Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 282: Điềm Báo



“Thịt… người?” Vân Thăng cũng ngạc nhiên vô cùng. Đối với hắn, tin đồn này cũng hơi quá đáng.

“Thưa đúng, không những thế bọn chúng còn lan nhiều tin khác, như sự thật thành Liệt Hỏa chiêu lạm Thiên Hành Giả Băng năng là để dùng cơ thể họ làm vật thí nghiệm, hay dùng họ để làm bia cho Thiên Hành Giả Hỏa năng luyện công, v.v và v.v. Bây giờ bầu trời thành Thôi Tuyết tin đồn bay khắp. Người đến hàng phục chúng ta cũng giảm sút trầm trọng. ” La Hằng Thâm nói.

“Không ngờ họ phản kích lại cũng khá nhanh đấy nhỉ! Có điều tin đồn cũng chỉ là tin đồn, ta không tin sự thật rành rành trước mặt như thế, chúng vẫn có thể đổi trắng thành đen như vậy!” Vân Thăng không mấy để ý những tin đầy. Cây ngay không sợ gió đứng, thời gian sẽ chứng mình tất cả, chỉ là như thế sẽ không có lợi về thời gian cho hắn.

Tào Chánh Nghĩa vẫn đứng một bên bỗng nhiên chen lời: “Thưa cụ, tuy tin đồn chỉ là tin đồn nhưng bây giờ khác thời đại Dương Quang. Trong những tháng ngày này, chỉ cần có chút manh động, đừng nói chi tin đồn, dù chỉ là cơn gió thoảng qua cũng đủ mọi người cảnh giác hết mình. Ai ai chỉ sợ đi sai một bước là không còn đường lui.”

“Nói cũng có lý.” Vân Thăng thầm tán đồng. Thời thế bây giờ, lòng người hoang mang, ai dám bảo đảm tin đồn chỉ là tin đồn? Thời kỳ Hắc Ám vừa giá lâm, ngày ngày trên ti vi đều có người ra đính chính tin đồn, lúc ấy cả bản thân hắn còn không tin nữa là.

“Các ngươi có đối sách không?” Vân Thăng không ngờ thành Thôi Tuyết phản ứng nhanh thế, ra chiêu nào trúng chiêu ấy. Chỉ vài chiêu đã đủ khắc chể kế sách của hắn.

Trên đầu hắn dẫu sao cũng chỉ là bộ óc của một người bình thường, nếu giao tranh trí tuệ hắn hiển nhiên là vẫn còn quá non.

Nếu Đinh Nhan ở đây, để lão mưu lược, hắn tin rằng thành Thôi Tuyết khó mà có đường trả đòn.

Có điều, hắn biết rõ ưu thế mình tại đâu. Hắn tự cảm thấy, con người nếu cái gì cũng biết như bậc siêu nhân, cái gì cũng giỏi, cũng xuất chúng; như thế cũng chẳng giống người nữa, là yêu quái!

Chỉ cần một lĩnh vực giỏi đã đủ. Với hắn, đó là võ lực của Cổ Thư.

“Ta và lão Tào sẽ thương lượng việc này, xem có sách lược gì thay đổi không. Thời nay lòng người dễ động, nếu dùng đòn tâm lý thì hiệu quả cũng mong manh, chi bằng lấy nguồn thức ăn hùng hậu làm nền tảng,cộng thêm đẩy mạnh phát triển mạng lưới nội gián trong thành Thôi Tuyết, đồng thời cám giỗ Thiên Hành Giả về phe ta hết. Để chúng bề ngoài thì ở thành Thôi Tuyết, nhưng thật chất lại làm việc cho ta.”

“Bây giờ chúng lo lắng chỉ là sợ sau khi vào thành Liệt Hỏa sẽ trở thành ‘cá trên thớt’. Chỉ cần ta giúp chúng phá bỏ mối lo ngại này, để họ tiếp tục ở thành Thôi Tuyết. Những người này sẽ không còn nghi kỵ, nên chỉ có ai dại mới không nhận lời. Đến lúc ấy, nếu người sứ giả muốn xuất binh công thành, mà lời đồn đã không còn, bọn chúng sẽ đồng loạt ngã ngũ. Và đến lúc ấy, thành Thôi Tuyết chúng ta không cần công ắt cũng tự bại.”

La Hằng Thâm liếc nhìn Tà Chánh Nghĩa một phát. Gã nói thế hoàn toàn là giữ sĩ diện cho lão Tào. Trên thực tế lúc bàn bạc chỉ một mình gã nói, còn Tào Chánh Nghĩa chỉ đứng đấy nghe và thỉnh thoảng gật gật đầu phụ họa.

Vân Thăng kinh ngạc nhìn gã, hắn lúc nào nói phải công kích thành Thôi Tuyết?

Hắn hoảng hồn, La Hằng Thâm nghĩ thế, chắc chắn Lục tinh Thập bát tướng cũng nghĩ thế, thành Thôi Tuyết thì càng khỏi nói. Không chừng giờ đây chúng đã bắt đầu kế hoạch phòng ngự.

“Các ngươi cứ đi giải quyết. Có điều tên Thiên Hành Giả Thổ năng kia, nếu không thể dùng thủ pháp bình thường chiêu lạm thì cứ dùng thủ đoạn cũng được. Còn thủ đoạn gì thì ta không quan tâm, cái ta cần là người, càng nhanh càng tốt.” Vân Thăng từ lúc vào thành đến nay lần đầu tiên nghiêm khắc hạ lệnh.

La Hằng Thâm và Tào Chánh Nghĩa nhìn nhau không dám nói gì thêm, tự động biết điều rút lui.

Vân Thăng lại giam mình trong phòng tiếp tục tu luyện. Chẳng bao lâu sau, Edgar đã quay trở lại.

“Đã điều tra ra người trong ảnh chưa?” Vân Thăng tạm gác việc tập luyện lại hỏi vội.

“Vâng.” Edgar đến gần, sắc mặt cổ quái và có phần kinh ngạc: “Ngài Lennon, đây quả là một tin động trời! Người tình của Trương tiên sinh lại…lại là nữ thành chủ thành Thôi Tuyết!”

Vân Thăng bỗng chốc nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ?!”

“Chắc chắn!” Edgar dùng hết sức lực gật đầu, giọng điệu muôn phần khẳng định: “Tưởng tiểu thư nói đã gặp ả. Người phù nữ này giờ đã đổi tên, tên là Cơ Khanh, là thành chủ thành Thôi Tuyết. Và nghe đồn ả còn thích phụ nữ nữa!”

“Hóa ra là ả! Hèn gì quen quen!” Vân Thăng lảm nhảm.

Khi hắn tấn công Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa tại khu nhà ngoài của lâu đài lần trước, để tránh bại lộ thân phận hắn đã giả chết, hắn đã từng gặp mặt ả này. Mà chưa từng nghĩ, đó chính là người tình của Trương Hộ.

Đúng là sông có khúc người có lúc.

Vợ bé ngày nào của Trương Hộ, giờ đã hóa thân thành nữ thành chủ của hơn vạn nhân!

Từ địa vị mà nói, Trương Hộ giờ chỉ đã chẳng là gì, quả thật tạo hóa trêu người.

Có điều theo lời Trương Hộ, Vân Thăng vẫn nghe ra giữa họ cũng từng có chút tình cảm, nếu không Trương Hộ đã không dẫn ả xuống mật thất ẩn nấp ngày tận thế.

“Edgar, việc này chỉ ta biết ngươi biết, đừng bao giờ nhắc với ai khác.” Vân Thăng vội vã dặn dò.

“Ngài yên tâm, ta hiểu.” Edgar gật đầu.

Nếu cả thành chủ thành Thôi Tuyết cũng có thể lôi kéo qua, vậy hai ả Băng tộc kia chẳng phải sẽ thành “cô đơn trơ trọi” ư?

Tên Trương Hộ giờ chắc vẫn đang ngặm nấm ở khu rừng Bao Tử, không có trong tay hắn. Mà dù có trong tay hắn đi chăng nữa, chưa chắc giờ đây Cơ Khanh có thể vì người đàn ông một thời này mà làm gì. Thời thế thay đổi, lòng người cũng đổi thay, việc này hắn còn phải bàn tính lại.

“Súng Hỏa Diệm của ngươi ta đã sửa xong, đang đặt ở trên tường người cứ đi lấy. Thời gian sắp tới ta rất bận rộn, ngươi cũng đừng có ra khỏi thành. Nếu ta không ở đại điện, vạn nhất xảy ra chuyện chi, ngươi phải giúp ta liều chết bảo vệ ba tên ứng viên kia. Đấy là bùa hộ mệnh của tất cả chúng ta đấy!” Vân Thăng chỉ chỉ khẩu súng Hỏa Diệm đặt ở góc tường cho Edgar.

Tuy không biết được nguyên do cụ thể, nhưng việc Vân Thăng giao, Edgar cũng đều nhận định là việc quan trọng. Với tư cách là trợ thủ số một của Vân Thăng, hắn tuyệt nhiên không dám sơ ý.

Sau khi hắn đi ra, Vân Thăng lại có thời gian rảnh rỗi ngồi tu luyện nguyên khí hai ngày liền. Trước khi Thần Vực mở cửa, hắn đã chuyên bỏ công đi đến cự phần bồi dưỡng của Cẩm Thạch lấy về dịch thể thúc sinh mà cự phần chuyên tâm sản xuất mấy ngày nay.

Mọi việc bên giờ tạm thời nhìn sóng êm gió dịu, Thần Vực hình như không có bán đứng thân phận của hắn, việc tên áo choàng đã mất vẫn bị che lại, sự phản công của thành Thôi Tuyết vẫn tiếp tục, bọn bạch y Băng tộc vẫn chưa “giá lâm” thành Liệt Hỏa.

Sự biến duy nhất, ngoài việc người bình thường đến xin vào thành ngày càng nhiều, đá bay chất đóng ngày càng cao trong thành, Laura bạn thân của Edgar đã có tiển triển đột phát trong việc nghiên cứu món “thuốc tê”.

Dưới mệnh lệnh của Vân Thăng, một phần lớn người bình thường từ việc thu thập đá bay chuyển sang thu lượm cuống nấm song tính. Một lượng lớn độc tố và thuốc giải được ngày đêm không ngừng gia tăng mã lực sản xuất.

Đồng thời, vì muốn thu phục tên Thiên Hành Giả duy nhất trong phạm khu vực Hoàng Sơn nói chung và thành Thôi Tuyết nói riêng, La Hằng Thâm thậm chí đích thân mạo hiểm mang công pháp sơ cấp Thổ năng do Vân Thăng chép tay đến gặp hắn.

Và kế hoach bắt cóc người nhà của tên Thiên Hành Giả này cũng đồng thời được tiến hành. Một khí đàm phán thất bại, nội gián trong thành Thôi Tuyết sẽ lập tức được nhận lệnh bắt đầu hành động.

Mốc thời gian chính là ngày Thần Vực mở cửa.

Ngày này cũng là ngay sức phòng ngự của hai thành trong tình trạng yếu nhất, Ngoài tất cả Thiên Hành Giả vào Thần Vực người bình thường ít nhiều trở thành quân phòng ngự chủ lực đêm ấy.

Chỉ có lúc đó nội gián trong thành Thôi Tuyết mới có thể thuận lợi bắt cóc.

Đương nhiên Vân Thăng vẫn hi vọng có thể giải quyết trong hòa bình, chứ động đến người nhà hắn, không khéo sau này lại xuất hiện “Ninh Chí Đồng thứ hai”.

Vân Thăng vì thế không thể không tốn công chỉnh lý Cổ Thư đem bộ công pháp Thổ năng cơ bản mà hắn chưa hề quan tâm đến ra để làm điều kiện trao đổi.

Ngoài ra để đối phương triệt để không cách phải kháng, Vân Thăng đã để La Hằng Thâm mang theo một lọ dịch thể thúc sinh để gia tốc tiến độ tiến triển thực lực, cũng có thể giúp hồi phục thương tích. Hắn không tin tên Thiên Hành Giả Thổ năng này có thể không động lòng.

Mất một giá to lớn như thế Vân Thăng thật sự vì quá muốn sử dụng Huyền Ba Trảo. Có nó, việc đối phó với bạch y Băng tộc sẽ ngày càng hiệu quả!

Vừa lẳng lặng chờ tin từ thành Thôi Tuyết, Vân Thăng vừa chuẩn bị sẵn tinh thần đị vào Thần Vực. Lần này, hắn phải tìm hiểu xem chúng và Băng tộc có phải đang hợp tác.

Còn việc hợp tác như thế nào, e rằng đã sẽ vượt quá “quyền hạn” hắn có được.

Ánh sáng âm u chẳng mấy chốc đã đi vào màn đêm, ánh đuốc sáng trưng một vùng trời nhưng các vì tinh tú trên bầu trời. Ngày Thần Vực mở cửa, chúng đã được đốt để rọi sáng cả tòa thành.

Vân Thăng vẫn ngồi trong phòng theo cách người trong gương chỉ đi vào Thần Vực, chứ không phải đợi dãy núi chính của Hoàng Sơn phát tín hiệu mà bị hút vào.

Í?

Hắn thử liền ba lần nhưng vẫn không thành công mà kinh ngạc vô cùng.

Để kiểm chứng xem mình có nhớ sai phương pháp, hắn lập tức dừng lại cẩn thận nhớ lại từng tiểu tiết nhỏ nhoi, rồi lại tiếp tục lần thứ tư…

Thời gian cứ thế từng phút qua đi.

Hắn vẫn ở trong phòng, vào Thần Vực vẫn thất bại!

Lúc này, hắn đột nhiên nảy ra điềm báo trong lòng. Đây e không phải phương pháp sai lầm, mà là Thần Vực chắc chắn có vấn đề…

Trong lòng hắn không chắc, nhưng cái gì đến sẽ đến, hắn lại thành ra thản nhiên hơn!

Tuy công việc chuẩn bị vẫn chưa xong, giờ vẫn chưa phải thời khắc quyết chiến thích hợp nhất, nhưng “vội vã ứng chiến” giờ hình như đã trở thành một tình hình tất yếu trong cuộc sống của hắn.

Lục Giáp phù đã được đổi, chiến y áo choàng cũng được lấy ra, chiến giáp mới đã sáng óng ả ánh xanh giờ cũng được mặc sẵn trên người. Thiên Bích kiếm, Hỏa Diệm chiến đao, súng Lãnh Đông…cũng như binh lính trong tay, đều đã chỉnh trang chuẩn bị ứng chiến.

Vân Thăng quyết định chủ động xuất kích. Hắn không thể đợi, phải chủ động mới mong có một sanh cơ!

Thành Liệt Hỏa bị bao phủ dưới màn đêm, nhưng đại điện vẫn đèn lửa huy hoàng, một bóng người lẫm liệt đã bắn ra khỏi quảng trường như thế sấm sét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.