Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 287: Tam Quyển ân Đợi Lệnh



Ả nuốt khan một cái, thần sắc vẫn hoảng hốt: “Thần Vực quả thực muốn Thiên Đạo Nhân quy vị, nhưng nó tuyệt đối không đơn giản là chọn ra một trong số bọn ta, mà là lấy một người ứng viên là cơ sở, dùng nguồn sinh mạng chín người còn lại để bổ sung vào để hoàn thiện vào cơ thể người đó, để trở thành Thiên Đạo Nhân! Chín người còn lại sẽ bị rất hết sinh lực mà chết! Ngài quản sự, ta cầu xin ngài, ta không muốn chết. Ta biết Thiên Đạo Nhân rất quan trọng với nhân loại, nhưng ta thật sự không muốn chết…”

Vân Thăng vội liếc sang hai tên ứng viên còn lại bức hỏi: “Hai ngươi có biết việc này không?”

Hai người mặt mày hoang mang lắc đầu.

Vân Thăng quay lại vặn hỏi ả: “Bọn chúng đều không biết, sao ngươi lại biết được rằng chín chết một còn? Nói!”

Ả khó khăn đáp: “Ngài quản sự, trước đây ta là chuyên gia giải mã tin học, Thần Vực thật ra là một chương trình cực kỳ tiên tiến và phức tạp. Trong bọn chúng tiến hoành test và phân tích cơ thể ta, ta rãnh rỏi liền ngồi giả mã ngược lại chương trình của nó. Tuy ta chỉ hiểu được một phần nhỏ, nhưng phần nhỏ này đủ để ta phán đoán tất cả bọn ta đều phải chêt!”

Vân Thăng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ả nói : “Không thể nào! Nếu Thần Vực đã tìm Thiên Đạo Nhân theo cách nói của ngươi chắc nó đã động thủ từ lâu, sao phải câu kéo đến bây giờ? Trong khu vực Hoàng Sơn này có bao nhiêu người có gen di truyền mà nó cần, nếu tích lũy từ từ thì ắt hẳn đã sớm đủ các loại gen hoàn chỉnh mà nó cần.”

Ả ngẩng đầu lên với chút mỉa mai nhìn hắn: “Thưa ngài, ngài là chủ trì cho sự kiện này, chắc hẳn Thần Vực đã từng liên hệ với ngài. Nó nhất định nói với ngài rằng là kéo dài bao nhiêu lâu nay do chưa quyết định được Thiên Đạo Nhân là ai, là vì chưa tìm ra con người có gen ưu tú nhất, đúng không?”

Vân Thăng trầm mặt gật đầu. Người trong gương quả thật nói với hắn thế, với lại còn phải chuẩn bị thêm cái gì đấy, nhưng đấy không phải trọng điểm.

Ả cười mỉa: “Nó là tên lừa đảo! Ngài quản sự, một chương trình tiên tiến như nó thì cần bao nhiêu thời gian để phân tích? Phân tích định lượng rồi so sánh, không cần một ngày đã đủ!”

Vân Thăng không phải chưa từng hoài nghi điều này, hắn vẫn bất mãn tiến độ của Thần Vực, nhưng với thứ công nghệ cao lòng hắn vẫn có sự kính nể nào đấy. Hắn cứ ngỡ do mình không thể hiểu được, nên nó nói gì hắn cũng không nghĩ nhiều.

Ả thấy Vân Thăng đang suy ngẫm liền nắm chặt thời cơ: “Trên thực tế nó để đến giờ phút này là phải tìm ra ứng viên có điều kiện đặc biệt tốt nhất. Trong mười này, gen tuyệt đối không thể có một đoạn này trùng với nhau, để khi gọp lại vào nhau sẽ trở thành một thể lý tưởng nhất. Độ hoàn chỉnh càng cao sẽ càng tốt, vì thế yêu cầu này vô cùng nghiêm khắc. Nếu không, theo như cách nói của ngài, chúng phong tỏa khu Hoàng Sơn này đã một năm, nếu đơn giản thế chúng đã có thể sưu tập đủ từ lâu. Hà tất đợi đến nay?”

Trong lòng Vân Thăng lạnh toát. Ả nói quả thật có lý, còn lời tên trong gương đó lại quá nhiều sơ hở. Nếu chọn ứng viên tốt nhất, hà tất phải chọn đến giờ phút này?

Có điều hắn vẫn còn một việc không thể hiểu: “Ta đã có danh sách của các ngươi từ rất lâu, nếu lời ngươi là thật thì mấy tuần trước Thần Vực đã có điều kiện này, hà tất phải đợi thêm?”

Ả phẫn nộ đáp : “ Đối tượng để rút nguồn sinh mệnh phải đồng bộ thì sự năng động của các gen mới có thể đồng bộ, như thể mới có thể thuận lợi tổ hợp. Cho nên trước đó, nó đã thông qua một bức phù điều cưỡng bức tiêm đủ loại thuốc vào tủy sống bộ ta để điều chỉnh cho nguồn sinh mệnh trong cơ thể bọn ta đều đến đến cùng một mức chuẩn. Quá trình để loại thuốc này sinh hiệu lực cần khoảng hai mươi ngày. Ta nghĩ bản danh sách mười ứng viên cuối cùng ngài nhìn thấy là hai mươi ngày trước, đúng không? Ngài còn không tin có thể kiểm tra cột sống của bọn ta!”

Vân Thăng tuy có biết về phù điêu, ống dịch thể màu xanh lúc trước chính do nó mang đến. Khi ả này nhắc đến nó và thời gian danh sách được xác định cũng vô cùng hợp lý. Vân Thăng giờ đã tin được tám chín phần.

Đợi hai tên nam ứng viên kia cởi áo ra để lộ các vết tiêm trải đầy khắp cả lưng. Hắn chợt thấy tức giận đùng đùng.

Thần Vực lừa hắn, hắn mặc kệ! Vì hắn đã sớm biết bọn chúng không đáng tin!

Nhưng tên khốn người trong gương ấy biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Đàm Ngưng, thể mà vẫn muốn để cô phải mạo hiểm! Thế mà lão nương nó mở miệng lại đòi hợp tác cùng hắn!

Nếu không nhờ người phụ nữ này, hắn gần như đã tận tay giết chết em gái của anh em mình!

Vân Thăng nghiến răng nói: “Ta hỏi ngươi một việc cuối, vì sao ngươi biết chắc rằng mình sẽ chết? Không phải ít nhất người sẽ có một phần mười cơ hội thành Thiên Đạo Nhân ư?”

Ả tuyệt vọng lắc đầu: “Lần mở cửa trước, ta cũng từng kỳ vọng như thế, nhưng ta phát hiện, bọn chúng đã chỉ định sẵn ứng viên! Là ai ta không biết, nhưng đó là…một nam nhân!”

“Ta * tổ tiên chúng nó!” Vân Thăng nhảy dựng lên đấm mạnh vào ống dịch thể, gào lên: “Edgar, ngươi vào đây cho lão tử!”

Edgar đứng ngoài nghe hắn thét ầm lên mà nghe phát hoảng. Đợi lúc Edgar vào đến vừa bắt gặp quả đấm phẫn nộ của Vân Thăng vào ống dịch không lồ khiến nó một phát vỡ tung.

Edgar đã đi theo hắn bao nhiêu lâu nay, nhưng chưa bao giờ bắt gặp Vân Thăng nổi giận, cả cặp hắn đỏ ngầu như máu…

“Lập tức thông báo Tào Chánh Nghĩa, toàn thành giới nghiêm, tam quân đợi lệnh! ” Vân Thăng thốt lên từng chữ từng chữ lạnh thầu xương.

Sự tình trong nhà giam bí mật Thần Vực không rà được, vì thế mà tranh thủ thời gian cho Vân Thăng.

Từ trong nhà giam đi ra, hắn cũng bình tĩnh phần nào. Bây giờ chắc Đàm Ngưng đã bị lột trần bỏ vào ống dinh dưỡng, xem ra đã bước một chân vào quỷ môn quan.

Theo lời nữ ứng viên vứa nói tuy Thiên Đạo Nhân tốt nhất là mười người hoàn chỉnh, nhưng không phải là tất yếu. Hiện giờ tên đã trên cung, không thể không phát. Nếu phe hắn không chịu chịu thi hành, không có nghĩa Thần Vực không dùng bảy người thành Thôi Tuyết tiến hành quy vị.

Hắn không dám mạo hiểm. Canh bạc này quá lớn, hắn phải cứu Đàm Ngưng ra!

Nhưng cứu như thế nào?

Cướp? hay đổi?

Đầu hắn rối bù lên. Hắn chỉ biết mình không thể bỏ rơi Đàm Ngưng. Hắn đã từng “bỏ rơi” Du Tiểu Hải, đã từng “bỏ rơi” những người thân thiết nhất thành Kim Lăng. Lần nào hắn cũng đau đớn tột cùng!

Tuy mỗi lần hắn đều bất ngờ trở tay không kịp, muốn cứu vãn cũng không còn cơ hội, nhưng giờ đây đã khác. Hắn vẫn còn cơ hội!

Hơn nữa, giờ hắn dám đoan chắc dù bản thân không ra tay, bọn Thần Vực vô sỉ kia sau khi Thiên Đạo Nhân quy vị nhất định cũng sẽ bán đứng hắn. Thậm chí rất có thể chúng sẽ cùng Băng tộc chia chát hắn!

Bất luận thế nào, hắn cũng nhất thiết phải phản công! Hơn nữa phải nhanh! Phải hiểm!

Tiếng còi cảnh báo inh ỏi đã phát ra từ trung tâm thành Liệt Hỏa. Lực lượng nhân mã quy mô lớn đã nhanh chóng được tập kết!

Cửa thành đóng kín, tất cả cấm ra vào, khắp thành tiếng vang nơi nơi.

Vân Thăng không muốn chờ đợi nữa. Động tĩnh bên đây, Thần Vực rõ mồn một, chẳng bao lâu sẽ phát hiện ra ý định của hắn.

Nghĩ thế, hắn lập tức phóng ra tìm Tào Chánh Nghĩa: “Lão Tào, trước khi ta phát đạn tín hiệu, không binh một tốt cũng không được động!”

“Thưa cụ, xin ngài yên tâm, có ta thì sẽ có thành!” Tào Chánh Nghĩa vẫn chưa rõ tình hình, hắn cứ ngỡ Vân Thăng đang định khai chiến cùng Băng tộc hay vị anh hùng hào kiệt nào đấy liền vỗ ngực thề thốt!

“Ngươi hãy phái tâm phúc chờ tín hiệu ta ngoài thành. Một khi thấy một phát tín hiệu, đại quân lập tức áp cảnh, trực tiếp công thành! Nếu là hai phát đạn, cũng xuất động tuần quân nhưng giữa đường dừng lại, chờ ta đến! Ngươi đã hiểu chưa?” Vân Thăng lẹ làng căn dặn.

“Hiểu!” Tào Chánh Nghĩa nhủ thầm hóa ra là chủ động xuất kích. Ba hôm nay gã sau khi được dịch thúc sinh thực lực đã tăng vọt không ít, gan cũng lớn hơn tí ti.

“Chú ý, nếu hai phát đạn tín hiệu, hãy cho người đến gặp Edgar đang canh gác bên nhà giam bí mật. Việc chi ngươi cứ mặc, chỉ cần nghe theo lời hắn, đợi ta quay về!” Vân Thăng nhăn mày lại vội vàng bổ sung thêm.

Lúc này, Vân Thăng chỉ còn ba con ách chủ bài là bọn ứng viên, hắn đã giao họ cho Edgar người mà hắn tin tưởng nhất. Lần đi này, nếu cướp người không thành thì sẽ đổi, không đạt mục đích thể không bỏ qua!

Cái gì Thiên Đạo Nhân cứu nhân loại, cái gì anh hùng cái thế, nếu phải hi sinh hắn thì tuyệt đối không được!

Phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng hắn vẫn không đến nỗi lỗ mãng.

Trước tiên hắn phải hợp tác với Băng tộc đã. Băng tộc cùng lắm là muốn có được Phù Triện, nhưng bọn Thần Vực vô sỉ kia, e rằng cả Đàm Ngưng cả Phù Triện đều muốn tước đoạt! Thực lực của hắn giờ này chưa thể sánh vai cùng Băng tộc, chỉ sợ hợp tác không thành lại thành đầu hàng.

Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn đi bước đường cùng này.

Ít ra bây giờ, hắn vẫn còn vốn liếng để liều!

Vân Thăng rời thành Liệt Hỏa không đi thẳng đến thành Thôi Tuyết. Hắn cần một kế hoạch chu toàn hơn.

Chỉ một thoáng hắn đã đến khu dịch thể.

Việc nâng cấp cho Cẩm Thạch đã đến giai đoạn cuối. Chỉ còn thiếu mỗi một bước là thành công!

Nhưng hắn đã không còn thời gian để chờ đợi, đợi đến tối mai mọi việc đã quá muộn!

Trong lòng hắn vẫn đang tranh giao!

Hắn có cách để giúp nó năng cấp ngay, để nó có thể thành công noãn hóa sớm hơn, nhưng phải mạo hiểm. Chỉ cần sự sai lệch một mm, hắn có thể chết ngay tại chỗ! Nhưng nếu thành công, tình thế có thể đảo ngược trước khi Thiên Đạo Nhân quy vị, buộc bọn thành Thôi Tuyết phải giao trả lại người.

Hắn đưa cánh tay rung rẩy của mình ra, từ từ tiếp cận bổn thể của Cẩm Thạch. Hắn hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng hạ quyết tâm đặt tay vào nó…

Sinh mệnh của hắn nhanh chóng thoát ly. Cảm giác này một tháng trước hắn từng thử. Kết quả là hắn từ một chàng trai trẻ biến thành lão già như giờ đây.

Da dẻ bắt đầu héo úa dần, tóc rơi rụng, thậm chí cả răng cũng bắt đầu lung lay!

Hắn không dám nhìn bộ mặt của mình lúc này, vì nhất định nó sẽ rất xấu xí…nhưng một niềm tin trong lòng từ đầu chí cuối vẫn tồn tại, nó vẫn giúp hắn cầm cự tất cả. Tướng mạo rồi sẽ có hồi khôi phục, nhưng mạng sống của Đàm Ngưng… chết rồi sẽ không thể sống lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.