Binh đoàn trùng tử bị tiếng thét uy phong của hắn chấn động, cả đoàn ngỡ ngàng một hồi lâu, lời của Cẩm Thạch với chúng chính là trời!Vân Thăng chưa kịp thở phào, bọn chúng lại một lần phẫn nộ réo lên, và lại một lần nữa tiến gần đến.
Hắn không thể không thừa nhận, nói lý lẽ với trùng tử không trí tuệ chẳng khác nào đàn gãy tai trâu. Chúng ngoài làm việc theo bản năng ra, chỉ phục tùng tiểu đội trường của mỗi đội, còn tiểu đội trưởng sẽ phục tùng cấp lãnh đạo cao hơn, và cứ thế thống nhất phục tùng Cẩm Thạch.
Chúng là một hể thống tổ chức nghiêm ngặt trên cơ sở khí tiết khác nhau của các loại trùng tử khác nhau mà không lẫn vào đâu được. Từ lúc ở Hoàng Sơn hắn đã đích thân trải nghiệm. Chỉ có Cẩm Thạch là một sự tồn tại đặc biệt, nó vừa có thể thổng qua các cấp bậc khác nhau thao túng trùng tử, mà còn có thể trực tiếp chỉ huy hành động của từng con trùng tử.
Trùng tử nơi này phục tùng Viêm, chứ không phải hắn!
Hắn chỉ hi vọng có thể nhờ khí tiết không biết từ đâu có mà từng khiến Viêm nghĩ hắn là Cẩm Thạch tậm thời có thể chấn áp bọn trùng tử đang đăm đe.
Có điều, có luồn khi tiết Cẩm Thạch đáng thương ấy chỉ tạm thời đủ kiềm lại mạnh động của trùng tử, không đến nỗi lập tức công kích hắn và cướp đứa bé đi. Nếu về lâu dài ắt đại loạn.
Chúng mỗi tiến lên một bước, hắn lại không thể không lùi sau một bước.
Bọn trùng tử đang phẫn nộ căn bản không phân biệt được sự khác biệt giữa mười một tên người thức tỉnh kia và đứa bé trong lòng của hắn. Chúng chỉ bản năng giết sạch bọn nhân loại dám tự ý đi vào lãnh thổ của chúng mới thôi. Đồng thời chúng cũng vì lo lắng khí tiết Cẩm Thạch trên người Vân Thăng mà xao động bất an.
Không khí đè nén trước mắt sắp đến lúc phẫn nộ đến cực điểm, con Tử Viêm ma trùng bên cạnh đi ngang đang định giết sạch mười một tên kia, Vân Thăng mặc kệ chùng nghe hiểu không, cứ thế hướng chúng gào: “Đứng lại, nhân danh Cẩm Thạch, theo quy định của Trùng Điển, ta ra lệnh các ngươi dừng lại!”
Trên mức độ hận Dị Nguyên, Tử Viêm ma trùng có vẻ hiểu rõ hơn về lệnh cảu Cẩm Thạch, nó là loài sinh vật tương đối gần với Cẩm Thạch hơn các loài khác, Vân Thăng cứ mong nó có thể thừa nhận thân phận Cẩm Thạch của mình, khắc chế phẫn nộ, và áp đảo quần chúng trùng tử đang xôn xao.
Một tiếng thét của hắn đã khiến Tử Viêm ma trùng dừng bước, ngỡ ngàng nhìn hắn. Như thế đấu tranh một lúc, cuối cùng nó cũng rú lên một tiếng dài dưới ánh mắt kỳ vọng của Vân Thăng. Dưới mệnh lệnh của nó, tất cả binh đoàn trùng tử không thể không nhường đường.
Lúc này, Vân Thăng làm gì còn dám nhờ Viêm tu phục thân thể cho mình, nó lê tấm thân tàn của mình trước bao cặp mắt đăm đe căm phẩn của bọn trùng tử, dắt theo đứa trẻ bò về hướng nam.
Xa xa, tên cao thủ mạnh nhất dẫn theo bốn tên thuộc hạ cấp độ Hắc Vũ Vương cũng đã đến tiếp ứng, ra sức huyết chiến hòng cứu chiến hữu của mình.
Rốt cuộc bọn chúng sống hay chết, Vân Thăng không có cơ hội được biết. Hắn phải về t*ng trùng ngố gấp, dịch thể do trọng thương chảy ra quá nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này,hắn e rằng mình sẽ chết mất.
Từ địa bàn của Viêm về chỗ trùng ngố nếu với tốc độ của trùng tử bình thừng chừng vài chục phút, mà với Vân Thăng bị thương nặng lại mất những hơn ba giờ đồng hồ!
Khi hắn gần thoi thóp lê lết vào cự phần, toàn thân đã không còn chút sức lực, khí tiết yếu ớt nói: “Đại Trùng…Đại Trùng, ta sắp không được rồi, nhanh, nhanh, tu phục…tu phục…ta…”
Trùng ngố không biết gì vừa xảy ra, chỉ thấy Vân Thăng thương tích lớn nhỏ đầy mình, phần thân dưới đã gần bị nát bấy được hắn tha về. Nó cuống cuồng lên, nói không thành lời, bỗng chốc rối tung, chỉ cần ống nào nó thấy có ích lại cắm lên người hắn.
Nó rút đứa bé đang khóc rống lên trong lòng Vân Thăng ra, nhìn chằm chăm mặt hắn mà lòng nôm nớp lo sợ.
Vân Thăng như thể chết đi, không hề động đậy, mặc kệt cho các loại ông dẫn cứ thể chảy từng giọt dịch thể các loại.
Trùng ngố giờ chỉ có một tòa cự phần, còn lâu mới có được cự phần riêng chuyên tu phục như khu dịch thể ngoài Hoàng Sơn, nên giờ chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để cứu Vân Thăng.
“Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ không chết…” Trùng ngố giờ đã “lục thần vô chủ” cứ lẩm bẩm mãi một câu.
Ánh sáng yếu ớt cũng dần mờ đi, đất trời lại một lần nữa chìm vào trong hắc ám.
Trong cự phần ngoại thành Hương Sơn, đứa bé khóc lóc vì đói giờ cũng quá mệt mà ngủ thiếp đi.
Trùng ngố hoàn toàn không phát hiện ra. Nó hoàn toàn mất hết hồn vía, cứ thế đậu ngay cạnh Vân Thăng lẩm bẩm mãi câu nói ấy.
Rất lâu, rất lâu sau, Vân Thăng bị dịch khô mà trùng ngố bất chấp tất cả đưa đến bao lại thành một chiếc boc dịch thể khổng lồ.
Ọc ọc…Ọc ọc…
Một âm thanh khe khẽ được phát ra từ bọc thịt truyền đến thính giác của Đại Trùng, chưa bao giờ nó thấy có âm thanh nào lại tuyệt mỹ đến thế.
Nó dùng nụ cười “kinh hoàng” học được từ Vân Thăng, há to mồm để diễn tả sự vui vẻ trong lòng.
Một chốc sau, nó kẹp đứa bé yếu ớt kia lên, rồi cho triệu một ống dẫn dịch thể đến, suy nghĩ một hồi…
Ý thức của Vân Thăng đã ngày càng rõ ràng, hắn phảng phất như đang bơi trong một hải dương nóng bổng,toàn thân ấm áp, toàn thân ngứa ngáy dị thường.
Bộ phận đứt gãy tàn tạ dần dần mọc ra cơ thịt và vỏ giáp mới, Hỏa năng lượng nhiệt liệt trong thể nội hắn đang không ngừng luồn qua luồn lại,lúc thì sảng khoái vô cùng, lúc lại đau khổ muôn phần, như thể từ thiên đàng bị đày xuống địa ngục.
Kỳ thực hắn vẫn chưa đến bờ vực sống chết, chỉ là thảm trạng phần thân dưới khiến trong tiềm thức hắn cứ nghĩ minh sắp tiêu đời rồi, cả trùng ngố cũng nghĩ hắn sắp chết!
Việc hôn mê chỉ là một cách tự thôi miên trong tiềm thức, giả chết thôi!
Nếu như có cự phần chuyên tu phục thân trùng tử, thì thương tích dạng này vẫn không nhằm nhò gì với với một bộ tộc mạnh mẽ như Trùng tộc, cẳn bản không phải rắc rối như bây giờ.
Đấy là cái duy nhất Đại Trùng có được, gần như tất cả cái gì dùng được nó đều đổ lên người hắn. Khi Vân Thăng tỉnh lại lập tức phát hiện sự việc có phần nằm ngoài khống chế!
Các ống dẫn mà trùng ngố cắm vào các bọc dịch thể bên ngoài của hắn quả thật quá nhiều, có một số loại ống dẫn hắn đã từng gặp hồi ở Hoàng Sơn, đó là loại ống dẫn dịch thể dùng để noãn hóa các loại trùng tử khác.
Vân Thăng đã rõ rệt cảm thấy cơ thể đang bắt đầu biến hóa theo chiều hướng nằm ngoài thao túng, hắn muốn nói Đại Trùng nhổ bớt những ống dịch đó di, nhưng lại do bị bọc kín quá, không tài nào phát ra chút âm thanh nào. Hơn nữa, càng giẫy giụa, tốc độ truyền của những ống dẫn đó lại càng nhanh!
Đến cuối cùng, hắn đã không thể lên tiếng lại cũng không thể giẫy giụa, lại càng không dám động đây, chỉ còn trừng mắt nhìn thân trùng tử của hắn bị biến dạng, một lúc một ra thêm cái gì đấy, một lúc lại có cái gì đấy biến mất…
Vỏ giáp, cơ thịt vị trí hình như có phần loạn cả lên, khiến hắn đau đớn gần chết, lúc trước tu phục thân thể còn có chút cảm giác sảng khoái, giờ hoàn toàn không có!
Hắn cứ không ngừng cầu mong sao trùng ngố qua ngó hắn một phát đi, chỉ một cái liếc thôi cũng được.
Hắn không biết rồi kỳ thực trùng ngố đang phải bận lo một việc khác, nhưng với địa vị Cẩm Thạch nắm giữ cự phần này, giờ giờ phút phút no cũng đang “nhìn” Vân Thăng đấy thôi.
Cái đầu lôi thôi cộng với suy nghĩ đơn giản của nó chỉ thấy sức sống của Vân Thăng ngày càng mãnh liệt, đang vui đây! Nó làm sao có ý nghĩ rút bớt các nguồn “tu phục” trên người hắn. Giờ này nó đang phấn khởi đi lo việc khác mất rồi!
Vân Thăng cũng dần dần nguội cả lòng. Tuy nỗi đau thấu ruột khó nén nhịn, sống không bằng chết, nhưng chí ít hắn vẫn sống. Sinh mạng vẫn chưa chịu sự uy hiếp nào, chỉ cần còn sống, hắn có thể chịu đựng tất. Đây là một trong số các ưu điểm hiếm hoi của hắn.
Màn đêm dày đặc ngoài cự phần lại dần dần tan đi, ánh sáng yếu ớt lại đến chiếu rọi cả thế giới.
Cuối cùng trùng ngố cũng từ trên bụt ngang bò xuống. Nó kiểm tra tỉ mỉ cái bọc của Vân Thăng, mặt mày không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Dưới cặp mắt Vân Thăng đang trừng trừng nhìn nó, nó chỉ biết ngoắc mồm cười khờ khệch: “Còn, còn, một lát, sẽ, sẽ, xong…”
Vân Thăng giờ làm gì còn hơi sức đâu vào nói nó, chỉ biết trưng mắt mà liếc nó. Trùng Ngố lúc này mới phát hiện có nhiều ống dẫn cắm nhầm, lập tức thấy sợ và bồi hồi, vội vàng rút bớt ống dẫn rối trốn về cái bụt ngang của mình, không dám ló mặt nữa.
Cuối cùng, đến lúc gần xế chiều, tất cả các dị tượng biến hóa của bọc dịch thể đã dừng lại hoàn toàn. Vân Thăng giờ mới hồi phục lại được chút ít, hắn xé toạt bao bọc ra xông đến ống dẫn dưới bụt ngang hét to: “Đại Trùng, tên khốn kia, ngươi cắm cái ống gì trên thân ta thế này hả!?”
Trùng ngố rút đầu vào, sống chết thế nào cũng không chịu lên một lời.
“Ta xem ngươi còn trốn đi đâu được…” Đương lúc hắn định bò lên ống dẫn đã kinh ngạc phát hiện chiếc càng bên trái của hắn vẫn còn, nhưng chiếc càng bên phải lại biến mất, thay vào đó là một chiếc móc hình dạng đặc biệt tựa đao móc.
Hắn vội đảo đầu nhìn quanh các bộ phận khác. Ngỡ ngàng! Thân trùng tử của hắn khó khăn lắm mới to lên được một phọt, giờ nó lại trở về lúc xưa. Không những thế, cả thân hình hắn giờ hoàn toàn thành con Tứ Bất Tượng.
Bốn chiếc cẳng răng cưa của hắn giờ đã mọc đầy những cái móc ngược như Thanh Giáp trùng; vỏ giáp trên người cũng biến thành một màu hoàng kim không khác mấy Kim Giáp trùng, điều khó tin nhất là trên lưng hắn lại mọc ra bốn cặp cách, hơn nữa sau khi thu về còn có thể gom gọn lại dưới lớn kim giáp.
Những bộ phận khác như các khe trước trán, hay ngũ kỳ trên mình thì lại không có biến hóa gì. Và các Phong Thú phù hắn quan trọng nhất vẫn còn, chỉ là đã được dời đi một nơi khác.
Hắn ngầm nghĩ đây chỉ có thể có một khả năng: không lẽ hắn đã bị noãn hóa thành thể hỗn hợp giữa Xích Giáp trùng, Thanh Giáp trùng cộng Kim Giáp trùng !?
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Là khả năng nuốt chửng năng lực hay tổng hợp hai năng lượng lại vào nhau?
Hắn không nhớ, thử há to mồm thì thấy Hỏa năng đang dâng nên, đùng một tiếng, một con hỏa long dài thòng hừng hực phóng ra.
Hiển nhiên đây là năng lực phun hỏa của Kim Giáp trùng!
Xoẹt…bách bách…
Tiếp đến hắn vụn về vung thử cặp cánh liên tục vẫy đập, thân thể bỗng chốc khập khiểng bay lên, càng bay càng cao… Trùng ngố kinh hoàng nhìn Vân Thăng ngày càng đến gần bụt ngang của mình mà ấp úng nói: “Xin…xin lỗi.”
Vừa phân tâm một giây, hắn đã đụng ầm vào một ống dẫn kiên cố khác té ấm xuống bụt ngang.
“Ngươi đúng, là vấn đề của ta.” Hắn cũng bình tĩnh lại. Tuy cả ngày qua bị dày vò đến sống dở chết dở,tuy sợ hãi nhưng bộ dạng bây giờ, hắn có thêm bao nhiêu là kỹ năng. Nếu gặp tình hình hôm qua, chắc không đến nỗi bị truy đuổi đến lên trời không cửa, xuống đất không lối.
Nếu giờ hắn quen với kỹ năng phi hành của Thanh Giáp trùng, kỹ năng đào đất của Kim Giáp, và năng lưc của ngũ kỳ, giờ đùng là đã thành một con quái trùng tung hoành hải lục không !
Đấy là chưa có dung hỏa đặc tính của Tử Viêm ma trùng, nếu không không biết trùng đầu của hắn có mọc ra vài cọng râu Tử Diệm không nhỉ?
Hình hài này hèn gì không khiến trùng ngố kinh ngạc và khó hiểu.
“Ta, ta quên, quên, nói với ngươi, Viêm phái, phái trùng tử đưa, đưa tin tức, Thương, Thương sắp giáng lâm rồi!” Trùng ngố đột nhiên hưng phấn nói.