Thành Liệt Hỏa chưa từng hỗn loạn như thế bao giờ, tiếng thét hạ lệnh quanh quẩn khắp thành, tất cả “nô lệ” vội vàng triệu tập lại, răm rắp thực hiện lệnh từ trên.
“Tình hình thế nào?” Vân Thăng dừng tu luyên quay sang Tào Chánh Nghĩa vừa vội vã trở về.
“Thưa cụ, tiểu nhân và tên da đen…à..tên Edgar đã tìm được một người. Theo tin bên thành chủ, bên đại sảnh này có giam một người. Bây giờ cả thành đều đang kinh động, tin rằng chẳng bao lâu sau sẽ tìm ra nốt người còn lại. ” Tào Chánh Nghĩa vừa tìm được một người đã nhanh chóng quay về lấy công.
“Trong đây có giam một người?” Vân Thăng sững sờ.
“Đúng. Ngài muốn tiểu nhân đi tìm ba ngươi, một người trong đó đã bị giam tại điện này mấy ngày trước. Tiểu nhân còn nghe nói đấy là lệnh của ngài sứ giả. Ngài trước đấy chưa ở đây nên không biết.” Gã cũng không hiểu vì sao hắn lại không biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có như thế là hợp lý nhất.
Vân Thăng gật gật đầu, hèn chi lúc giao hình họa cho bọn Lôi Minh mà tên lão nhị đó phản ứng rất đặc biệt, hóa ra một trong số đó đã bị tên áo choàng tóm từ trước.
Việc vận dụng thân phận của tên áo choàng để tìm người là phương pháp bất đắc dĩ. Trên đường từ thành Thôi Tuyết về hắn đã đoán được sẽ bị bại lộ, nhưng đã không còn thời gian mà lo nghĩ nhiều, trong lòng hắn hoàn toàn không chắc chắn. So với việc Thần Vực hợp tác với Băng tộc, dù Thiên Hành Giả cả thành Liệt Hỏa cộng lại vẫn chả nhầm nhò, huống chi chỉ ba tên cầm quyền thành Liệt Hỏa.
Ý sát sinh trong lòng đã hạ, việc đến nước này dù có luồn lách cỡ nào cũng chỉ vô công, không bằng thẳng tay triệt tiêu những tên đối kháng, thay vào đó là tay chân của hắn, có như thế mới hoàn toàn thao túng thành Liệt Hỏa, và triệu tiêu thế lực ban đầu.
“Ngài sứ giả ngày trăm công nghìn việc, có rất nhiều việc quan trọng, có thể nhất thời quên bén. Ngươi hãy đưa người vừa tìm được đi giam chung với người kia, ta sẽ truy xét sau.” Vân Thăng vừa tính toán vừa tiếp tục nói: “Lão Tào, ngươi ở thành Liệt Hỏa bao lâu rồi?”
Táo Chánh Nghĩa không hiểu ý Vân Thăng, xem ả Tào Thuyền ở cạnh cũng không có phản ứng chi đành thành thật trả lời: “Từ lúc kiến thành đến nay tiểu nhân đã ở đây, cũng khá lâu rồi.”
“Nếu vậy thì cũng thuộc bô lão trong thành rồi. Hiện trong tay ngươi có khoảng bao nhiêu người?” Vân Thăng vẫn thản nhiên hỏi tiếp như đang hỏi một việc rất đỗi bình thường.
“Ý cụ là Thiên Hành Giả hay nô lệ?” Gã vẫn chưa hiểu, nhưng lại đinh ninh có việc gì trong đây.
“Cả hai.” Muốn diệt tận gốc thế lực Lôi Minh, nhất là ba an hem chúng thì phải có người hỗ trợ. Nếu khi, chỉ sợ Lôi Minh vừa xuống, cả thành tất loạn, dù tên áo choàng giả đứng ra, e rằng cũng sẽ có không ít người bỏ mạng. Tuy những người này đều không phải người tốt, nhưng với hắn, họ giờ đều là lực lượng giúp hắn đối phó với Băng tộc. Chết một người cũng là tổn thất.
“Tiểu nhân chỉ là chủ nô, phía trên còn có đại chủ nô và tướng quân, dưới chướng chỉ có chừng hai mươi Thiên Hành Giả, còn nam nữ nô lệ chỉ hơn hai trăm. ” Gả cố ý hạ số người trong tay xuống, cứ sợ Vân Thăng sẽ ăn bớt thế lực của mình. Tình hình này trong thành thường xuyên xảy ra.
“Vậy chủ nô và đại chủ nô trong thành thì có bao nhiêu?” Hắn không biết lão Tào đã giảm bớt số lượng, và nếu lão biết hắn đang cả ý định là nuốt chửng cả thành, không biết lão có sợ xanh mặt không.
“Dạ thưa cụ, người như ta thì có khoảng hai mươi người, đại chủ nô khoảng bảy người.Cả thành Liệt Hỏa cộng lại chắc giống thành Thôi Tuyết, có khoảng vạn người. ”. Lần này lão quả thật không nói phét, nếu có thể để “họa” này gán vào chủ nô khác càng tốt.
“Một vạn người?” Vân Thăng gật gật đầu: “Hai mươi chủ nô, hơn bốn trăm Thiên Hành Giả. Vậy đại chủ nô thì có bao nhiêu thủ hạ?”
Tào Chánh Nghĩa ngẩn người ra, không hiểu sao cụ lại hỏi cả đại chủ nô, nhưng cũng đành thuận theo trả lời: “Mỗi đại chủ nô ít nhất có năm mươi thủ hạ, thường khoảng năm trăm nô lệ.”
“À, hơn bảy trăm Thiên Hành Giả. Con số đúng là đáng gờm, tỉ lệ một bốn với người bình thường.” Vân Thăng không ngờ tỉ lệ lại cao thế. Tuy so với trong thành Kim Lăng thì vẫn còn ít, nhưng ở đây dân số thua xa Kim Lăng.
“Cụ ơi, chúng ta không thể tính như thế. Người có thể trốn được đến đây, vốn dĩ đã là Thiên Hành Giả thực lực tương đối mạnh. Nếu là người thường, trong đường tỵ nạn đều đã thương vong gần hết. Ngoài ra, người có thể làm nô lệ trong thành Liệt Hỏa cũng là người trẻ khỏe, hay xinh đẹp. Những tên bệnh tất yếu ớt đều chồng chất chờ chết ngoài ngoại thành đấy thôi.” Gã vô cùng am hiểu khu Hoàng Sơn này, liền lý giả một cách có căn cứ cho Vân Thăng.
“Cũng có lý. ” Vân Thăng còn tưởng Thần Vực có bí quyết gì kích phát tiềm năng của con người, hóa ra không phải. Hắn quay sang nói Đào Thuyền: “Cô đi ra ngoài trước, ta có việc quan trọng phải bàn với Tào chủ nô.”
Đợi khi cô đã ra ngoài, lão Tào chủ động đóng cửa lại, lòng đầy bất an đứng một bên chờ đợi.
“Lão Tào, chiều ngươi khỏi phải lo việc chi nữa, hãy về triệu tập tất cả thuộc hạ của ngươi lại, cho họ ăn no. Tối nay qua đây thừa lệnh. Ta và ngài sứ giả có việc quan trọng để các ngươi làm.” Vân Thăng suy nghĩ một lúc, không thể nói thật với Tào Chánh Nghĩa. Một là sợ hắn báo tin cho bọn Lôi Minh để chúng được chuẩn bị. Vậy chỉ sợ người hắn phải giết lại càng nhiều, nhưng thế thật bất lợi cho hắn.
“Tiểu nhân sẽ làm theo, nhưng tiểu nhân có thể biết là việc chi không? Để còn chuẩn bị.” Trong lòng gã ngày càng bất an, cả nô lệ cũng bị sử dụng thì hơi quá.
“Bây giờ chưa thể nói với ngươi. Đây là cơ mật ngài sứ giả. Bây giờ trong thành ta chỉ tin mỗi ngươi. Hi vọng ngươi không phụ sự tín nhiệm này của ta và ngài sứ giả. Nếu để lộ một tí tin tức ra ngoài, ngươi biết rõ hậu quả rồi chứ?” Hắn dùng chiêu vừa đánh vừa xoa với tên Tào Chánh Nghĩa.
“Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu. Cụ cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định trung thành làm việc cho các ngài, tuyệt đối không dám tiết lộ một tia tin tức ra ngoài.” Cả sống lưng gả đã lệnh tanh, ngài sứ giả muốn bóp chết gả chả khác gì bóp chết một con kiến.
“Vậy mau đi chuẩn bị đi. Sau khi sự thành, ta đảm bảo ngươi sẽ được thứ ngươi mơ cũng không dám có.” Vân Thăng cười nhạt.
Màn đêm lại che phủ đất trời, thành Liệt Hỏa sôi sục xáo động cả ngày ngoài một số vệ binh tuần tra qua lại, cả thành như lặng yên hẳn.
Tuy nhiên, đằng sau sự yên lặng đấy là một trận “đảo chính” đang hỏa tốc mãnh liệt lan tỏa…
“Các ngươi do Lôi Minh phái đến?” Vân Thăng nhìn ba tên Thiên Hành Giả không mời mà đến mà không khỏi nực cười. Hắn vừa phái người đi truyền ba anh em chúng đến gặp tên áo choàng để chuẩn bị giết chúng trong đại điện, không ngờ chúng đã phái người đến giết hắn trước.
Ba tên kia căn bản không nói không rằng, dàn thành một hàng ngang chỉnh tề bắt đầu công kích Vân Thăng, như cô gắng giết hắn tại chỗ.
Nhưng chỉ một lúc ba tên sát thủ này sửng sốt phát hiện lão già này đã tự dựng biến mất từ phía trên phương hướng công kích của chúng.
Theo thông tin chúng có được từ trước chỉ biết lão cũng có tí bản lãnh, vì để đảm bảo chắc chắn thành công, Tam tướng quân mới đồng thời xuất động ba tên thích khác để hạ lão kỳ được.
Nhưng tàng hình là môn tuyệt học của ngài sứ giả, chỉ sợ đại chủ nô và các tướng quân cũng không biết được. Người biết được món võ Hỏa Diệm Hoạn Hóa cũng chỉ có mỗi tuyệt đỉnh cao thủ như thành chủ mà thôi.
Chúng giờ có hoảng hốt cũng đã muộn, tốc độ của Vân Thăng thần sầu thế nào. Chỉ trong tích tắc, thủ cấp của hai người đã bay thẳng lên không, đợi lúc hắn chạm đất hiện hình, lưỡi đao trường hỏa diệm đã kề sát cổ tên sát thủ còn lại.
Tên ấy đứng như trời trồng. Hắn chưa từng gặp một cao thủ thân pháp nhanh đến thế. Ba người họ chỉ đấu với đối phương một chiêu. Chỉ một chiêu công kích, hai tên đồng bọn đã chết trận tại chỗ, còn hắn chưa kịp phản ứng đã bị đao kề cổ. Đoán chừng do lão chưa muốn ra tay, nếu không bản thân hắn e cũng đầu lìa khỏi cổ.
Thực lực và tốc độ như thế, ngoài ngài sứ giả ra, dù thành chủ cũng chưa chắc làm được.
Nếu không phải gương mặt già cõi này của Vân Thăng, hắn còn tưởng người trước mặt này chính là ngài sứ giả.
“Ngươi hãy giết ta đi, ta tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ điều gì.” Tên sát thủ vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nói.
“Không cần ngươi nói, trong lòng ta biết rõ ai đã làm. Đừng tưởng các ngươi không mặc quần áo thành Thôi Tuyết thì ta không biết. Chỉ là ngươi vẫn còn giá trị sử dụng thôi.” Vân Thăng rút trong lòng ra một ít độc tố của lão Tất lúc trước úp vào mũi tên sát thủ.
Tên ấy không hiểu đấy là vật gì.Vùng vẫy một lúc,rồi dần hắn cũng phát hiện Hỏa năng lượng trong người yếu dần, cẳn bản không còn điều khiển được, hoảng hốt thét lên: “Ngươi đã làm gì?”
“Không phải là cả chết cũng cóc sợ sao? Mất đi năng lực thì có gì mà đáng sợ?” Vân Thăng bỏ hắn ra, rút đao trường và áo choàng vào.
Ánh mắt tên sát thủ dần lu mờ, và im bặt.
“Ta biết, ngươi bị bọn Lôi Minh uy hiếp, nếu không, trong thời buổi này, có ai mà không sợ chết.” Vân Thăng đến gần hắn lạnh lùng nói: “Ngươi trả lời đi, nếu tối nay, ta giết cả ba tên chúng? Thế điểm yếu của ngươi không phải rơi vào tay ta ư?”
Tên sát thủ ngẩng mặt lên nhìn hắn sửng sốt. Lão già này đúng là có thực lực này.
Lúc này, lão Tào đã dẫn nhân lực của mình đến triệu tập. Nhìn thấy thi thể trong nhà trong lòng rung lẩy bẩy. Trong thành Liệt Hỏa lại có người dám đến giết ngài quản sự ư? Chỉ một thoáng gã đã đoán ra là ai mà hoảng hồn chết đứng. Hình như gã đã bị lún quá sâu vào thị phi.