Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 340: Cung Thể Dung Thành



"Tút tút tút" , tiếng còi cảnh báo Cảng Thành quán triệt mây xanh!

"Trùng tử tập kích! Trùng tử tập kích!" "

Các cư dân Cảng Thành đã nhanh chóng tán lạn loan tin sau địa tiếng gọi ầm ĩ từ phương bắc hướng đến chủ thành.

"Trùng tử tập kích! Trùng tử tập kích!" "

Trên dưới Cảng Thành nơi nơi đều đám đông tán loạn.

Chỉ vỏn vẹn tám trăm phi trùng chỉ mới vượt biên mà chưa hề động tĩnh, trong thành yên bấy lâu nay đã gần đại loạn.

Sở Vân Thăng rất kinh ngạc phản ứng của bọn họ. lẽ ra Hắc Ám giáng lâm đã không phải việc một hai năm rồi, nhân loại Cảng Thành tâm lý yếu ớt đến thế sao mà lại loạn thành như vậy?

Chờ lúc hắn soái lĩnh thuộc hạ băng qua eo biển hẹp giữa Cảng Thành và đảo Kinh Kích tiếp tục truy kích Khủng Cự Chi Tử thì mới rõ, nguyên do Cảng Thành đại loạn không ở hắn, mà ở tại đây!

Trên bến cảng tụ tập đầy đẫy những đám người cùng gia quyến, chen chúc vô cùng, mỗi một tấc thổ địa tựa hồ cũng đầy ấp người.

Và còn rất nhiều nhân loại từ phái bắc đang ùn ụt chạy đến đây!

Phi đội chiến trùng của Sở Vân Thăng đột ngột xuất hiện, lập tức gia tăng thêm bạo loạn kịch liệt của đám đông, bên bờ, thi thoảng lại có người bị người phía sau đẩy té xuống nước. . . . . .

"Ta có giấy thông hành, để cho ta qua đi, cầu xin các ngươi đấy!" , "Lão ta nhà ngay tại đảo Kinh Kích, dựa vào cái gì mà không cho lão tử qua?" , "Đây là giấy thông hành của ta, màu đỏ đấy, hãy để bọn ta đi qua!"

"Đừng xô vào, cái thằng Đại Lục này, có giấy thông hành màu đỏ thì ghê gớm lắm à! ? Nơi này là Cảng Thành, có đi cũng người Cảng Thành bọn ta đi trước!" , "Không có quân đội của chúng ta, còn có Cảng Thành ư? Cảng cái rắm, cả cái đinh cũng chả còn thôi!"

"Mẹ kiếp!Không có môn nhân Sở thuật Cảng Thành bọn ta, bọn lính sắp hết đạn như các ngươi thì làm được quái gì !" , "Nhao nhao cái gì, bọn hắn dựa vào cái gì mà không cho chúng ta qua?" , "Đúng, mọi người đừng cãi nữa, cùng xông lên thôi. Chiếc tàu Tiểu Thiên Tinh đến rồi!" . Bóng dáng một chiếc đò ngang xuyên qua sương mù trên mặt biển dần dần hiện ra như một đấng"Chúa cứu thế" .

Đám đông lại bắt đầu nhao nhao, tất cả mọi người dốc sức liều mạng chen lấn nhau để đến gần tàu, hoàn toàn mặc cho những người đi trước bị mình xô đẩy ngã vào trong nước.

Quân đội gác tay cầm súng giới nghiêm, chỉ là cục diện càng ngày càng không khống chế được, nhất là sau khi phi trùng ập đến, có người sốt ruột đã bắt đầu tấn công quân đội!

Bịch..bịch… bịch ..bịch!

Một đại đội trưởng trẻ tuổi do quá căng thẳng đả nả một phát súng lên bầu trời!

"Lui ra phía sau! Lui ra phía sau! Tiến lên nữa, ta sẽ hạ lệnh nổ súng!" , "Đại.. đại đội trưởng" , một tiểu đội trưởng căng thăng níu lấy quân phục của hắn.

"Lui ra phía sau, tất cả lui ra phía sau! Đây không phải trùng tử tập kích, ta lập lại lần nữa đây không phải trùng tử tập kích, hi vọng mọi người gắng giữ tỉnh táo!" , Đại đội trưởng trẻ tuổi mặt đỏ ngây mặc kệ động tác nhỏ của thuộc hạ lên tiếng.

"Đại đội trưởng, Đại đội trưởng!" , Tên tiểu đội trưởng phen này thấy căng quá, bất chấp tước lấy súng tay trên tay thủ trưởng.

"Lão Tần,ngươi làm gì!" . Đại đội trưởng tuổi trẻ bất ngờ bị tước đoạt súng, lập tức giận dữ quát, bộ hạ của hắn cũng dám đoạt súng của hắn, đây thật không tưởng tượng được! ?

"Đại đội trưởng! ! ! Ngươi ..ngưởi đả trúng trùng tử rồi!" , tên kia nuốt một ngụm nước bọt, cố nén nhịn hồi hộp nói.

"Hả?"Đại đội trưởng trẻ nghe xong lập tức tức ứ họng không nói lên lời, sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng.

Chỉ thấy một con côn trùng tử bị lầm đánh trúng bên trên bầu trời đang "phẫn nộ" gào thét lao xuống , con Thanh Giáp II to kinh người, chẳng mấy chốc nó đã áp sát đầu của đám đông không đến mươi mét!

Đại đội mới thành lập này của bọn họ do Cảng Thành súng ống đạn dược cực kỳ thiếu thốn giờ căn bản không có đủ vũ khí để đối phó Thanh Giáp trùng.Hơn nữa tổng bộ lần nữa dặn dò bọn hắn, không nên chủ động khiêu khích, không được tham gia vào chiến tranh giữa bọn trùng tủ, ai dám đánh tiếng vang phát súng đầu tiên đưa Cảng Thành kéo vào chiến tranh, cả toà án quân sự không cần, trực tiếp hành quyết tại chỗ!

Đại đội trưởng trẻ cùng với chiến sĩ của hắn giờ cũng không biết làm thế nào cho xong. Nổ súng sẽ bị quân bộ xử bắn, không nổ súng chẳng lẽ lại trừng trừng mắt chờ bọn trùng tử đến giết mình! ? Đây là cái sự tình gì đây?

Nhưng mà, khi trùng tử đã cận kề đến mức mọi người đều nghe rõ mùi dịch thể trong miệng nó, thì thấy nó bỗng nhiên lại trở mình quay lên một cách “không cam tâm”, quay về với đại đội của chúng. Tất cả mọi người đều không biết việc gì vừa xảy ra!

Đây là lần đầu bọn trùng tử bị loài người công kích mà buông tha không trả thù như chưa hề có gì xảy ra, mà dễ dàng vỗ cánh bay đi?

"Nhìn, là Sở thuật môn nhân đây!" một cao gái tóc ngắn cao cao mắt đeo kiếng tinh mắt phát hiện phát chấn reo với giọng đầy sùng bái.

Đám người nhao nhao từ vừa rồi sững sờ nhìn con trùng tử vừa trở lại trên không quay lại nhìn chiếc Tiểu Thiên Tinh, một đội Sở thuật môn nhân chiến y oai hùng, khí thế bức người đang từng bước nhanh xuyên qua đám đông đi thông đạo lên thuyền.

"Hóa ra môn nhân đại sư đã đến, khó trách bọn trùng tử bỏ chạy!"

"Biết rõ không, lão nhị nhà dì bat a năm ngoái đã là thuật đồ của Sở thuật môn nhân, hiện tại cũng đã là thuật sĩ rồi!" , "Bọn họ mới thật sự là anh hùng, điệu bộ này, là lại phải lên tiền tuyến rồi hả?" , "Ta mà có bản lãnh của bọn họ, cũng ra tiền tuyến dốc sức liều mạng cùng bọn trùng tử cho rồi!" .Bọn người mới khi nào còn lao xao bạo động giờ đã chủ động nhường lối cho môn nhân Sở thuật, và dùng ánh mắt đầy sùng kính tiễn đưa họ ra tiền tuyến.

"Mọi người cũng nhìn thấy, côn trùng tạm thời sẽ không công kích chúng ta, đây không phải trùng tử tập kích, chỉ là chiến tranh giữa trùng tử. Mọi người hãy mau chóng quay về, xin hãy tin tưởng tổng bộ và quân đội! Chúng tôi sẽ an bài tốt việc sơ tán quần chúng, hiện tại đảo Kinh Kích vẫn chưa thể dung nạp người có thẻ thông hành đỏ, mời mọi người tạm lui vê!"

Một quan chức Cảng Thành đang đứng trên nóc xe tải cầm loa lớn tiếng hô hào.

Thanh âm của hắn vừa cao vừa sắc, Sở Vân Thăng trên bầu trời đều có thể nghe thấy.

Vừa mới, chỗ hắn lại bị tiến hóa bên trong thân thể, chỉ một thoáng buông lỏng, thiếu chút nữa mất đi khống chế với bộ hạ "

Nếu không có hắn cố sức níu kéo, lấy đâu ra việc trùng tử không công kích nhân loại như tên quan chức kia nói?

Đừng nói chi môn nhân Sở thuật, cho dù là cô gái cầm cung kia đích thân đến, bọn trùng tử này cũng sẽ không biết sợ hãi là vật gì!

"Mục tiêu chỉ có một, hắc trùng địch tam giac`!" Sở Vân Thăng lại một lần nữa cho xác định mệnh lệnh đệ nhất với tám trăm thuộc hạ của mình.

Đối với trùng tử, biện pháp này hữu hiệu nhất.Đây cũng là kinh nghiệm hữu ích hắn học được khi tiếp xúc với bọn trùng tử không có trí tuệ như Lão Kim,Tiểu Thanh.

Khủng Cự Chi Tử từ hướng đông chuyển sang hướng nam, đang chuẩn bị chuyển sang hướng tây thì phát hiện ra binh đoàn khí thế hùng dũng của Vân Thăng.

Tốc độ của nó đã không giống như trước , Sở Vân Thăng càng thêm khẳng định đối với thương thế của nó.

Có điều, nó cũng khôn ngoan vô cùng, tiếp tục quay đầu chọn hướng biển khơi mà bay!

"Đùng.. . ."

Mặc cho bọn quân đội nhân loại cùng bọn bá tánh há hốc mồm nhìn,từng con Thanh Giáp trùng bay qua không trung đảo Kinh Kích tiếp tục truy kích!

Trên đảo Kinh Kích,cứ điểm bí mật Sở Thuật môn nhân được canh gác bởi trọng binh Đông Nam.

"Chỉ còn thiếu cái gì ư?" Kha Tiêm Nhi dập tắt tất cả đèn, ngồi một mình trong phòng tối, xung quanh chỉ còn lại từng cơn ánh lục quang chói lòa do cổ cung phát ra.

"Vì cái gì mở không ra?" , Kha Tiêm Nhi lẩm bẩm: "Sao những mệnh nguyên này lại không thể đi vào cung? Ma ma chắc chắn không lừa ta, rốt cuộc vấn đề là do đâu?"

Cô đột nhiên khẽ động, xẹt một tiếng, nguyên khí dồi dào trong thể nội ồ ạt tràn ra truyền vào thân cung, khiến nó chấn động không ngớt. Có điều lục quang ấy dùng thế nào cũng không dung vào cung thể được!

Nhường như có gì đó chưa được mở ra, tình hình nãy đã kéo dài nửa tháng nay.Cô đã kiểm tra đi kiểm tra lại các quy tắc của Sở thuật cùng từng bước thẩm tra, tất cả đều không sai vào đâu. Mặc cho thế nào đi chăng nữa nó cũng không chịu mở cửa để cho nguồn mệnh nguyên thu thập từ tất thảy những người có phản ứng với cung đi vào.

Cô lại không cam tâm thử lại một lần, thân cung cũng chỉ hơi chấn động rồi đâu lại vào nấy.

Kha Tiêm Nhi bất lực ngồi phịch xuống, rất lâu sau đó cô mới dần hiểu ra, vấn đề là do cô không phải người cây cung này “thừa nhận”, chứ không phải do phương pháp nên vẫn chưa thể “kích hoạt” được nó, có điều dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể chấp nhận được sự thật này!

Cô không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm!

Một ý chí chiến đấu mãnh liệt trong người cô lại sôi sùng sục, mắt cô đỏ ngầu, cô vẫn không bỏ cuộc thử hết lần này đến lần khác!

Bỗng nhiên!

Xẹt…

Một đạo tự âm thánh thót truyền ra từ cung!

Từng tia lục quang li ti uyển chuyển như rắn nước chen chúc nhau chui vào thân cung.

Hợp!

Cung thân quan bế, mệnh nguyên dung thành!

Kha Tiêm Nhi đại hỉ, quỳ phịch xuống, hai hàng nước mắt tràn mi rung rẫy nói: “Ma ma, cha ơi, mọi người thấy chưa? Con thành công rồi, con thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi…”.

Tíc!

Một tiếng rú cao vót của trùng tử lúc này ngang nhiên kéo cô về lại với thực tế.

Nàng nhanh chóng mở cửa cửa sổ, ngửa đầu nhìn lại, mông lung nhìn thấy một đàn trùng tủ đang vừa bay qua hướng thẳng ra hướng biển khơi!

Trong đó một bóng dáng, tựa hồ như cô đã quen biết từ trước!

Hóa ra là nó!

Chỉ một thoáng cô đã hiểu ra, bỏ công sức hơn nữa tháng nay mà không được kết quả gì, giờ con trùng tử này chỉ vô tình bay qua mà cung đã tự dung hợp mệnh nguyên!

Kha Tiêm Nhi lạnh lùng cười cười, lửa ganh cùng lửa giận lại một lần bùng cháy trong tim cô.

"Ngươi chả phải không thèm để ý Khiếu Vân Chi Cung ư, giờ đùng là trời cũng bắt đầu giúp ta, Ngươi sẽ nghĩ sao nếu biết được đã được ông trời an bài giúp ta như thế? Cái này là thiên ý, thiên ý! Đúng là trời định nó là ta đấy! ! !" Kha Tiêm Nhi đắc ý cười to, cười đến nước mắt ròng ròng, tim gan đau thấu…

Một luồn nguyên khí cường mạnh trào xuống, một giọt nước mắt bị cuốn đi ra xa theo luồn xông kích , bay mãi đến đống thi thể chất thành đồi gần đấy!

"Thuật chủ, mật kiện quân đội đưa đến, lượt súng Hỏa năng đầu tiên đã xuống, Võ tướng quân muốn hỏi tình hình của người?" , Tống mật ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nói.

Hắn kinh hãi phát hiện, thuật chủ giờ phút này cao tựa núi đồi, khiến người khác phát sợ!Với sức mạnh năng sĩ cấp S của hắn, trước còn có thể theo đuôi được cô, giờ e rằng cả bóng cũng không theo kịp!

"Vâng, Hầu gia gia, mọi việc đều thuận lợi!" Kha Tiêm Nhi tuyệt không để Tống Mật nhìn thấy nước mắt của mình, cô đầu cũng không ngoảnh lại, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng ba ngày, trừ khi trùng tử đại cử công thành, bằng không bất kỳ ai hay việc gì cũng đừng đến làm phiền ta! Ba ngày sau, cũng đã đến lúc ta và hắn kết liễu mọi việc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.