Bên đường chân trời xa xăm, một tia ánh sáng yếu ớt vẫn ráng chen ra khỏi vòm trời hắn ám đen nghìn nghịt tựa đường cắt bắt mắt sáng rọi trên khúc vải đen.
Đường sáng ấy rọi vào tầm mắt đỏ ngầu của Sở Vân Thăng lại càng trở nên rực rỡ tươi đẹp bao nhiêu, rực rỡ như một đường cầu vồng.
Đáng tiếc ánh sáng nhạt rốt cuộc cũng chỉ là ánh sáng nhạt,không hề có cải biến, ánh vàng rực rỡ ánh mặt trời đằng sau tấm màn đen khi nào mới có thể lại chiếu rọi đất trời?
Sở Vân Thăng lắc đầu, không đến trăm mét khoảng cách đằng sau lưng hắn, , trong dãy núi dày đặt tựa mãnh thú ngọa tàng, một chiếc bọc thịt thịt khổng lồ đang nhanh chóng bành trướng, mỗi một giây đều đang càng không ngừng mở rộng, đập thình thịch tựa từng nhịp tim.
Đại Trùng gần như đã bị bao kín lại, nó bắt đầu dung hợp cùng cự phần, Sở Vân Thăng hiện tại chẳng qua chỉ là "hộ pháp" của nó mà thôi.
Kỳ thật cũng không có cái gì để hộ, trong phạm vi vài cây số, theo phương pháp cuốn chiếu, ngoại trừ mấy cái thôn trang bỏ hoang và vài cái xác khô, cộng một số loài nguyên sinh vật quật cường địa cầu hắn không còn tìm thấy bất kỳ gì.
Hương Sơn thành xa hơn một chút và với Macau phía đông ra nhường như là cũng có một vài tên nhân loại xuất hiện, mục tiêu của bọn chúng có thể kho tàng lương thực tại Hương Sơn phụ cận. Nơi đây đã từng một thời được xưng là đất lành, thời đại Dương Quang , Sở Vân Thăng từng lợi dụng cơ hội đi công tác tới đây một lần.
Chỉ là không nghĩ tới, lại "trở lại chốn cũ" trong hoàn cảnh này, thân phận như vậy.
Hắn còn có thể loáng thoáng nhớ lại, năm đó tại tại Bách Đảo phía nam Trung Quốc xa xôi, giờ đã đang gần ngay trước mắt từng là tổng bộ của một khách hàng trong công ty, Dư Tiểu Hải cùng hắn tranh thủ được tên trong danh sách đi công tác, mục tiêu cố nhiên chỉ là muốn được mở tầm mắt được mắt thấy tai nghe cái bọn bê-đê hay bọn trai bao mà thiên hạ vẫn đồn thổi.
Về sau bê-đê đâu không thấy, trai bao cũng không, mãi đến lúc về mới phát hiện ra hai mỹ nữ phòng bên cạnh hóa ra không phải phụ nữ . . . . .
Rất lấu sau đó, Dư Tiểu Hải vẫn hay kể mọi người nghe về kinh nghiệm dở khóc dở cười này, ôi cái thời đẹp biết bao, đã không còn quay lại được.
Sở Vân Thăng nghĩ mà bật cười, đời này đúng là cũng có chút ít sự tình để cho hắn ý thức được nhân sinh của hắn vốn là không phải cái tràn đầy giết chóc cùng thù hận khôn cùng.
Không biết tổng giám đốc cái tập đoàn kia còn sống hay không?
Sở Vân Thăng nhớ đến năm xưa, hắn điều chỉnh thử không ra kết quả, toàn bộ trên dưới nhà máy đều đang đợi mỗi hắn, ông kỹ sư bộ phận bảo trì cứ ngày đêm đem việc một ngày hơn mười vạn tổn thất kề kề bên miệng, thiếu chút nữa đã bức tử hắn.
Hắn không thể không ngày đêm chiến đấu tại hiện trường, kết quả không ra được, khiến lãnh đạo công ty nổi quạu chuẩn bị phái thêm cao thủ tới chi viện.
Lần kia có thể là lần liều lĩnh nhất của hắn, hắn vốn cẩn thận, chỉ vì bọn bê-đê mà nghe Du Tiểu Hải cám giỗ đi nhận một dự án mà hắn không quen, để rồi uy tín chuyên ngành bao nhiêu năm tiêu tùng trong một đêm.
Về sau, tổng giám đốc khó gặp của tập đoàn khách hàng không biết uống nhầm thuốc gì, mà quyết định "giá lâm" nhà xưởng. Sau khi nhìn bộ mặt râu ria đầy mặt, mắt mũi đỏ ngầu của Vân Thăng, không biết phải do vừa thắng tiền ở Macau hay sao mà ông lại còn có phong độ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Tiểu tử, đừng có vộ, biện pháp luôn có, chỉ là nhất thời chưa có tìm ra mà thôi, ta cho ngươi thêm một ngày thời gian, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm tốt"
Đối với vị tổng giám đốc tập đoàn kia mà nói, ngày ấy có thể chỉ là nhất thời nổi hứng, việc này cũng có thể chỉ nhỏ bằng cái rấm, nhưng với một nhân viên nhỏ bé như Vân Thăng thì việc này lớn bằng trời.
Sau khi dự án hoàn thành hắn vẫn đem câu nó “biện pháp luôn có, chỉ là nhất thời chưa tìm ra mà thôi” thành phương châm sống mỗi khi gặp đại nạn gì, mỗi khi bên bờ cái chết như bây giờ hắn vẫn nói với bản thân mình, đừng bỏ cuộc, chắc chắn sẽ có cách!
Sở chỉ huy liên hợp Cảng Thành.
"Vũ Tướng quân, xin ngài lập tức yêu cầu Kha Tiêm Nhi lập tức cho ngưng hành vi khiêu khích đối với trùng tử. " Hoắc Gia Sơn đặt báo cáo trên tay xuống bàn thận trọng nói.
Vũ Phương Hầu vừa hút thuốc, vừa đưa tay cầm báo cáo mật lên, lão nhổ ra khỏi thuốc mù mịt, thản nhiên nói: "Hoắc bộ trưởng, môn nhân Sở Thuật không phải cấp dưới của quân đội, điều ấy ngươi phải biết rõ, ta chỉ là có chút giao tình cùng cô, ngươi cảm thấy cô ta sẽ nghe ta đấy sao? Ta lại cho rằng các ngươi có thể thử xem, dù sao thì các người cùng là nguyên cư dân của Cảng Thành."
"Vũ Tướng quân, cô ta đang dùng an nguy toàn thành để đùa, con Xích Giáp trùng từng yêu cầu đàm phán tuyệt đối không phải một con trùng tử bình thương. Một chủng loại cấp thấp nhất trong Trùng tộc mà lại có thể khiến cả đại quân trùng tử tự nhường đường mở lối cho nó đi. Điều này đã nói rõ được vấn đề!” Hoắc Gia Sơn nuốt khan cuốn họng hơi đau rát của mình tiếp tục nói:
"Viện khoa học đã có suy luận, nó cực có khả năng chính là một thể trí tuệ kéo dây trong Trùng tộc, nó vẫn giải thích với ta về thiện ý của nó. Hôm qua bọn chúng chỉ vây thành mà không công đã là một tín hiệu thấy rõ, trong lúc quan trọng này, cô ta lại có thể phái môn nhân Sở Thuật ra phá đám, vậy. . . . . ."
Vũ Phương Hậu tẩu thuốc sắp tàn trong nói: “Thứ lỗi cho ta mạo muội, cách nhìn của ta khác ngươi, hôm qua bọn trùng tử khí thê hung hãn, nhưng chỉ một lát chúng lại rút lui, trên chiến lược mà nói, cũng giống như tẩu thuốc sắp tàn trên tay ta, chẳng mấy chốc cũng sẽ lụi tàn, e rằng chỉ có ý hù dọa hơn là thực chiến.”
“Cho nên ta dám đoán chắc, chúng chỉ là chưa chuẩn bị xong để đại chiến cùng ta chứ không phải đơn thuần là thiện ý, trùn tử khi nào từng có thiện ý rồi hả? Chỉ cần chúng có thế lực tuyệt đối thì lần nào chẳng phải hỏa thiêu thành ta, Thành Ngũ Dương, Bằng Thành . . . . . Cái nào không phải? Hơn nữa, chúng có đủ sức mạnh để tiêu diệt chúng ta, dựa vào cái gì mà phải cho chúng ta thiện ý?"
"Nhưng lần này khác, chưa từng có qua một con trùng tử nguyện ý trao đổi cùng chúng ta, lần này tuyệt nhiên phải khác!" Hoắc Gia Sơn tin tưởng vững chắc vào những gì chính mình phán đoán.
"Đúng, đây mới là những gì chúng ta hôm nay cần phải muốn thảo luận, vì sao bọn chúng phải cùng chúng ta trao đổi? Chúng trước kia không trao đổi, hiện tại lại không chịu trao đổi, vì sao ngay thời khắc ấy lại nguyện ý trao đổi?" Vũ Phương Hậu đem dập tắt tàn thuốc mất mặt tro vạc, nhìn chằm Hoắc Gia Sơn hỏi.
Tổng sở trưởng Lương Hưng Đống nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Không sai, Lão Hoắc, việc này cần phân tích. Tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, chúng ta tuyệt không thể đi sai một bước.”
Hoắc Gia Sơn cười lạnh lùng: “Trùng tử không chịu giao lưu là do ai? Không lẽ còn cần phân tích ư? Cô ta phá hoại cơ hội này, dù thiện ý của chúng có là giả đi chăng nữa, dù chỉ muốn thoát thân, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể giao lưu để có thêm được tình báo quan trọng từ trùng tử, những thông tin quan trọng mà chúng ta không thể nhìn thấy từ bên ngoài! Như cách bọn chúng chỉ hủy chẳng hạn…”
Lương Hưng Đống gật đầu tán đồng: “Quả thật, Lão Hoắc nói không phải không có lý. Đến bây giờ chúng ta vẫn hoàn toàn không biết về tổ chức cơ cấu cũng như hệ thống thao túng chỉ hung của chúng. Đối với chúng ta, cơ hội chiến thắng khi chiến đấu trực diện với chúng quá mong manh, nhưng nếu có thể tìm thấy trung khưu chỉ huy của chúng và tiến hành chiến lược diệt tướng, đại quân trùng tử ắt không đánh mà tan!”
Vũ Phương Hầu lạnh mặt trầm giọng đáp: “Hôm qua ta đã nói về việc này Tiêm Nhi quả thật có phần quá nông nỗi, nhưng nguyên nhân thứ lỗi cho ta không thể nói với các ngươi. Đây là tuyệt mật của môn nhân Sở Thuật. Nhưng có một điều ta phải nói là, nỗi khổ cô phải gánh chịu không phải ai trong chúng ta đều có thể lý giải được!”
Hoắc Gia Sơn cười nhạt nói:“ Tuyệt mật? Đối với người bên ngoài phòng hợp này là tuyệt mật, nhưng ở đây ai không có báo cáo điều tra? Kha Tiêm Nhi vì cây cung ấy bắt bao nhiêu người hành tung bất minh? Ta không tin là trong đám trùng tử ấy lại có thể có trùng tử uy hiếp được đến thần cung của cô? Ngài cho đây là lời ngụy biện cho hành vi ngày càng quái dị và không chịu trách nhiệm của cô ta? Tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô cũng sẽ hại chết dân toàn thành!”
Vũ Phương Hầu bỗng dưng đập mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Hoắc Gia Sơn! Nếu hôm nay mọi người muốn nói rõ, lão tử cũng không nói mấy lời quan liêu với bọn ngươi! ”
“Đúng! Người là do cô bắt, lúc ở thành Ngũ Dương chính tay lão tử đã đích thân phái người đi bắt cho cô! Các ngươi biết vì sao chứ?”
“Tuyệt mật? Điều tra báo cáo? Ngươi cho rằng ngươi thật sự cái gì cũng biết sao?"
Lương Hưng Đống vội đứng dậy khuyên can hai bên: “Lão Vũ, đã tuổi này rồi,đừng nóng giận! Mọi người đều vì Cảng Thành cả thôi! Nào, nào, ngồi xuống nói đã. Đã bạn bè bao nhiêu năm nay, đừng vì thế ảnh hưởng hòa khí! Lão Hoắc, ngươi cũng bình tĩnh, không phải đang phân tích vấn đề ư? Từ từ mà nói!”
Vũ Phương Hầu hất tay Lương Hưng Đống đang kéo tay áo mình, giận dữ nói: “Lão Lương, ông thôi đi! Mẹ kiếp, ông cũng chả phải người tốt gì! Hôm nay lão tử phải làm rõ việc này!”
Hoắc Gia Sơn không chịu thua nói: “Vũ tướng quân, ngài cứ nói, ta rửa tai xin nghe!”
Vũ Phương Hầu nhìn hắn một phát rồi quát với cảnh vệ viên bên ngoài: “Tiểu Dương, ngươi mang tủ bảo hiểm nhỏ ở phòng làm việc ta đến đây!”
Một lát sau, Vũ Phương Hầu tay rung rung mở cửa tủ lấy ra một đóng nào nhật ký, hình ảnh, giấy khen…đặt lên bàn lạnh lùng nói:
“Các ngươi tự mà xem, những thứ này do Tiêm Nhi cho lão tử nhờ ta bảo quản giúp cô. Hoắc Gia Sơn, ngươi biết không, ngươi chả là cái đinh gì!”
“Lúc Ngũ Dương thành quyết chiến, các ngươi chỉ biết trốn ở Cảng Thành, bọn ngươi toàn chỉ biết trốn, nói gì bản thân cũng khó khăn, không thì binh lực không đủ, nếu không đã sớm phái binh sang tiếp ứng!”
“Cảng Thành các ngươi là thành, Ngũ Dương thì không phải ư? Các ngươi có biết được cái thảm cảnh lúc ấy không? Các ngươi đều không biết! Các ngươi trốn ở đây vĩnh viễn không bao giờ hiểu được sự vô vọng lúc ấy, không thấy được cảnh tượng bọn súc sinh kiadồn đồng bào mình lại một chỗ giết như giết lợn chó!”
“Không trông tình cảnh ấy, sẽ không bao giờ hiểu được nỗi hận và ăn năn lớn nhường nào trong thâm tâm. Toàn thành Ngũ Dương trên dưới nhịn ăn nhịn mặc, bọn họ thà chết đói cũng phải để dành thức ăn cho binh sĩ ta, nhưng bọn ta lại không đủ sức bảo vệ thành ấy.”
“Lúc phá vây, có ngươi có tưởng tượng được không? Bọn họ ùn ùn ào lên, không phải yêu cầu bọn ta hãy dẫn họ đi, mà hãy dẫn bọn trẻ đi. Họ đưa tất cả những đứa trẻ còn sống sót đến cầu xin bọn ta đưa chúng đi. Để rồi sau đó họ lại quay mình, dùng thân mình máu thịt của bản thân tạo thành tòa ‘trường thành’ bằng xương thịt!”
“Các ngươi có thể tưởng tượng được cảnh tượng một xe một xe trẻ con khóc lóc hô hào cha me mình, còn cha chúng đang nắm tay nhau cùng chung sức dùng nhiệt huyết và tấm thân mình nghênh đón bọn súc sinh đang không ngừng ập đến không?”
“Các ngươi không thể, bởi vì các ngươi đều trốn ở chỗ này!”
Bọn ta bất chấp mọi giá cũng phái xông ra ngoài vòng vây, xác binh sĩ hi sinh chất đầy khắp nơi, bọn ta đã phải đạp trên thi thể của chiến hữu mà đến Cảng Thành này đấy!
“Khi ấy chỉ còn một tầng là có thể xông ra ngoài, lúc ấy cả binh đoàn lão tử xung trận cảm tử, các ngươi ở đâu? Chính tầng ấy đã hi sinh biết bao binh sĩ của ta vẫn không ra khỏi được! Từng xe từng xe bọn trẻ nằm xuống dưới chân bọn súc sinh đó, máu chảy thành sông. Dù đã bị bọn súc sinh đó ngoạm trong mồm mà bọn chúng vẫn đáng vẫy vung đôi tay bàn tay bé nhỏ của mình cầu xin các chú các bác hãy cứu mình. Đến bây giờ mỗi lần nghĩ lại cảnh này ta đều bị giật mình tỉnh giấc…:
Vũ Phương Hầu không cằm được nước mắt, lão nhường như ghẹo ngào không nói nên lời, cố lắm hít một hơi lão mới tiếp tục được:
“Tiêm Nhi vốn dĩ ở Cảng Thành, chính ta đã mặt dày yêu câu cô đến giúp trước khi bị vây thành. Phạm đại sư sau này xém vì việc này mà liều mạng với ta.”
“Tầng cuối cùng bọn ta quả thật không cách gì xông ra.Lúc ấy, Tiêm Nhi đã nói với ta, cô phải dung hợp khí tiết cùng Khiếu Vân Chi Cung, chỉ có dung hợp thì sức mạnh của cô mới tăng lên gấp trăm lần, và mới có thể phát huy được sức mạnh của cung.”
“Nhưng cô cũng cho ta biết, cô và cung bên nhau khá lâu nên việc dung hợp đã có thể làm từ trước, nhưng cô không dám. Sức mạnh của cô không thể khống chế được nó, chỉ sợ sẽ bị cung nuốt chửng linh hồn mình mà trở thành mà quỷ.”
“Vì thế cô vẫn không dám nói Phạm đại sư nghe về việc dung hợp này. Ngoài cô ra, chỉ có mỗi ta biết bí mật này. Ta biết cô sợ Phạm đại sư lo lắng. Sau khi cha mất, cô chỉ còn mỗi người thân này !”
“Các ngươi hãy nhìn đóng nhật ký này xem, những tờ giấy khen, nhưng lời khen ngợi năm xưa.. Ta đã nhìn Tiêm Nhi lớn lên. Một cô bé hiền lành, cả một con kiến cô cũng không nỡ giết, gặp gián cũng sợ chết khiếp. Các ngươi có thể tưởng tượng được rằng cô sẽ cầm cung đứng giữa địa ngục trần gian ấy bắn giết bọn trùng tử kia không?”
“Để chúng ta được sống xót đi ra, vì bọn trẻ, vì binh sĩ, cô vẫn quyết định dung hợp, quyết tử mở đường máu.”
“Sau khi đến Cảng Thành, cô nói sơ mình sau này sẽ bị biến thành loài ma quỷ, bản thân cũng không còn nhận ra mình, để ta thay cô bảo tồn tất cả lịch sử về cô, đợi lúc cô sắp chết còn biết mình vốn dĩ không phải là ma quỷ, mà là một con người.”
“Hoắc Gia Sơn, ngươi có biết những điều này không? Ngươi vốn chỉ biết trốn trong thành, ngươi có tư cách gì nói Tiêm Nhi như thế chứ?”
“Đúng, ta biết bây giờ cô đã bị ma cung nô dịch, tâm trí cô đang từng ly từng tí mê muội, nhưng các ngươi có ai biết được đau khổ trong lòng cô không? “
“Cô không cách nào đối diện được với sự đau khổ đó, chỉ còn biết liều mình trong chiến tuyến đầu tiên với bọn xúc sinh kia.”
“Cô tìm những người có phản ứng với cung ma vốn dĩ là muốn nghiên cứu cách khống chế cây cung ma mà Phạm đại sư nói vốn không thuộc về nhân gian này. Tuy nhiên, cô đã thất bại, đến nay vẫn k hông làm được gì ngoài trơ mắt nhìn mình bị nô dịch, bị lạc lối!”
“Các ngươi cảm thấy cô bây giờ đáng sợ tàn ác ư? Đúng, cô đã biết càng ngày càng khiến ta đau lòng, đúng, chính là đau lòng. Là một trưởng bối đã nhìn cô lơn lên, giờ chỉ còn bất lực nhìn cô từ một cô bé khả ái ngây thơ, cô đem tất cả cuộc sống tốt đẹp của mình cống hiến cho ma cung để trở thành nô dịch một tâm muốn sở hữu nó. Ta chỉ ước gì mình có thể thay thế cô! Nhưng dù thế đi chăng nữa, cô đã làm gì có lỗi với ngươi chứ?”
“Giết trùng tử cho các ngươi, cô và môn nhân Sở Thuật luôn luôn đứng trên chiến tuyến số một, ngươi hãy nhìn báo cáo báo tử, ba người đầu tiên đã có người của môn nhân Sở Thuật!”
“Cô thuyết phục Phạm đại sư đem tặng tổng bộ một phần mật pháp Sở Thuật để có người có thể giải độc thịt trùng tử có quy mô làm nguồn thức ăn.”
“Cách tu luyện của năng sĩ bên các ngươi, ai không phải do cô lén Phạm đại sự truyền dạy cho các ngươi! Còn cô, đã đòi hỏi gì của các ngươi chưa? Cô chẳng cần gì, chỉ cần mỗi cây cung ấy. Không lẽ sau bao nhiêu việc cô đã làm, cây cung ấy cô không đáng được ư!?”