Rốt cuộc thì Khủng Cự Chi Tử cũng đã chết. Sauk hi cự phần đưa đến dịch thể tu phục dồi dào hơn, tinh túy hơn, nó đã triệt để chết đi.
Vân Thăng đang bờ hấp hối vừa lôi chiếc cột sống dài không tài nào dung hòa của Khủng Cự Chi Tử ra liền đâm vào thế bất tỉnh nhân sự.
Có thể thân thể tàn tạ này đã không đủ duy trì cho tư duy phát triển của con người, cũng có lẽ do thời gian dài dưới sự dày vò tinh thần, hắn lại một lần nữa lâm vào hôn mê trong bọc dịhc thể mới.
Trên đồi dốc ngoại ô thành Hương Sơn, cự phần cấp tam tinh độ sộ và uy nghiêm sừng sững đứng giữa đất trời cùng khói lửa ngi ngút, trên không khí vẫn lan tỏa mùi vị giữa khói lửa cùng mộc lục.
Trước khi ánh sáng xuất hiện, khu dịch thể đã trở lại với vẻ yên bình vốn có.
Hỏa năng lượng đền bù của Viêm được bọn trùng chỉ đang ồ ạt đổ vào khu dịch thể của Đại Trùng…
Trên mặt đất, hàng vạn con trùng tử “thức trắng thâu đêm”; trên không trung, hàng ngàn phi trùng số lượng vẫn đang ào ào gia tăng; dưới mặt đất, bao nhiêu con trùng chỉ cùng Kim Giáp trùng đang luồn lỏi hỗn tạp.
Tại Cảng Thành, quân đội tinh nhuệ nhất của con người đang bức bách chỉnh trang; trên chiến tuyến duy nhất phía phương Bắc, cả bộ năng sĩ và Sở Thuật môn nhìn cùng nhìn về bầu trời đêm tối mịt, trên đảo Kinh Kích, đã không còn đất dung thân, vật tư, tương lai…hình như tất cả “hi vọng” đều tụ tập nơi đây tất.
Cảng khảng thông đến đảo Kinh Kích tại bổn thành đứng đầy đám đồng cầm giấy thông hành đủ ba màu, Tuy nhiên, sau khi tàu trẻ em cuối cùng được đưa đến đảo Kinh Kích, Thiên Tinh tiểu luân đã không còn khứ hồi qua lại, nó chở trên mình biết bao quân nhân, họ chỉ cần những thanh niên tình nguyện gia nhập chiến tuyến phương bắc và lập tức quay về…
Tiền tệ in biểu tượng hoa Kinh Kích đã sớm trở thành rác rưởi; cả rương kho báu vàng bạc cũng không đủ để đổi một chiếc “vé tàu”, những năng sĩ xuất thân bình dân nay đã thành đối tượng được danh môn vọng tộc săn đuổi điên cuồng; cửa ngõ Sở Thuật môn nhân xém tí cũng bị con người săn bằng vì quá đông người đến; phàm ngươi có cự bị kỹ năng ưu tú, con cái của người từ chuyên gia khoa học cho đến các anh thợ đều đã trở thành “thiếu gia” mới tại Cảng Thành này.
Chính sách “một binh đổi một phiếu” trở thành cọng rơm cách mạng cuối cùng của những thường dân không đủ tư cách vượt biển, lại không có thức ăn để sống, vô số người thanh niên dưới dòng lệ thân dân sẳn sàng dùng mạng để đổi lấy một chiếc vé đến đảo Kinh Kích.
Cũng có những kẻ sống sót đã không còn ai thân thích, sau khi đổi lấy một chiếc vé tàu, lại đem đổi trác những sa sỉ phẩm hoặc đàn bà, đàn ông đủ họ sa đọa một lần từ người bán “vé chợ đen”.
Thức ăn trở thành tiền tệ trao đổi duy nhất, các tay “”buôn vé”thần thông quảng đại đã tìm được vé tàu “cửa gõ thiên đường” qua tất cả các đường đạo, chúng chỉ giao dịch thức ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng căn cứ theo tình hình “làm ăn” trên đảo mà quyết định đổi lấy mỹ nữ hoặc tuấn nam.
Cuối cùng, còn có những tên cò mồi liều mạng chơi trò vượt biển, giá “quy đổi” ra thức ăn của chúng chỉ hơi thấp hơn chút đỉnh so với bọn “vé chợ đen”, nhưng lại phải mạo hiểm sinh mạng.
Lý Thái Đấu dưới sự an bài của mẹ cũng vội vàng “thành hôn” cùng biểu muội của mình, chỉ vì muốn cấp bậc năng sĩ như hắn có thể dẫn đi thêm nhiều gia quyến hơn nữa.
Việc như thế này trong tổng bộ năng sĩ đầy! Người thân thì quá nhiều, số người dẫn theo được thì quá ít. Không biết do tên năng sĩ độc thân nào bắt đầu, cái pháp luật anh em trong vòng ba đời không được phép lấy nhau ngày trước không biết đã bị đá bay thì thuở nào.
Hắn vẫn nhớ như in ánh mắt bình lặng gửi ngấm của phụ thân khi bị Tống Mật đích thân đưa đi. Hắn còn có mẫu thân, hắn đành chôn sau mối hận máu giết cha vào lòng, không hó hé một lời.
Trong một đêm, hắn phải thay cha trở thành trụ cột của cả gia tộc, tất cả hi vọng và kỳ vọng của thân nhân đều dồn lên người hắn. Cái gánh nặng ấy khiến cho Lý Thái Đấu vốn liều mạng thích cảm giác mạnh bỗng chốc chín chắn hẳn.
Lần đâu tiên hắn tự nói với mình sau mỗi sáng thức dậy: Lý Thái Đấu, ngươi không thể chết.
Người Sở Thuật môn nhân đã giữ đúng lời, chúng đưa năm chiếc vé tàu và một hộp tro cốt mà bố hắn đã dùng mạng để đổi lấy, cộng với quyền hạn cao cấp của năng sĩ và thức ăn do Lý Hồng Cơ thời đại Dương Quang dự trữ “theo mốt” đổi lấy vé tàu từ bọn buôn vé “chợ đen”, miễn cưỡng đưa các thành viên gia tộc còn sống sót lại đến đảo Kinh Kích.
Đứng trên tàu gió lạnh điu hiu, áo hắn bay phấp phới trước gió biển, hắn dõi nhìn cứ điểm bí mật của Sở Thuật môn nhân tự nhủ: Cha ơi, cả đời này có lẽ con sẽ không thể đòi lại công bằng cho cha, nhưng con nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của cha, cùng mẹ tiếp tục cố gắng sống…
Càng ngày càng đến gần cảng khẩu, từng tiềng khóc sinh li tử biệt vẫn vượt biển vọng theo.
“Các con phải sống tốt, phải sống tốt…”
“Con ơi, con phải sống!”
“Vợ ơi, nhất định phải nuôi cho con lớn khôn, và nói với nó, cha nó không khiến nó phải mất mặt!”
“Tiểu Vân, hãy tìm một gã đàn ông tốt mà lấy, hãy quên ta đi!”
“Bảo Bảo, cha mẹ có lỗi với con, không có bản lãnh để đi cùng, để con sinh ra lại thành trẻ mồ côi!”
“Em trai, đợi khi các ngươi đủ mạnh, nhất định phải trả thù cho cả nhà ta, giết sạch trùng tử, giết sạch…”
“Trả thù cho chúng ta.”
“Ngày nào đó chiến thắng trùng thử hãy nhớ đốt một lá thự báo cho bọn ta.”
“Bọn ta có chết, nhưng vẫn sẽ mở to mắt chờ đợi các người quay về!”
“Quay về!”
“Quay về!”
…
Đám động tuyệt vọng vẫn đứng ở cảng khẩu ngóng nhìn người thân đảo Kinh Kích đã không còn bóng dấn rời xa, lệ tràn bờ mi cao giọng gọi với theo, lặp đi lặp lại mãi từng tiếng sót sa.
Tiếng khóc vang vọng nơi nơi.
Nơi nơi toàn tiếng khóc…
…
“Trùng tử tập kích,trùng tử tập kích…”
Vân Thăng đã giật mình tỉnh giấc trong tiếng pháo.
Pháo hỏa nồng nạn nhường như vừa nổ tung xung quanh hắn.
Ký ức hắn dần hồi phục, thân trùng vẫn đang tu phục, bao dịch thể bọc quanh đấy hắn vẫn chưa vỡ ra.
“Đại Trùng, Đại Trùng?”
Trong cự phần trống rỗng không còn một trùng tử bất kỳ, có chăng chỉ có nhưng bọc dịch thể đang noãn hóa.
Hắn làm liều xé tung bọc dịch thể ra hòng điều khiển các ống dẫn đưa hắn lên nóc phần, nhưng lại phát hiện, hắn đã không còn quyền thao túng nữa.
Toàn thân không tí sức lực mà hắn vẫn cố gắng bò ra khỏi dịch thể tu phần nhơ nhớt, men theo các ống dẫn dưới đấy bò ra ngoài.
“U…ư..ư…đùng…”
Vừa ra khỏi cự phần đã gặp ngay một chiến chiến đấu cơ ngang nhiên bay qua qua không trung khu dịch thể.
Tên lính nhảy dù định đào tẩu ra dù còn chưa kịp bung đã bị trùng tử từ sau ập đến xé xác.
“Chíu..chíu…”
Từng phát đạn tên lửa phóng qua từng bên kia biển vẽ thành từng đường sáng rực trời trong màn đêm u ám nả vào bọn Thanh Giáp trùng đang bố đầy không trung.
“Ú ú….”
Phát đạn vượt biển phóng đến đã bị bức Thanh Giáp tường trùng chắn lại.
Đùng!
Quả cầu khổng lồ nổ ra trên bầu trời gần bờ biển.
Ngày càng nhiều phi trùng khu dịch thể cất cánh bay đến vùng biển bờ kia.
“Đại Trúng Đại Trùng! Người cút ra cho lão tử, mẹ kiếp! Ai cho ngươi tham chiến thế này!” Vân Thăng kinh hoàng đơ người, khu dịch thể do chính tay hắn gầy dựng lên này lại trở thành một công cụ giết người.
“Cút ra cho lão tử!” Hắn đang lửa giận công tâm, toàn thận rung rên bần bật vừa tức tối, vết thương vừa liền lại bị bung ra, dịch thể chảy khắp.
Trên không đem ngòm từng đám Thanh Giáp trùng, đấy toàn là chiến trùng thuộc hạ của hắn cả, mệnh lệnh cuối cùng của chúng là bảo vệ an toàn cho hắn, nên đến giờ vẫn túc trực trên không cự phần số 1.
“Cút ra đây, tên vương bát kia!” Hắn đẩy thuộc hạ mình ra, dùng hết sức toàn thân mà gào rú.
“Ta, ta ở, ở nơi đây, ngươi tỉnh…” Đại Trùng không biết từ lúc nào cũng bắt chước Vân Thăng, “gắn” cho mình một đôi cánh vội vã từ xa xa bay đến.
Vân Thăng gặp nó mà mắt đỏ ngầu nhào lên bâu lấy nó giận dữ hỏi: “Ai cho ngươi tham chiến?Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần? Viêm muốn đánh thì để hắn đánh, tên vương bát ngươi xem lời lão tử lời nói gió thoảng đấy à?Hả?”
“Ta,ta, ta…” Trùng ngố lần đầu thấy hắn giận dữ đến thế, bỗng chốc hoảng hốt không thốt lên lời nào.
“Ta? Ta, ta có rắm nhà ngươi!” Hắn khập khiễng dùng tấm thân yếu ớt của mình đẩy mạnh nó xuống đất.
Lúc này, trùng tử do trùng ngố thao túng trong khu dịch thể đang gầm gừ ồ đến trùng trùng vây lấy Vân Thăng cùng sáu trăm chiến trùng của hắn.
Vân Thăng đại kinh, đớn đau nhói tim. Hắn vô vọng rung rẩy nói: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Trùng ngố cũng ngỡ ngàng vội phân bua: “Không, không, không phải, chúng, chúng, ngươi, ta, ta, ngươi…”
Miệng hắn rung rung, trùng lệ lần thứ ba lại trào ra, hắn đau thương nói; “Ngươi…ngay cả tac cũng muốn công kích ư? Ngươi, Đại Trùng, ngươi và ta đã từng anh em một thời, ta không muốn đánh với ngươi, ngươi để ta đi, ta không muốn ở lại nơi đây nữa!”
Ruột đau như cắt, hắn vẫn xem trùng ngố là người anh em của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được vận mệnh giữa con người và trùng tử.
Huynh đệ tương tàn, nỗi đau này so với nổi đau về thể xác lại càng đớn đau hơn.
Hắn hoảng, hắn muốn trốn, hắn chỉ muốn đi thật xa, bỏ lại tất cả sau lưng,cả lời hứa với bọn Lão Tử hắn cũng không dám nhìn nhận, hắn đã không phân biệt được đúng và sai.
Trùng ngố ngỡ ngàng hơn, bỗng nhiên, nó ngẩng cao đầu gào rú một tiếng. Tất cả trùng tử lập tức sợ hãi rút về nơi xa.
“Ta, ta không có, giết con người, ta biết,ngươi sẽ, buồn…Viêm, ép ,ta chỉ phái, phái phi trùng , lừa, lừa hắn, ta, thật sự, không… ” Nó thỉu nảo cúi xằm mặt xuống nhỏ tiếng nói.
Đợi khi nó ngẩng đầu lên nhìn Vân Thăng, trong đôi mắt trùng tử đỏ ngầu của nó tràn đây lệ quang óng ánh như Sở Vân Thăng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra nó có cảm giác rơi lệ, cũng là lần đầu tiên nó có cảm giác đau lòng này.
Lúc bọn Lão Tử mất, nó lần đầu cảm nhận thế nào là tình bạn, tình anh em, lần đầu tiên có cảm giác khó chịu, nhưng nó vẫn chưa thật sự biết thế nào là đau buồn.
Mãi đến bây giờ, từ ánh mắt từ lời nói của Vân Thăng vừa rồi, nó tự nhiên thấy đau nhói như vừa bị một phát kim đâm vào tim mình, khiến nó lần đầu có cảm giác muốn rơi lệ.
Vân Thăng cắn chặt miệng trùng tử của mình, mặc cho nước mắt rơi vào miệng, hắn ôm chặt lấy trùng ngố, nức nghẹn gọi :”Đại Trùng, Đại Trùng…”
“Ta, thật sự, thật sự, không…chúng, đều là, tự bảo vệ, vệ Cẩm Thạch, ta, ta, chưa hề, chưa hề…” Nó đã nức nở không nên lời.
Vân Thăng cũng nước mắt giày dụa, giọng rung rung: “Đừng nói nửa Đại Trùng, không phải nói nữa, ta biết rồi, ta xin lỗi, ta xin lỗi…”
Tiếng pháo nổ từ xa xa vẫn tiếng tục, cuộc chiến giữa con người và trùng tử vẫn lửa đạn ngât trời, có hai tên ngốc trùng không ra trùng, người không ra ngườiđang ôm chằm lấy nhau, trong thời khắc quan trọng này lại như kẻ ngoài cuộc!