Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 316: Thất Trùng Tụ Họp



Vân Thăng dùng càng phủi bớt bụi bặm trên hài cốt. Hắn còn mơ hồ nhận ra một trong số đó vẫn mặc trên người bộ quân phục cũ kỹ thời trước. Dáng vẻ ấy hắn từng thấy, có điều không giống với trong thực tế, mà giống với kiểu cách trong ti vi hay điện ảnh vẫn chiếu hơn.

Bộ quân phục thời kháng chiến năm xưa.

Có điều, hài cốt còn lại lại không mảnh vải che thân.

Quanh chúng còn nằm la liệt hai khẩu súng, và một bình nước, một chiếc đồng hồ dừng chạy cộng thêm một số bộ xương như xương cá.

Vài vỏ đạn được xếp thành mũi tên chôn vùi trong đất. Vân Thăng nhẹ nhàng xới vùng đất tơi mà đầu mũi tên đã chỉ vào. Hắn tìm thấy trong đó một cái bọc được vải vóc bao bọc nhiều lớp.

Sợi vải đã bị ăn mòn, lộ ra trong ấy một cuốn nhật ký bốn góc đều đã ngả vàng theo năm tháng.

Nhiều chỗ trong nhật ký đều đã rách nát nhạt nhòa, hắn cẩn thận dùng càng giở từng trang nhật ký. Trên đấy viết đầy chữ phồn thể (* Chữ phồn thể: chữ viết được dùng tại Trung Quốc trước khi Đảng Cộng Sản giành được chính quyền 1949. Sau khi, giành được chính quyền, Đảng Cộng Sản tiếp tục quảng bá phát triển việc sử dụng chữ Giản thể- chữ viết được giản lược hóa nét viết- trong quẩn chúng. Về sau, Trung Quốc Đại Lục sử dụng chữ Giản thể, còn Đài Loan được Quốc Dân Đảng rút về sau 1949 vẫn sử dụng chữ Phồn thể. ), Vân Thăng liếc sơ một lượt:

“...Tháng X… Năm XX, một địa phương tỉnh Quảng Đông động đất, nghe truyền có kỳ vật xuất thổ, giặc Nhật điều động binh mã điên cuồng đào xới. Theo lệnh của lãnh đạo, ông chủ Đới ra mật lệnh cho ta đợi mai phục đến đấy… Tuy nhiên, Quảng Đông nhiều núi, rừng sâu núi hiểm vô lối, quân giặc tuy đã bí mật điều động binh đoàn Gouichi Tachibana đến, nhưng quân lực rõ ràng không đủ, tình thế phe ta vẫn chiếm ưu thế…”

“…Ngày X, Lý Ngôn Trung phản bội, quân giặc bao vây, trạm trưởng Tôn oanh liệt hi sinh, ta và bọn Tử Ngư huynh, Hạo Minh huynh năm người đã lâm vào đường cùng, rút vào núi rừng…”

“…Ăn thịt chuột và xà, uống nước mưa, tuy khổ không lời nào diễn tả, nhưng có thể tận trung vì tổ quốc, tấm lòng muốn đuổi quân Nhật sáng tựa mặt trời ban mai, có chết không hối…”

“…Ngày X, Hoài Ngọc huynh bệnh chết…Ngày X, Triệu Ánh huynh trúng độc thân vong…”

“…Tử Ngư huynh đề nghị cho đạn phá hủy kỳ vật bọn quân giặc đào được, tuyệt không thể để nó lọt vào tay bọn lang sói, ba người bọn ta không dị nghị, để lại ba phần chúc thư, chôn tại…”

“… Âm u không thế bóng dương, đường đi lạc hướng không lối, Hạo Minh huynh chết dưới bệnh viêm…”

“…Chuyện lạ thiên hạ, hoàn toàn không giả, dù quân Mỹ Anh có chấp tay chưa chắc đã bằng một phần vạn…”

“…Nếu đất Trung Hoa ta có được khoa học tiên tiến này, hay dù chỉ một góc nhỏ, đã hà tất phải sợ bọn chó Nhật? Hà tất phải sợ…”

“…Hạo Minh huynh tỉnh lại, lòng ta đại hỷ…thề chết mang tình báo về căn cứ. Đây đúng ‘thần tích’ thượng cổ, một kỳ tích cái thế, trời hộ Trung Hoa ta…”

“…Không thể đến gần, đến gần ắt chết…”

“…Tất thảy hai tầng, dưới lòng đất hình như còn một tầng? Không biết vào bằng cách nào…”

“…Động đất, đường lúc đến đã bị chặn…”

“…Dựa dẫm tìm đường, đói khát lả người, đằng sau có mãnh thú rượt đuổi, chỉ sợ đột tử…”

“…Hóa ra là tầng ba hoặc bốn? Tầng thứ nhất chắc ư là hồ này, lúc bọn ta đến đã vòng qua, chỉ tiếc giờ đã bị giam chết nơi đây, không còn đường ra…”

“…Quái ngư làm thực, dạng như người rừng…”

“…Hạo Minh huynh tranh cãi cùng ta, muốn quay lại đường ban đầu trở về tầng hai, tìm đường ra khác…”

“…Tìm mãi vô lối, không biết nay ngày nào tháng nào, giặc Nhật đã bị đánh bại chưa?...”

“…Hạo Minh huynh tự sát…”

“…Ta không biết còn cầm cự được bao lâu, lòng như tro tàn…”

“…Ta lại làm việc cả loài cầm thú cũng không bằng thế ư…”

“…Để lại một bản đồ thô sơ, chúc thư nhật ký một cuốn. Nguyện hậu bối ai gặp hài cốt ta, thương cho tấm lòng một dạ báo trung cho tổ quốc hãy đem tấm thân này chôn dưới đất cố hương…”

“…Tiêu Thanh Sơn tuyệt bút…”

Sở Vân Thăng thở dài một tiếng. Không ngời mấy mươi năm trước đã từng có nhân loại đặt chân lên chốn này, hơn nữa còn đi xa hơn, sâu hơn hắn. Thế mà cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết.

Hắn lặng lẽ gấp nhật ký lại ngẩng đầu ngó về đằng sau động huyệt. Hắn quả nhiên phát hiện thấy một đường rãnh nhỏ ngoằn nghoèo chỉ đủ một người đi qua. Có điều hắn cũng không cách nào vào được, vì hình dạng hắn bây giờ vẫn to hơn người bình thường gấp vài lần.

Trong lúc hắn còn đang nghỉ ngợi, bỗng nghe một tiếng gầm từ bên ngoài, tiếp đến đã thấy từng làn băng kích công kích vào động.

Động huyệt nhỏ hẹp, hắn căn bản không nơi nào để lẩn tránh đành chịu ngay một kích. Hắn cũng lập tức quả quyết rời động bò ra gò đất phía trên.

Quả nhiên vẫn là hai con thủy quái ấy, bọn chúng vẫn không chịu buông tha hắn.

Cứ từng làn băng kích không ngừng được phóng ra từ miệng chúng bắn tới tấp vào hắn và tầng đất xung quanh, khiến đất cát tung tóe.

Hắn bò càng cao, thủy quái lại càng phấn khích. Cả thân thể của chúng đều ngôi cả ra khỏi mặt nước, cứ thế ngẩng cao cổ như cây “pháo băng” không ngừng nả đạn vào Vân Thăng càng quyết liệt hơn.

Ngay tức khắc băng kích đã phủ đầy vách đất quanh Vân Thăng, cả trên lưng hắn cũng đã bị cắm trúng vài băng kích. Sự công kích kịch liệt đã nhanh chóng làm chấn động cả một lớp đất.

Vân Thăng nhũ thâm: không hay rồi!

Tầng đất đang nứt nẻ sạt lở. Dưới sự công kích của một Băng năng lượng mãnh liệt đến thế, đừng nói là đất, cả gang thép cũng khó mà chịu nổi.

Mắt thấy bản thân sắp bị đất tầng rơi xuống cuốn trôi xuống hồ, Vân Thăng cố nén một hơi thở vận sức nhảy lên dùng càng kìm chặt một băng kích trên khe hở, trong khi đất tầng bên dưới đã lần lần sạt lở rơi rớt.

Crắc!

Một cây băng nhũ không đủ để chống đỡ cho trọng lượng cơ thể của hắn, chỉ ban gia chưa đến nó đã lung la lung lay.

Đúng là tựa núi, núi lở; tựa sông, nước chảy!

Hắn lúc này chỉ muốn mình có thể bay được, có thể tự do tung cánh như Thanh Giáp trùng…

Thủy quái hung hăng ngẩng cao đầu há to mồm, chỉ còn đợi hắn tự rớt xuống làm mồi cho nó thôi.

Crraắc..

Trên tình hình bên lề cái chết, cuối cùng hắn cũng khôi phục lại tính liều lĩnh mỗi lần đối diện cái chết, hái trương năm cái vây ra làm cú nhào lộn trên không, quơ quơ hai càng chuẩn bị liều chết một phen.

Vù vù vù…

Một đường liệt diệm dài ngoẵng cắt qua trên không,bóng hình màu xanh khỏe khoắn mạnh mẽ như chứ chiến đấu xuất hiện, tung cánh phi qua đầu của con trùng tử đang liều mình đối chọi hai thủy quái. Chiếc cẳng mang móc của nó đã dễ dàng túm lấy Vân Thăng bay vút lên cao để lại tiếng réo tha thiết.

Xa xa,hai thân hình một tím một vàng phục sẵn bên mặt hồ trở trên lưng một hình bóng mà Vân Thăng vô cùng quen thuộc.

Chỉ một thoáng, Vân Thăng đã cảm thấy kích động như người vừa tìm lại được tổ chức, cái cảm giác cũng áp ấm và phấn khởi như một tên lính lạc đàn cầm cự một mình bấy lâu trong hang ổ của địch cuối cùng cũng được chiến hữu giải cứu.

Đùng!

Lão Tử đứng ở một nơi rất xa phóng ra một pha xông kích Tử Diệm về hướng hai con thủy quái vẫn không ngừng tấn công Vân Thăng.

“Đừng!” Vân Thăng lớn tiếng gào réo, nhưng đã quá muộn. Pha xông kích chém ngang mặt hồ chém thẳng về hướng thủy quái.

Pằng…

Thủy quái còn chưa kịp làm rõ tình hình đã nghe tiếng vang hùng hổ của pha xông kích Tử Diệm đánh đổ, toàn thân lửa diệm bốc cháy.

Gào…

Nó đau khổ gào thét thảm thiết, nếu vừa rồi nó không trồi cả thân hình lên mặt hồ chắc đã không đến nỗi, chỉ tại nó quá khinh địch…

Xẹt xẹt…

Một sóng chưa ngưng một sóng lại đến.

Trùng ngố đứng trên lưng Lão Kim cũng há to mồm không ngừng phóng dịch thể ngưng thành từng cây kim, như vũ bão như ngàn tiễn đính vào con thủy quái toàn thân hỏa diệm trong tựa như nhím.

Tử hỏa cộng với kim dịch thể, hại loại Hỏa năng lượng công kích kép càng tăng thêm tác dụng của Hỏa năng lực. Chưa được một lát, thủy quái đã vật vã sắp quỵ….

Con thủy quái còn lại ngẩn ngơ vì kinh hãi, bọn chúng là bậc chúng tể đứng trên đĩnh vạn vật dưới mặt bấy lâu nay, trước giờ toàn chúng đi giết kẻ khác, đây đúng là lần đầu tiên chúng bị người khác giết.

Trong lúc nó đang ngỡ ngàng, Lão Tử cũng không bỏ lỡ thời cơ. Nó là một con trùng tử “hung tàn” đúng nghĩa, tuyệt đối không nể tỉnh kẻ địch dù bất bất kỳ lúc nào. Pha công kích thứ hai lại bắt đầu được xuất chiêu.

“Lão Tử mau dừng lại, dừng lại!” Vân Thăng hoảng hốt, hắn không có thời gian giải thích với bọn chúng, chỉ phát ra tín hiệu: “Bên kia có cái động, Tiểu Thanh dẫn ta bay qua đấy, Lão Tử Lão Kim cũng nhanh chóng lên đây. Hãy rút lui mau, không sẽ không còn kịp.”

Rõ ràng trong thế đại thắng, Lão Tử không hiểu vì sao Vân Thăng lại phải “chuồn”, chỉ có mỗi con trùng ngố còn có thể hiểu tí ti, nhưng khả năng hiểu sự việc của nó cũng không cao. Nó chỉ biết Vân Thăng là một đồng bào không thích bất kỳ sự mạo hiểm nào, nói trắng ra là “sợ chết” .

Tất nhiên, nó giờ không phải hiểu như thế, vì dưới sự giáo dục “tận tụy” của Vân Thăng, hắn dần “nhận ra”, việc Vân Thăng sợ chết thực chất là trí tuệ thâm sâu hơn, khiến nó vô cùng ngưỡng mộ.

Lão Tử và trùng ngố không hiểu lý do thật sự, nhưng trong lòng Vân Thăng lại rõ mồn một. Nếu chỉ đối phó với hai con thủy quái này, tiểu đội bảy trùng tử của chúng dư sức đại thắng. Nhưng bộ tộc thủy quái kinh dị đằng sau lưng bọn chúng không mất bao lâu sẽ được tin cái chết của chúng. Cái kết quả chờ đợi bọn Vân Thăng chỉ có bị bọn thủy quái điên cuồng đảo ngược cả cái mặt hồ lên báo thù. Nên Vân Thăng phải bỏ chạy ngay lập tức, càng nhanh càng an toàn.

Tiểu Thanh đưa vào hang động lúc nãy, hắn lập tức dùng càng kẹp tấm bản đồ thô sơ đó nhét vội vào khe hở vỏ giáp, và nhanh nhạy đào một hố chôn thi thể Tiêu Thanh Sơn và đồng bọn của hắn.

“Ta thật xin lỗi, tuy ta chỉ là hậu bối đến sau, nhưng ta cũng không cách nào đưa các tiền bối lên mặt đất…” Dù họ có phải là những người đặc vụ (gián điệp) trong truyền thuyết đi chăng nữa, đối với những người dùng máu tử chiến với quân Nhật, Vân Thăng cũng phần nào kính nể.

Lúc này, Lão Kim Lão Tử đã đưa Đại Trùng bò lên. Động huyệt quá nhỏ, may nhò Lão Kim dốc sức đào bới, nên chẳng bao lâu sau cũng được đả thông.

Dưới sự chỉ huy của Vân Thăng, sáu con trùng tử đã vội vã rời khỏi hiện trường.

Sau lưng bọn chúng đã mơ hồ nghe thế tiếng hồ nướ đảo lộn, tiếng gào rú phẫn nộ kinh thiên động địa….

Vân Thăng lạnh cả xương sống, may mà rút nhanh, nếu không mấy con trùng tử bọn hắn cũng chẳng đủ để cho bọn thủy quái xỉa răng.

Cũng may mà có Lão Kim, nếu không có bản lĩnh đào đất của lão, thông đạo chỉ đủ một người đi này, bọn chúng thế nào cũng chả thoát được.

Xoẹt..

Chỉ Ca từ đằng sau bò lên phun một đám dịch thể màu đỏ lửa trước mặt Vân Thăng.

“Cái gì thế?” Vân Thăng không hiểu vì sao nó lại phun ra cái đống gơm ghiếc này, liền phát tín hiệu hỏi trùng ngố.

“Ăn..ăn..Hỏa..năng…” Trùng ngố lắp bắp trả lời.

Vân Thăng nghe được một nữa đã hiểu ra, hắn lại một lần nữa cắt ngang lời trùng ngố: “Đâu ra thế này?”

“Đối …diện…Hỏa …Nguyên…Thông…”Trùng ngố lại cố gắng gia tăng tốc độ như sợ sẽ bị hắn cắt ngang lần nữa.

Ai ngờ, Vân Thăng vẫn “lạnh lùng” cắt ngang nó nói: “Hèn gì bao nhiêu ngày nay, các ngươi vẫn có nguồn Hỏa năng đầy đủ, Tiểu Thanh cũng đã tiến hóa thành đời II rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.