Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 299: Binh Đoàn Robot



Sở Vân Thăng chưa từng giết nhiều người đến thế. Nhiều đến mức đếm cũng đếm không hết, nhưng hắn vẫn không dám dừng lại việc giết chóc này dù chỉ trong một giây.

Nếu muốn sống, thì phải giết, tiếp tục giết! Dù vô cùng vô tận, dù đấy là người quen biết.

Hắn không phải không muốn dùng trùng tử của khu dịch thể phá vây, tiếp ứng hắn ở từ nội bộ, nhưng hắn cũng biết nếu làm thế có thể hắn sẽ chết sớm hơn.

Cẩm Thạch vừa được nâng cấp chưa đến ba ngày, năng lực thao túng của nó nếu muốn ra khỏi khu dịch thể sẽ hao tốn một lượng lớn nguyên khí từ hắn, hơn nữa khả năng thao túng này cũng không ổn định. Giờ hắn phải tập trung liều mạng, còn đâu thời gian để để bổ sung nguyên khí cho Phong Ấn phù?

Lúc cứu Đàm Ngưng hắn đã tiêu hao quá lớn, xém chút đã làm cho binh đoàn trùng tử tan rã.

Trùng tử khu dịch thể và Cẩm Thạch là con chốt chủ bài cuối cùng và lớn nhất của hắn, nếu khu dịch thể sụp đổ, hắn giờ cũng không cần liều, chờ chết cho xong chuyện. Nên giờ hắn phải xông ra, xông đến khu dịch thể kết hợp cùng với trùng tộc đối phó với Thần Vực và Băng tộc.

Xác người để lại sau lưng hắn ngày càng nhiều, đóng thi thể nát vụn dưới chân cũng chất đóng ngày càng cao. Bọn Thiên Hành Giả ở đằng sau bọn người bình thường cũng ngày càng lùi ra sau. Mãi đến khi chiến giáp trên người tắm đầy máu tươi, từng mảnh giáp óng ánh ánh vàng đã nhuốm một một đỏ, hắn đã xông đến rìa vòng vây của bọn nhân loại.

Từng chiếc từng chiếc chiến xa sơn đen hình thoi tinh tế sắp hàng gọn gang đợi sẵn sau lưng bọn người bình thường cũng dần dần hiện lên, bỗng dưng bắt đầu khai hỏa.

Dày đặc các chùm lam quang vừa quét qua, đám người không kịp tránh né chỉ trong tích tắc chỉ còn lại vũng nước máu. Phản ứng thân thể của Vân Thăng vẫn thua tốc độ ánh sáng, trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy chiến xa thì lam quang ấy đã kịp gần kề hắn.

Hắn bị hất bay lên không rồi lại rớt mạnh xuống đóng thịt nát kia. Bỗng chốc bụng dạ đau nát đảo lộn.

Chưa kịp ngoi đầu lên khỏi đóng thịt vụn ấy, hơn hai mươi chiến xa lập tức di chuyển nhằm thẳng một mục tiêu là Sở Vân Thăng, đồng loạt phát hỏa.

Hơn hai mươi chùm lam quang hợp nhất thành điểm duy nhất lấp lánh như ánh sao, đóng xác chất đóng trong vòng chưa tới một phần ba giây đã biến thành vũng máu tương thịt, chỉ một cú nhảy, hắn đã bay ra và nhậm lên đóng xác đóng đằng sau.

Đau, cả ngũ tạng lục phủ nóng rang như cháy.

Tuy chiến giáp chưa bị đâm xuyên qua, nhưng chùm lam quang đã đâm được vào da thịt, va chạm với Lục Giáp phù, xông kích vào thân thể khô lâu của hắn. Cảm giác bị đè nén, bị trấn áp mãnh liệt khiến hắn nôn ọe ra dịch thể thức ăn chưa kịp tiêu hóa. Cũng may là về ý thức, hắn vẫn tỉnh táo. Khi bị trúng công kích lần hai, hắn đã lập tức cho khởi động Huyền Ba Trảo.

Hắn vẫn giữ hai bảo bối phòng ngự chưa dùng đến, một là chiến y áo choàng, một là Huyền Ba Trảo.

Chiến y áo choàng hắn dự định đợi lúc Thần Vực giải phong, nếu hắn có thể xông được đến vùng rìa của vòng vây, sẽ dùng nó tàng hình đột phát và đề phòng bị đuổi theo.

Bao giờ bị trùng trùng bao vây, không gian hoạt động được của hắn chỉ bằng lòng bàn tay, dù có tàng hình cũng không tránh được công kích từ bốn phương tám hướng. Không khéo lúc ấy khả năng phòng ngự sau khi tàng hình giảm sút còn có thể dể bị trọng thương hơn.

Huyền Ba Trảo lại là thứ hắn chuẩn bị để dùng vào lúc nguy cấp, dùng để chóng lại Băng tộc hoặc làm con ách chủ bài để phòng Thiên Đạo Nhân sau khi quy vị. Nhưng giờ này, hắn chỉ còn có thể sử dụng sớm hơn dự tính, Thần Vực và chiến xa công kích quá nhanh, nhanh đến mức phản xạ của một người bình thường như hắn căn bản không thể tránh kịp.

Hắn không thể liên tục chịu trận như thế nữa, nhất là trong tình trạng nguy cấp này, xem chừng bọn người cuồng dại kia lại sắp ập đến, hắn nhất định phải diệt sạch đóng xe chết tiệt này.

Bụp!

Sau khi Vân Thăng va mạnh vào đóng xác vụn, cuối cùng Huyền Ba Trảo từ đầu chí chân, đã hoàn toàn được khỏi động.

Tút …tút…tút..

“Chùm tia lam quang” thứ ba của chiến xa hình thoi lại đuổi theo mông Sở Vân Thăng, các tia sáng rói lên, xem chừng chỉ trong chớp mắt đã thấy cận kề.

Lam quang lập tức va mạnh vào vách không gian của Huyền Ba Trảo, tạo thành từng làn sóng mếu mó. Bề mặt cầu trảo năng lượng bị đánh móp vào một mảng to, phải một lát nó mới lại đàn hồi lại, hồi phục lại như thể ban đầu.

Lần này Vân Thăng chỉ bị tổn thương vì chấn động, chùm năng lượng của chiến xa đã bị Huyền Ba Trảo ngăn lại.

Vừa chống đỡ được một pha công kích, hắn đã lập tức nhảy vọt lên không bắn liền vào chiến xe hình thoi vài phát súng. Súng Lãnh Đông của Đàm Ngưng cũng nhanh chóng công kích.

Chiến xa hình thoi bỗng chốc lâm vào biển lửa mênh mông.

Vân Thăng cũng thừa lúc này thu hồi lại súng Liệt Diệm sắp hao tổn hết năng lượng đổi lại thành Thiên Bích kiếm.

Tỉ lệ và cường độ bắn của hắn đều hơn hẳn Đàm Ngưng, và dung lượng năng lượng tự chế của súng Liệt Diệm lại vẫn thua xa súng Lãnh Đông, nên giờ chưa chi súng Liệt Diệm đã sắp cạn năng lượng.

Vũ khí Băng tộc đối đầu với Thần Vực, ưu thế tất không bằng khi nó đối phó với bọn nhân loại. Sau biển lửa băng sương, phần lớn chiến xa vẫn còn đủ sức “chui ra” khỏi khói lửa tiếp tục dùng lam quang công kích Vân Thăng.

Hắn cắn răng chịu gồng chặt Huyền Ba Trảo dưới lần võng lam quang, tiếp cận chiến xa và vung kiếm xuất kiếm kỹ Thiên Phá Bích Dịch.

Mười tám đường kiếm ảnh hợp lại thành một. Thừa khe hở nhỏ giữa các tia lam quang đâm thẳng vào ống súng của nó.

Crắc..xì xì…

Ống súng bị đánh trúng của chiến xe nổi lên một chùm khói lửa, sau một hồi rung rẫy “giẫy giụa”, cuối cùng nó cũng triệt để tạch lửa trận vong.

Dưới sự bảo vệ của Huyền Ba Trảo, Vân Thăng đã mạo chết nhảy lên nó và tiếp tục vung kiếm tấn công xe bên cạnh. Đồng thời, Đàm Ngưng cũng không ngừng cho bắn ra các tia súng màu trắng sữa đông lại cả một dàn xe gần đấy.

Bằng..

Thiên Bích kiếm phá băng và đâm thẳng vào chiến xa, Thiên Quân Bích Dịch lại một lần nữa được phát ra thừa theo thân kiếm đi thẳng vào nội bộ xe.

Tí tách..tí tách…

Lại thêm một chiến xa biến thành phế liệu tại chỗ.

Sở Vân Thăng đã hủy liền hai chiến xa, nhưng chẳng mấy chốc bọn người như điên như dại kia lại tay cầm vũ khí do Thần Vực phát lại theo chân tiến đến.

Để tránh bị đám đông vây chết, Sở Vân Thăng không thể không bỏ ý định tiêu diệt toàn bộ chiến xa của Thần Vực. Hắn nhanh nhẩu nhón chân lên nhảy vọt theo hướng vòng ngoại vây.

Vừa nhảy lên không, mười tám đường kiếm ảnh thứ ba lại được xuất phối hợp cùng súng Lãnh Đông của Đàm Ngưng, chỉ trong chớp mắt, đám người vừa ùn lên đã bị nhuyển làm đá vụn.

Vừa chạm đất Vân Thăng đã làm cú lộn nhào quay đầu lại theo hướng thẳng tiến, tiến bước không chút chừng chừ. Có điều chưa được vài bước, hắn đã đụng ầm vào “đóng kim loại” trước mặt.

Chiến quá ư là hỗn loạn, hắn cũng không có thời gian để nhìn kỹ vật chắn trước mặt là gì. Vì cú va chạm này, hắn không thể không khựng lại. Thế mới phát hiện, cái thứ bị Huyền Ba Trảo hất bay đi không phải là tấm chắn kim loại, cũng chả phải chiến xa, mà một chú “người máy” chỉ có ba chiếc chân ba khúc.

Chúng cũng giống với chiến xa hình thoi, bề mặt vẫn là thủy tinh một màu đen tuyền nhưng lại vô cùng bóng láng, ánh sáng lấp lánh của tòa núi chính chiếu vào từng bộ phận trên mình nó đều phát ra ánh sáng lấp lánh phản chiếu.

“Người máy” tổng cộng có ba cái chân dài dài, và trên mỗi chân của nó chỉ có ba khúc quãng nối nhau, còn thân chúng như một “tấm khiêng” kiên cố. Ngoài hai bên là hai ống súng khổng lồ, trên đỉnh đầu hình đĩa tròn của nó còn có một ống phát nhỏ xoay vòng.

Tuy chiều cao của nó cũng chỉ gấp rưỡi người bình thường, chưa đến ba mét, nhưng Vân Thăng nhìn kỹ sau lưng nó mà thấy lạnh sống lưng. Sau lưng của con người máy bị hắn hất bay đi, còn có một binh đoàn đồng đội số lượng khủng khiếp.

Không lẽ đây chính là đám vật thể phi nhân loại mà hắn đã nhìn thấy từ trên thành Liệt Hỏa lúc bị vây?

Hắn bất giác hít một hơi sâu. Nếu là cái thứ ấy thế thì rắc rối to. Lúc ấy hắn thấy rõ, số lượng của chúng hằng hà vô số. Đường bắn mà trắng nhũ cùng mười tám đường ảnh kiếm và bọn người máy gần như khai hỏa cùng lúc. Từng đám hỏa diệm ác liệt được hình thành do sự va chạm năng lượng kịch liệt giữa Sở Vân Thăng và binh đoàn người máy. Các pha xông kích được tạo ra như cuồng phong quét lá, “thổi bay”cả bọn người mấy đứng ở hàng đầu và Vân Thăng.

Đùng một tiếng, Vân Thăng bị hất mạnh vào chiếc chiến xa hình thoi. Hắn đang nghiến răng, và chắc Đàm Ngưng cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, may mà phần lớn sức công phá đều bị hắn hứng chịu từ chính diện.

Tút..tút..tút…

Từ hai ống súng khổng lồ hai bên, bọn người máy bắt đầu càn quét bằng súng đạn kim loại đặc biệt còn hơn cả “cơn lốc kim loại”, trên lỗ súng nhỏ trên đỉnh đầu cũng bắt đầu quay cuồng phát ra từng loạt tia bắn màu đỏ.

Bỗng chốc, Vân Thăng đan xen xuất hiện một bức “tường chắn tử thần”.

Hắn phản xạ có điều kiện vừa tự động lùi ra sau hai bước đã thấy sau lưng đã bị một đám đông ồ lên vây chết.

Miệng súng chiến xa ở phía dưới hắn cũng bắt đầu điều chỉnh lại theo hướng vuông góc. Trên không, một ngọn núi treo chưa hoàn toàn sạt lở cũng tức tốc ùn đến ồ ạt xả đá vụn xuống.

Lúc này, hai sứ giả Băng tộc và vật thể bay của chưa còn chưa ra tay mà Vân Thăng đã rơi vào cảnh đường cùng, lên trời không đường, xuống đất không lối.

Bọn Tào Chánh Nghĩa ở xa xa và cả bọn Thiên Hành Giả chưa kịp tỉnh táo đều bần thần trước cảnh tượng trước mắt. Chúng không thốt lên lời nào nổi trước tình cảnh trước mặt, cảnh tượng này đủ để chúng nhớ đời.

Càng ngày càng nhiều Thiên Hành Giả từ tận sâu thẳm trái tim hi vọng Sở Vân Thăng có thể chiến thắng trước trận chiến này. Đây là một nỗi bi ai của toàn nhân loại.

Hai sứ giả Băng tộc cũng quan sát trận chiến từ bên ngoài, một trong số họ đã “nuối tiếc” nói: “Đại trưởng, sắp kết thúc rồi ư? Chúng ta đã mắc lừa của Đa Năng tộc ư? Hắn kéo dài thời gian để chuẩn bị không phải vì hợp tác, mà muốn độc chiếm, đúng không?”

Vị sứ giả còn lại vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn Vân Thăng đang bị vây chết, mà giờ này còn đâu bóng hình của Sở Vân Thăng. Ả bất giác nhăn mày lại…

Đùng…đùng..đùng….

Hỏa! Nguyên Hỏa Thiên Địa bao trùm đất trời, bỗng chốc như sao băng thoáng hiện rơi xuống nhân gian.

Cả đất trời như rung lên, hỏa diệm hoành hành, nguyên khí càn quét…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.