc dược, nếu không, một mình ta e rằng không thể hoàn thành công việc nghiên cứu này.” Mặt cô đã phần nào hồi phục chút thần sắc.
“Việc này không thành vấn đề, ta sẽ cho người có lĩnh vực chuyên môn để cho chọn. Còn thứ hai?” Sau khi suy nghĩ một lúc, Vân Thăng đã nhanh chóng chấp nhận. Tuy người như thế khó tìm, nhưng trong phạm vi Hoàng Sơn này không thể không có một người làm được.
“Thứ hai, đây là một ‘vũ khí’ có uy lực lớn mạnh, nhân danh lời thình cầu của một con người hi vọng ngài có thể dùng thành quả nghiên cứu này vào việc giúp đỡ con người, chứ không phải để giết người.” Laura phớt lờ Edgar đang không ngừng nháy mắt ở một bên, “dũng cảm” đón lấy ánh mắt của Vân Thăng, run rẩy nói.
Vân Thăng sững sờ, sau đấy bất chợt cười khì. Sao lại có thể tồn tại một con người “khả ái” đến thế? Đấy hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Thời buổi này, ta không giết người, người sẽ giết ta. Trừ khi ta không còn quý trọng sinh mạng của mình, hoặc hay ta chính là Đức mẹ Maria.
“Không ngờ cô còn có tâm như thế, chỉ là, ta phải nói rõ với cô rằng. Nghiên cứu nó, chính là để giết người. Giết rất nhiều người đồng thời cũng là cứu rất nhiều người. Cho nên điều kiện thứ hai này, ta không thể chấp nhận. Cô chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu, còn việc sử dụng là của ta. Làm hoặc không làm, cô tự quyết định lấy.” Hắn vẫn bình thản đáp.
Giờ đây, thành Thôi Tuyết được thầy Tất của Nhậm Tam Bảo giúp đỡ điều chế loại “thuốc mê”này; trong tương lai, không bài trừ khả năng hắn soái lãnh thành Liệt Hỏa tấn công chúng. Hắn không thể không đề phòng.
Laura không ngờ Vân Thăng lại thẳng thừng từ chối lời thỉnh cầu của cô, cả lừa dối cũng không thèm. Dẫu sao, sau khi điều chế thành công, hắn bội ước thì cô cũng không làm gì nổi hắn.
“Ta sẽ làm. Ngài là một người thành thật, ta đồng ý làm việc cho một người thành thật,” Cô lại nở một nụ cười tươi rói nhận lời.
“E rằng không chỉ có thế …” Hắn cười nhạt.
Giờ hắn đã phần nào đoán được cô gái này là người như thế nào. Một người phụ nữ có giá trị quan theo chủ nghĩa đạo đức và hoàn mỹ, có lẽ điều cô muốn còn nhiều hơn, nhưng hắn mặc kệ.
Nghiên cứu loại độc tố này chỉ là thủ đoạn phòng hờ và giải quyết tình huống cấp bách trước mắt. Không nói thành Thôi Tuyết, trong thế giới này, chỉ cần có điều kiện và nhân lực như thành Kim Lăng, chắc hẳn họ đã sớm nghiên cứu sản xuất với quy mô lớn loại độc tố này.
Công thức này chắc hẳn không thể là độc quyền, hắn cũng chỉ muốn người ta có, mình cũng có, và không bị trúng chiêu. Còn những việc khác, đại loại nhưng cô ả này muốn dùng nó vào việc giúp đỡ “sự tiến bộ của con người”, hắn mặc kệ.
“Có điều, ta phải nhắc các ngươi nhớ, cái tên Bandly đó không được phép tham dự vào việc này.” Hắn nhớ lại những mô tả của Edgar lúc trước, không tài nào yên tâm với người này.
“Ngài quản sự, Bandly là một người không tồi…” Laura cố gắng thuyết phục.
“Dù hắn có là Eistein tái thế đi chăng nữa cũng không được. Ta là một người cẩn trọng, không để những người không an toàn vào làm việc quan trọng. Không cần nói nữa, ngươi đi chuẩn bị đi, lát sau ta sẽ để Edgar mang nguyên liệu đến cho ngươi.” Vân Thăng vẩy tay hạ lệnh trục khác, hắn còn có việc muốn bàn với Edgar.
Laura thất vọng ngậm miệng, lẳng lặng đẩy cửa đi ra liền bắt gặp một bóng người vội vã chạy ra. Hóa ra là tên chủ nô ấy, trong lúc hoảng hốt, cô nhảy vội sang một bên.
“Sao ngươi quay về nhanh thế?” Vân Thăng rất hoài nghi tên này lại tay không đi đến.
“Ngài quản sự, ngài xem ta lú lẫn đầu óc rồi. Khẩu súng của ngài đã không ở chỗ tiểu nhân. Hôm qua tiểu nhân đã giao cho ngài Tam tướng quân rồi.” Mặt Tào Chánh Nghĩa mếu xệch. Gã bị danh ngài sứ giả làm choáng váng, chạy ra khỏi sảnh, sau một làn gió lạnh vào người mới sựt nhớ ra, khẩu súng uy lực ấy đã bị ngài Tam tướng quân lấy đi.Gã phải dốc hết can đảm mới dám quay lại báo cáo.
“Tam tướng quân? Gã mập ấy?” Vân Thăng nhớ mang máng đã nghe tên này từ đâu.
Tào Chánh Nghĩa không có gan thừa nhận Phù Hán Bưu là tên mập, gã chỉ dám khẽ gật đầu.
“Được, lát ta sẽ tự đi lấy, ngươi khoan hãy đi, ta có việc cần giao ngươi làm.” Hắn đã sớm có chủ ý với tên chủ nô tự mò lên. Dẫu sao Edgar vẫn lạ nước lạ cái tại thành Liệt Hỏa này chẳng khác nào bản thân hắn, để Edgar đi moi tin tức chỉ sợ phải tốn bao nhiêu thời gian.
Có tên người “bản địa” này, ít nhất việc ở thành Liệt Hỏa gã vẫn biết nhiều hơn Edgar.
“Ngài sứ giả có mấy người muốn tìm, việc này vốn dĩ không đến lượt ngươi, nhưng lão ta thấy ngươi cũng khá khôn ngoan, nên muốn cho ngươi cơ hội này. Không biết ngươi có muốn không?” Vân Thăng cứ thế mà vác oai ngài sứ giả ra bốc phét.
“Nhân…nhân…tiểu nhân sẽ cố gắng vì ngài sứ giả. Làm việc cho ngài..cho ngài..ta cũng trăm ngàn lần tình nguyện. Đấy là niềm vinh hạnh của tiểu nhân. ” Tào Chánh Nghĩa vừa nghe Vân Thăng nói chưa kịp phản ứng. Đợi nghe câu thứ hai, gã như không tin vào tai mình. Đây đúng là kỳ diệu, hắn vạn phần kích động bắt đầu tuôn lời nịnh bợ, chỉ thiếu điều chưa hét to.
“Ngươi đừng nhận lời nhanh thế. Việc này không dễ, nếu người làm đổ bể, thì cả hai ta cũng khó bề ăn nói với ngài sứ giả.” Hắn vừa cắn một miếng bánh bích quy, vừa quay sang tên Tào Chánh Nghĩa.
“Cụ, tiểu nhân nhất định dốc toàn sức làm việc ngài giao, tuyệt đối không để ngài sứ giả phựt ý.” Gã chắc chắn nói, chỉ hi vọng kéo được mối quan hệ với Vân Thăng, cả “ngài quản sự” hắn giờ cũng đổi thành “cụ”. Gã mặt dày tự tiện đổi danh xưng, thấy Vân Thăng không phản đối mà trong lòng đại hỉ.
“Nhiệm vụ của ngươi là tìm giúp ta ba người trong thành, ảnh ở chỗ tên da đen. Nói ngươi biết, hắn vốn là con chốt của ta đặt trong thành Thôi Tuyết. Việc này ngươi và hắn cùng làm. Nếu làm tốt ta sẽ đi thỉnh công cho các ngươi với ngài sứ giả.” Vân Thăng chỉ vào Edgar tiếp tục nói.
“Không dám thỉnh công…không dám…Đó là việc tiểu nhân nên làm.” Miệng gã tuy nói thế, nhưng trong lòng đã liền tính toán, phen này mình sắp thăng quan tiến chức đây! Chỉ là tìm ba người thôi, gã nắm thành Liệt Hỏa này như trở bàn tay. Từ lúc kiến thành đến đây, gã đã có mặt tại đây, chắc hẳn không cần tốn bao nhiêu sức lực.
Nói xong, thấy Vân Thăng đang ăn miếng bánh gã mang đến biếu, lại càng mừng trong bụng. Xem ra lần này gã đã không đến sai, không những cứu vãn được mối thân giao với ngài quản sự, còn được ngài giao cho “trọng trách”.
Trong lòng gã đang không ngừng tính toàn. Trước đây chưa từng gặp ngài quản sự trong thành, nếu ngài đến nhậm chức từ hôm qua, tức nhiên thế lực vẫn chưa hùng hậu, lại lạ nước lạ cái, chắc hẳn đương lúc thiếu người. Chỉ cần gã lấy lòng được cụ già này tức bằng lấy lòng được ngài sứ giả.
Gã phải châm thêm tí nữa cho cụ mới được. Nghĩ thế, Tào Chánh Nghĩa liền ngó quanh quẩn, mãi mới tìm thấy một “bảo bối” mà hắn chuẩn bị sẵn, liền vội vàng gọi vào trách mắng: “Bảo ngươi đến hầu hạ ông cụ, sao ngươi lại chạy ra ngoài?”