Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 319: Người Đó Đã Xuất Hiện



Sở Vân Thăng rất muốn nói: Lão Kim, ngươi đào quá trớn rồi! Nhưng hắn căn bản không có mặt mũi để phát nog6n. Tất cả tuyến đường đều do hắn vạch ra, đích thân an bài; chỉ là không ngờ sau bao nhiêu ngày đào xới, cuối cùng bọn chúng lại đến ngay dưới chân Cảng Thành này!

Hắn là con trùng tử đầu tiên xung phong chui ra, ai ngờ vừa ngẩng đầu cái lọt ngay vào mắt hắn là cái bàn tọa của một nữ nhân, tiếp đến là những tòa nhà trọc trời, cùng phố phường mang chữ phồn thể. Hắn nhất thời không phản ứng kịp, hắn quên mất góc độ trên bề mặt vỏ trái đất và góc độ dưới lòng đất là không tương đương! Cùng một độ, nhưng dưới lòng đất hắn có một cây số, thì có thể trên mặt đất đã là ba bốn cây.

Đợi lúc ấy vội vã nói bọn Lão Kim quay đầu lại lại kinh hoàng phát hiện dưới lòng đất đã bị một tấm màn năng lượng dày đặt phong tỏa lại. Tuy không phải dạng phong tỏa lòng đất như hồi ở thành Kim Lăng, nhưng về mặt hiệu quả lại giống nhau. Lão Kim đã không còn quay lại được!

Á á á!

Tiếp theo đấy là tiếng thét thất thanh của một ả nữ nhân. Dưới ánh đèn âm u, cái đầu trùng tử của Sở Vân Thăng đã hoàn toàn bại lộ.

Nữ nhân đó mặc chiếc quần jean, cái đầu xấu xí của một con trùng tử đang cách mông cô không đến mười phân. Cô vừa hét toáng lên xong chưa kịp phát ra lời nào đã ngất lịm đi.

“Đây…là…thành…thị…?” Trùng ngố như một thằng nhà quê mới lên tỉnh liến la liến láo ngó quanh quẩn.

“Trùng…lúa…!”Lão Tử này là con trùng tử đã từng được theo Cẩm Thạch đi càn quét qua thành thị của con người đấy chứ chả chơi. Và lão cũng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm này để vạch mặt trùng ngố.

Cái từ “trùng lúa” này, Vân Thăng thường dùng để nói Đại Trùng, Lão Tử vẫn khắc ghi trong tâm, và cố gắng để tách mình ra khỏi cái danh xưng này.

Vân Thăng điên đầu mất thôi. Hai con trùng tử này, một con ngố, còn một con căn bản không thèm xem con người ra gì. Chúng căn bản không ý thức được là trước mặt đang nguy hiểm nhường nào.

Xem xem tình hình sống của con người nơi đây, hiển nhiên là có quân đội phòng vệ cắm quân nên đừng nói là bọn người thất tỉnh, mà chỉ cần pháo hỏa của quân đội đã có thể băm vụn bọn chúng ra. Tất nhiên cái con yêu nghiệp như Lão Tử trừ ngoại.

Ngược lại, bốn con trùng tử còn lại đã tỏ ra cực kỳ cảnh giác, nhưng lòng thù hận của bọn chúng đối với bất kỳ cái “dị nguyên” (* nguồn gốc khác) đang tăng vèo vèo, bỗng chốc tràn đầy sát khí… Một bên là hai con trùng tử hoàn toàn không có ý thức nguy hiểm, với một bên là bốn con trùng tử đang bất chấp tử định lao lên liều mạng, Sở Vân Thăng giờ chỉ có một ý nghĩ: chuồn! Nhanh chóng rời khỏi nơi đây!

Bíp bíppp…

Tiếng còi báo khẩn rít lên inh ỏi xung quanh, sự xuất hiện của bảy con trùng tử đáng sợ bỗng chốc khiến tất cả mọi người trên phố hoảng hốt tán loạn bỏ chạy.

Thậm chí có người hoa đầu hoa mắt chạy đến trước mặt bọn trùng tử, để rồi phát hiện ra mình chạy sai hướng, “á” lên một tiếng mà ngất đi.

Bạch Mạn Ny là một ký giả, một người Cảng Thành chính gốc, một cái tên đậm chất Cảng. Trong thời đại Dương Quang cô là một ký giả, nhưng sau khi đại nạn giáng lâm, cô bị thất nghiệp.

Sau nay quân miền Nam ổn định tình hình Cảng Thành, các biện pháp đối kháng và kế hoạch phục hưng lần lượt xuất hiện, phát triển một số ngành nghề tân tiến mới, cô lại tìm được việc làm. Tổng bộ phục hưng Cảng Thành cần đội ngũ truyền thông mạnh để ngày đêm tuyên truyền, cứu vãn lòng tin dần tan biến của con người.Hôm nay cô đang định đến số 26 đường Mỏ Nhọn để phỏng vấn bố mẹ một vị “anh hùng nhất đẳng”, để củng cố ý chí chiến đấu mạnh mẽ cho dân nhân, không ngờ giữa đường lại gặp phải một sự kiện lớn này.

Từ khi vách bảo vệ dưới lòng đất được thiết lập đến nay, đã lâu lắm không có trùng tử chui vào nội bộ Cảng Thành. Cô nhạy bén cảm thấy sẽ sắp sửa có nhân vật “anh hùng” xuất hiện, bắt đầu trận chiến ác liệt giữa người và trùng, để rồi cuối cùng đánh đổ quái vật dưới chân mình… Nếu có thể dùng máy ảnh mới nhất quay lại hiện trường nhất định sẽ là một liều thuốc mạnh cổ vũ sĩ khí cho cư dân xứ Cảng!

Như thế ngày thăng chức của cô sẽ không còn xa nữa, việc này cũng đồng nghĩa sẽ có nhiều thức ăn, nơi ở, bảo vệ hơn…

Tuy nhiên cô đã dự đoán sai tình thế. Đám đông triệt để loạn lên, xung quanh toàn tiếng thất thanh la toán, cô còn chưa kịp rút máy ảnh ra đã bị đám đông đẩy đến trước mặt bọn trùng tử. Cô đã làm một việc mà từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay cô cho là thông minh nhất, đó là giả vờ ngất đi!

Cô cứ đứng thẳng trước mặt chúng mà ngả quay ra. Lòng ngực cô đập thình thịch bất an, cô không ngờ cầu nguyện,hi vọng trùng tử không thích ăn não người như lời đồn!

Tuy nhiên, dù cô có hết lòng cầu thần cầu phật, có sợ hãi đi chăng nữa, cuối cùng một con Xích Giáp trùng có thân hình to gần gấp đôi trùng tử bình thường cũng đã dần dần bò đến gần cô, và dùng chiếc cẳng to bén của mình không ngừng “vuốt ve” cơ thể cô.

“Đây…là..nam..nhân,…đây…là …nữ …nhân…?” Trùng ngố hiếu kỳ dùng chiếc cẳng răng cưa của mình kéo hai tên nhân loại lại gần nhau bắt đầu so sánh.

Từ lúc nó sinh ra, cuộc chiến của trùng tử và nhân loại ở khu Hoàng Sơn gần như đã dừng lại, hơn nữa nó vốn được an bài trên chiến tuyến với bọn rừng Bao Tử, nên căn bản chưa được nhìn thấy con người bao giờ.

Từ khi nghe bao nhiêu chuyện kỳ kỳ quái quái do Vân Thăng kể, hứng thú với thành thị của con người của nó đã được sản sinh và hơn nữa lại ngày càng gia tăng.

Xẹt…

Trùng ngố dùng chiếc cẳng sắc bén của mình vạch áo của Bạch Mạn Ny ra, lập tức chiếc áo chip bao quanh bầu ngực đẫy đà của cô liền nhảy bổ ra.

“Ta…biết…rồi…” Trùng ngố hưng phấn nhìn Vân Thăng rú ầm lên. Nó vẫn nhớ cái thứ đồ màu hồng này, vì nó mà Vân Thăng từng nổi cơn lôi đình với Trùng ngố.

Vân Thăng đang vội vã dòm ngó tình hình xung quanh để xác định vị trí tìm đường lập tức xông ra. Tiếng rú bất ngờ của nó làm hắn giật thót tim, tưởng con trùng ngố này vừa phát hiện ra tình báo gì, vội quay lại hỏi: “Phát hiện gì rồi ư?”

Trùng ngố vẫn thơ ngây dùng chiếc càng của mình chỉ vào chiếc áo ngực màu hồng của Bạch Mạn Ny, vui vẻ đáp: “Cái…này…hóa… ra… dùng…”

Vân Thăng chép chép mồm mà không phát ra lời nào nổi, hắn chỉ muốn giơ tay lên đánh mình một bạt tay. Sao hắn lại có thể kỳ vọng vào thằng ngố này chứ!!

“Mau cút qua đây cho ta!” Thật sự không chịu đựng nổi, đã lúc nào rồi mà còn không biết chết là gì ư!?

Trên thực tế, hắn đã đúng, con trùng ngố này căn bản không có khái niệm sợ chết, ít ra bây giờ vẫn chưa từng biết.

Vân Thăng mượn khả năng cảm ứng địa trường của trùng tử để xác định phương hướng để tìm một nơi sơ hở ít con người nhất. Mặc kệ cho vẻ mặt thất vọng của trùng ngố, hắn lớn tín phát tín hiệu cho Lão Tử đang vận công chuẩn bị xuất pha xông kích hỏa diệm: “Lão Tử, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là hộ tống Một Nguyên Thể. Chúng ta chỉ đi qua nơi đây, tuyệt đối không được khiêu khích con người. Bọn chúng có lượng lớn cao thủ và quân đội, giết chúng ta rất dễ. Ở đây, ngươi hãy nghĩ xem, nếu chúng ta chết thì Mộc Nguyên Thể không phải sẽ mất ư? Sẽ ra sao?”

Vân Thăng sắp điên đầu mất thôi. Một khi Lão Tử động thủ, trong một tòa thành cai bị nghiêm ngặt này,họa may một mình Lão Tử có thể đi ra, nhưng sáu trùng tử còn lại bọn họ chắc chắn sẽ chết. Hơn nữa, hắn là con người không phải trùng tử, cái hắn phải đối diện không phải những tên điên do Thần Vực thao túng, họ cũng là nhưng con người có xương có thị, có bố mẹ gia đinh, hắn không thể trừng mắt nhìn Lão Tử sát hại họ.

Hắn rất muốn “khôn ngoan” dung hòa hai việc này. Nhưng thực tế lại tàn khốc đến thế. Trực thăng bao vây chúng đã ở trên đầu, một lượng lớn người thức tỉnh đang quấy động Thiên Địa nguyên khí chuẩn bị tiến công nơi đây.

“Đem những người bị ngất đi, hay giả vờ ngất đi chất lên lưng Lão Kim, ta cần con tin!” Vân Thăng quả thật không còn cách nào khác ngoài cái chiêu thối này.

Hắn thật sự hết cách. Khoan nói tâm trạng không muốn tương tàn cùng con người, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ, dù có đánh có giết, ngoài Lão Tử ra, sáu con trùng tử còn lại, cả Tiểu Thanh đi chăng nữa cũng có thể chết tại nơi đây!

Hắn không muốn chết, đấy là điều đầu tiên. Hắn phải lơi dụng con tin để tiến hành đàm phán với nhân loại Cảng Thành may ra mới có một tia hi vọng.

Hoang đường ư? Cả bản thân hắn cũng không thể tin vào điều này!

“Hoàng đường! Bọn chúng muốn đàm phán? Bọn chúng chỉ là trùng tử, đàm phán với ai? Với ngươi ư? Ngươi là trùng tử?” Chỉ huy đội năng sĩ số hai Trương Triết Tu trợn tròn mắt, hắn như không thể tin vào tai mình hét vào mặt thuộc hạ.

“Báo cáo sếp, tuy đây là điều khó tin, nhưng xin ngài hãy tin đây là sự thật! Bọn chúng đang có trong tay hơn mười người con tin, trong đó có một người là ký giả. Nếu ngài còn không tin, xin ngài hãy đích thân đi xem!” Lý Thái Đẩu đứng thẳng lưng lớn tiếng đáp lại.

Trương Triết Tu liếc nhìn trợ thủ đắc lực của mình, vỗ vỗ vai hắn hỏi: “Bên quân đội có biểu thị gì không?”

“Đã báo cáo, đang đợi lênh cấp trên.” Lý Thái Đẩu phát âm từng từ một.

“Vậy chúng ta đi xem tình hình đã. Đây quả thật là chuyện lạ ngàn năm mới có!” Hắn nói và lắc đầu cười thểu não.

Khi đi đến gần cầu thang, hắn bỗng quay lại hỏi: “Ngươi nói bọn trùng tử này nếu muốn đàm phán, vậy chúng sẽ đề xuất yêu cầu gì?”

“Phá bỏ vách bảo vệ dưới lòng đất, bảo đảm an toàn con tin.” Lý Thái Đẩu trả lời ngắn gọn.

Trương Triết Tu nhăn mày cắt ngang: “Không thể nào, một khi phá bỏ vách ngăn, hậu quả sẽ khó lường. Đây có thể là âm mưu của trùng tử!”

“Xin sếp cho biết, mục tiêu đầu tiên của lần hành động này là giải cứu con tin?” Lý Thái Đẩu đẩy cho Trương Triết Tu một câu hỏi đau đầu.

“Tất nhiên, ta cũng là người Cảng Thành!” Trương Triết Tu bất mãn nói tiếp: “Bọn khốn bên bộ phận kỹ thuật đều là lũ vô tích sự! Sau lại có thể để sơ hở xảy ra trong lúc thay đổi hệ thống vách bảo vệ, để bọn trùng tử chui vào!”

“Đoàn trưởng, vũ khí hạng nặng đã được điều động, trùng tử đang đưa con tin trốn đi, xin ngài hãy ra quyết định.” Tham mưu Thạch Nguyên chú thích trên bản đồ nói.

“Để bộ đội cơ động theo dõi. Chỉ cần trùng tử không chủ động công kích không được khai hỏa. Nhân mạng trên hết. Haizz, tuy người đã chết đi quá nhiều,đã quá quen thuộc với cảm giác chết chóc, nhưng sống thêm được người nào…” Đoàn trưởng Cổ Phong thở dài.

Trong một tòa nhà lộng lẫy cai bị nghiêm ngặt tại Cảng Thành.

Một cô gái đang tọa thiền dưới đất, trước mặt cô là cây cung cổ mộc mạc.

“Ta vẫn chưa đủ tư cách làm chủ nhân của ngươi ư?” Cô nhăn mày lại nói với cánh cung như đang tự lảm nhảm một mình.

“Vì sao ngươi vẫn đang đợi chờ?” Cô tiếp tục tự nói một mình.

“Để trở thành chủ nhân đích thực của người, ta đã tu luyện bất kể ngày đêm. Giờ đây, Cảng Thành này không có bất kỳ nhân loại nào có thể đánh bại được ta. Như thế vẫn chưa đủ làm chủ nhân của ngươi sao!?” Khẩu khí của cô bất đầu có phần vồn vã.

“Rốt cuộc phải đến mức độ nào?” Cô vẫn không hề lung lay.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói đàn ông, nhẹ nhàng: “Chị, Phạm đại sư đã đến.”

“Mời đại sư vào.” Cô không hề quay đầu lại, chỉ nhạt nhẽo nói.

Cô chưa dứt lời, cổ cung tĩnh lặng như đại dương bỗng nhiên sáng chói bốn phương, rung lên dữ dội. Một tiếng rên đầy hưng phấn được phát từ cổ cung.

“Người đó, cuối cùng cũng đã xuất hiện!” Bà cụ trước cửa phát giác ra bất thường liền thở dài nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.