Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 293: Núi Lở



Sở Vân Thăng nhân lúc Đàm Ngưng ngủ say đã xem đi xem lại thật kỹ phần ghi chú trong Cổ Thư, nếu không làm rõ tình hình cơ thể của mình, hắn cũng không tài nào yên giấc.

Đại địch trước mắt, ngày mai đã là ngày Thiên Đạo Nhân Thần Vực quy vị, tuy giờ trong tay nó chỉ có sáu ứng viên, nhưng khó mà biết được chúng không dám đánh liều tiến hành quy vị!

Nếu giờ này hắn vẫn còn không hiểu rõ tình hình thể trạng bản thân, đó sẽ là một việc rất ư nguy hiểm. Đấy cũng là điều mà một Sở Vân Thân cẩn thận mọi khi không thể chấp nhận!

Khi hắn lật hết tất cả các phần ghi chú có liên quan và không liên quan phần cảnh giới Nhất nguyên thiên, Nhị nguyên thiên vẫn chưa có thu hoạch gì!

“Không lẽ ta đã đột phá đến cảnh giới Tam nguyên thiên ư!?”

Một ý nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu, hắn càng nghĩ càng kích động đến nỗi cả ngon tay cũng rung rung không tự kiềm chế được.

Cảnh giới Tam nguyên thiên, thế sao hắn lại còn phải sợ sứ giả Băng tộc, sợ Thần Vực!?

Nếu bức bách hắn qua mức, xem hắn không chừng hủy cả Thần Vực với Thông Thiên trụ!

Hắn vội lật Cổ Thư đến phần Tam nguyên thiên, đoc thật kỹ từng chữ từng phụ hiệu. Nếu xem không hiểu thì tạm bỏ qua, xem hiểu thì lại cẩn thận nhăm nhi…Gần như cả đêm trôi qua, hắn vẫn ngẩng đầu, hai mắt lại càng thêm miên man.

Rốt cuộc là vì sao?

Nếu xem phần cảnh giới Nhị nguyên thiên là tiểu học, Tam nguyên thiên là cấp hai thì hình như giờ đây hắn đang đứng vào cái lớp “dự bị ” ở chính giữa. Nói một cách khác, không thuộc Tam nguyên thiên cũng không thuộc Nhị nguyên thiên!

Sự tồn tại kỳ dị này cũng giống con đường tắt thần kỳ mà bọn ma đạo trong kiếm hiệp thần thoại đã đi.

Rõ ràng tính chất và dung lượng nguyên khí bổn thể vẫn tồn tại ở mức tầng thứ ba Nhị nguyên thiên, nhưng về kết cấu đã vượt khỏi sự trói buộc của Nhị nguyên thiên, vừa bước bước đầu tiên vào cánh cửa của Tam nguyên thiên!

Lời tiền bối nói quả không sai, việc tu luyện căn bản không có đường tắt.

Sau khi suy ngẫm cả một đêm, hiện tượng kỳ lạ này xuất hiện chắc chắn không chỉ do bị cú đánh chót Cẩm Thạch hút sạch nguồn sinh mạng của hắn mà ra, rất có thể liên quan đến dịch thể thúc sinh!

Hắn vốn vẫn xem chúng là bảo bối nên quản lý rất ư là nghiêm ngặt. Hỏa tộc và Băng tộc chỉ có lúc thọ thương mới đến khu dịch thể để rút dịch thể thúc sinh. Ngoại trừ những lúc ấy bọn chúng chưa bao giờ xuất hiện qua. Điều này có thể nói rõ rằng ngày thường trong lúc tu luyện năng lực, chúng hoàn toàn không dám lạm dụng loại dịch thể này.Chỉ có hắn vì do cứ muốn đột phá mà sử dụng một lượng lớn, thậm chí bỏ mặc lời khuyên răng của tiền bối.

Bây giờ nghĩ lại, mới bắt đầu thấy sợ hãi. E rằng bản thân hắn đã bị tẩu hỏa nhập ma từ lúc nào mà không hay! Thế giới này đối với Vân Thăng mà nói là hoàn toàn xa lạ. Hắn cũng như Lưu lão lão lần đầu tiên bước vào Đại Quan Viên, cái gì cũng không biết, hoàn toàn dựa vào phát đoán của mình mà khám phá lung tung. Chỉ dịch thể thúc sinh mà nói, hắn ngoài biết nó có thể gia tốc tu luyện ra, gia tốc hồi phục thể lực ra, tất cả thuộc tính còn lại, hắn đều không biết đã dám hút nó vào thể nội, đúng là gan tày trời!

Bản thân hắn chắc không bị biến thành trùng tứ chứ? Vân Thăng nghĩ đến mà lạnh cả gáy! Bộ dạng giờ này đúng là chả khác mấy rồi…

Thổn thức bất an đến giờ phút này, hắn mới phát hiện mình đã thật may mắn mà vượt qua được cái kiếp ngàn cân treo sợi tóc này.

Khi hắn sử dụng lượng lớn dịch thể thúc sinh để rèn tu luyện cũng như thế chiếc xe chuyển đi từ đường quốc lộ chạy vào một con đường tắt ngồ nghề, mà không biết rằng đấy chính là con đường cụt lúc nào cũng có thể bị lật xe, căn bản không thể đến đích được!

Thực lực được nâng cao chỉ là biểu hiện bên ngoài, nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ ngày càng tích lũy nhiều nguy cơ để rồi cuối cùng là dẫn đến cái chết. Chỉ là giờ phút này Cẩm Thạch đã xuất hiện, nó đã hút sạch tất cả nguồn sinh mệnh từ hắn. Nhất là phần có mang tính chất thúc sinh của dịch thể cô đọng lại càng là phần mà bọn trùng tộc cần, vì thế khi Cẩm Thạch hút sạch phần ấy đi, vô tình lại thay trừ hậu hoạn giúp hắn và mở ra một con đường mới để hắn thông trở lại với chính đạo.

Một con đường tu luyện an toàn đã vô tình được mở ra. Tất nhiên cái giá phải trả cho nó cũng thật khủng khiếp, cứ nhìn bộ dạng hắn bây giờ cũng đủ biết.

Sở Vân Thăng vốn đang định đợi lúc hắn ra đi, sẽ cho Tào Chánh Nghĩa một ít dịch thể thúc sinh để giúp hắn một tay, nhưng giờ hắn đã hoàn toàn dập tắt ý tưởng ấy.

Nhưng xem lượng của gã trước đây đã sử dụng, nếu so với hắn thì thật chẳng đáng là bao , nên chắc ảnh hưởng không lớn.

Sau khi làm rõ căn nguyên, Vân Thăng nhìn Đàm Ngưng đang ngủ say nghĩ thầm, thế sự thật lạ kỳ. Nếu lúc ấy hắn không quyết định mạo hiểm đi cứu cô, chắc đã không liều lĩnh rút nguồn sinh mạng của mình để gia tốc tiến hóa cho Cẩm Thạch. Và như thế hắn có thể đã không biết được rằng mình đã bị tẩu hỏa nhập ma mà đi đến bờ vực của cái chết; có lẽ hắn cũng không bị Cẩm Thạch hút sạch “những quả bom nổ chậm” trên người… Thậm chí có thể hắn vẫn đang không ngừng sử dụng sức mạnh của dịch thể thúc sinh mà vô tri rằng minh đang không ngừng gia tốc cái chết của chính mình.

Nếu tính ra, rốt cuộc là cô đã cứu hắn hay hắn đã cứu cô đây?

Hắn cảm thấy đây cũng giống như việc quả trứng có trước hay con gà có trước, khó mà nói rõ! Nhưng có một hắn có thể chắc chắn, nếu lúc ấy không cứu cô, cô chắc hẳn đã không còn nữa, còn bản thân hắn cùng lắm là có thể cầm cự thêm vài ngày…

Nhưng có thể chắc một điều rằng, con đường “ma đạo” này ngoài hơi mạo hiểm cộng thêm ngoại hình xấu xí ra thì nó cũng có điểm tốt của nó, nếu không thì cũng không có bao nhiêu kẻ cứ khoái tu luyện bàng môn tả đạo!

Như hắn bây giờ tuy chỉ là tầng thứ ba Nhị nguyên thiên, nhưng về kết cấu cơ thể đã sớm vượt qua trạng thái cảnh giới cao nhất của Nhị nguyên thiên. Trong trạng thái kỳ diệu này, thực lực của hắn đã vượt qua hẳn cảnh giới Tam tầng bình thường, một số mặt thậm chí còn vượt qua khỏi tầng thứ tư, đạt đến trình độ tầng thứ năm!

Đây là điều không thể ngờ được, và đây có lẽ cũng là một trong số sức quyến rũ của “bàng môn tả đạo”!

Điều sốc nhất không chỉ có thế, theo hệ thống của Cổ Thư công thêm phân tích của bản thân, Sở Vân Thăng phát hiện, chỉ cần cố gắng tu luyện Xúc nguyên thể tinh thuần càng nhiều, dần tích góp bổ sung vào cơ thể như khô lâu của mình, chỉ cần đạt được đến “điểm giới hạn” bình thường ngược lại kia, hắn tất sẽ có thể “dễ dàng” đột phá được Tam nguyên thiên bỏ qua được cảnh giới tầng thứ tư, tầng thứ năm như trình tự bình thường.

Đồng thời, dạng mạo khô lâu của hắn cũng có thể hồi phục lại bình thường được…

Trước đây hắn xem ti vi, tuy có biết đến cái gọi là “tà đạo” này có thể như con đường tắt, nhưng vẫn chưa có cơ hội tự cảm nhận, không thật sự thấy được sức hấp dẫn chí mạng của nó. Giờ đây khi nó xảy ra với hắn, hắn mới thật sự thấy được nó lớn biết nhường nào.

Nếu luyện tập theo từng bước, tuy chậm mà chắc, an toàn nhưng cũng vô vị khô khan, cứ ngày này qua tháng khác lặp lại một cách máy móc như sự “dày vò”.

Sự khổ cực trong đó Sở Vân Thăng hiểu rõ, nếu không hắn đã không liều mình sử dụng dịch thể thúc sinh. Còn “tà đạo” này lại nhanh chóng khiến người cảm nhận được ngay cảm giác của tốc độ, việc vượt cấp chỉ là việc dễ như ăn cơm mà thôi.

Tuy nhiên, dù nó đúng là rất có sức quyến rũ, nhưng hắn quả thật không dám thử lần hai. Vân Thăng vốn tính cẩn thận, sự việc của dịch thúc sinh là do bị bọn dị tộc bức bách không còn cách nào khác, không thể không liều…

Đùng! Đùng!

Đương lúc hắn đang suy tư về kế hoạch tu luyện về sau, và làm thế nào để rời Hoàng Sơn, bỗng dưng nghe tiếng nổ long trời lở đất từ hướng đông bắc!

“Cô đừng động, ở yên trên giường, nếu không được lệnh của ta, tuyệt không được đi ra!” Vân Thăng nhăn mày đưa tay ghì Đàm Ngưng lại. Tuy tiếng động rất lớn nhưng có thể nghe được là ở khá xa, không giống có người đến công thành.

“Cụ ơi, cụ ơi, xảy ra việc lớn rồi!” Tào Chánh Nghĩa tức tốc từ bên ngoài vừa chạy vừa hốt hoảng lo toáng lên.

Tuy thân phận thật của Sở Vân Thăng đã chân tướng đại bạch nhưng bộ mặt già nùa này có vẻ càng ấn tượng hơn với mọi người, nên cả Tào Chánh Nghĩa cũng không chịu đổi cách gọi.

“Hoảng gì mà hoảng! Đi ra!” Vừa mở cửa định mắng tên này vài câu, hắn đã phát hiện ngoài đại điện dần dần sáng lên. Khác xa với ánh sáng yếu ớt thì sau khi mặt trời biến mất, giờ này bên ngoài tráng lệ lung linh một cách lạ kỳ như những buổi ráng chiều lộng lẫy.

“Núi…núi lở cả rồi!” Tào Chánh Nghĩa vẫn đang kinh hoàng bất ổn.

“Núi gì lở?” Vân Thăng chao mày không hiểu.

“Là,,,Ngài tự đi xem thôi!” Sau khi quơ tay múa chân một hồi vẫn không nói rõ được đầu đuôi, hắn vội nói.

Theo Tào Chánh Nghĩa đi đến quảng trường trước đại điện, Vân Thăng vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay trong bầu trời đen ngùm, một luồng cực kỳ sáng chói mắt đang được phát ra từ đỉnh chính của Hoàng Sơn.

Lượng lớn núi treo lơ lửng trên không dưới làn sáng chói ấy đang dần dần sụp lở.

Toàn bộ sụp đổ!

Đất rơi rào rào như mưa đổ.

Lại tiếng sụp lở oanh liệt, lần này được phát ra từ ngọn núi treo to nhất đang chấn động.

Sụp đổ, tiếp tục sụp đổ!

Cả trăm ngọn núi treo rải rác khắp cả khu Hoàng Sơn lần lượt sụp đổ….

Thanh thế lớn mạnh rất ư bi tráng!

“Sắp đến hướng này rồi! Đến hướng này rồi!” Có một Thiên Hành Giả nhạy bén phát giác.

Một ngọn núi treo trong lúc trấn động do va chạm với ngọn núi khác mà giờ đây đang từ từ chuyển hướng di chuyển sang thành Liệt Hỏa.

Tất cả mọi người bắt đầu xôn xao. Đấy không phải mưa, nếu bị nó rơi trúng, dù là Thiên Hành Giả nếu năng lực không đủ cũng chưa chắc đỡ nổi.

Các con Ban Lan điểu bỗng chốc mất đi chốn nương thân đang tung bay khắp trời, khiến Vân Thăng đang định lợi dụng Thanh Giáp trùng đẩy lùi lại núi treo đang trôi đến cũng phải bỏ ngay ý định.

Tiếp đến, một ngọn núi treo thứ hai cũng xuất hiện từ sau lưng, đang từng giây từng phút áp sát thành Liệt Hỏa! Chẳng mấy chốc, lại xuất hiện ngọn thứ ba…Đây là phản kích từ Thần Vực!

Vân Thăng bỗng dưng hiểu ra, chỉ có chúng mới có năng lực đáng gờm này!

Đây cũng là dự định của Vân Thăng.

“Rút! Mau rút về khu vực dịch thể…” Vân Thăng quả quyết hạ lệnh.

Hắn vốn dĩ đã có dự định này, nhưng chỉ vì e rằng một khi Hoàng Sơn giải phong, khu dịch thể nhỏ này sẽ nhanh chống bị khu dịch thể không lồ bao vây bên ngoài Hoàng Sơn nuốt chửng nên mới chừng chừ án binh bất động.

Cẩm Thạch vừa mới tiến hóa có thể oai phong trong đây, nhưng nếu so với Cẩm Thạch bên ngoài thì chỉ có một kết cục là bị nuốt chửng!

Nhưng với tình hình lửa cháy lông mày này, hắn cũng không thể nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể nhanh chóng đến đấy trốn. Dẫu sao có sự tồn tại của cự phần, có thể vô hiệu hóa những sự đột kích từ trên không, thậm chí bọn trùng rắn dài còn có thể phản kích lại!

Tào Chánh Nghĩa nghe lời mà sửng sốt, gã chưa kịp di chuyển, cả thành trì thành Liệt Hỏa bỗng chốc đổ nước nghiêng thành như thể động đất.

Sở Vân Thăng vội vàng phi thân lên đỉnh đại điện. Hắn chỉ thấy cả thành Liệt Hỏa đang từ từ bay lên nhưng đang bị một cây gậy đẩy lên, cả nền đất dưới nó cũng bị “nhổ lên”, cả tòa thành bay lên đến hơn trăm mét mới từ từ dần lại!

Nhà cửa sụp đổ, người trong thành hoảng hốt toán loạn! Bầu trời đầy sắc màu huyền ảo khó lường dần dần hiện rõ một bộ mặt che phủ cả đất trời…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.