Vân Thăng đang định hỏi kỹ lại bỗng nghe “bụp” một tiếng từ sau lưng, Thanh Giáp trùng yếu ớt rơi xuống từ lưng Lão Kim. Hỏa năng lượng của nó đã quá yếu như đang bên bờ vực có thể chợt tắt bất cứ khi nào.
Vân Thăng vội vã buông gã đàn ông đeo kiếng trước mặt ra. Hắn cố gắng liên hệ với con Trùng Chỉ đang đào đất nhưng vẫn chưa thấy nó có phản hổi gì, chắc hẳn giờ nó đang đào ở một chỗ rất sâu nào đấy. Nếu đợi nó lên truyền năng lượng nhất định sẽ không còn kịp. Hắn cắn răng rút vội một ống dịch thúc sinh được giấu trong vỏ giáp ra. Đây là thứ hắn định để dành cho mình khi nâng cấp lên đời II. Tuy hắn không biết có công hiệu không, nhưng trước mắt điều duy nhất hắn có thể làm chỉ còn thế này. Hắn nghĩ giờ hắn cũng là thân trùng tử, nên chắc không sợ tác dụng phụ của loại dịch thể này. Nhưng giờ Thanh Giáp trùng đang như ngọn đèn trước gió. Trong lòng hắn rõ hơn ai hết, nếu không có Thanh Giáp trùng con đường phía trước của bọn chúng chỉ sợ sẽ càng khó hơn, dù hắn đang trong quá trình nâng cấp, nhưng trước bọn Phi Đới Quái vẫn hoàn toàn không đáp trả lại được.
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, mau húp.”Vân Thanh một càng cậy miệng Thanh Giáp trùng ra, một càng cẩn thận bóp nát ống dịch thể trong mặt nó. Thanh Giáp trùng vẫn không chút phản ứng, dịch thể thúc sinh gần như được Vân Thăng bón cho nó uống. Hết một bình hắn thấy nó vẫn chả phản ứng gì lớn lao, lại lấy thêm một bình từ vỏ giáp tiếp tục bón cho nó. Sau hai bình, nó vẫn không phản ứng, Vân Thăng bèn đánh liều: Lão Tử cóc tin!
Hắn lại rút thêm hai ống dịch thể từ đằng sau lưng tiếp tục đổ hết vào miệng Thanh Giáp trùng. Hắn tổng cộng cũng chỉ tìm thấy được bốn ống dịch thể này, nếu thật sự hết bốn ống vẫn không cứu nổi, đấy chỉ còn là cái số thôi!
Vương Đại Phú há hốc mồm, hắn nghĩ mình đã đủ bình tĩnh nhưng vẫn như bị sét đánh ngang tai. Vì con trùng tử này quả thật quá nhân tính hóa!
Chỉ một chốc lát, con trùng tử này cứ như biến ảo thuật tự nhiên lấy đâu ra bốn cái ống, đã thế còn biết bón thuốc cho con Thành Giáp trùng đang gần hấp hối.
Nếu hắn còn có thể sống sót về Cảng Thành mà nói với những tên ký giả báo lá cải kia rằng, hắn đã từn gặp một con trùng tử như vậy, chắc không ai chịu tin. Sự thật rành rành trước mắt, hắn không thể không tin.
Vân Thăng cũng không hơi đâu để ý gã đàn ông sau lưng mình. Bây giờ hắn đang hồi hộp từng giây để đợi phản ứng của Thanh Giáp trùng. Nó không thể chết, nếu muốn sống sót tìm đến khu dịch thể khác, vài trò của Tiểu Thanh không thể thiếu. hơn nữa, hắn đã đặt cả bốn ống dịch thể của mình vào ván bài này.
Một phút, hai phút… chờ mãi gần mười phút Thanh Giáp trùng mới bắt đầu thấy run run. Cổ họng nó ùng ục không biết đang phát ra loại âm thanh gì. Có điều Vân Thăng cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Không phải vì âm thanh nó phát ra, mà Hỏa năng lượng đã gần biến mất trước đó giờ đang từng chút hồi phục.
Không chết được là tốt, đợi khi Trùng Chỉ bò lên bồi dưỡng cho nó thêm tí “dinh dưỡng”, hắn tin rằng với sức sống mạnh mẽ của trùng tử, chắc Tiểu Thanh sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. Chỉ là tốn hết bốn ống dịch thể, nghĩ lại thấy cũng thấy tiếc đứt ruột. Đấy là bốn bình cuối cùng. Không có Cẫm Thạch thì không biết đến năm nào tháng nào mới lại được nhận dịch thúc sinh.
Vân Thăng vừa ngẩng đầu ngó ra ngoài, con Phi Đới Quái chết tiệt ấy có vẻ cũng đang mệt mỏi, nó đang quay vòng trên tiểu trấn như đang tìm chỗ trú thân.
Tia sáng nhợt nhạt cuối cùng trên chân trời đã biến mất, trong mắt hắn lại là một thế giới thênh thang.
Mười mấy người trước mặt cũng không dám đốt lửa.Trong thế giới đen tối, ngoài trủng ra, mắt người căn bản không thấy gì ngoài một màu đen tối.
Vân Thăng dùng càng gõ gõ đầu Lão Kim rồi phát tín hiệu: Lão Kim, mươn mắt ngươi một tí, điều một ít Hỏa năng lượng nạp vào nhãn cầu, quá nhiều rồi, quá sáng. Chỉ một ít thôi, đừng để kẻ thù phát hiện.
Mất của Kim Giáp trùng cao to tựa thân người, chỉ cần một ít Hỏa năng lượng nó liền sáng đen như ánh dạ quang ban đêm, vừa đủ sáng để chiếu cho hắn và gã đàn ông ấy tiếp tục trao đổi chữ viết.
Hắn lại bò về gõ gõ nền nhà ngỏ ý cho gả đàn ông ấy tiếp tục.
“Ngài trùng tử, ta xin nói rõ lai lịch của bọn vậy.” Vương Đại Phú sau khi định thần nói khẽ.
Hắn đã mấy lần quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Sở Vân Thăng. Thêm vào yêu cầu trước đó của con trùng tử này, hắn có thể đoan chắc rằng kẻ thù của bọn trùng tử này đang đến gần.Vì sợ làm chúng nổi khùng lên, hắn nãy giờ vẫn không dám to tiếng nói chuyện.
Vân Thăng quên rằng mình vẫn là thân trùng tử, hắn lại cứ gật gật đầu theo thói quen. Vương Đại Phú thở dài. Cuối cùng hắn như thấy mình cũng có phần vô cảm nói: “Ta không phải người khu núi Vũ Di này. Bọn ta đều đến từ Cảng Thành cách đây hơn bảo trăm cây số. Đó…”
Nghe hắn nói đến đây mà Vân Thăng không khỏi giật mình: Lão Tử khùng này một ngày một đêm mà có thể chạy hơn một trăm cây số cơ. Giờ đã có mặt ở Tỉnh Phúc rồi, hèn gì mà suốt chặng đường hắn cứ thấy rã rời cả người ra. Do ánh sáng quá yếu, Vương Đại Phú không thấy rõ được sự thay đổi sắc mặt của Vân Thăng, hắn vẫn tiếp tục nói: “Ở đây còn có thành phố của con người. Đồng bọn của các ngươi đã liền liền phá thành công Ngũ Dương Thành và Bằng Thành. Quân đội miền nam không thể không rút về Cảng Thành phòng thủ. Tường cao cửa dày, rút cổ lại không ra cho nó lành.”
“Bọn người này vốn dĩ chạy từ Bằng Thành sang Cảng Thành, giữa đường bị ép lên núi hoang. Trong lúc bất lực. Vì được sống mà bất chấp chui vào một đường khe. Ai ngờ rằng càng đi càng sâu. Sau đó bọn ta dần dần bị lạc đường, và không còn chui ra được. Mãi đến hai tháng trước, mới có thể bò ra thì một khe rãnh đất được tạo ra đại khái do địa chấn mới đến nơi đây được. ”
Vương Đại Phú nói một hơi, phen này đến phiên Vân Thăng tròn xoe mắt. Từ phụ cận Càng Thành bắt đầu đào đến núi Vũ Di? Ít nhất cũng hơn bảy trăm cây số, hết nửa cái Nam Trung Quốc rồi còn gì? Sao lại có thể làm được? Dù tên này nói thiệt đi chăng nữa, nhưng lúc ở dưới lòng đất, họ đã ăn gì mà sống, uồng gì mà sống? Làm sao mà không bị chết đói cơ chứ?
Vân Thăng trợn tròn mắt liếc người trung niện này, và lại dùng chiếc càng to của mình khắc khắc lên nền đất hai chữ “nói dối”.
“Ngài trùng tử, điều này quả thật khó tin, nhưng thật sự một nửa trong số bọn ta là người Cảng Thành. Nếu ngài không tin có thể gọi họ đến xác minh.” Từng hột từng mồi hơi chảy dài trên trán Vương Đại Phú, hắn không thể không thừa nhận tư duy của con trùng tử này lợi hại quá!
Sau khi suy ngẫm một hồi, Vân Thăng vẫn chưa thể hoàn toàn tin hắn. Vì điều này đúng là quá nằm ngoài sức tưởng tượng.Nhưng quả thật vừa rồi nghe tiếng họ nói chuyện, cúng là trong số ấy có một số người dùng tiếng Quảng Đông. Thính giác của trùng tử rất thính, vừa rồi hắn đã nghe rõ mồn một. Thế là Vân Thăng dùng càng của mình chỉ vào một cô gái vừa nói tiếng Quảng vừa nãy để gã trung niên này dẫn cô đến.
Sau khi nghe cô rung lẩy bẩy tự giới thiệu một lúc, cộng thêm mô tả tỉ mỉ Cảng Thành, rốt cuộc Vân Thăng vẫn phải há hốc mồm.
Nếu là tình hình Cảng Thành thời đại Dương Quang có thể mọi người còn bịa đặt được một vài điều, nhưng tình trạng sau đại nạn, căn bản không biết đường mà bịa. Tuy hắn cũng không rõ thực trạng, nhưng sắc mặt ngôn từ của cô gái ấy hoàn toàn không chút luống cuống, có chăng chỉ là sự hoảng hốt. Hắn cũng có thể đoán được họ không nói dối, và cũng không cần thiết phải nói dối.
Nhưng vì sao một thế giới khổng lồ trong lòng đất như thế tồn tại mà trước đó con người ta lại không biết đến? Lúc này, Trùng Chỉ chui xuống lòng đất cuối cùng đã ngoi lên và báo tín hiệu cho Vân Thăng: dưới đó quả thật có vô số các đường rãnh!
Lòng hắn bỗng nghĩ, bọn người này còn sống được dưới đó, không lẽ trùng tử “to khỏe”hơn mà lại không sống nổi? Tuy ở dưới dễ bị lạc đường, nhưng khứu giác và cảm giác dao động năng lượng của trùng tử đều nhạy cảm hơn người. Quan trọng nhất là, trên mặt đất quá nguy hiểm, hắn có thể ngửi được trong không khí ở phía nam lại sẽ xuất hiện rừng Bao Tử. Chỉ mất con trùng tử bọn hắn căn bản không qua nổi. Nếu vòng đường khác càng không biết đến tết Công-gô nào mới tìm thấy Cẩm Thạch vào khu dịch thể mới. Hắn phải tìm thấy khu dịch thể trong thời gian nhanh nhất có thể. Đó mới là nơi an thân an toàn nhất cho thân phận này của hắn.
“Dưới đất an toàn không?” Hắn lại bắt đầu khắc.
Vương Đại Phú và cô gái nhìn nhau, một lúc sau thật lâu Vương Đại Phú mới xìu mặt nói: “Đội ngũ của bọn ta vốn dĩ có vài trăm người, khi đi ra khỏi đấy chỉ còn lại chưa đến hai mươi người. Những thứ ấy bọn ta thậm chí còn không nhìn rõ…”
Vân Thăng vừa nghe lập tức bỏ ngay ý định đi xuống lòng đất. Lúc nào hắn cũng đặt an toàn trên hết, kẻ địch không biết trước được tốt nhất nên tránh xa.
Tuy nhiên, trong lúc hắn vừa định bỏ ý định, trên không bỗng xuất hiện tiếng gào rú giận dử của một con Phi Đới quái như tiếng pháo đạn quật vào tòa nhà. Cả tòa nhà bỗng chốc lắc lư lảo đảo. Cuối cùng đã bị phát hiện.
“Lão Kim, đào đất, nhanh!” Vân Thăng nghiến răng phát tín hiệu.
Hết cách, một con Phi Đới Quái Lão Tử họa may có thể đối phó được, nhưng tiếng gào của nó đã kéo theo đồng bọn lũ lượt xuất hiện. Thậm chí rất có thể còn có cả Khủng Cự Chi Tử. Đến lúc ấy, đừng nói là tẩu thoát, chỉ sợ sống thêm một khắc cũng khó.
Không biết dưới lòng đất có gì, nhưng bọn người này đã sống được, thì hắn không tin rằng đường đường một con trùng tử to con béo tốt lại không sống nối.
Lúc trước khi chạy trốn hắn không phải chửa từng nghĩ đến cho Lão Kim đào đất cho mọi người trốn. Tiếc là lúc đào đât Lão Kim lại nhất định phải điều động đến lượng Hỏa nguyên khí lớn. Động tĩnh này dù ở dưới lòng đất đi chăng nữa vẫn sẽ bị bọn Phi Đới quái bắt được. Trừ khi là cả đời không đi ra, không thì chạy đằng trời cũng không thoát.
Hơn nữa,hắn không chắc bên rừng Bao Tử không có loại trùng tử biết đào đất. Lỡ như có, hắn không biết được sau khi bị đuổi kịp sẽ còn đường sống không.
Giờ lưỡi đao đã kè sát cổ, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, đành đê trùng ngố kìm chặt Tiểu Thanh lại rồi chui xuống đất theo Lão Kim thôi. Lão Tử cũng vội từ trên lầu bò xuống đi sâu cùng để lo hậu sự.
Lúc này trong nhà mọi việc rối tung lên, cả bọn Vương Đại Phú cũng chả hiểu được sự thể. Dù là bọn Sở Vân Thăng hay là bọn trùng tử bên ngoài cũng chả khác gì đầu trâu mặt ngựa. Nhìn thấy bọn Vân Thăng bỏ đi, chúng cũng chả dám ngồi tiếp chờ tòa nhà sụp đổ, vội vàng chui vào một khe nứt khác ở một góc nhà mà chui xuống.
Đùng!
Không bao lâu sau tòa nhà sau lưng Vân Thăng đã hoàn toàn bị bọn Phi Đới Quái hủy hoại. Hắn chỉ có thể không ngừng hối Lão Kim đào sâu thêm, sâu thêm nữa thôi.
Bụp..bụp…bụp…
Lão Kim hình như đã chui vào được một khe rãnh khá rộng, mấy con trùng tử lần lượt rớt ầm xuống đất, chồng chéo lên nhau trông mới nực cười làm sao.
Vân Thăng lắc lắc mình để phủi bớt bụi bám trên người. Khả năng cảm nhận từ trường địa cầu của loài trùng tử cũng chính xác như chim di trú, hắn phải nhanh chóng xác định phương hướng. Nhưng nhìn ba ngã rẽ của con đường đen thum thủm, rốt cuộc thì đường nào đây?