Cảng Thành, tổng bộ môn nhân Sở Thuật.
…
“”Ba chết bảy thương? Con trùng tử ấy thật không hổ danh là…” Kha Tiêm Nhi tay vuốt ve cổ cung phảng phất như tự nhủ.
“Năng lực của nó không lợi hại,nhưng ngay từ đầu nó đã lựa chọn chiến lược đúng đắn – chạy trốn.” Tống Mật bình tĩnh nói.
“Một con trung tử đầy trí tuệ.” Kha Tiêm Nhi từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên “Ngươi xác định được là ở gần thành Hương Giang chứ?”
“Không, cuối cùng nó đã chạy về khu dịch thể.” Tống Mật tay cầm kiếm nói rõ từng chữ.
“Nhưng vì sao nó đến gần thành Hương Giang?...Chỉ tiếc rằng người đó đã không chịu giúp ta, nếu không với trí tuệ của người đó, nhất định có thể đoán được mục tiêu của nó.” Kha Tiêm Nhi thở dài.
“Thuật chủ, người đang nói…? Nghe đồn đã rời thành Cảng Thành.” Trong mắt Tống Mật vừa xẹt một dao động.
“Đúng, không ai trong chúng ta ngờ được.” Tiêm Nhi cười nhạt nhìn thanh cổ cung trên tay, tiếp tục nói: “Không sao, ta sẽ địch thân đi tìm, xem hắn còn trốn được đi đâu.”
…
Cự phần trên đồi.
Thương sắp giáng lâm? Nhanh thế ư?
Vân Thăng đại kinh, sau khi trầm ngâm một thời, hắn liền hỏi: “Viêm có nói cụ thể lúc nào?”
Trùng ngố cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi đáp: “Không, hắn..hắn chỉ truyền, truyền tin , cho, chúng ta chuẩn bị, chuẩn bị.”
Vân Thăng thắc mắc: “Chuẩn bị gì?”
Trùng ngố hoang mang đáp: “Không, không biết.”
Giáng lâm, chuẩn bị?
Vân Thăng nhớ Viêm từng nói một khi Thương giáng lậm, bao nhiêu Cẩm Thạch khắp nơi sẽ không còn mạnh ai nấy chiến đấu.
Nói cách khác đó là sau khi Thương xuất hiện,rất có thể là giữa các Cẩm Thạch ở các khu dịch thể sẽ liên kết lại được với nhau, và rất có khả năng khiến Trùng tộc phân bố khắp nơi xuất hiện hành động quy mô lớn.
Và Thương sẽ thống nhất tất cả Cẩm Thạch tiến hành chiến tranh cùng nhân loại, khu rừng Bao Tử, và tất cả những kẻ thù của chúng.
Cái gọi là “chuẩn bị” rất có thể là sự chuẩn bị về nguồn binh lực và Hỏa năng lượng trước khi tiến hành chiến tranh quy mô lớn.
Tất nhiên, những điều này chỉ do hắn đoán mà thôi, trùng ngố là Cẩm Thạch nhân loại của hắn, một ngụy Cẩm Thạch, bản thân hắn thì lại còn là một “ngụy ngụy Cẩm Thạch”, côngt thêm trùng ngố còn chỉ là một Cẩm Thạch sơ cấp, có rất nhiều tin tức nó căn bản không cách nào có được. Trước mặt bọn chúng thật mờ mịt, không thể dự liệu trước được.
Người ta có câu lính đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất chôn, não lực hắn có hăn, không thể suy đoán sau khi “Thương” xuất hiện thì cục diện sẽ thế nào, hắn đang định cùng lắm là cùng trúng ngố phất cờ làm làm màu, giả vờ tạo khí thế.
“Đứa trẻ nhân loại ấy đâu?” Vân Thăng vừa nhớ đến vấn đề đau đầu này mới phát hiện đứa bé đâu mất.
Trùng ngố nghe thế liền chỉ chỉ vào một khuất sau lưng nó tự hào nói: “Ở, ơ chỗ kia.”
Vân Thăng ngoảnh đầu lại nhìn, hắn chép chép mồm không biết nói trùng ngố thế nào. Nó lại đi dùng các loại ống mềm, ống nhỏ đan thành chiếc nôi nhỏ đựng lấy đứa bé con.
“Sao trong miệng nó lại có ống dẫn?” Vân Thăng kinh ngạc vội chạy đến. Trùng ngố căn bản không hiểu được nhân loại,hơn nữa lại còn là đứa trẻ không thể tiếp nhận Hỏa năng lượng như thế.
Đợi khi Vân Thăng chạy đến, hắn ngỡ ngàng phát hiện thằng bé đang miệng ngậm ống dẫm, ngủ say sưa ngọt ngào làm sao, phảng phất đang vừa trải qua một giấc mơ đẹp.
“Ngươi cho nó ăn gì?” Hắn sửng sốt.
Trùng ngố vui vẻ đáp: “Ta, ta cho sinh trưởng, sinh trưởng dịch thể tịnh hóa, sạch sẽ sau đó, đó cho nó…”
Vân Thăng nhìn theo cái ống dẫn trong miệng thằng bé, quả nhiên ống dẫn đó thông đến một dung trì ở nơi không xa.
Trùng ngố không biết đã làm gì mà trong cái dung trì to ấy lại nổi lên năm cái bong bóng dịch thể, giữa các bong bóng được nối nhau bằng ống dẫn. Các nước dịch thể sinh trưởng như nó nói cứ đi qua một bong bóng sắc màu và Hỏa năng lượng lại bị nhạt đi khá nhiều, cho đến khi đi qua bong bóng cuối cùng, dịch thể ấy nhạt gần như là trong suốt.
“Lúc ta tu phục thân thể, ngươi đã phải bận việc này?” Nhớ lại việc hắn bị noãn hóa “biến hình”, con trùng ngố này cứ loay hoay ở mãi không biết làm trò gì, hóa ra là việc này.
“Nó, nó đói, đói bụng.” Trùng ngố thật thà nói.
Vân Thăng trở lại mặt đất, nhìn nó và hỏi thật: “Đại Trùng, ngươi thật sự muốn nuôi đứa bé ư?”
Trùng ngố lần này lạ lùng thay không còn tránh mặt Vân Thăng nữa, nó cố gắng nói: “Ta, ta có thể ư?”
Vân Thăng thở dài nói: “Đại Trùng, ta nói thật với ngươi, nó, ta đã không đưa trả về được. Bọn nhân loại bên ngoài cứ truy sát ta, hôm qua ta đã gặp bọn chúng.”
Trùng ngố thắc mắc:“Chúng ta, không phải là, vẫn đang đấu tranh với nhân loại sao?”
Vân Thăng lắc đầu: “Khác với việc này, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, bây giờ bản thân ta cũng chưa hiểu lắm.”
Trùng ngố bỗng nhiên mừng rỡ reo lên: “Vậy, nó, không đưa,đi nữa?”
Vân Thăng bất đắc dĩ nói: “Đúng, tuy ta không hi vọng chúng ta sẽ nuôi nó, nó dẫu sao cũng là một nhân loại, nhưng giờ cũng không còn cách nào khác, trừ phi…nếu ngươi muốn nuôi sống nó thì nuôi thôi.”
Trùng ngố tự động bỏ qua câu cú phức tạp đằng sau của Vân Thăng, chỉ nghe được đúng một chữ “đúng”, liền phấn khởi nói: “Ta, ta có thể, đặt tên, cho nó không?”
“Có thể.” Vân Thăng không hứng thú với những việc này, nếu trùng ngố muốn nuôi thì để nó nuôi thôi. Năng lượng tốn để nuôi một đứa bé cũng chả đáng bao nhiêu, chắc còn không bằng nuôi một con Xích Giáp trùng.
Trùng ngố sau khi “được phép” xong, nó lại ra vẻ suy tư, tiếc nuối, nhưng rốt cuộc cũng gì cũng không tết lộ. Tri thức của nó quả thật ít ỏi đến mức đáng thương. Cuối cùng nó cũng xỉu xìu nói: “Ta, ta nghĩ, không ra, ngươi đặt đi.”
Vân Thăng nhìn đứa bé một lúc, lại nhìn trùng ngố lẩm nhẩm nói: “Nếu trời định nó có duyên với ngươi, vậy hãy gọi là Trùng Chi Tử, hi vọng tương lai nó…tùy duyên thôi.”
“Trùng Chi Tử, Trùng Chi Tử…” Trùng ngố lặp đi lặp lại mãi.
Lại đến lúc bóng tối đến ngự trị, trùng tử không cần ngủ, Vân Thăng đoán trong lúc tối bọn nhân loại truy sát hắn chắc cũng chưa có hành động gì, dẫu sao thì màn đêm hoàn toàn là thiên hạ của trùng tử và quái vật.
Tòa cự phần thứ hai đang được noan hóa ở một nơi không xa dưới chân đồi, năng lượng để noãn hóa một con Noãn Phầ trùng thứ cấp còn đang được thu thập từng tí.
Vân Thăng vỗ vỗ đôi cánh mình, từ cự phần số một vụn về bay ra khỏi cự phần, hắn cần phải thừa lúc trời đêm này luyện tập năng lực phi hành của mình.Đây sẽ là một trong những bản lĩnh thoát mệnh của hắn sau này.
Phi hành cần phải điều tiết cân bằng của cơ thể, đấy là điều Vân Thăng khó làm quen nhất, hắn làm “sinh vật” sống trên đại lục bao nhiêu năm, lại thêm một thời gian làm trùng tử trên cạn, đây là lần đầu hắn được tự do bay lượn như chim.
Cảm giác bay lương khiến hắn vô cùng say đắm.
Tự do bay lượn trên không, không bị tù túng, không hạn chế như một làn gió nhẹ, chẳng mấy chốc đã làm hắn chết mê.
Từ lúc bắt đầu hơi vụn về, nghiêng ngả sắp rơi, giờ đã càng bay càng chắc, càng bay càng nhanh. Mãi đến khi ánh sáng lại xuất hiện, hắn đã có thể vững vàng thao túng thân thể của bản thân, bay trên không tự do.
Nhưng những động tác phức tạp khó, hắn tạm thời vẫn chưa làm được, như phóng tăng tốc chẳng hạn. Chỉ sợ nếu hắn không khống chế được, sẽ bị rơi xuống. Và nhưng động tác đột ngột đổi hướng của bọn Ban Lan Điểu hắn từng được gặp ở khu Hoàng Sơn, thay đổi vị trí hoặc phi hành trong không gian hẹp… Trong một đêm, hắn không thể làm được tất cả.
May mà Vân Thăng không phải người tham lam, có thể bay là tốt, chiến đấu cơ không thể bay lên được, trực thăng tốc độ có hạn uy hiếp không lớn, bộ đội trên mặt đất và người thức tỉnh tuy có thể tập kích lên không, nhưng so với bề ở dưới đất thì vẫn yếu hơn nhiều.
Thừa lúc ánh sáng yếu ớt đấy vẫn chưa xuất hiện, hắn lại thử năng lực đào đất, từ cự phần số một đào đến cự phần số hai, sau đó lại quay trở về, liên tũc vài lần. So với phi hành, thì chức năng này của Kim Giáp trùng dễ hơn nhiều, chủ yếu là năng lượng đặc biệt.
Có hai chức năng này, cộng thêm bản lĩnh bơi dưới nước, Vân Thăng tin rằng có gặp ba cao thủ hạng Hắc Vũ Vương, hắn cũng hoàn toàn có thể dễ dàng đào tẩu, thậm chí là tập kích.
Cuối cùng ánh sáng cũng đã quay lại trên không.
Vân Thăng cẩn thận trở lại cự phần số, và không ngừng luyện tập lại năng lực phi hành trên không với các động tác khó trong khu rừng rậm rạp.
Đối với bất kỳ năng lực có thể sử dụng được, nhất là những năng lực dùng để đào tẩu, hắn đều có gắng để thuần thục. Từ lúc “Giết trùng tam kiếm thức ” lúc đầu đã như thế.
Thương giáng lâm chờ mãi chưa thấy nhưng lại chờ thấy được cái cảm giác cảm ứng quen thuộc nhưng lạ lùng. Cảm giác này lúc đứng ở chỗ chiến tử của bọn Lão Tử hắn đã từng cảm thấy được một lần.
“Là ả, người cầm cung!” Vân Thăng lập tức kinh hoàng chạy ngay vào cự phần la toáng: “Đại Trùng, hãy phòng thủ tốt trùng phần, dù bên ngoài có xảy ra việc gì đi chăng nữa cũng đừng đi ra.”
Cảm giác dao động đó ngày càng đến gần, Vân Thăng phải điệu hổ li sơn, tuyệt đối không được để ả phát hiện ra nơi ẩn mình của hắn. Bây giờ Đại Trùng căn bản vẫn chưa phải đối thủ của ả, nếu bị bại lộ e rằng chỉ có con đường chết.
Hắn không thể hại chết đại trùng.
Vân Thăng đoán người cầm cung đại khái cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Lão tử lần trước và lần này, nói rõ là có thể có khả năng này.
Từ cự phần số một hắn nhanh chóng chui ra, và bắt đầu đào theo hướng khu dịch thể của Viêm.Chỉ có thế lực của Viêm mới có thể không chế người cầm cung này.
Càng đào càng sâu, nhưng phương hướng vẫn không đổi, chỉ cần đến được khu dịch thể của Viêm là an toàn rồi.
Tên cầm cung cũng phát hiện ra, ả vẫn theo sát hắn, nhưng Vân Thăng rất lấy làm lạ là ả vẫn giữa một khoảng cách với hăn, không đến gần. Với tốc độ đào của hắn, thật ra chẳng mấy chốc sẽ có thể theo kịp hắn.
Lần đầu tiên Vân Thăng đã ngẫm nghĩ nghiêm tục, rốt cuộc cảm ứng quen thuộc đó là gì?
Rốt cuộc hắn là có cảm ứng với người cầm cung, hay có cảm ứng với vật gì đấy trên người ả, như ngọc bội trên người Triệu tiểu thư kia chẳng hạn, hay là còn cái gì đấy?
Cái kỳ lạ hơn nữa là giữa cảm ứng đấy lại bị ngăn cách, như tách rời hắn với nó ra.
Tiếc rằng lúc ấy hắn đã không hỏi kỹ Hoắc Gia Sơn vì sao người cầm cung này cứ đòi truy sát hắn.
Hắn bỗng dưng có một ý tưởng điên rồ răng, nếu bây giờ hắn bay ra áp sát tên cầm cung kia, thì liệu có thể phá vỡ tấm màn ngăn cách của luồng cảm ứng ấy để hiểu ra rốt cuộc là việc gì?
Luồng cảm ứng ấy hình như có một ma lực không thể nói rõ được…