Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 271: Đại Tặc Lộ Tướng



Trong lòng suy ngẫm một hồi, vài khả năng có thể xảy ra, cùng lắm là La Hằng Thâm cầm đao đào tẩu sang thành Thôi Tuyết hoặc dùng đao đối kháng hắn.

Nhưng nghĩ lại, cả gia quyến của gã hay bọn Lôi Minh đều ở thành Liệt Hỏa này. Trong lúc bạo loạn này, bọn người bình thường căn bản không rời thành được. La Hằng Thâm chắc chắn không thể bỏ rơi họ được.

“Đao là đao của ngài sứ giả. Gặp đao như gặp ngài. Kẻ nào không thuận, giết không tha.” Vân Thăng biết được sự thể khẩn cấp, cũng không muốn do dự, giơ thẳng đao trường về trước nghiêm giọng nói.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ đích thân ra mặt. Hắn không biết rõ tình hình trong thành, lại gặp lúc trời vẫn tối mịt, nếu đi sai đường, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, vì mới vào thành hai ngày, tuy quyền hành trong tay, nhưng người biết mặt hắn lại không nhiều.

“Ngài quản sự yên tâm, nhiệm vụ kết thúc thuộc hạ tất hoàn trả đao lại.”La Hằng Thâm chỉ cần một tín vật đại loại như “Lệnh Liệt Hỏa”, không ngờ Vân Thăng lại giao hẳn cho hắn một vũ khí có trọng lượng này. Mắt gã đầy vẻ ngạc nhiên.

“Cụ ?” Tào Chánh Nghĩa là người duy nhất biết lý do La Hằng Thâm vẫn sống đến giờ này, gã vô cùng kinh ngạc thốt lên trước hành động này của Vân Thăng.

Vân Thăng can Tào Chánh Nghĩa lại, quay sang La Hằng Thâm nói: “Ngươi đi đi.”

Tay cầm đao trường Hỏa Diệm, La Hằng Thâm đi lướt qua vị đại chủ nô vừa quay về, mất bóng vào màn đêm ngoài trận chiến.

“Ngươi! Chính ngươi! bây giờ nơi đây sẽ do ngươi chỉ huym tuyệt đối không được để chúng xông vào.” Vân Thăng nghiêm nghị nói với tên đại chủ nô rất ư bình tĩnh khi nãy: “Tào thành chủ, ngươi quay về chấn thủ đại điện với bổn sử.”

Có một vị đại chủ nô thận trọng này chỉ huy hơn gấp trăm ngàn lần hắn và tên Tào Chánh Nghĩa quơ tay múa chân ngoài này, chỉ e không những không giúp được gì lại thêm rách việc. Chỉ cần người thành Thôi Tuyết không đến công thành, tạm thời vẫn chưa cần đến hắn ra tay.

“Ngài quản sự cứ yên tâm, bọn nô lệ này đừng hòng bước lên nửa bậc thang của đại điện.” Trong lòng tên đại chủ nô đại hỉ, bề mặt gã vẫn rất ư bình tĩnh không biểu hiện.

Trong đại điện, Tào Chánh Nghĩa bất an đứng cạnh Vân Thăng. Gã thậm chí còn ngưỡng mộ cả tên da đen kia, có thể xem nơi này như là nhà của mình. Hắn cứ chạy tới chạy lui, lúc đi ra ngóng tìm hình thế trận, lúc lại đi vào, chốc chốc lại đi rót nước,

“Edgar, để Laura vào đây, xem công viêc cô ấy tiến triển đến đâu.” Hắn bỗng nhớ ra mình vẫn còn một bảo bối chưa dùng đến.

“Ngài quản sự, mới chỉ một ngày…” Edgar ngẩn ngơ giải thích.

“Thôi mặc kệ, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ngươi hãy để ả mang vật ấy đến cho đại chủ nô ở bên ngoài. Đúng rồi,lão Tào, hắn ta tên gì?” Hắn sực nhớ ra mình không biết tên của gã đại chủ nô kia. Tuy Tào Chánh Nghĩa từng đưa hắn một ít hồ sơ, nhưng hắn chỉ kịp liếc nhìn một lần mà không mấy để tâm.

“Thưa cụ, lão ấy tên Ninh Chí Đồng. Lão này không phải tay vừa. Cụ đừng xem lão đi theo nịnh bợ tiểu nhân ở đại điện, chứ đầu óc lão tinh lắm. Lúc Lôi Minh còn…” Tào Chánh Nghĩa đang nói thao thao bất tuyệt, lấy công chuộc lỗi vốn là nghề của gã mà!

Trong lòng Vân Thăng chợt khựng lại, hắn cắt ngang Tào Chánh Nghĩa hỏi: “Chờ đã, lão họ Ninh?”

Gã Tào hơi bỡ ngỡ: “Thưa, đúng. Họ Ninh.”

Suy nghĩ một lúc, Vân Thăng mới nhớ ra: “Trong thành chúng ta có người tên Ninh Hồi Nhan chứ?”

Gã Tào nhìn Vân Thăng ngạc nhiên quá đỗi: “Ngài quen hắn ư? Hắn chính là con trai của Ninh Chí Đồng này. Lần trước bị thương, giờ vẫn đang dưỡng thương trong nhà.”

Hóa ra là thế, Vân Thăng ta thán nói: “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Ta đã từng gặp hắn, đúng là hắn khá mạnh.”

Trong hôm thành Liệt Hỏa tập kích thành Thôi Tuyết, hắn đã từng giao đấu với tên ấy. Nếu không nhờ tên áo choàng ra tay, tên này e đã mất mạng dưới tiễn của Hứa Tình Thư, và như thế hắn sẽ mất đi một dũng tướng.

Đương lúc hai người đang nói chuyện, phòng bên cạnh bỗng xuất xôn xao hẳn lên.Trong lòng hắn sửng sốt. Nhanh như chớp, người như tên rời cung, bay vút đi. Tên Tào Chánh Nghĩa này thật sự chưa nhìn rõ động tác của Vân Thăng, thì đã không thấy người đâu.

“Thả tar a.”Tiếng la thất thanh của một cô gái trẻ vang lên.

“Chị Chân, trước đây có Lôi Minh chiếu cố cô, việc cô bát nạt anh em ta không phải ngày một ngày hai. Giờ Lôi Minh không còn, xem còn ai hậu thĩnh cho cô nữa đây.”

“Lão đại, đừng nói nhiều với ả, mau chóng xử ả đi. Mấy ả đàn bà bên ngoài, ai ai không phải lắm lem bùn lầy, chỉ có chị Chân là trắng trắng trẻo trẻo, nõn nà uyển chuyển. Chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng, và còn…hí hí..”

“Đây là đại điện, ngài sứ giả và ngài quản sự đều ở bên trong. Hai ngươi dám làm càn ư, không lẽ các ngươi không sợ chết?” Tiểu Chân cố lấy lại bình tĩnh nói.

“Trong thành hỗn loạn nước này, hai vị đại nhân đã sớm đị giết người, liệu còn lo nổi sống chết cho cô không? Chị Chân, chị liệu mà la khàn cổ cũng không ai đến cứu đâu!”

“Nói rất đúng. Bà nội nó, dù ngài quản sự có ở đây đi chăng nữa, e rằng cũng không thèm cứu cô. Sao cô không nghĩ lại thân phận mình. Trước là con chó tay sai cho Lôi Minh, liệu giờ đây ngài quản sự có thể chấp nhận được cô không? Chỉ hai em ta còn niệm tình cũ, mà đến ‘chiếu cố’ cô thôi…”

“Thả ta ra! Dù chết ta cũng… Ngài quản sự! Cứu ta…” Trong lúc vùng vẫy, cô đã phát hiện bóng dáng Vân Thăng xuất hiện trước cửa từ lúc nào, liền mở miệng kêu to.

Trái lựu đạn duy nhất mà cô có thể phòng thân mọi người đã bị hai tên này cứu đi, giờ đây đã vào thế thân bất do kỷ.

“Thôi dẹp, đừng hòng dọa bọn ta! Còn..”

Vân Thăng không ưa gì cô, nhưng cũng không đến nỗi ghét. Mỗi người mỗi chủ, chỉ là hắn còn được làm chủ của bản thân.

“Khụ..khụ…” Vân Thăng giả vờ sặc sụa một tiếng.

Hai tên từng khiêng nước tắm cho hắn giờ đây đã sợ mất vía, toàn thân bủn rủn.

“Xin ngài, hãy cứu ta. Ta sẽ nói cho ngài một bí mật mà không ai hay, cả Nhị tướng quân cũng không hay…” Tiểu Chân thét lên điên dại.

“Ngài quản sự tha mạng, ả này là gian tế do Lôi Minh phái đến. Bọn tiểu nhân có thể làm chứng.” Hai tên ấy liền quỳ sụp dưới đất van lày. Trong thành Liệt Hỏa, nhất là giờ phút này, nhân mạng nhẹ hơn một tờ giấy.

“Ả đúng là gian tế của Lôi Minh, nhưng hai ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu, nếu không sao có thể làm việc trong đại sảnh này?” Vân Thăng mặt lạnh lùng nói tiếp: “Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, nhưng tối nay náo loạn tại đây chỉ có con đường chết. Tào thành chủ, dẫn cả ba người đi!”

Hai tên ấy lập tức hoảng hồn, xông lên ôm lấy chân Vân Thăng cầu xin, nhưng lại bị Tào Chánh Nghĩa đá văng chúng đi. Ánh mắt gã Tào Chánh Nghĩa này chẳng mấy chốc đã bị vạt áo rách của Tiểu Chân thu hút đi, trong lòng gã bắt đầu toan tính: “Trắng nõn thế, bắt về cũng tốt…”

Tiểu Chân hiểu ánh mắt ấy là gì, cô cố kéo lại áo quần, quỳ trước mặt Vân Thăng nói: “Ngài quản sự, cầu xin ngài giữ lại tiểu nhân, tiểu nhân biết được một bí mật động trời.” lồng ngực cô liên tục phập phồng bất định.

Hắn quay lại nhìn cô nói : “Ta sẽ cho cô cơ hội này, nếu cô lừa ta, hậu quả thế nào chắc cô biết rõ.”

Tiểu Chân khẽ gật đầu, cô đảo nhìn xung quanh rồi lại nhìn Vân Thăng.

“Tào Chánh Nghĩa, ngươi dẫn hai tên này ra ngoài.” Hắn hiểu ý cô. Chỉ là không biết lại bí mật gì đây, Lôi Minh đã chết rồi còn đâu!

“Xin lỗi ngài quản sự, bí mật này liên quan đến sinh tử của một mạng người, hơn nữa lại là người thân nhất của ta. Trong thành này chỉ có thể có một người được biết bí mật này, hơn nữa còn phải là người dưới một người hơn vạn người.” Tiểu Chân chấn tĩnh lại nói.

Vân Thăng nhìn mặt cô không phải đang nói đùa, mà không khỏi thận trọng hỏi: “Nếu như thế, ngươi hãy nói từ từ kể tỉ mỉ xem.”

Cô phảng phất như vừa hạ quyết tâm, nhưng trong ánh lại đầy cắn rứt mà hắn không hiểu được: “Ngài chắc đã từng nghe giữa thành Liệt Hỏa và thành Thành Tuyết đều có rất nhiều gian tế của đối phương?”

Vân Thăng gật đầu, người của thành Thôi Tuyết trong thành Liệt Hỏa hắn không biết, nhưng người của thành Liệt Hỏa trong thành Thôi Tuyết, La Hằng Thâm có giao cho hắn danh sách.

“Kỳ thực, trong thành Thôi Tuyết, còn có một nội gián cấp cao nhất, ẩn mình kín đáo nhất của Lôi Minh. Ngoài tar a, chỉ một mình hắn biết.” Không khí bỗng chốc gây cấn hẳn, cô nói đến đây mà như cổ họng ứ lại.

“Là ai?” Vân Thăng cũng bị lôi cuốn vào. Hắn thật sự cần một thành viên hạch tâm làm nội gián trong thành Thôi Tuyết để làm rõ câu kết giữa thành Thôi Tuyết và Thần Vực.

“Ngài quản sự, tiểu nhân cầu xin ngài. Vốn nhĩ Lôi Minh chết đi, ngài sứ giả cũng không hề nhún tay những việc này, sẽ không còn ai biết bí mật này…Xin ngài, đừng để cô ấy làm việc nguy hiểm nữa, cầu xin ngài đấy.” Tiểu Chân bỗng nhiên trở nên kích động.

“Ngươi nếu đã biết việc này liên quan đến an nguy của người này, sao còn muốn nói với ta? Ngươi cũng biết rằng Lôi Minh đã chết, sẽ không ai biết nữa. Từ này về sau,người này đã có thể vô tư vô lự, vậy sao ngươi còn nói? Đấy chẳng qua là một điều kiện để cứu lại mạng sống của người mà thôi. Ngươi không thấy yêu cầu như thế là quá mâu thuẫn ư?” Vân Thăng hỏi vặn lại.

Cô đau khổ gật đầu, có phần nói không ra lời: “Đúng, tiểu nhân mâu thuẫn, tiểu nhân cũng rất đau khổ, lòng đau như cắt, nhưng tiểu nhân không biết làm thế nào. Nếu chỉ một mình ta, chỉ cần chết cho xong việc còn hơn là liên lụy cô ấy. Nhưng cả nhà tiểu nhân đều bị Lôi Minh giam giữ. Tối nay hỗn loạn nước này, nếu không có ngài, họ sẽ bị thân tín của Lôi Minh xử chết. Tiểu nhân…cô ấy…”

“Rốt cuộc là ai? Ta hứa với cô, sẽ cố không để cô ấy lâm vào tình cảnh nguy khốn.” Vân Thăng gật đầu nói.

Tiểu Chân bậm môi, mãi một lúc sau, cô mới ấp a ấp úng từng chữ: “Đấy là..là chị tiểu nhân, ta họ Hứa, tên Hứa Chân, chị là Hứa…”

Hắn nhảy dựng lên như không thể tin vào tai mình, hắn cắt ngang ả: “Hứa Tình Thư? Ngươi nói là Hứa Tình Thư?”

Chiếc ghế hắn vừa ngồi bị đẩy văng ra, té xuống đất cái ầm. Hứa Chân yếu ớt gật đầu.

Hắn vội dìu cô dậy, trầm giọng nói: “Ngươi không nói bừa chứ? Cô biết hậu quả nghiêm trọng mức nào không?”

Lần này Tiểu Chân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn không còn trốn tránh.

Hứa Tình Thư, Hứa Tình Thư… Vân Thăng thả cô ra, tự mình đi qua đi lại một hồi. Chức vị của người này quá cao, chỉ thiếu một bước đã đến vị trí thành chủ, hoàn toàn là hạch tâm của hạch tâm.

Thông qua ả, nhất định có được tình báo mà hắn cần.

Hắn vừa định gọi Tào Chánh Nghĩa vào để giao việc, thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến thốt lên: “Ta đã tin lầm Ninh Chí Đồng !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.