Đối diện với một đàn trùng tử, Sở Vân Thăng thấy mình như Robinson lạc vào hoang đảo, cô độc và trống vắng… Không một ai có thể nói chuyện, và cũng không có gì có thể nói. Ngay cả quyền được nằm mơ cũng không có, vì trùng tử không cần và cũng không biết đi ngủ!
Giờ là thứ sáu? Hay thứ bảy?
Hắn không rõ, hắn đang dùng chiếc cẳng răng cưa của mình đậu trên bờ rào của một tòa kiến trúc đổ nát. Hắn bì con trùng ngố kia làm cho tâm trạng lộn tung cả lên. Mà không thể không thừa nhận, nó đúng là một con trùng tử lập dị - một con Xích Giáp trùng thích học hỏi và bắt chước! Hắn vốn dĩ nghĩ nó cũng giống bao con Xích Giáp trùng khác, kết quả là hắn đã sai!
Trùng tử cấp thấp không có tình cảm, chúng chỉ biết phục tùng mệnh lệnh. Ngay cả chết, chúng cũng vẫn kiên quyết và dứt khoát. Có thể vì lẽ thế đấy cũng là một trong số có nguyên nhân để loài trùng tử có cao ngạo đối diện với các loài khác.
Nhưng con trùng ngố này quả thật lập dị! Trong lúc hắn chán chường không gì làm cũng chỉ có thể giao lưu được với nó mà thôi. Việc đấy không những có thể nâng cao khả năng “ngoại ngữ” của hắn, và điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là khi phát hiện ra trùng ngố này rất có thể là một “thể biến dị” duy nhất trong muôn ngàn con trùng tử nơi đây. Vì nó đã có “tình cảm”!
Cảm giác này đã khiến trùng ngố bàng hoàng bất an trong thời gian dài. Nó không biết phải nhìn nhận tâm tư chợt đến này. Nhất là khi nó phát hiện, trong vô số Xích Giáp trùng ở đây chỉ một mình nó là thế.
Nó vẫn cố gắng hòng chế giấu mặt “khác người”của nó, giả vờ như không có việc gì như bao con trùng tử khác. Cảm giác “quái thai” này cứ bám riết theo nó mãi.
Mãi đến khi Sở Vân Thăng “quay về”, nó mới phát hiện ra cả “người anh em” như thể chân tay này cũng là một “quái thai” giống mình, trái tim ngốc đặc của nó bỗng dưng như sống lại.
Nó giờ cứ như một thằng con nít suốt ngày bám đuôi lấy Vân Thăng, cứ nhìn hắn làm gì thì nó bắt chước cái nấy một cách không chán chường.
Từ khi Sở Vân Thăng nhàm quá ngồi khắc chữ “Chính”* trên bờ tường đến nay (* chữ chính “正” gồm năm nét viết, thường được dùng để làm dấu ghi nhớ khi đếm số, cứ một chữ chính sẽ được tính là năm.), tất cả sự chú yếu của trùng ngố đều bị hút đi, thậm chí có lúc nó còn vì nó mà quên hẳn việc ba ngày đi lãnh dịch thể cô đặc một lần.
Sở Vân Thăng cũng không nhớ là trùng ngố đã bao nhiêu lần giúp hắn đỡ đòn tấn công của trùng tử rừng Bao Tử. Nó luôn đứng chắn trước mặt hắn mỗi khi đòn đến mà chưa một lần bỏ chạy.
Nhìn chiến trường bất tận, mỗi ngày mỗi giờ mọi lúc mọi nơi đều có thể bỗng chốc bộc phát trùng tộc chi chiến quy mô lớn.
Tiểu đội thập trùng mà Vân Thăng đang ở đã bao phen chết rồi được thay, thay rồi lại chết. Quanh đi quẩn lại, ngoài đội trưởng Đầu Bư ra, chỉ mỗi hắn và trùng ngố là còn lay lắc sống sót.
Trước đây hắn ít khi quan tâm đến cuộc sống của Xích Giáp trùng. Xích Giáp trùng chết dưới kiếm hắn từng đóng từng đóng căn bản không đếm xuể. Giờ đây, hắn vô cùng kinh ngạc , hóa ra là từng tiểu đội như thế này đây…
Mỗi khi hắn nhìn “chiến hữu” nối đuôi nhau nằm xuống, mỗi khi trốn đằng sau sự che chở của trùng ngố, mỗi khi bị bao vâ tấn công, “chiến hữu” của hắn đã không ngại ngùng đứng ra, để phải trả giá cái chết để mở con đường sống cho hắn…
Nhiều lúc, khi đi vào bóng tối của màn đêm, ánh mắt của trùng tử vẫn luôn nhìn rõ mồn một xung quanh. Nhiều lúc hắn cứ miên man nghĩ rằng một cũng là một con trùng tử, cũng là một phần tử cùng kề vai tác chiến, sống chết với nhau cùng đồng đội mình. Cảm giác này hắn thấy ngày một rõ rệt.
Thể trạng cũng như Hỏa năng lượng của hắn đều thuộc con yếu nhất trong đội. Nhưng hắn cũng không còn cách nào, vì có Phong Thú phù tồn tại. Từ lần trước ra khỏi cự phần tu phục đến nay đã khá lâu, cuối cùng hắn cũng làm rõ thế là thế nào.
Trên hậu môn của hắn có một lá Phong Thú phù.
Quy tắc và khí tiết trên lá Phong Thú phù này hắn quen thuộc vô cùng. Đó là Phong Ấn phù của Cẩm Thạch Hoàng Sơn, có điều nằm trong Phong Thú phù lại là thân xác khô lâu của hắn cùng Cổ Thư nắm chặt trong tay.
Thời khắc ấy, nếu không phải sợ kinh động trùng tử địch thủ, có lẽ hắn đã ngưởng mặt lên trời rú dài.
Thân thể tóc da đều từ bố mẹ, hắn tuy đã thành khô lâu, nhưng chưa từng dám bỏ một xương một thịt. Còn sự quan trọng của Cổ Thư với hắn là việc không thể dùng ngôn từ diễn tả.
Tuy những thứ khác, cộng cả Vật Nạp phù đều không còn, nhưng hắn cũng thấy mãn nguyện, chỉ cần còn lại tấm thân này cùng Cổ Thư, hà cớ còn sợ không còn vụ ngoài thân khác?Chỉ cần giữ lại tính mạng tất có thể tìm ra phương pháp trở lại bổn thể. Đấy là cách nghĩ duy nhất trong đầu sau khi khi biết được tin đáng kích động này.
Vì thế, đã suốt ba ngày ba đêm nay, ngảy nghĩ đêm nghĩ, hắn vẫn không thể lý giải được. Đành chịu, bộ não của trùng tử quá nhỏ không đủ xài. May mà chúng không phải ngủ, nếu không chắc hắn cũng đã mệt chết.
Cuối cùng hắn vẫn tìm được lời giả từ Cổ Thư.
Nói đến Cổ Thư, tuy nó và thể xác cùng bị phong ấn trong Phong Thú phù, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa có cách lấy nó ra. Nó phảng phức như đã trở thành một bộ phận máu thịt của hắn, Phong Thú phù khác Vật Nạp phù, trừ khi cả cơ thể được giả phóng ra, không thì vô phương. Nhưng thể xác của Sở Vân Thăng trong Phong Thú phù giờ đây là thể vỡ vụn. Nó đang không ngừng hút năng lượng trên cơ thể trùng tử này, từng phút từng giây tổ tạo lại thân xác đấy giống như quá trình hắn nuôi lại trùng tử phong ấn. Một khi thân xác hắn không được tái tạo lại sẽ một ngày không thích phóng được “thân người” ra. Như thế Cổ Thư cũng chưa thể lấy lại được. Cho nên, hắn không thể không bái phục ưu thế bẩm sinh của trùng tộc. Tuy dung lượng bộ não của chúng không to nhưng lại được trời phú cho khả năng dùng ý thức chiều thứ tư phá vỡ rào cản của không gian đa chiều.
Dù luồng ý thức này có cao hay thấp đi chăng nữa vẫn đáng sợ như là Cẩm Thạch. Bản lãnh trời sinh này khiến chúng tiếp xúc với Thiên Địa nguyên khí nhạy bén ăn đứt cảnh giới Nhị nguyên thiên của hắn.
Đồng thời, cũng vì tính mạnh mẽ của luồng ý thức này cộng thêm hắn hiểu Phong Thú phù như trong lòng bàn tay nên đã dễ dàng dùng chiều không gian thứ tư này xêm nhập vào thể nội của Phong Thú phù trực tiếp tìm duyệt Cổ Thư.
Hắn rất lấy làm lạ về chất liệu của Cổ Thư, hình như dưới bất kỳ trạng thái nó cũng có thể “sống” được, và luôn luôn vững như Thái Sơn. Bây giờ nó càng như một phần cơ thể của hắn.
Hắn tìm đọc rất lâu rất lâu, có lẽ là khoảng hai tuần trước, hắn mới làm rõ được một số.
Hóa ra Phong Thú phù nghịch chuyển!
Trước thời khắc hắn chết,căn cứ theo “điều kiện phong ấn” cần thiết của Phong Thú phù, lúc ấy hắn đã thỏa mãn được điều kiện đầu tiên: sắp chết.
Đương nhiên nếu chỉ là sắp chết vẫn chưa đủ để Phong Thú phù làm một pha nghịch chuyển kinh thiên động địa này.
Vậy điều kiện thứ hai, thân thể bổn thể cần năng lượng hóa cao độ. Điều kiện này thật ra Sở Vân Thăng vẫn chưa đạt được, chỉ có Tam nguyên thiên mới có khả năng này. Tuy nhiên, vì cơ thể khô lâu đã tạo ra được một giả tượng “thuần cao độ” trong cơ thể, đồng thời do cái chết của hắn là tan xương nát thịt càng thêm đốc thúc cho sự năng lượng hóa này.
Nếu chỉ mỗi hai điều này vẫn chưa đủ. Cuối cùng và cũng là điều kiện quan trọng nhất: là sự tồn tại của ý thức loài sinh vật bị phong ấn, và ý thức của nó phải đủ độ trung thành, đủ để nó chịu hiến thân vì chủ thể.
Đây là một điều kiện tương đối mâu thuẫn. Sinh vật trong Phong Thú phù cấp thấp là khộng thể xuất hiện ý thức, nên việc nghịch chuyển này căn bản không thể xuất hiện đối với Phong Ấn phù cấp thấp, vì thế tiền bối cũng không giải thích nhiều trên đây. Nhưng Phong Thú phù của Cẩm Thạch Hoàng Sơn lại xuất hiện ý thức ngoài dự liệu. Trong hai lần nó gần hút cạn nguồn sinh khí của hắn đã sản sinh ra một ý thức đặc thù nhưng độc lập gắn liền với “khí tiết sinh mạng” của Sở Vân Thăng.
Thật ra bổn thể của Cẩm Thạch Hoàng Sơn trước khi hóa thành cự trùng tiền sử đã biến mất. Mối liên hệ của Phong Thú phù cũng được chuyển dời vào cự trùng, khi cự trùng tự thiêu đã trực tiếp được phân giải ra thành một con Xích Giáp trùng gánh vác trên người một sứ mệnh trọng đại của Phong Thú phù nghịch chuyển. Và cũng nhờ ý thức trung thành tuyệt đối của Cẩm Thạch, trong phút chót, nó đã tự nguyện tự bỏ thân trùng của mình phối hợp với Phong Thú phù kinh thiên nghịch chuyển, để ý thức của Sở Vân Thăng được chuyển vào.
Kết cục lại là một mối quan hệ ly kỳ đến thế.
Ý thức của hắn xuất hiện trên thân thể trùng tử, còn ý thức của Cẩm Thạch Hoàng Sơn, hắn không biết nó có còn xuất hiện trong thân thể mình không. Nhưng đến giờ hắ vẫn chưa phát giác ra dị thường, có khả năng là nó vẫn chưa được thức tỉnh, hoặc cũng có thể là nó đã biến mất.
Và như thế, thân thể trùng tử trong một thoáng lại đảo ngược tình thế thành chủ thể Phong Thú phù, còn thân xác con người của hắn lại trở thành thể sinh vật bị phong ấn. Nói cách khác, mối quan hệ ý thức không thay đổi, nhưng vị trí thể xác lại đảo ngược. Cũng có thể nói, Sở Vân Thăng có thêm một mạng sống.
Trong việc đảo ngược lộn trời này chắc chỉ có thể làm được bằng Phù Triện mà tiền bối để lại, hèn chi bọn Băng Tộc và Thần Vực liều chết của phải đoạt được. Giờ ngưỡng mộ của hắn đối với tiền bối đã đạt đến mức không ai bằng.
Việc tiếp theo, việc hắn bắt đầu phải phiền não là làm thế nào lại nghịch chuyển Phong Thú phù một lần.
Trước tiên, hắn phải “nuôi dưỡng” lại thân thể con người của hắn đã, nếu không có nói nhiều của phí hoài, nhưng công việc này cần một lượng năng lượng khổng lồ. Hắn phải tái tạo lại toàn bộ thân thể của mình, đó là việc cực phức tạp, tiêu hao cực lớn đến độ hắn không dám tưởng tượng.
Những ngày này mỗi ba ngày sẽ được nhận lãnh bồi dưỡng “dinh dưỡng”một lần. Lần nào cũng thế, vừa vào bụng đã bị Phong Thú phù quét sạch. Thậm chí con trùng ngốc kia còn chia cả phần của mình cho mình, nhưng khổ nỗi nó vẫn chiếc hố đen vô đáy.
Nếu không phải hắn kiên quyết cho dừng lại giữ một ít Hỏa năng lượng để bảo mệnh cho thân thể này, trong những ngày này hắn có một trăm mạng cũng không đủ chết.
Có điều lần tái tạo cơ thể này cũng không phải hoàn toàn vô bổ. Giờ đây những Xúc nguyên thể đã nát vụn còn lại của hắn đều là thể tinh thuần nhất. Chỉ cần cho chúng tổ hợp lại với nhau được, lại thêm trận pháp diễn giải của tiền bối trong Cổ Thư, hắn tin rằng, sau khi “tái sinh”, hắn trực tiếp có thể đột phá cảnh giới Tam nguyên thiên.
Việc nữa, hắn phải gia tốc rèn luyện trùng thể này đạt đến trạng thế năng lượng hóa cao độ, nếu không sẽ không thể đáp ứng được yêu cầu của nghịch chuyển thứ hai.
Điểm này mâu thuẫn đồng thời cũng xung đột với điểm đầu tiên. Muốn nuôi dưỡng thân người thì phải tiêu hao năng lượng Hỏa năng, mà đã tiêu hao năng lượng, sức chiến đấu của hắn sẽ giảm mạnh, như thế sẽ không thể nâng cao thực lực. Điều này khiến hắn đau đầu thật sự.
Còn điều kiện cuối cùng hắn vẫn chưa nghĩ ra cách. Hắn không thể xác định Cẩm Thạch Hoàng Sơn có thật sự biến mất hay chỉ ngủ động. Nếu nó đã biến mất, hắn còn phải tìm cách khác để thân người còn có thể có được “loại ý thức” trung thành nào nấy.
Chỉ khi đáp ứng được ba điều kiện này, hắn mới mong nghịch chuyển được Phong Thú phù đổi lại thân xác con người.
Đứng dưới bầu trời đêm, hắn tự nhũ: Xem ra lại phải nâng cao thêm thực lực của mình. Với các thân thể nào, trong chiến trường xấu xé liên miên này, chỉ sợ một chú sơ hở sẽ không còn đường quay lại.
Nhưng làm thế nào để nâng cao thực lực đây? Tuy giờ hắn có thể triện phù trên không, nhưng Hỏa nguyên khí dẫu sao vẫn không phải nguyên khí bổn thể, căn bản không thể triện nguyên phù.
“Mắt trùng” của Sở Vân Thăng nhìn về chân trời xa xăm đỏ chói của thế giới trùng tộc, không biết chiến tuyến bất tận này lại bộc phát xung đột tại đâu mà giờ tiếng trùng tử lại rú lên nơi nơi.
Rất nhanh sau đó, vô số trùng tử bắt đầu ùn ùn xông tới như ong vỡ tổ. Tiếng gào rú khẩn trương dội sấm khắp khu dịch thể: Trùng vương rừng Bao Tử đã xuất động…